Lãnh cung là chốn tồi tàn đến mức nào, mà hết thảy trên dưới hậu cung lại lan truyền những câu chuyện ma mị nhiều đến thế?
So với chỗ không có hơi ấm và ánh sáng này, Thuý Hoa Cung cũng chẳng hơn kém là bao, thế mà Mục Thanh Y vẫn có thể cư ngụ ở đó.
Phải chăng những lời đồn đại kia chỉ là những câu giả dối, cốt chỉ để bóp méo nơi hẻo lánh kia trở thành chốn lạnh lẽo chẳng khác nào âm ty?
Nguyên Ninh thở dài, chẳng biết hai chỗ đó tốt xấu ra sao, có điều so với chúng bây giờ mà nói, Cúc Hoa Viện của nàng có lẽ còn thậm tệ hơn nhiều.
Đã hai ngày rồi kể từ lúc đám nội thị trong cung bước đến phong toả cổng viện. Nguyên Ninh trong dạ bây giờ không có một hạt cơm, bởi nàng không còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện ăn uống. Giả như nàng có cái ý định kia, chẳng biết bản thân có thể nuốt trôi những món ăn mà đám người ở Ngự thiện phòng mang đến không? Vì những món được gọi là thức ăn này, có lẽ ngay cả gia súc cũng không bằng lòng cắm miệng vào.
Cũng may trong viện vẫn còn một chút lương khô để dành. Tố Liên cẩn thận mang đến một đĩa đưa sang trước mặt Nguyên Ninh, dỗ dành mà hình như là van nài nói: “Chủ nhân ăn một ít đi ạ, hai ngày nay người chẳng ăn gì cả”
Nguyên Ninh hít vào một hơi thật sâu rồi thở dài, liên tục lắc đầu có ý không muốn ăn.
Thuỷ Linh chau mày nói: “Chủ nhân nếu không ăn thì sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ đấy ạ!”
Nguyên Ninh lắc đầu xong, dường như cũng chợt cảm thấy đầu óc choáng váng mà chép miệng: “Cứ để đó đi!”
Thuỷ Linh cắn môi nói: “Chủ nhân buông xuôi như thế, chẳng lẽ muốn để bọn người đó đắc ý sao?”
Nguyên Ninh đưa mắt nhìn lên, hồi sau liền gật đầu nói: “Được rồi, ta ăn là được!”
Tố Liên lộ nét cười, sau đó xoay người nhanh nhẹn rót ngay một tách trà để cạnh Nguyên Ninh. Có điều bàn tay nàng dường như không đủ sức, khiến tia nước từ ấm trà loạng choạng rơi vương vãi xung quanh. Thuỷ Linh nhận ra điều đó, liền tiến đến một bước đưa tay vịn lấy chiếc ấm. Nguyên Ninh trông thấy cảnh này, đương lúc đang cho một mảnh lương khô vào miệng, bất giác cảm nhận được sự chua xót lan toả khắp nơi. Vài giây tĩnh lặng trôi qua, đầu lưỡi nàng hình như cũng bắt đầu cảm thấy ê buốt. Giữa lúc mùi lương khô nồng chát đang xông thẳng lên mũi, Nguyên Ninh cố nói cho tròn vành: “Xin lỗi, là ta đã liên luỵ đến các muội!”
Tố Liên chợt thấy bản thân mình vừa rồi đã sơ suất, liền nhanh chóng xua tay nói: “Chủ nhân đừng nói như thế!”
Nguyên Ninh nhìn ánh nắng đang phủ xuống cửa sổ, dẫu gay gắt mà không đủ sưởi ấm cõi lòng mình. Bất giác nàng nhanh tay hướng đến Tố Liên và Thuỷ Linh, cố gắng tìm một chút thông cảm mà phân trần nói: “Ta không có, ta thực sự không hề làm chuyện đó!”
Thuỷ Linh gấp gáp nói: “Nô tỳ biết chủ nhân bị oan, Quan gia có lẽ cũng nghĩ thế!”
Nguyên Ninh lắc đầu: “Không đâu, Quan gia nếu tin ta thì đã không cho người giam lỏng ta trong viện rồi!”
