Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện

Chương 1: Chương 1




XUÂN TÀN MAI LẠC (1)

Hưng Long năm thứ ba.

Tối nay trên trời không trăng cũng không sao, chỉ có tầng tầng lớp lớp những áng mây màu hồng giận dữ bao phủ Hoàng Thành.

Có tiếng cánh dơi đập mạnh mẽ, dưới một căn phòng cũ nát nằm liền kề những căn phòng ẩm thấp khác, bất chợt có tiếng bước chân người.

Thông qua ánh đèn lồng chập chờn, có thể mơ hồ nhận ra ba cái bóng đen mặc hắc y đang lặng lẽ tiến vào một căn phòng. Liền sau đó một người tiến đến một chiếc hòm cũ kỹ mở lên, lôi ra một thứ gì đó mà nếu có một ai khác ở đó chứng kiến sẽ phải kinh hãi mà ngất đi. Bởi thứ mà người kia lôi ra chính là một con người, nhưng với một bộ dạng, một hình hài không còn là một con người bình thường nữa.

Cái vật dị dạng kia nằm nhúc nhích dưới đất, thi thoảng thé lên vài tiếng kêu thảm thiết không hề có một chút sức lực nào.

Cái người đứng giữa liền hất hàm, ngụ ý bảo người vừa mở chiếc hòm kia quay lại rồi đem đến một thứ gì đó cho dị nhân ở dưới nền đất kia.

Một chén cháo.

Tất nhiên chén cháo đó cũng không phải là một chén cháo dành cho người, có khi đến cả thức ăn cho chó cũng không bằng.

Chỉ nghe một âm thanh sắc lạnh mà trầm ổn phát lên giữa căn phòng cũ nát đó: “Hôm nay bọn người chúng ta lại đến thăm ngươi đây? Ngươi có thấy vui không?”

Cái người dị nhân dưới kia nằm thở dốc, dường như không vì lời nói kia mà quan tâm một chút nào.

Lại nghe cái âm thanh sắc lạnh kia vang lên, lần này có chút chán ghét xen lẫn trong đó: “Bị hành hạ bao lâu nay rồi mà vẫn ngu xuẩn đến như thế!”

Đoạn người đó nhìn về phía cái người đang cầm chén cháo, gấp gáp nói: “Ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau cho tiện nhân đó ăn?”

Chỉ nghe người kia “dạ” một tiếng, chén cháo kia đã được đổ mạnh bạo vào cuống họng của dị nhân, còn rơi vương vãi xuống cổ và quần áo của ả ta trông thật gớm ghiếc vô cùng. Người kia đổ chén cháo xong liền đẩy ả dị nhân ngã sõng soài xuống nền đất, chỉ một lúc sau đã thấy thân người dị nhân quằn quại đau đớn lăn lộn không thôi.

Cái người ra lệnh kia liền chán ghét nói: “Đúng là không biết điều!”

Cái người đứng bên cạnh cô ta liền tiến tới chỗ dị nhân gặng hỏi: “Ta hỏi ngươi một câu! Nếu đúng thì gật đầu, có nghe rõ chưa?”

Dưới đất bây giờ chỉ toàn là tiếng rên rỉ đau đớn của ả dị nhân.

Người kia liền hỏi: “Chén canh đó hoàn toàn là do ả tiện nhân kia đứng sau giở trò có phải không hả?”

Chẳng thấy một chút hồi đáp nào của dị nhân dưới kia. Cái người ra lệnh liền có chút chán ghét: “Ngày đó ngươi bị móc hai mắt, lưỡi bị cắt, tay chân bị nghiền nát. Nhưng rõ ràng là tai không hề bị đâm điếc, bây giờ lại giả như không nghe thấy? Ngươi là đang muốn chết sao?”

Người đưa cháo càng đạp mạnh hơn vào người dị nhân: “Đồ tiện tì, như thế này rồi còn tỏ ra cứng rắn! Tiếc là ngươi có muốn chết cũng không được. Cũng đã được nửa năm rồi nhỉ? Nửa năm nay ngươi ngày ngày phải ăn chén cháo đoạn trường này để chịu nỗi đau đứt từng đoạn ruột, xem bộ ngươi vẫn còn chịu đựng được nhỉ?!”

