Quan gia bước ra khỏi viện mà ngẩng mặt nhìn vầng nguyệt quang. Trên cao ánh trăng vốn đã khuyết mờ, lại thêm mây đen lúc này chẳng biết từ đâu kéo đến, khiến cho vòng nguyệt luân vốn đã huyền ảo trở thành mong manh. Trong bóng đêm tịch mịch dường như đâu đó phảng phất hương mai nhẹ nhàng. Lúc Quan gia quay đầu nhìn lại, đã thấy trước mắt ba chữ Mai Hoa Viện rõ ràng ở đó.
Khi nãy Yên Ngôn sau khi bái lạy Bồ Tát tại miếu Địa Tạng và đưa Nguyên Ninh hồi viện, nàng cũng lặng lẽ quay trở về chỗ của mình. Lúc này chủ tớ của nàng đang ở trong sân tỉa vài lá mai, cầu cho xuân đến chúng sẽ đâm chồi nở nụ.
Quan gia nhìn qua khe cửa mà trông thấy tà áo màu thiên thanh của Yên Ngôn, liền chậm rãi cất gót bước vào trong Mai Hoa Viện. Chẳng biết bao lâu rồi chàng không đặt chân vào đây, lúc này rảo bước tự nhiên có một chút lạ lẫm.
Chủ tớ Yên Ngôn nhìn thấy Quan gia bước vào thì khẩn trương hành lễ. Quan gia cũng nhanh chóng phất tay, chẳng nói câu gì mà nắm lấy tay áo của Yên Ngôn dắt vào nội đường.
Quan gia ngồi xuống chiếc ghế gấm bên cửa sổ, đưa khuỷu tay chống lên bàn mà nâng đỡ thái dương nhắm mắt suy nghĩ. Yên Ngôn lặng lẽ đốt một ít trầm hương, sau đó đưa tay đến đĩa hạnh nhân trước mặt từ từ bóc vỏ.
Trải qua chẳng biết bao lâu, Quan gia lúc này mới thở dài một tiếng rồi mở mắt. Phía trước chàng là đĩa hạnh nhân đã sạch vỏ, cộng với nụ cười ôn uyển của Yên Ngôn hướng về phía mình.
Quan gia thấp giọng: “Nãy giờ không nghe nàng nói câu gì, thì ra là mải mê bóc vỏ hạnh nhân”
Yên Ngôn từ từ đáp: “Khi nãy thần thiếp ở miếu Địa Tạng thấy Quan gia ho khan vài tiếng, hạnh nhân có tác dụng tiêu đàm, Quan gia hay là hãy ăn một chút đi ạ!”
Quan gia mỉm cười: “Nàng biết trẫm sẽ ghé vào đây nên mới chuẩn bị đĩa hạnh nhân này sao?”
Yên Ngôn từ từ lắc đầu: “Thần thiếp làm sao đoán được thánh ý, chỉ là trong lòng vẫn có một tia hy vọng, cho nên mới chuẩn bị sẵn đĩa hạnh nhân này chờ người!”
Quan gia bắt lấy một hạt hạnh nhân cho vào miệng, hồi sau khẽ cười: “Nếu là chuẩn bị, tại sao khi nãy còn chưa tách vỏ?”
Yên Ngôn cũng nở một nụ cười mông lung: “Thần thiếp trong lòng suy nghĩ, lúc Quan gia rời khỏi Trúc Hoa Viện có lẽ sẽ có nhiều tâm sự. Thần thiếp đương nhiên không muốn bản thân quấy rầy người, chỉ biết ngồi đây âm thầm tách vỏ, mong là một chút thanh âm này có thể khiến Quan gia biết đến sự hiện diện của mình”
Quan gia lộ nét cười: “Ngày đó trẫm ban cho nàng phong hào Tĩnh Huệ, chính là yêu thích nét an tĩnh dịu dàng này của nàng”
Quan gia nói xong câu đó thì chau mày: “Nhưng mà trong cung không phải ai cũng như nàng, trước sau vẫn giữ được sự khen ngợi mà trẫm đã ban!”