Tố Liên cầm tay Nguyên Ninh mà chân tâm nói: “Chẳng phải hôm đó Thục Phi khăng khăng muốn đem chủ nhân đến Lãnh cung hay sao? Quan gia cố tình giữ chủ nhân tại Cúc Hoa Viện, chính là có ý tính toán cho người!”
Đâu đó có tiếng ngọc đánh vào nhau, mấy đoá kim sức hình tử đinh hương của chiếc trâm trên đầu làm Nguyên Ninh sực nhớ lại cách đây không lâu, lúc ấy nàng cùng với Quan gia đã từng có những phút giây vui vẻ.
***
Lúc đó Đan Thanh vừa được nàng chỉ điểm kiêng ăn những món có tính nhiệt, trong người nàng ấy cũng không còn cảm thấy nóng bức khó chịu. Quan gia đối với chuyện này cũng có chút hiếu kỳ, sau đó thì biết được đằng sau mọi chuyện một phần là do Nguyên Ninh dụng tâm lo nghĩ.
Một đêm trăng thanh giữa tháng sáu, trong lúc đám tần phi như lệ lại đến Thái miếu cầu an, Quan gia sai Thiên Lang đến nói với Huyền Dao một câu, bảo rằng đêm ấy chàng sẽ ở lại Trúc Hoa Viện.
Trước giờ vào đêm trăng rằm Quan gia đều nghỉ lại ở Nghênh Xuân Cung, tuy nhiên bây giờ Đan Thanh đang mang long thai trong người, cho nên Quan gia muốn dành thêm chút thời gian cho nàng ấy cũng là lẽ dễ hiểu.
Thiên Lang truyền tin là thế, nhưng Quan gia lại ngấm ngầm cho đệ tử của hắn là Trường Vân đến nói riêng với Nguyên Ninh, bảo rằng tối nay nàng cũng cất gót đến Trúc Hoa Viện.
Đan Thanh vốn đã có thiện cảm đối với Nguyên Ninh, cho nên ba người bọn họ ở Trúc Hoa Viện cùng nhau thưởng nguyệt rất vui vẻ. Mãi đến lúc trống canh báo giờ Hợi, vì đang mang thai nên Đan Thanh cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.
Quan gia thuận thế mà có ý muốn để nàng ta yên giấc nghỉ ngơi, liền cùng với Nguyên Ninh di giá về Cúc Hoa Viện.
Trong lòng vốn đã có đứa trẻ làm thoả nguyện, cho nên Đan Thanh cũng không chấp nhất việc Quan gia có nghỉ lại ở Trúc Hoa Viện hay không. Huống hồ gì để cho người đã từng giúp mình là Nguyên Ninh nhận lấy một chút ân sủng, đối với nàng cũng không có chút bận tâm nào.
Quan gia theo lẽ đó mà đến viện của Nguyên Ninh, vốn dĩ chàng sẽ ngồi kiệu để đám nô tài hầu hạ, có điều lúc này theo sau còn có Nguyên Ninh, cho nên Quan gia liền quyết định tản bộ cùng nàng. Càng gần đến Cúc Hoa Viện, hương thơm của hoa cúc càng theo đó mà rõ rệt. Mùi hương vào lúc chớm thu này làm lòng đế vương bất giác có một chút xao xuyến, nói thì quen thuộc cũng được, mà xa lạ cũng chẳng sai.
Khi đã vào trong khuôn viên của viện, Quan gia cũng chưa hết bồi hồi. Mãi đến lúc Nguyên Ninh khẽ gọi một tiếng “Quan gia”, thì chàng mới tỉnh giấc khỏi hoài niệm. Bất giác chàng nhận ra chiếc hương anh hình uyên ương bên hông của Nguyên Ninh. Đó là vật Quan gia tặng cho nàng ngày trước, liền vì thế mà có chút vui vẻ: “Chiếc hương anh này nàng vẫn hay đeo bên mình à?”