Cái người ra lệnh nhìn ả ta lăn lộn hồi lâu, rốt cuộc cũng chán ghét mà nói: “Bỏ đi, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên ả ta cứng đầu như vậy!”

Người dị nhân kia bất lực bị nhét vào trong chiếc hòm cũ nát, dường như đau đớn quá mà lăn lộn trong ấy, làm phát ra âm thanh “cọt kẹt” nghe thật rùng rợn. Cả ba người kia cũng lặng lẽ rời đi, bỏ lại một dãy phòng cũ nát thê lương!

Trong Cấm Thành rộng lớn xa hoa kia thì ra cũng có một chỗ đáng sợ đến như vậy!

***

Canh Tý, Vương phủ Hưng Nhượng vương Trần Quốc Tảng.

Bên ngoài đêm đã khuya, từng đợt gió đuổi bắt nhau ghé qua khung cửa sổ ai oán. Cơn hoảng sợ làm Nguyên Ninh chợt tỉnh dậy, bên tai nàng là tiếng mưa đập vào mái ngói phát ra tiếng lộp bộp lộp bộp, giống như tiếng một đứa trẻ nào đó lặng lẽ chơi trò tung hứng đá trên nền gạch, từng tiếng từng tiếng một khẽ chạm vào lồng ngực của nàng. Có chút lạnh lẽo thoáng qua bên vai, nàng bất giác thấp giọng gọi: “Tố Liên!”

Tố Liên nãy giờ nghe tiếng mưa rơi đã kịp tỉnh giấc, giữa lúc nàng đang loay hoay đóng cửa sổ lại thì nghe tiếng chủ nhân mình gọi, liền khẽ trả lời: “Tiểu thư...”

Nguyên Ninh trong lòng bất an hỏi: “Muội có nghe thấy tiếng gì không?”

Tố Liên lúc này mới tiến về phía chiếc giường, nàng nhìn thấy thần sắc của Nguyên Ninh lo lắng như vậy, liền ấm giọng nói: “Xuân qua hạ tới, bên ngoài bây giờ là tiếng mưa đầu hạ! Nô tỳ vừa mới đóng cửa sổ lại để tránh hơi lạnh tiếp tục thấm vào phòng!”

Nguyên Ninh với tay nắm chặt lấy cánh tay của Tố Liên kéo nàng ta quay lại: “Ta vừa mơ thấy tỷ tỷ!”

Tố Liên cả kinh, liền thấp giọng nói: “Ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó, tiểu thư đừng nghĩ ngợi nữa, hãy nhắm mắt ngủ đi!”

Nguyên Ninh thả lưng đặt xuống nệm thất thần nói: “Trong mơ ta đuổi theo tỷ tỷ, nhưng mà bất luận ta có chạy nhanh đến đâu thì cũng không đuổi kịp tỷ ấy. Bỗng chốc đột nhiên phía trước có ánh sáng chói loà, tỷ tỷ quay đầu lại mỉm cười với ta rồi theo thứ ánh sáng đó mà biến mất! Muội xem đấy có phải là giấc mơ không tốt lành gì không?”

Tố Liên nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Nguyên Ninh, thiết tha nói: “Tiểu thư! Tiểu thư đừng nghĩ ngợi lung tung! Đại thư bây giờ đã đến một nơi an yên rồi, tiểu thư chỉ là nhung nhớ đại thư quá nhiều mới nằm mộng thấy người thôi!”

Nguyên Ninh đột nhiên nắm chặt tay Tố Liên, gấp gáp hỏi: “Có thật chứ? Tỷ tỷ bây giờ đã an yên rồi sao?”

Tố Liên mỉm cười gật đầu: “Là thật!”

Nguyên Ninh cười nhẹ nhàng, nụ cười như hoa mai lung lay trong gió: “Thế thì thật tốt!”

Tố Liên gật đầu kéo tấm chăn lên quá cổ để giữ ấm cho Nguyên Ninh, cười ôn nhu nói: “Tiểu thư nhắm mắt ngủ đi ạ! Ngày mai là ngày trọng đại của người!”

Nguyên Ninh lẩm bẩm: “Ngày mai ư?”

Tố Liên lặng lẽ gật đầu. Nguyên Ninh cười lạnh lẽo: “Ta biết rồi!”