Yên Ngôn đưa mắt nhìn xuống bàn mà từ từ nói: “Người đang nói đến Thuần Nghi?”
Quan gia lặng lẽ gật đầu: “Trẫm vẫn nhớ lần đầu tiên gặp nàng ấy, lúc đó Thuần Nghi trong sáng như đoá cúc trong ánh thu, vô tư bắt lấy bức hoạ đồ của trẫm”
Yên Ngôn thở dài: “Bởi vì quá ngây ngô, cho nên cô ta mới bị người khác dựa vào chữ “thuần” này mà lợi dụng. Quan gia rốt cuộc đã biết ai là kẻ đứng sau rồi ư?”
Quan gia lắc đầu mà nhìn xa xăm nói: “Mọi chuyện xuất phát chỉ từ sự mê muội của nàng ấy!”
Yên Ngôn ngẩng mặt mà có chút thăm dò: “Thần thiếp muốn tin cũng chẳng thể tin được, một cung nữ thuần nhiên ngày ấy lại có thể trở nên tàn nhẫn đến thế sao?”
Quan gia chau mày nói: “Trẫm cũng không biết. Có lẽ khi mất đi một thứ quan trọng, người ta có thể vì nó mà trở thành một con người khác”
Yên Ngôn định nói thêm câu gì nhưng lại thôi, chỉ thấy trong mắt của Quan gia có một tia cương định. Lại nghe Quan gia từ từ tiếp lời: “Trẫm đã ra lệnh giam Thuần Nghi vào Lãnh cung, cả đời này xem chừng cũng không bao giờ gặp lại nàng ấy!”
Yên Ngôn cũng có một tia lạnh lẽo trong lòng: “Cô ta bị trừng phạt nặng đến đâu, e là cũng chẳng thể làm nỗi đau mất đi hài tử của Thánh Tư được xoa dịu. Một người nhận kết cục bi thảm, một người cũng chẳng vui sướng gì. Giá mà mọi chuyện có thể quay trở lại ngày trước, để người ta biết được kết cục mà tránh khỏi u mê”
Quan gia thở dài: “Trẫm không thể thay đổi được những chuyện trong quá khứ. Chỉ biết sau này bù đắp lại một ít cho Thánh Tư”
Yên Ngôn có chút xúc động nói: “Thánh Tư muội ấy biết được điều này, chắc chắn sẽ cảm thấy an ủi!”
Quan gia ngoảnh đầu lại ôn nhu nói: “Còn nàng thì sao? Trẫm cũng muốn bù đắp cho nàng!”
Yên Ngôn bất giác lẩm bẩm: “Thần thiếp…”
Quan gia chìa tay, ý bảo Yên Ngôn bước qua bên cạnh mình: “Bấy lâu nay nàng đã chịu uỷ khuất rồi!”
Yên Ngôn nhu thuận ngã vào lòng Quan gia, áp má vào long bào mà mông lung nghĩ ngợi. Nhưng nàng không đem tất cả suy nghĩ đó nói ra, chỉ lặng lẽ ôn nhu đáp lời Quan gia: “Quan gia đối với ba vị nương nương tình sâu nghĩa nặng, thần thiếp bất quá cũng chỉ là kẻ đến muộn, lặng lẽ đứng sau dõi theo hạnh phúc của người là được rồi”
Quan gia thả lỏng tay để nhìn rõ gương mặt nàng, chỉ thấy Yên Ngôn ở đó như con cá nhỏ nằm gọn trong lòng mình.
“Thục Phi mấy lần làm khó làm dễ nàng, thế mà về sau trẫm mới tự mình biết ra mọi chuyện. Nàng bị thiệt thòi thì nên nói với trẫm một tiếng mới phải!”
Yên Ngôn mỉm cười: “Thục Phi nương nương là muội muội của Đại Hành Khiển Trần đại nhân hầu cận bên cạnh Thượng hoàng, thần thiếp không muốn Quan gia vì thần thiếp mà khó xử. Huống hồ thần thiếp đối với chuyện này cũng đã quen rồi, Quan gia không cần phải vì thần thiếp mà bận tâm!”