Nguyên Ninh vân vê chiếc hương anh mà cảm nhận được sự mát lạnh của nó, từ từ nhẹ giọng nói: “Là vật Quan gia ban tặng, thần thiếp đương nhiên phải giữ lấy!”
Quan gia gật gù, chợt ngẩng mặt tiếp lời: “Nói về thi văn, trong cung này có bốn người có thể xem là thi hữu của trẫm, nàng đoán xem là ai!”
Nguyên Ninh cùng với Quan gia ngồi xuống chiếc bàn thưởng nguyệt giữa hoa viên, khoé môi mỉm cười ôn nhu mà trả lời chàng: “Thần thiếp chỉ xin đoán mò chứ chẳng dám đinh ninh là đúng. Nghe nói Quan gia trước giờ sau khi đề bút viết một bài thơ, đều cho người đem đến cho Quý Phi nương nương xem qua rồi mới quyết định đóng thành khung. Có khi người còn triệu nương nương đích thân mài mực hầu hạ bên cạnh, để nương nương tiện bề đóng góp ý kiến. Người đầu tiên trong số bốn người Quan gia đang nhắc đến ở đây, chắc chắn chính là Quý Phi nương nương.”
Nhận thấy Quan gia liên tục gật đầu, Nguyên Ninh có chút thích thú mà mạnh dạn nói tiếp: “Người thứ hai, thần thiếp nghĩ có lẽ đó là Nguyên Phi nương nương. Đã có dịp thần thiếp nghe nương nương dùng bài thơ “Hiệp khách hành” của Nguyễn (Lý) Bạch để đặt tên cho chiếc trâm được Thục Phi nương nương tặng. Sự am tường về thi ca của Nguyên Phi nương nương làm thần thiếp vô cùng bội phục. Nương nương người nói, tinh hoa là một chuyện mà chính sự là một chuyện, hai chuyện này vốn không lẫn vào nhau. Do đó chúng ta đối với việc am hiểu thi ca của Bắc phương cũng giống như lúc này ở đây thưởng nguyệt vậy. Trong lòng đối với vầng nguyệt kia dẫu có yêu thích thì cũng chỉ là một lòng cảm thán cái đẹp, quyết không phải là hạng “ái nguyệt phụ đăng”, quên đi ánh đèn mỗi ngày bầu bạn bên cạnh!”
Quan gia có chút cao hứng: “Nói rất hay, còn người thứ ba và thứ tư?”
Nguyên Ninh mỉm cười: “Người thứ ba chắc hẳn là Tĩnh Huệ Phu nhân. Tỷ ấy là người có bút pháp tinh diệu, chữ viết so với long phi phụng vũ chẳng khác là bao. Thần thiếp đã nhìn qua nhiều lần, nhận thấy trong từng nét chữ của tỷ ấy ngoài vẻ nhu uyển ra thì còn chứa ba phần cương trực. Nếu dùng một loài hoa để ca ngợi thì phải nghĩ đến hoa mai đầu tiên, vừa mềm mại vừa bản lĩnh, xinh đẹp nhưng không kém phần cương lãnh. Đó có phải là lý do mà Quan gia ban cho tỷ ấy Mai Hoa Viện không?”
Quan gia phì cười: “Thật ra trẫm không phải là người sắp xếp nơi ở cho nàng ấy, có điều nếu đúng như lời nàng nói, thì đúng là nàng ấy hữu duyên với ngôi viện của mình”
Nguyên Ninh cúi đầu mà cong môi đáp: “Vẫn còn một người nữa, có điều thần thiếp nhập cung không lâu nên cũng không biết người còn lại đó là ai!”
Quan gia đưa tay ý bảo Thiên Lang tiến lại gần, chàng theo đó mà lấy từ tay hắn một chiếc hộp gì đấy, trong lúc đó thì đôi môi vẫn tiếp lời Nguyên Ninh: “Quý Phi đối với thi văn mà nói thì không những am hiểu về cảnh về tình, mà đối với bố cục và câu cú cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Nguyên Phi thì luôn rút ra được tâm tư và ý đồ của thi gia. Còn Tĩnh Huệ thì thư pháp vô cùng xuất chúng. Nếu so sánh thi văn như một loài cây, thì Nguyên Phi là thân, Quý Phi là cành, còn Tĩnh Huệ chính là hoa. Người thứ tư còn lại chính là rễ của nó, bởi vì người này đối với tích gốc của những bài thơ đều hiểu rõ trong lòng!”