Bất chợt có tia chớp rực lên, tiếng sấm cũng kéo đến ngay sau đó. Tố Liên liền đến bên cửa sổ đóng lại. Bên ngoài mưa rơi càng nặng hạt hơn, giống như trút hết tất cả lượng nước đã tích trữ bấy lâu nay mà đổ cuồn cuộn xuống mặt đất.

Cơn mưa như làm người ta dễ cảm thấy buồn ngủ hơn, Nguyên Ninh nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ, trong vô thức mộng mị chỉ thấy hoa mai rụng tàn, cánh mai tả tơi nằm run rẩy dưới đất.

***

Sáng hôm sau, Tố Liên hầu hạ Nguyên Ninh rửa mặt súc miệng, sau đó nhẹ nhàng dìu nàng bước lại bàn trang điểm chải tóc. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn vào gương, chợt thấy trong kia ngoài bản thân ra còn có một nhân ảnh quen thuộc. Chiếc gương đồng mờ ảo soi rọi những nếp nhăn trên mặt nhân ảnh kia, phảng phất một sự thật rằng người đó gần đây đã trở nên già đi, trong nụ cười hiền hoà kia rõ ràng cũng đang thấp thoáng một tia đượm buồn. Nguyên Ninh quay đầu nhìn lại, mẫu thân của nàng đã đứng đó tự bao giờ.

“Mẫu thân!”

Tố Liên né sang một bên, Hưng Nhượng Phu Nhân đưa tay nhận lấy chiếc lược bằng lục ngọc trong tay của Tố Liên mỉm cười: “Nữ nhi của ta đúng là khả ái vô cùng!”

Đúng vậy, nữ nhi của bà là báu vật, là thứ có đổi bằng kim ngân châu báu cũng không đành. Nhưng mà dẫu bà có trân quý đến đâu, nữ nhi của bà cũng phải có một ngày rời xa, đến một nơi đã định sẵn có thể nói là thân quen, cũng có thể nói là xa lạ. Trong một khoảnh khắc thoáng qua thật nhanh, dường như bà sực nhớ lại rằng bản thân mình không phải chỉ có một nhi nữ là Nguyên Ninh. Nhưng cũng trong một khoảnh khắc thật nhanh đó, có một tia đau đớn thôi thúc bà hãy đừng nghĩ đến.

Nguyên Ninh liếc mắt nhìn mình trong gương, đáy lòng chợt thắt lại mà thấp giọng nói: “Nhờ ơn dưỡng dục mười sáu năm qua của phụ mẫu mà con mới có ngày khôn lớn thế này! Chỉ tiếc là...”

Hưng Nhượng Phu Nhân chau mày, thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc con sắp sửa không còn là nữ nhi của ta nữa. Bắt đầu từ ngày hôm nay con sẽ chính thức trở thành phi tử của Quan gia, mang trong người thân phận tôn quý!”

Nguyên Ninh lẩm bẩm nói: “Thân phận tôn quý?”

Phải, một khi trở thành phi tử của Quan gia, nàng sẽ có thân phận tôn quý. Nếu có thể nhận được sủng hạnh từ người nam nhân này, cộng với xuất thân đặc biệt của mình, nàng sẽ có cơ hội ngồi trên phượng vị, trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ. Bốn chữ “thân phận tôn quý” này, đối với người khác sẽ là phúc phần, là niềm ao ước. Nhưng đối với nàng, và có lẽ không chỉ riêng nàng, bốn chữ kia dường như là trọng trách, sứ mệnh. Không, là xiềng xích trói buộc thì đúng hơn.

Ánh mắt của Nguyên Ninh đột nhiên chứa đầy hàn khí, môi nàng dường như cũng dính liền với nhau, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu tròn vành: “Lúc tỷ tỷ sắp trở thành Thái tử phi của Quan gia, hình như mẫu thân cũng đã từng nói câu này với tỷ tỷ!”

Căn phòng đột nhiên rơi vào khoảng không êm ắng. Sự tĩnh lặng lúc này bao trùm cả ba con người ở đó, đến độ có thể nghe thấy thanh âm cọ xát của chiếc lược ngọc và lọn tóc mềm mại của Nguyên Ninh.

Bên mái tóc đen nhánh, mượt mà, chiếc lược ngọc theo đó mà không ngừng trượt xuống, bởi thâm tâm người cầm nó đang dao động, tay của bà ta cũng vì thế mà buông lỏng.