Yên Ngôn nói đến đó, chợt nghĩ đến cái thai của Nguyên Ninh mà chau mày tiếp lời: “Nhưng mà Thánh Tư thì khác, mấy lần muội ấy đều bị Thục Phi nương nương dồn đến đường cùng. Thánh Tư dù sao cũng chỉ là một nữ tử trong sáng, so với thần thiếp đáng thương hơn nhiều”
Quan gia lặng lẽ gật đầu, lại có nét suy tư: “Hiếm khi mới có thể cùng nàng chân tâm trò chuyện. Thật ra trẫm có điều này canh cánh trong lòng, nhưng mà từ lâu chẳng có ai thích hợp để giải bày”
Yên Ngôn tò mò đáp: “Người hãy nói đi ạ”
Quan gia nhìn xa xăm: “Ban đầu trẫm vốn nghĩ bản thân đối với Thánh Tư xuất phát chỉ là từ sự áy náy, nhưng càng ngày trẫm mới nhận ra mình đối với nàng ấy nhiều hơn hai từ này. Có điều thứ tình cảm này diễn tả bằng lời gì, trẫm rốt cuộc cũng không thể nghĩ ra được”
Yên Ngôn tò mò hỏi: “Nếu vậy thần thiếp cũng xin được hỏi Quan gia một câu!”
Quan gia có chút vui vẻ mà sờ nhẹ vào má nàng: “Nàng hỏi đi!”
Yên Ngôn mỉm cười: “Quan gia đối với thần thiếp là thứ tình cảm gì?”
Quan gia không nghĩ ngợi lâu mà liền nói: “Nàng là người thấu hiểu trẫm, ở bên nàng trẫm có thể nói hết những gì cõi lòng mình suy nghĩ, cảm thấy vô cùng an yên và tự tại”
Yên Ngôn có chút ấm áp: “Thật sao thưa Quan gia?”
Quan gia lặng lẽ gật đầu, lại nghe Yên Ngôn từ từ tiếp chuyện: “Nếu tình cảm của Quan gia đối với Thánh Tư phức tạp như vậy, thì chi bằng hãy nghĩ về nó theo một cái nhìn khác. Quan gia đối với Thánh Tư, là duyên hay nợ, hay là cả hai?”
Quan gia ngẩn ngơ đáp: “Duyên nợ ư?”
Yên Ngôn khẽ nói: “Duyên là khi người ta vô tình gặp được một người, đối với người ấy nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt. Nợ là khi hai người dẫu không có tình cảm với nhau, nhưng rốt cuộc bản thân vẫn phải gắn bó với người còn lại. Một tình yêu toàn mỹ phải hội tụ cả duyên và nợ. Bởi nếu so sánh tình yêu như một loài cây, thì duyên giống như phần ngọn, còn nợ thì giống như phần gốc. Một loài cây thì phải có cả gốc lẫn ngọn mới có thể ra hoa kết quả được. Nếu chỉ có ngọn thì dẫu có tươi tốt đến đâu cũng có ngày héo tàn. Nếu chỉ có gốc thì dẫu trường tồn qua năm tháng, nhưng chẳng phải cũng chỉ mãi mãi cằn cỗi như thế sao?”
Yên Ngôn dừng lại một nhịp mà tiếp lời: “Trong nhân gian có rất nhiều cuộc tình tan vỡ. Có người vì cuộc tình đó mà khắc cốt ghi tâm, đó là vì người ấy đối với người kia không còn nợ mà vẫn còn duyên. Lại có người sau đó chóng vánh quên đi, đó là vì người ấy đối với người kia đã hết duyên hết nợ. Trong nhân gian cũng có nhiều cuộc tình được tác hợp. Có người trong cuộc tình này một lòng chân ái, đó là vì người đó đối với người kia vừa có nợ vừa có duyên. Lại có người trong cuộc tình này chỉ có bổn phận, là do người ấy đối với người kia chẳng hề có duyên mà chỉ có nợ!”