Quan gia nói xong câu đó thì cũng đã mở chiếc hộp gỗ trong tay, để lộ chiếc trâm bằng vàng ròng lấp lánh nằm bên trong đó. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn qua, không khó để nhận ra ở đó là chiếc trâm trường xuân phối với tử đinh hương mà hôm đó ở gốc tường kia Quan gia đã định tặng cho mình.
Nàng ngắm nghía nó mà bất giác cảm thán nói: “Có dịp nhìn lại, chiếc trâm này quả thật là rất đẹp!”
Quan gia mỉm cười: “Để trẫm cài vào tóc nàng!”
Nguyên Ninh nghiêng đầu sang bên trái một chút để búi tóc thơm như hoa đón lấy bàn tay Quan gia, tiếng tử ngọc đánh vào nhau làm phát ra thanh âm nhỏ nhắn thật êm tai. Đâu đó là tiếng Quan gia thấp giọng nói: “Người thứ tư mà trẫm nói ở đây đó chính là nàng! Thánh Tư!”
“Thật sao thưa Quan gia?”
Nguyên Ninh nhớ lại, ngày đó vừa mới nhập cung, Quan gia đã thử tài thi văn của nàng. Cái phong hiệu “Thánh Tư” này chính là lấy được từ sự am hiểu câu chuyện ly kỳ của hai thầy trò tăng nhân tại Hàn San Tự và thi gia Trương Kế, thông qua bài thơ “Phong kiều dạ bạc“.
Lại thêm sau đó không lâu, Quan gia có dịp bắt gặp hai câu thơ từ bài đối đáp Vịnh Nga mà nàng thêu lên chiếc khăn dâng cho Thái hậu. Nguồn gốc bài thơ này đến từ cuộc gặp gỡ đặc biệt giữa sứ giả Tống triều Nguyễn (Lý) Giác và Pháp Thuận thiền sư nước ta. Có thể nhìn thơ mà tưởng tượng một khách một thuyền giữa sông dài trời rộng mênh mông, có cặp ngỗng trắng ngưỡng cổ trông về phía trời xa, vô vô tận tận khiến lòng người chợt thấy bản thân mình nhỏ bé.
Sau lần đó, Nguyên Ninh được ban tặng chiếc hương anh đang đeo trên người, cùng bài thơ “Song nga tự uyên ương” của Quan gia gửi đến Thái miếu.
Chỉ thắc mắc là hai người đã có nhiều lần trao đổi thi thư như thế, chẳng hiểu sao Quan gia muốn đến gặp nàng nhưng đều lỡ hẹn. Mãi đến lúc hai người tình cờ nói chuyện tại bức tường hoang vắng ở Ngự hoa viên, tuy không giáp mặt nhau nhưng lần đó cũng xem là “lần đầu gặp gỡ”
Có điều rốt cuộc cũng phải gặp cái biến sự tại điện Thiên Đăng kia, khi mà sắp sửa bị giam vào Đình Ngọ Thất thì Nguyên Ninh mới có thể chính thức được gặp mặt Quan gia như hiện tại.
Một thoáng kí ức trôi qua trong thoáng chốc, có lúc êm đềm tựa sóng thu, có lúc lênh đênh như thuyền bơi giữa bão.
Quan gia cơ hồ cũng hồi tưởng lại quãng thời gian ấy mà đưa mắt ngắm nhìn nàng thật kỹ. Bất giác khoé miệng chàng chợt cong lên: “Chiếc trâm này đúng thật là hợp với nàng”
Nguyên Ninh ngượng ngập mà mỉm cười nói: “Quan gia ban tặng trâm quý, thần thiếp tiếc nuối trong lòng. Chỉ mong trời đêm hãy đừng trôi tiếp, để thần thiếp không phải tháo chiếc trâm này xuống nhắm mắt đi ngủ”
Quan gia tò mò mà mỉm cười: “Chiếc trâm này bây giờ là của nàng. Không chỉ hôm nay mà còn là ngày mai và những ngày sau nữa nàng đều có thể cài nó, như vậy thì cần gì tiếc nuối?”