Có tiếng ngọc đánh xuống nền gạch vang oanh oanh trong căn phòng tĩnh lặng. Thanh âm của nó nghe thật dứt khoát và rõ ràng, nhưng chiếc lược vẫn còn y nguyên. Nó không vỡ, cũng không sứt mẻ, bởi vì nó là thứ ngọc trân quý tinh cương, cũng giống như sự cứng rắn mạnh mẽ trong lời nói của Hưng Nhượng Phu Nhân lúc này: “Tỷ tỷ của con bạc phước, hôm nay là ngày vui của con, cũng không cần nhắc đến nó làm gì!”

Câu đó nghe thật cứng rắn, nhưng cũng thật dễ dàng. Nguyên Ninh cắn môi, cố giấu đi nét uỷ khuất trong lòng: “Dù thế nào thì tỷ ấy cũng là tỷ tỷ ruột của con, là nữ nhi của người!”

Hưng Nhượng Phu Nhân đưa mắt nhìn ra chỗ khác, trong đôi mắt kia dường như không có được sự mạnh mẽ của lời nói lúc nãy: “Tỷ tỷ của con đã làm tổn hại thanh danh bao đời nay của gia tộc Vạn Kiếp, có còn xứng làm nữ nhi của ta?”

Nguyên Ninh rùng mình, trong ánh mắt đầy nét ai oán, tất nhiên không phải ai oán mẫu thân mình, mà là ai oán gã nam nhân bạc tình kia: “Tỷ tỷ của con muốn sao?”

Chỉ thấy Hưng Nhượng Phu Nhân nhìn xa xăm, trong ánh mắt vẫn còn nét đượm buồn: “Nếu là một nữ nhân bình thường thì Nguyên Quân thực sự không có lỗi! Đáng tiếc là bởi vì nó mang dòng máu Vạn Kiếp trong người!”

Nguyên Ninh cảm thấy lồng ngực mình nóng ran, liền xoay người nhìn trực diện mẫu thân cứng rắn nói: “Mẫu thân nghĩ tỷ ấy yêu thích cái thân phận Vạn Kiếp này ư? Mẫu thân nghĩ con cũng yêu thích cái thân phận này sao?”

Hưng Nhượng Phu Nhân nghe đến đó, ánh mắt chưa đầy hàn khí nói: “Con chán ghét thì đã sao? Rốt cuộc trong huyết quản của con mỗi một khắc đều là dòng máu Vạn Kiếp chảy trong đó!”

Bà đưa tay vuốt một sợi tóc rối trên đầu Nguyên Ninh cho vào nếp: “Nguyên Ninh, con cũng khôn lớn rồi, cũng đã biết vương phủ chúng ta vốn đã không còn như trước! Là ép buộc cũng được, cầu xin cũng được, mẫu thân chính là vì tiền đồ của gia tộc mà quỳ xuống tại đây!”

Hưng Nhượng Phu Nhân nói đến đó liền quỳ gối xuống nền gạch dưới đất. Nguyên Ninh hốt hoảng ngăn bà dừng lại: “Mẫu thân người làm gì thế?!”

Hưng Nhượng Phu Nhân vẫn dửng dưng, ánh mắt bi thương vô độ: “Nguyên Ninh con cũng biết rồi đấy! Phụ thân của con bị tiểu nhân hãm hại mà mất sự tín nhiệm của Thượng hoàng và Quan gia, tiếp đến là tỷ tỷ của con vô duyên vô cớ bị Quan gia thất sủng. Hai chuyện này liên tiếp kéo đến đã khiến gia tộc của chúng ta sa sút hoàn toàn, cũng may Thượng hoàng còn có chút lòng tin với tổ phụ của con nên mới chiếu cố cho con được thay thế Nguyên Quân, tiếp tục làm phi tử của Quan gia!”

Hưng Nhượng Phu Nhân nói đến đó, chợt khẩn thiết nói: “Nguyên Ninh! Đây không những là cơ hội để gia tộc của chúng ta được phục sủng, mà còn là cơ hội để con điều tra ngọn ngành kẻ đứng sau hãm hại chúng ta, cũng giúp cho tỷ tỷ của con ra đi một cách thanh bạch hơn! Con có hiểu không!”