Yên Ngôn vừa nói đến đó, chợt nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài. Quan gia cảm thấy ồn ào, liền tò mò gọi Thiên Lang một tiếng. Thiên Lang bước vào trong phòng quỳ gối ở đó, cúi đầu mà rành mạch nói: “Dạ bẩm Quan gia, từ trong Trúc Hoa Viện truyền ra một tin. Báo là phế Phu nhân… đã chết!”
Có hạt hạnh nhân bất giác rơi xuống nền gạch, dẫu rất khẽ nhưng bởi vì không gian trong phòng lúc này quá êm ắng, khiến cho thanh âm của nó rõ rệt đến độ như đập vào tim người. Yên Ngôn trông thấy ánh mắt vô thần của Quan gia, trầm tĩnh mà thay lời chàng hỏi: “Tại sao lại thế?”
Thiên Lang ngẩng mặt khẽ nói: “Dạ thưa… phế Phu nhân trúng độc mà chết, chúng nô tài nghi là do tự sát!”
Quan gia thất thần mà tựa lưng vào ghế, lẩm bẩm nói: “Nhanh như vậy sao?”
Yên Ngôn nhìn ánh ngập ngừng trong mắt Thiên Lang, có chút tò mò hỏi: “Thiên Lang công công xem bộ còn có chuyện gì muốn bẩm báo thì phải”
Thiên Lang liền đáp: “Dạ thưa Quan gia, Nguyên Phi nương nương đã biết chuyện của phế Phu nhân, có chút kinh hãi mà động đến thai nhi trong bụng”
Yên Ngôn quay về phía Quan gia thấp giọng nói: “Nương nương kinh hãi trong lòng, Quan gia xin hãy di giá đến Nghênh Xuân Cung!”
Quan gia liền nhanh chóng gật đầu. Yên Ngôn đợi cho Quan gia rời đi, đưa mắt nhìn đĩa hạnh nhân mà ngẩn ngơ suy nghĩ: “Thần thiếp đối với Quan gia đã có duyên, chỉ hy vọng chúng ta cũng có nợ. Khi nãy Quan gia sợ thần thiếp chịu uỷ khuất, thật ra thần thiếp không hề chịu uỷ khuất. Tất cả mọi chuyện là do thần thiếp cam tâm chấp nhận! Ngày đó vừa mới nhập cung, thần thiếp đã biết bản thân chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là nhận lấy sự lạnh nhạt của người. Bởi vì thần thiếp biết hoặc là bản thân mình ở hậu cung, hoặc là phụ thân thần thiếp ở tiền triều, chỉ có một trong hai mới có thể quang minh chính đại nhận lấy sự vinh diệu từ Quan gia. Ngay cả Nguyên Ninh cũng thế, vinh diệu của gia tộc so với ân sủng của muội ấy, lúc này đã không cùng một hướng giống như ân sủng của những nữ nhân Vạn Kiếp ngày trước. Nguyên Ninh à, tỷ muội chúng ta dẫu có chiến thắng trong cuộc tranh đấu này ở hậu cung, nhưng làm sao có thể chiến thắng trong cuộc tranh đấu ngoài kia ở tiền triều. Thôi thì hãy buông xuôi không màn danh phận, cố gắng nhận lấy sự yêu thương của đấng phu quân là được!”
…
Lúc Nguyên Ninh bước đến Trúc Hoa Viện thì Đan Thanh đã được hai tên công công mang đi từ lâu. Trường Vân bấy giờ đang ở trong sân, thay mặt Thiên Lang quyết định số phận của các cung nữ. Nếu không bị đuổi ra khỏi cung, thì bọn chúng cũng bị điều đến chỗ khác làm việc nặng nhọc. Chủ nhân phạm lỗi, nô tỳ hầu hạ làm sao có thể tránh khỏi liên luỵ.