Nguyên Ninh chân tâm vô hạn, trong ánh mắt theo đó mà có chút ẩm ướt lặng lẽ tiếp lời: “Thứ thần thiếp tiếc nuối thật ra là sự quan hoài của Quan gia. Đây là chiếc trâm được chính tay Quan gia cài cho thần thiếp, ngày mai và những ngày sau liệu có dễ dàng nhận được thứ tình cảm này?”
Quan gia chau mày nhẹ giọng: “Đang yên đang lành, sao lại trở nên đa cảm thế kia?”
Chỉ thấy làn thu ba trong trẻo giữa mắt Nguyên Ninh theo đó mà long lanh: “Chẳng giấu gì Quan gia, lúc trước thần thiếp đến Thái miếu cầu an cho Thái hậu nương nương, vô tình gặp qua một vị Ngự nữ ở đó. Hỏi mới biết nàng ta cứ cách nửa tháng lại đến Thái miếu cầu an, dùng hết thành tâm mong sao Quan gia luôn luôn khoẻ mạnh. Một tấm chân tình như vậy, chỉ tiếc là bản thân nàng ấy cũng thật lâu rồi không được diện kiến Quan gia!”
Quan gia giãn đôi mày mà từ từ nói: “Nàng ấy là ai?”
Nguyên Ninh không nhanh không chậm mà từ từ đáp lời: “Mục Ngự nữ!”
Quan gia có chút mông lung nói: “Đúng là trẫm lâu rồi không gặp nàng ấy, cái tên này quả thật là có chút xa lạ!”
Nguyên Ninh tiếp lời: “Nàng ấy bây giờ có bệnh trong người, nhưng lại sống tại Thuý Hoa Cung xa xôi vắng vẻ. Thần thiếp nghe nói, Thuý Hoa Cung không phải là một nơi tốt để người ta dưỡng bệnh!”
Quan gia từ từ gật đầu: “Việc sắp xếp chỗ ở trước giờ là bổn phận của Thục Phi, Thục Phi để nàng ấy đến Thuý Hoa Cung, có lẽ là vì ngày trước trong cung không đủ chỗ. Nhưng mà Tứ Quý Viện gần đây đã được sửa san, theo lý mà nói cũng không đến nỗi chật chội”
Nguyên Ninh lựa lời mà nói: “Trong cung trăm công nghìn việc, Thục Phi nương nương có lẽ bận rộn mà quên đi chuyện Tứ Quý Viện đã được sửa san. Nếu bây giờ toà viện này vẫn còn chỗ trống, thôi thì Quan gia hãy để Mục Ngự nữ dọn đến đó để dưỡng bệnh!”
Quan gia bằng lòng, chỉ ấm áp từ từ nói: “Được, nàng quả là người biết quan tâm đến người khác. Có điều cũng phải biết quan tâm đến mình một chút. Bây giờ bên ngoài trời lạnh, nàng ăn mặc mỏng manh như thế, không sợ lạnh hay sao?”
Quan gia đứng đó chìa tay ý bảo Nguyên Ninh cùng mình bước vào trong nội đường, ánh mắt lộ rõ nét cười hiền lành. Xung quanh ngoài chàng ra còn có đám nô tài đang kính cẩn cúi đầu xuống. Đông đúc là thế nhưng hình như trong mắt Nguyên Ninh chẳng thể có hình bóng ai khác. Trong lòng nàng cũng chẳng có một suy nghĩ nào, theo đó mà mỉm cười nhu thuận đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp của Quan gia.
