Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện

Chương 19: Chương 19: Huyền Trân công chúa (1)




Trưa hôm sau trời bỗng nhiên xám xịt, trên cao mưa bắt đầu rơi, không lớn mà đều đều trút xuống dai dẳng. Quan gia vốn đang ở tại điện Thiên Khánh đọc sách, nhìn thấy cảnh mưa ảm đạm mà trong lòng sinh ra chút u buồn.

Thiên Lang là công công hầu hạ bên cạnh chàng, trông thấy nét mặt Quan gia như thế liền biết ý tiến lên một bước nói: “Quan gia hay là ngủ trưa một chút đi ạ!”

Quan gia lượn mắt, liền dứt khoát nói: “Chuẩn bị xe ngựa đón Mai Phu nhân đến đây!”

Thiên Lang “dạ” một tiếng đáp ứng, liền bước ra ngoài cửa dặn dò đệ tử là Trường Vân sắp xếp xe ngựa đến Liên Hoa Viện.

Như Lộ trông thấy cảnh mưa buồn bã, tiện tay cầm chiếc khăn thêu mà Thái hậu ban cho nhìn ngắm bài thơ, chợt thấy ngoài cổng có một thân ảnh bước vào, không ai khác là Trường Vân.

Như Lộ cong môi khẽ cười, liền tiện tay vắt chiếc khăn đeo bên người, như thế mà theo Trường Vân đến điện Thiên Khánh. Khi nàng bước vào trong, đã thấy Quan gia nằm trên chiếc ghế dài bằng da gấu màu nâu ở phía tây điện. Đôi mắt phượng của chàng đang nhắm nghiền, ngón tay khẽ đánh theo nhịp đàn của đám nhạc kĩ đang hầu hạ ở đó.

Như Lộ có chút tinh nghịch, không định cất tiếng hành lễ chào mà cẩn thận nhẹ nhàng bước về phía các nhạc kĩ ngồi xuống. Nhạc kĩ ở đó có bốn người, có đàn tranh, tỳ bà, tiêu sáo và một ca nữ. Nhan sắc bọn họ tầm thường, duy chỉ có tài năng là xuất chúng.

Như Lộ lặng lẽ đưa tay kéo nhẹ dây đàn tham gia vào bài “Thất Tịch Dạ Vũ” mà hiện tại các nàng ta đang đánh.

Quan gia nghe tiếng đàn bầu, liền nhận ra sự có mặt của Như Lộ. Thế nhưng chàng vẫn chưa muốn mở mắt, cứ như thế mỉm cười mà nghe hết khúc nhạc.

Khi giọng hát trong trẻo của nàng ca nữ kia và tiếng đàn vừa dứt, Quan gia từ từ phất tay mà nhẹ giọng: “Lui xuống hết đi!”

Các nàng nhạc kĩ liền hiểu ý mà lui xuống, để lại một mình Như Lộ ngồi ở đó. Như Lộ đứng dậy, tiến gần về phía Quan gia mà trách móc: “Tần thiếp mới đàn được nửa bài, Quan gia đã đuổi hết đám người bọn họ! Tần thiếp bây giờ chẳng có ai cùng xướng, Quan gia chính là đang chán ghét tiếng đàn của tần thiếp hay sao?”

Quan gia phì cười: “Lúc nãy trong lúc chờ nàng trẫm mới nghe tạm tiếng đàn của bọn họ! Bây giờ có nàng thì cần gì đến đám người ấy!”

Như Lộ nũng nịu: “Cầm nghệ của tần thiếp cũng bình thường thôi! Tại sao Quan gia lại thích thú như vậy?”

Quan gia sờ nhẹ lên chiếc đàn bầu bằng thuỷ tùng của nàng, có chút trầm ngâm nói: “Tiếng đàn của nàng rất an tĩnh đặc biệt, trẫm nghe rất thích!”

Như Lộ cười khúc khích: “Vậy sao?“

Quan gia liếc mắt nhìn gương mặt khả ái xinh đẹp của Như Lộ, đưa ngón trỏ chạm nhẹ lên cằm của nàng ôn nhu nói: “Nàng định tiếp tục đánh bài gì?”

Như Lộ cười tươi đến mức toát ra vẻ diễm lệ, nàng ghé tai Quan gia mà thì thầm: “Quan gia nghe rồi sẽ rõ!”

Nói đoạn nàng ta xoay người uyển chuyển, phút chốc đã rời chiếc ghế da mà chạm nhẹ vào dây đàn đánh một âm. Chỉ nghe âm thanh du dương mà không kém phần yên ả, làm người ta tưởng tiết xuân như đang trở lại. Vừa khéo có hương mưa len lõi qua cửa sổ, khiến lòng người nhớ đến mùi sương của ngày thanh minh.

Cảnh xuân bất chợt hiện ra, xuyên qua bầu trời trong xanh là cánh én dập dìu lướt qua cành mơ, có đoá hoa trắng khiết thanh tao rụng xuống thảm cỏ. Bàn chân ai đó nhỏ nhắn mà yêu kiều đạp lên cỏ, mang theo một nụ cười xinh đẹp tiến về phía chiếc cầu nhỏ xinh.

Như Lộ vừa đàn khúc “Đạp thanh ca”, khoé môi cũng thả theo tiếng nhạc mà phát ra thanh âm trong trẻo: (Gót sen khẽ đạp lên cỏ thơm - Én xuân làm rơi hoa mơ trắng - Thiếu nữ dạo chơi trên cầu nhỏ - Đôi mày nhìn ngắm cặp ngỗng bơi)

“Liên túc đạp phương thảo - Xuân yến lạc bạch mai - Tiểu kiều du tiểu kiều - Song nga khán song nga”

...

