Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mặc Mặc, cô làm sao lại vô ý như vậy chứ? Cô cũng không phải là người không cẩn thận như vậy? Có phải dạo gần đây nuôi con trai quá mệt mỏi không... Chỉ là cô yên tâm đi, chuyện này bên bộ hành chính chúng tôi tuyệt đối sẽ không để xuất hiện sai lầm như vậy.” Giang Lan Nguyệt cười nói, cũng theo Lục Gia Dật rời đi.
Những người khác cũng đều từ từ rời khỏi phòng họp...
Chị Lưu đi tới an ủi: “Quản lý Thẩm, chuyện này... Không thể trách em, chị cảm thấy chuyện báo cáo là bị người khác động tay động chân.”
“Chị cũng thấy vậy sao?” Thẩm Mặc hỏi ngược lại.
Chị Lưu gật đầu một cái: “Chúng ta luôn luôn kiểm tra rất gắt gao, sẽ không xuất hiện những sai sót nhỏ như vậy, chị cảm thấy chúng ta bị người khác hãm hại.”
“Dù có thế nào, em cũng sẽ điều tra rõ.” Thẩm Mặc cắn răng, trong lòng nuốt không trôi cơn tức này.
Ra khỏi công ty, một trận gió lạnh thổi tới, Thẩm Mặc kéo áo lên cao cổ...
Lúc này, điện thoại di động reo lên...
“A lô? Thi Thi?”
“Mặc, tôi mới trở về nước, lệch múi giờ tôi còn chưa quen, không ngủ được, cùng tôi uống vài ly chứ?”
Thẩm Mặc nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã chín giờ, trong lòng không yên tâm con trai, mới vừa mở miệng muốn từ chối, lại nghe đầu bên kia nói: “Đừng lo lắng cho con nuôi tôi, tôi để cho bà vú nhà tôi cho nó ăn khuya rồi, cô yên tâm đến đây đi.”
“Được, cho tôi địa chỉ, tôi lập tức đến.”
Thẩm Mặc vừa vặn cũng là tâm tình không tốt, cũng muốn tìm một chỗ uống mấy ly, lúc nào cũng là cô bạn này, mặc dù là lên đại học mới biết nhau, nhưng là có tư tình rất tốt, nếu không phải vì cô ấy ra nước ngoài mấy năm, Thẩm Mặc cũng sẽ không đến nổi bên người không có một người bạn đáng tin.
Đến club.
Lúc Thẩm Mặc đến, lúc nào cũng uống mấy ly cocktail, đang trên sàn nhảy lắc lư, nhìn cũng không tệ.
Thẩm Mặc mỉm cười, vừa định gọi Thi Thi, chợt cảm giác phần eo có người chạm vào,
Cô theo bản năng quay đầu lại, không hề nghĩ ngợi, hướng về phía người đàn ông phía sau cho một bạt tai.
“Đê tiện.” Thẩm Mặc trừng hai mắt.
“Con đàn bà hư hỏng, cô dám đánh tôi? Có biết tôi là ai không?” Người đàn ông liền tức giận.
Liêu Vĩ, vốn là một cậu ấm nhà giàu nổi tiếng phá của, là con trai nhỏ của chủ tịch tập đoàn Bác Vũ, ăn uống gái gú bài bạc, không xót thứ gì, anh ta cũng như là khách quen của hộp đêm, mỗi lần đến đây, cực kì hào phóng.
Anh ta hôm nay tới dự sinh nhật bạn, vừa vặn uống một chút rượu, đi ngang qua sau lưng Thẩm Mặc, nhìn vóc người mảnh mai của cô, không nhịn được, sờ một chút, không nghĩ tới người phụ nữ này gan lớn như vậy, dám đánh anh ta.
Liêu Vĩ bị như vậy, nhất thời cảm thấy mất mặt...
Phải biết, khi những người phụ nữ nghe nói đến Liêu Thiếu gia, cũng hận không nhào lên được, bởi vì anh ta là một cậu ấm lớn.
Thẩm Mặc cũng là bị chọc tức, nơi đây cô cũng thường xuyên đến, bởi vì có lúc phải tiếp khách hàng, hoặc là cùng đồng nghiệp đến chơi.
Nhưng là bị người khác ăn đậu hủ, đúng thật cũng là lần đầu tiên, không kiềm được liền tức giận.
“là đánh anh, đê tiện.” Thẩm Mặc trừng mắt mắng Liêu Vĩ.
“Cô có phải là bị thần kinh không?” Liêu Vĩ cũng nổi giận.
“Anh là tên đàn ông thối tha, ăn đậu hủ, còn dám mắng tôi là thần kinh?” Thẩm Mặc là không dám tin, trên đời lại có người vô lại như vậy, vừa mới sờ soạng cô, lại dám nói cô là thần kinh.