Hưng Nhượng Phu Nhân nói xong câu đó nước mắt đã lăn dài xuống cằm mà rơi xuống nền đất từng giọt. Nguyên Ninh thấy mẫu thân mình thương cảm như thế, khoé mắt chảy ra hai dòng lệ nóng hổi quỳ xuống: “Xin người hãy bớt đau lòng! Là nhi nữ ngu xuẩn, đã không thể phân ưu với người!”

Hưng Nhượng Phu Nhân đưa hai tay ôm má của Nguyên Ninh dồn dập nói: “Con ngoan! Chỉ là mẫu thân vẫn lo lắng cho con! Hậu cung là chốn tranh quyền đoạt vị, thân phận của con rất dễ bị người khác hãm hại. Tỷ tỷ của con chính là một bài học trước mắt. Con nhất định không được như tỷ tỷ mà phải vượt qua mọi thâm kế trong cung, phải bằng mọi cách leo lên vị trí trung cung như bao đời nay của nữ nhân Vạn Kiếp có hiểu không?”

Nguyên Ninh nghe đến đó có chút hoảng sợ, liền lắp bắp nói: “Nữ nhi chỉ sợ...”

Hưng Nhượng Phu Nhân cướp lời: “Con chỉ cần nhớ hai chữ “cẩn thận”, trong cung nhất định không được phép đặt trọn sự tin tưởng vào bất kỳ ai, như vậy là đủ rồi! Tỷ tỷ của con, chung quy lại cũng là một người dễ dàng tin tưởng người khác, mẫu thân dẫu không rõ ngọn ngành sự việc, nhưng cũng có thể đoán là có kẻ dựa vào điểm yếu này của nó mà ra tay ám toán, khiến cho nó bị thất sủng!”

Hưng Nhượng Phu Nhân nhớ đến nữ nhi đáng thương, liền suy sụp mà ngã xuống nền đất. Nguyên Ninh cùng Tố Liên đỡ bà ta ngồi dậy, thiết tha nói: “Mẫu thân đừng lo, nữ nhi nhất định sẽ nhớ rõ những gì mẫu thân đã dạy dỗ! Nhất định sẽ không phụ lòng của người!”

Hưng Nhượng Phu Nhân mỉm cười: “Nhớ đấy, tất cả mọi chuyện nhất định phải cẩn thận. Chỉ cần con cẩn thận, ít nhất thì Thái hậu cũng sẽ có thể đứng ra bênh vực con. Như vậy thì ta có thể yên tâm rồi!”

Nguyên Ninh lẩm bẩm: “Cô mẫu?!”

Hưng Nhượng Phu Nhân gật đầu nói tiếp: “Thượng hoàng và Thái hậu đã từ phủ Thiên Trường quay trở lại kinh đô, trong cung bây giờ đã có Thái hậu có thể che chở cho con! Thật không giống như lúc trước, lúc đó Nguyên Quân nó chỉ có một thân một mình…”

Nguyên Ninh sực nhớ đến hai vị cô mẫu của mình, cả hai người bọn họ đều là nữ nhân có địa vị tôn quý trong hậu phi của Thượng hoàng. Đại cô mẫu của nàng là Hoàng hậu, nhị cô mẫu của nàng là Nguyên phi, hai người như thế cùng nhau làm rạng danh gia tộc. Chỉ tiếc là khi Quan gia kế vị không lâu, đại cô mẫu không may đã mắc bệnh qua đời. Nhị cô mẫu theo đó trở thành kế hậu của Thượng hoàng, tuy chỉ là kế mẫu của Quan gia, nhưng với thân phận di nương của mình, nhị cô mẫu được Quan gia vô cùng hiếu kính.

Nguyên Ninh cầm bàn tay của mẫu thân đưa lên mặt xúc động nói: “Nữ nhi biết rồi ạ! Chỉ là từ nay con đã là nữ nhân của Quan gia, không thể nào sớm hôm ở bên cạnh phụ mẫu mà làm tròn hiếu đạo!”

Hưng Nhượng Phu Nhân đưa ngón cái gạt giọt nước mắt đang lăn xuống của Nguyên Ninh sầu não cười: “Nữ nhi lớn rồi cũng sẽ phải gả đi xa. Chỉ cần con sống tốt là được rồi, phụ mẫu ở nhà tự biết chăm sóc cho bản thân!”