“Nga nga lưỡng nga nga - Ngưỡng diện hướng thiên nha - Bạch mao phô lục thuỷ - Hồng trạo bãi thanh ba”

Quan gia đang nghe bài “Đạp thanh ca”, chợt nghe bài đối đáp Vịnh Nga khéo léo đặt vào với khúc nhạc, liền có chút thích thú xen lẫn ngạc nhiên: “Nàng vừa hát gì thế?”

Như Lộ vẫn không thôi gảy đàn, khoé miệng mỉm cười mà uyển chuyển nói: “Hôm qua tần thiếp đến cung của Thái hậu nương nương hầu hạ người. Lại thấy bên tay Thái hậu nương nương có chiếc khăn tay thêu bài Vịnh Nga này. Tần thiếp nghĩ là Thái hậu nương nương thích, cho nên mới học thuộc mà phối vào khúc nhạc! Quan gia thấy có được không?”

Quan gia có chút vui vẻ, liền dang tay ý bảo nàng ta tiến lại gần. Như Lộ lạc vào vòng tay của Quan gia, cúi đầu để búi tóc thơm như hoa khẽ chạm vào mũi của chàng. Chỉ thấy lồng ngực của Quan gia rung động theo lời nói: “Không ngờ nàng cũng thích thú với thi văn như vậy!”

Như Lộ như con thỏ mềm mại trong lòng Quan gia, nhỏ nhẹ mà khả ái đáp: “Tần thiếp hầu hạ Quan gia, đương nhiên là học được những cái hay của người!”

Quan gia bắt lấy chiếc khăn tay thêu hình đôi ngỗng trong tay Như Lộ, đưa mũi hít một hơi thứ mùi hương dễ chịu từ tóc nàng, nhẹ giọng trầm ấm nói: “Trẫm cảm thấy có chút buồn ngủ! Nàng cứ nằm trong lòng trẫm như thế này đi!”

Như Lộ có chút an yên, liền áp má vào long bào của Quan gia nhu thuận ngoan ngoãn đáp một tiếng “dạ”. Quan gia vẫn để mũi trên tóc của nàng, khoé miệng nửa cười mà lẩm bẩm: “Nga nga lưỡng nga nga”

Chiều hôm đó mưa mới tạnh hẳn, Nguyên Ninh đang đứng bên cửa sổ nhìn Tố Liên quét dọn những cánh hoa tử đằng rơi, nhìn thấy tiết trời bừng sáng sau cơn mưa ảm đạm trong lòng cũng có chút vui vẻ. Lại thấy từ xa một tiểu ni cô trầm tĩnh đang dẫn một vị công công, hướng về phía nàng mà từ từ đi lại.

Nguyên Ninh có chút khẩn trương, liền cùng Thuỷ Linh bước ra ngoài cửa.

”Nô tài xin tham kiến Thánh Tư Phu nhân!”

Nguyên Ninh mỉm cười: “Đứng dậy đi!”

Lại nghe công công kia cất tiếng: “Nô tài là Trường Vân, được lệnh của Quan gia đến gửi cho Phu nhân một ít đồ!”

Nguyên Ninh đích thân đưa tay nhận lấy hộp quà, liền mỉm cười nói: “Công công nhọc công rồi!”

Trường Vân kính cẩn mà đáp: “Đây là chức trách của nô tài thôi ạ! Quan gia còn nói sau khi Phu nhân hồi cung, nếu có thời gian thì sẽ đến thăm người!”

Thuỷ Linh và Tố Liên đang đứng bên cạnh, nghe thế thì không khỏi vui mừng mà lộ ra một tia hoan hỷ. Nguyên Ninh cũng có chút vui vẻ, liền mỉm cười gật đầu: “Ta biết rồi!”

Trường Vân thấy thế cũng mỉm cười hành lễ: “Nếu vậy nô tài xin cáo lui trước!”

Nguyên Ninh dịu dàng nói: “Công công đi thong thả!”

Tố Liên chờ cho vị tiểu ni cô và Trường Vân đi khỏi, liền nắm tay Nguyên Ninh bước vào phòng, vui sướng thốt lên: “Quan gia đã nhớ đến chủ nhân rồi!”

Thuỷ Linh cũng vui mừng không kém, nhưng có một tia an tĩnh nói: “Chủ nhân mau mở hộp quà ra đi ạ! Nô tỳ đang thắc mắc không biết Quan gia gửi tặng cho chủ nhân thứ gì!”

Nguyên Ninh biết hai nàng ta vui mừng cho mình, liền gật gù đưa tay mở chiếc hộp gỗ kia ra. Chỉ thấy trong đó là một chiếc hương anh (ngọc bội) hình uyên ương, đặt trên một bài thơ viết bằng mực đỏ: “Lưỡng nga hợp ảnh bỉ kiên phù - Giang thượng song nhân ngự nhất chu - Vạn lý thiên duyên tri kỉ kết - Tự uyên du thuỷ thưởng thanh thu”

(Đôi ngỗng kề vai chung một ảnh - Hai người trên sông ngự một thuyền - Duyên trời vạn dặm thành tri kỉ - Chẳng khác uyên ương thưởng trời thu)

Tố Liên hí hửng nói: “Tự uyên du thuỷ thưởng thanh thu. Quan gia là đang muốn cùng chủ nhân ngắm nhìn mùa thu sao?”

Thuỷ Linh vỗ lên mu bàn tay Tố Liên nói: “Chiếc hương anh này chẳng phải đã nói lên điều đó sao?”

Nguyên Ninh lặng lