Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo

Chương 8: Chương 8: Cháu và chú cá cược, ai sẽ là người chiến thắng? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thậm chí nhiều du khách tới đây, tới thành phố C du lịch, đều phải cố ý đến trước cửa của tập đoàn Tiêu Thị chụp hình lưu niệm, để chứng minh là đã đến thành phố C.

Trên tầng cao nhất, phòng làm việc của chủ tịch rộng 500m2 được bao bọc bởi kính cường lực.

Khác với những doanh nhân khác, văn phòng của chủ tịch Tiêu thị không quá cổ điển và mang tính thương mại cứng ngắc. Các cạnh của kính cường lực đều là bể cá khổng lồ với hàng chục con cá cảnh bên trong. Nó đã trở thành một bể cá và vô cùng lộng lẫy.

“Chú.” Tiêu Bắc gõ cửa bước vào.

Tiêu Ngọc Sơn lập tức đặt tờ giấy buổi sáng trong tay xuống, đứng dậy cười vui vẻ, “A Bắc, tới thật đúng lúc, vào ngồi đi.”

Tiêu Bắc gật gật đầu, đi tới ghế sô pha da Ý ngồi xuống, cử chỉ, hành động đều toát lên khí chất quý tộc.

Nữ thư ký liền bưng ly cà phê nở nụ cười ngọt ngào đến đặt trước mặt Tiểu Bắc.

Tiêu Ngọc Sơn thấy cháu trai tâm trạng tốt, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Bắc, hỏi: “Thế nào? Vừa mới trở về nước, cháu đã quen chưa?”

“Khá tốt, vẫn còn chút lệch múi giờ.”Tiêu Bắc cúi đầu, nhưng cũng không nói nhiều, một tay chậm rãi bưng ly cà phê trả lời.

“A Bắc, cháu có thấy thành phố này đã thay đổi so với sáu năm trước không?” Tiêu Ngọc Sơn tiếp tục hỏi với một nụ cười.

“Không quá để ý.” Tiêu Bắc là nói thật, sáu năm trước anh trở về để ăn sinh nhật, ở không tới một tuần liền đi, nào có chú ý đến thành phố này có gì thay đổi chứ?

“Haha, xem ra A Bắc chúng ta đối với những thứ này là không có hứng thú, vậy chúng ta hay là nói một chút chuyện cháu thấy hứng thú đi, hôm nay thị trường chứng khoán như thế nào? Con xem thích cổ phiếu nào?” Tiêu Ngọc Sơn biết cháu mình trời sinh tính kiêu ngạo, chỉ đối với những thứ mình hứng thú mới chú ý tới, cho nên liền đổi chủ đề, trực tiếp đề cập đến vấn đề tài chính.

“Châu Á sao?” Tiêu Bắc trả lời kiệm lời như cũ, khác xa so với sự nhiệt tình của chú mình.

“Không là bên phía New York, thị trường Châu Á nay thay đổi quá chậm, tạm thời không có gì để nói.” Tiêu Ngọc Sơn khẽ cười.

Tiêu Bắc cầm chiếc máy tính bảng trên bàn lên, liếc một cái, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Nếu như con nhìn không lầm, hôm nay trước khi thị trường đóng cửa, Venus Biotech sẽ tuyên bố phá sản, cổ phiếu của nó sẽ bị ảnh hưởng bởi tác động ben ngoài, một vài công ty lớn đang nhìn vào cổ phiếu của họ với giá thấp.”

“Haha, không tệ, không hổ là người của Tiêu gia chúng ta, mắt nhìn rất chuẩn.”

Tiêu Ngọc Sơn nghe cháu mình phân tích, cười một tiếng, tỏ ra tâm trạng rất tốt.

“Nếu như cháu đoán không lầm, chú mình cũng mua không ít chứ?”

“Ừ, quả nhiên vẫn là cháu hiểu rõ ta nhất, mua ba tỉ, tình cờ do một người bạn giới thiệu, chỉ mua vui một chút thôi.” Trong lời nói, Tiêu Ngọc Sơn tỏ ra rất đắc ý.

“Nếu như chú nghe cháu, cháu khuyên chú trong ba ngày nên bán toàn bộ đi, nếu không với cái giá ba tỉ, một phần chú cũng không lấy về được.” Tiêu Bắc lúc nói lời này, dáng vẻ rất nghiêm túc, một chút cũng không có ý đùa giỡn.

“Sao? Không thể nào đâu. Đây là loại cổ phiếu tốt, cháu tại sao có thể có cái nhìn này?” Tiêu Ngọc Sơn ngược lại không hiểu bước đi này của cháu mình.

“Dù sao thì nếu như chú tin cháu, bán đi, nếu không nhất định sẽ không còn đường lui, còn về nguyên nhân, cháu nói với chú sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.