Hưng Nhượng Phu Nhân nói đến đó, ánh mắt cố tỏ ra vẻ hân hoan, bà liền nắm đứng dậy, mỉm cười đẩy Nguyên Ninh ngồi xuống bàn trang điểm: “Hôm nay là một ngày trọng đại của con, nhất định phải trang điểm sao cho thật là xinh đẹp mới được!”

Nguyên Ninh gượng cười “dạ” một tiếng.

***

Bên ngoài hoa mai rụng trắng sân, nắng dần lên, chiếu rọi những giọt nước đêm qua còn vương lại trên những cánh hoa mai khiến cho nó dù tơi tả nhưng vẫn có chút lung linh.

Nguyên Ninh đưa mắt nhìn mình trong gương, bất giác cũng nhận thấy bản thân mình xinh đẹp. Người ta nói nữ nhân đẹp nhất đó là khi xuất giá, câu nói đó chính là đang miêu tả dáng vẻ của nàng hiện tại. Hưng Nhượng Phu Nhân đưa tay choàng lấy bờ vai nhỏ bé của Nguyên Ninh mà hạ thấp đầu xuống mỉm cười: “Xinh đẹp thế này, chắc chắn Quan gia sẽ thích con!”

Hai người mẫu tử bọn họ âu yếm nhìn nhau trong gương, chẳng biết là do chiếc gương đồng mờ ảo hay nước mắt lưng tròng mà nụ cười của cả hai cũng chợt nhòa dần.

Hưng Nhượng Phu Nhân hít lấy một hơi mạnh mẽ, nhắm mắt lại để kìm giọt nước mắt kia rơi lại vào trong, bà quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Cũng không còn sớm nữa, người trong cung chắc cũng đã gần đến phủ chúng ta rồi, mau đến đại sảnh thôi!”

Nguyên Ninh cùng với mẫu thân đến đại sảnh, đã thấy phụ thân của nàng đang ngồi tiếp một vị lão công công và một vị cô cô. Phụ thân nàng là người trải qua biết bao nhiêu sương gió, sau những chuyện như vậy, ông vẫn giữ được thần thái anh dũng thế kia. Nguyên Ninh nhắm mắt lại như muốn quên đi những chuyện đã qua. Phải, kể từ ngày hôm nay, chỉ cần nàng an ổn sống trong cung, phụ thân của nàng chắc chắn sẽ giữ được phong thái điềm nhiên này.

Ngồi cạnh phụ thân của nàng là ấu đệ Nguyên Đào tám tuổi. Nguyên Đào có đôi mày quyết đoán của phụ thân, lại có đôi mắt và sống mũi giống như mẫu thân, cộng với khóe miệng cong lên khi cười... thật giống với tỷ tỷ Nguyên Quân của nàng. Nguyên Ninh dừng chân, có chút thất thần mà nhìn chăm chăm vào đệ đệ. Nguyên Đào trông thấy mẫu thân dẫn Nguyên Ninh bước vào, liền cười tít mắt chạy lại bên cạnh: “Tỷ tỷ hôm nay thật xinh đẹp!”

Nguyên Ninh xoa đầu Nguyên Đào, nhẹ nhàng hôn lên trán của hắn một cái thật lâu. Nguyên Đào cười khúc khích, đưa tay trỏ ra ngoài sân tinh nghịch nói: “Tỷ tỷ xem!”

Nguyên Ninh đưa mắt nhìn theo, bên ngoài sân hiện giờ có nhiều cung nữ, nội thị tay bưng tráp thiếp và lễ vật đứng chờ.

Hưng Nhượng Phu Nhân tiến đến chỗ vị lão công công và cô cô mỉm cười: “Hai vị từ xa đến đây đã mệt nhọc rồi!”

Vị công công kia cười dài: “Phu nhân đừng quá khách sáo, đây là bổn phận của chúng nô tài!”

Hưng Nhượng Phu Nhân đưa mắt nhìn Tố Liên. Tố Liên gật đầu đáp ứng, sau đó quay người cầm lấy một chiếc mâm đồng đựng hai túi tiền đem đến cho vị công công và cô cô trước mặt. Hưng Nhượng Phu Nhân mỉm cười: “Một chút quà mọn này xin gửi đến hai vị!”

Lão công công và vị cô cô kia cũng không từ chối, chỉ vui vẻ cảm tạ.

Hưng Nhượng vương vuốt râu nói: “Giờ lành cũng gần đến rồi! Ta muốn dặn dò nữ nhi một chút chuyện có được không?”

Lão công công và vị cô cô liền hiểu ý, cười sang sảng nói: “Vậy thì chúng nô tài xin lui ra trước!”

Hưng Nhượng Phu Nhân khẽ gọi: “Tố Liên, tiễn hai vị sang bên tiểu sảnh ngồi chờ!”

Tố Liên “dạ” một tiếng đáp ứng. Hưng Nhượng Phu Nhân chờ lão công công và vị cô cô rời đi, liền tiến lại gần chiếc ghế bên cạnh phu quân của mình mà ngồi xuống. Nguyên Ninh quỳ rạp xuống trước mặt hai người mà nức nở: “Nữ nhi bất hiếu, chưa thể đền đáp công ơn sinh thành của phụ mẫu mà phải xuất giá vào cung! Cung cấm rộng lớn, từ nay không biết khi nào mới có thể gặp lại phụ mẫu. Nữ nhi chỉ biết cầu mong cho phụ mẫu mạnh khoẻ trường thọ!”

Nguyên Ninh nói xong câu đó liền dập đầu bái phụ mẫu.

Hưng Nhượng Phu Nhân nghe nữ nhi nói những lời đau lòng như thế, bất giác mắt cũng trào ra hai dòng lệ, chỉ biết đưa khăn tay lên gạt đi những giọt nước mắt ấy. Hưng Nhượng vương dang tay ý gọi Nguyên Đào bước lại gần. Nguyên Đào thấy cảnh tượng chia ly trước mặt, lúc này cũng nhận thức được mà có chút buồn bã, gương mắt khả ái của hắn chợt mếu máo và cuối đuôi mắt đã ẩm ướt tự bao giờ. Hưng Nhượng vương ôm lấy Nguyên Đào vào lòng, nhắm nghiền mắt mà ấm áp nói: “Trong nhà cũng không phải là không còn ai, vài năm nữa đệ đệ của con khôn lớn sẽ thay con mà chăm sóc chúng ta thôi! Con không cần phải bận tâm như thế, chỉ cần... chăm sóc tốt cho bản thân mình là được rồi!”

Hưng Nhượng vương hít một hơi thật sâu, mở mắt nói: “Được rồi! Hôm nay là ngày vui của con, cũng không nên buồn bã như thế! Mau đứng dậy đi!”

Hưng Nhượng Phu Nhân đỡ Nguyên Ninh đứng dậy, bà mím môi mà lấy ra từ ống tay áo một hộp trang sức nói: “Đây là của hồi môn phụ mẫu để lại cho con! Bên trong có chuỗi hạt bình an mà mẫu thân đã thỉnh từ một vị cao tăng cho con, ngày thường hãy nhớ đeo thường xuyên có biết không!”

Nguyên Ninh nhận lấy hộp trang sức mở ra, lấy chuỗi hạt đeo vào tay, cố tỏ ra vẻ vui mừng mà mỉm cười, trong khóe mắt còn rưng rưng dòng lệ: “Đa tạ mẫu thân!”

Sau đó mọi người trong phòng lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng vốn có nhiều lời muốn nói, nhưng chẳng hiểu sao khóe miệng thì không thể phát ra một lời nào. Bọn họ chỉ âu yếm nhìn nhau mỉm cười, những giây phút ít ỏi còn lại, dường như cũng trôi qua thật nhanh.

Tố Liên quay về đại sảnh nhẹ giọng thưa: “Bẩm lão gia và phu nhân, vị lão công công vừa dặn nô tỳ thỉnh lão gia và phu nhân ra ngoài nhận lễ, sau đó đưa tiểu thư lên kiệu nhập cung, đã đúng giờ lành rồi ạ!”

Hưng Nhượng vương chậm rãi “Được” một tiếng đứng dậy. Hưng Nhượng Phu Nhân chỉ biết vuốt má nữ nhi mà luyến tiếc không rời.

Bên ngoài, rất nhiều cung nữ và nội thị đứng đó tay bưng tráp thiếp, trên đó có lụa là gấm vóc, có vàng bạc ngọc ngà, có cả trầu cau vôi rượu. Đằng sau là mấy chục quân lính tay dắt trâu bò gà lợn. Khung cảnh có phần náo nhiệt vô cùng.