Đêm thu chớm nở tuy có chút lạnh lẽo mà lại ấm áp, trong sương đêm đang dần mờ ảo đâu đó thoang thoảng một mùi hương làm người ta bất giác mềm lòng. Không thuần nhiên như hoa cỏ mà cũng chẳng tầm thường như son phấn, thứ mùi hương này vốn dĩ được tạo ra bởi sự hoà quyện hoàn hảo. Nó như thế mà dần dần lan toả khắp nơi. Từ ánh mắt, đôi môi đến mười ngón tay đang nắm chặt. Thứ mật ngọt tình ái nồng nàn này tuôn chảy tưởng chừng như vô tận, mà đến mãi về sau cả nàng hay Quan gia có lẽ đều khó có thể quên đi.
***
Thời gian cũng lặng lẽ trôi đến cái biến sự đêm thất tịch ấy. Lúc đó trời chỉ mới chập tối, Nguyên Ninh cùng với Tố Liên và Thuỷ Linh mỗi người cầm trên tay bát chè đậu đỏ. Hồng đậu là vật biểu thị cho tình yêu, hôm nay Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, quả thật là chuyện viên mãn.
Bên ngoài có cơn mưa ngâu lất phất rơi, nghe nói cơn mưa này là do đôi tình nhân kia rơi lệ. Cũng phải, mỗi năm mới được gặp nhau một lần, trong suốt khoảng thời gian ấy giữa họ có biết bao nhớ nhung?
Nguyên Ninh có chút thán phục trong lòng, thầm nghĩ bản thân chỉ cách mặt Quan gia đôi ba ngày đã cảm thấy như xuân tàn đông lạnh. Nếu lỡ chẳng may lâm vào tình cảnh như nàng Chức Nữ đó, liệu nàng có đủ bản lĩnh để vượt qua hay không?
Suy nghĩ đó vu vơ thoảng qua, Nguyên Ninh chợt nhận ra bản thân mình khi không lại nghĩ đến chuyện không hay. Nàng khẽ lắc đầu, lúc ngước mặt lên đã thấy ngoài cổng thấp thoáng mấy bóng người trò chuyện. Nguyên Ninh trong dạ hiếu kỳ, liền thuận miệng hỏi một tiếng: “Có chuyện gì thế?”
Thuỷ Linh liếc mắt nhìn về hướng kia, chợt bước ra ngoài gọi một tiếng “Thuỷ Tiên”, ý bảo nàng ta vào trong nội đường. Thuỷ Tiên nhanh chân bước vào nói: “Dạ thưa chủ nhân, trong cung có chuyện không hay rồi! Thuần Nghi Phu nhân... đã bị sảy thai!”
Nguyên Ninh giật mình mà bỏ bát chè đậu đỏ trên tay xuống bàn: “Sao lại như thế?”
Thuỷ Tiên thấp giọng nói: “Nghe nói chiều nay Thuần Nghi Phu nhân cảm thấy không khoẻ trong người, đương lúc lên giường nghỉ ngơi chợt thấy dưới chân... toàn là máu”
Nguyên Ninh đưa tay lên ngực nói: “Nhẩm tính thì Phu nhân ấy cũng đã mang thai được tròn ba tháng, đáng lẽ cái thai đã cứng cáp khoẻ mạnh rồi chứ”
Thuỷ Tiên lắc đầu nói: “Chuyện này ngọn ngành ra sao, nô tỳ cũng không rõ”
Nguyên Ninh âm thầm gật đầu, chợt thấy trong dạ có một linh cảm gì đó chẳng mấy tốt lành. Đương lúc nàng đang hoang mang tột độ, lại nghe trong sân có tiếng bước chân gấp gáp của một toán người. Nàng đưa mắt trông ra, liền thấy ở đó là Trường Vân cùng với một vài tiểu công công hấp tấp đi vào nội đường.
Trường Vân gương mặt xám xịt, bước đến bên cạnh Nguyên Ninh mà thi lễ qua loa để tranh thủ nói: “Nô tài tham kiến Thánh Tư Phu nhân, Quan gia mời người di giá đến Trúc Hoa Viện để hỏi một chút việc”
Nguyên Ninh kinh sợ nói: “Chẳng hay là chuyện gì?”
Trường Vân ngẩng mặt lạnh lùng nói: “Chuyện này nô tài cũng không rõ, Phu nhân đến Trúc Hoa Viện thì sẽ biết thôi ạ!”