Trường Vân trông thấy Nguyên Ninh bước vào, liền có chút khẩn trương mà bước đến một bước: “Thánh Tư Phu nhân xin hãy dừng chân, bên trong không sạch sẽ đâu ạ!”
Nguyên Ninh lạnh lùng nói: “Ta chỉ muốn vào đó xem một chút! Ngươi đừng lo, nếu Quan gia có trách phạt gì thì cứ nói đây là chủ ý của ta!”
Trường Vân gượng cười: “Nô tài không hề có ý đó, nô tài chỉ sợ u khí bên trong làm chủ nhân khiếp hãi mà thôi!”
Nguyên Ninh nghe thế thì trầm tĩnh trả lời: “Cô ta vì sao mà chết?”
Trường Vân nhẹ giọng đáp: “Một dải bạch lăng, thắt cổ mà chết!”
Nguyên Ninh chau mày nói: “Trúc Hoa Viện cũng không phải là chốn không người, đám nô tỳ này không phát hiện ra ư?”
Trường Vân liền trỏ tay vào mặt mấy cung nữ đang quỳ ở đó: “Đấy chính là lý do bọn chúng phải quỳ ở đây! Bọn chúng nghe chủ nhân căn dặn phải đóng cửa ra ngoài, thế là nhất mực nghe theo, không đoái hoài gì về sự tình bên trong. Hầu hạ tắc trách như thế, quả thật là một đám ngu xuẩn!”
Nguyên Ninh liếc nhìn đám cung nữ đó rồi nhẹ giọng hướng về phía Trường Vân: “Ngươi theo ta đến đây một chút!”
Trường Vân theo sau Nguyên Ninh tiến về một bụi trúc gần đó rồi kính cẩn cúi đầu chờ sai bảo, chỉ thấy Nguyên Ninh đưa đến mình một chiếc hồng bao.
“Ở đây có một ít ngân lượng, ta muốn vào trong một lát, tiện thể hỏi ngươi một chút chuyện!”
Trường Vân thấy thế liền đưa tay nhận lấy hồng bao, mỉm cười mà nói: “Chủ nhân muốn vào trong đương nhiên là được. Khi nãy nô tài vốn dĩ lo ngại bên trong còn vương lại một chút tử khí không tốt cho chủ nhân, nên mới ở đó mà ngăn cản. Còn về chuyện người muốn hỏi, nô tài biết được những gì thì sẽ trả lời tất cả ạ!”
Nguyên Ninh lạnh giọng mà hỏi: “Khi nãy Quan gia đến đây, cô ta có chịu khai ra ai là người xúi giục hay không?”
Trường Vân thấp giọng: “Lúc đó nô tài đang ở bên ngoài, màn đối thoại của Quan gia và phế Phu nhân cũng chỉ nghe được một ít. Cô ta hình như không nói ai là kẻ sai khiến mình, thay vào đó thì lại thốt ra một số câu bất kính với Thái hậu nương nương. Nói cái gì mà “không tin những lời cung nữ Hoa phòng kia nói”, “tất cả mọi chuyện là do Thái hậu sắp xếp”. Sau đó thì Quan gia đã nổi giận, ban lệnh giam cô ta vào Lãnh cung!”
Nguyên Ninh trong đầu có một tia nghi hoặc: “Cô ta không tin lời của Thái Bình ư? Nói vậy nguyên do cô ta hãm hại hài tử của ta không đơn thuần là từ lời đồn đại nhảm nhí kia!”
Trường Vân gượng cười đáp: “Chuyện này bên trong thế nào, nô tài cũng không rõ nữa ạ!”
Nguyên Ninh nghe Trường Vân nói thế, cũng liền âm thầm gật đầu đáp: “Được rồi! Nếu vậy phiền ngươi sai người vào trong thắp đèn, ta muốn đích thân xem xét một số chuyện!”
Ánh sáng từ từ soi rõ căn phòng của Đan Thanh. Nguyên Ninh ngưng thần quan sát, nơi đây đã từng có rất nhiều vật nuôi mà cô ta chăm sóc. Một trong số đó là con bạch miêu bị giết để hãm hại mẫu tử nàng.