Lão công công cùng với vị cô cô chỉ đạo công việc trao lễ vật cho gia nô phủ Hưng Nhượng. Hưng Nhượng vương và phu nhân chỉ thấy nữ nhi sắp rời xa mình, hoàn toàn không để ý đến số lễ vật.

Hưng Nhượng Phu Nhân cầm tay Tố Liên: “Tố Liên, từ giờ bên cạnh Nguyên Ninh chỉ có ngươi là thân cận. Ngươi phải thay ta chăm sóc cho Nguyên Ninh có hiểu không?”

Tố Liên có chút xúc động nói: “Nô tỳ biết rồi ạ!”

Hưng Nhượng Phu Nhân gật đầu: “Mọi chuyện đành phải trông cậy vào ngươi!”

Vị cô cô kia ở bên ngoài cười sang sảng nói: “Lễ vật đã được phủ Hưng Nhượng nhận đủ! Xin mời chủ nhân mau ngồi vào kiệu!”

Nguyên Ninh luyến tiếc không rời, miệng mấp máy hai tiếng “mẫu thân“. Hưng Nhượng Phu Nhân thấy thế cũng không đành lòng, chỉ biết mím môi nói: “Đi đi con!”

Tố Liên bung ô dắt tay Nguyên Ninh từ từ bước ra kiệu, một tiểu nô tỳ hai tay đưa cho Hưng Nhượng Phu Nhân một chậu nước. Nguyên Ninh mới bước xuống bậc thang quay đầu nhìn lại, Hưng Nhượng Phu Nhân đã đổ chậu nước sang phía bên phải của nàng, mỉm cười nói: “Nữ nhi gả rồi thì như chậu nước đổ đi, Nguyên Ninh con nhất định phải sống thật an yên!”

Trong thâm tâm bà thực sự mong Nguyên Ninh sẽ như chậu nước kia, sẽ có thể sống yên ổn tại hậu cung, không giống như người tỷ tỷ bạc mệnh của nàng bị phu quân ruồng bỏ.

Nguyên Ninh nuối tiếc, môi mấp máy định gọi “mẫu thân”, chỉ nghe tiếng bà nghẹn ngào: “Đừng đứng đó nữa, mau lên kiệu để kịp giờ lành!”

Nguyên Ninh cố giấu đi dòng lệ, không dám tiếp tục nhìn mẫu thân nữa. Nàng cứ thế bước vào kiệu, chợt chịu không nổi nữa liền vén cửa sổ nhìn lại gia đình. Chỉ thấy Nguyên Đào khóc thút thít trong vòng tay của phụ thân môi mấp máy hai tiếng “Tỷ tỷ!“. Còn mẫu thân nàng thì ôm mặt nức nở khóc không thành tiếng.

Nguyên Ninh kìm lòng không được liền nói vọng lại: “Phụ mẫu bảo trọng! Xin đừng lo cho con!”

Lão công công cũng không muốn lỡ hành trình, liền cúi đầu chào Hưng Nhượng vương một vái dài rồi quay đầu hô lớn: “Khởi kiệu!”

Nguyên Ninh cảm thấy bản thân bị nhấc bổng lên, cố cong môi lên gượng cười chào phụ mẫu. Chỉ nghe Hưng Nhương phu nhân thốt lên một tiếng: “Nguyên Ninh!”

Nguyên Ninh nàng cũng không dám nhìn cảnh đau lòng ấy nữa mà lặng lẽ kéo cửa sổ kiệu lại ôm mặt khóc. Tố Liên nhẹ giọng: “Tiểu thư xin hãy nén đau buồn!”

Nguyên Ninh cố nín khóc: “Được!”

Kiệu rời đi, bên ngoài phủ Hưng Nhượng là dòng người hiếu kỳ buông lời tán dương. Có ai biết trong kiệu là một nữ nhân đang âm thầm gạt đi những dòng lệ nóng hổi đang lăn dài xuống má, phía trước nàng là Tử Cấm Thành rộng lớn thâm sâu, con người nàng bây giờ cũng không thuộc về nàng, mà chính là thuộc về một nam nhân đã vô tình khiến tỷ tỷ của nàng chọn lấy cái chết. Tiếc là kể từ giờ phút này cho đến hết quãng đời còn lại, nàng chỉ biết dựa vào người nam nhân đó mà tiếp tục sống thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.