Dải lụa trắng nằm vắt ngang trên thanh xà cao, thi thoảng lại nhẹ nhàng đung đưa theo chiều gió. Ngay bên dưới là bức tranh vẽ chim hoàng anh, lúc này đã bị xé toạc ra thành muôn mảnh.
Có làn gió thổi mạnh làm xấp giấy kia bay tứ tung, Nguyên Ninh đưa mắt nhìn theo, chợt thấy trong góc tủ trang điểm dường như có thứ gì lấp lánh. Nàng lặng lẽ tiến về hướng đó, nhưng mà Tố Liên đã nhanh chân hơn một bước, cúi xuống ghế nhặt lên một chiếc bông tai bằng vàng.
Nguyên Ninh cầm chiếc bông tai kia lên mà nghi hoặc, sau đó nàng đưa tay kéo ngăn tủ trang điểm ra. Bên trong tất cả trang sức quý giá đều đã bị ai đó lấy đi hết. Nguyên Ninh nhìn ra ngoài sân, nhận ra trong đám cung nữ đang quỳ ở đó thiếu mất một người, liền vô thức khẽ nói: “Hồng Diệp!”
Tố Liên nghe thế thì cũng nhìn ra ngoài sân, trong đầu dường như đã ngợi ra, liền thấp giọng từ từ nói: “Hồng Diệp đã trộm số trang sức này mà bỏ trốn rồi sao?”
Nguyên Ninh lượn mắt suy nghĩ, sau đó liền “suỵt” một tiếng: “Đừng nói nữa, chúng ta cũng trở về thôi!”
Tố Liên theo đó mà cùng Nguyên Ninh bước ra khỏi Trúc Hoa Viện, lúc đi được một khoảng xa, nàng ta liền nhẹ giọng hỏi Nguyên Ninh: “Hồng Diệp dạo trước vô lễ với chủ nhân, lúc này lại lộ ra bộ mặt phản phúc. Tại sao khi nãy người không nói với Trường Vân, để hắn sai người truy tìm cô ta?”
Nguyên Ninh nhẹ giọng nói: “Hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt như thế, chắc gì cô ta đã thoát ra được! Nếu cô ta may mắn trốn được ra ngoài, thì đây cũng không phải là chuyện không tốt!”
Tố Liên thắc mắc hỏi: “Chủ nhân nói rõ hơn đi ạ!”
Nguyên Ninh quay lại nhìn nàng: “Muội nói xem, Liễu thị tâm tư hời hợt như thế, đến cả vải lĩnh quý giá ra sao còn không biết được, huống chi là nghi ngờ lời khai của Thái Bình. Trong chuyện này chắc chắn đằng sau có người giật dây, kẻ đó ngoài Thục Phi với Hạ thị thì còn là ai chứ? Có điều chúng ta cũng cần có người xác nhận, lúc đó thì Quan gia mới có thể tin được. Hồng Diệp là cận tỳ bên cạnh Liễu thị, đương nhiên là biết cái kẻ chủ mưu này. Nhưng nếu chúng ta đem chuyện này nói cho Trường Vân, mọi chuyện lúc đó sẽ trở nên ồn ào. Bấy giờ Hồng Diệp dẫu có bị bắt giữ, xem chừng Thục Phi và Hạ thị cũng sẽ tìm cách giết người diệt khẩu!”
Tố Liên thốt lên một tia kinh sợ: “Nếu vậy thì phải làm sao?”
Nguyên Ninh lạnh giọng: “Bây giờ phải xem bản lĩnh của Hồng Diệp như thế nào! Nếu trải qua đêm nay mà trong cung tĩnh lặng, tức là Hồng Diệp đã trót lọt trốn thoát khỏi cung. Lúc đó ta sẽ đem chuyện này bẩm lên cho cô mẫu, nhờ sự lợi hại của người đem Hồng Diệp trở về!”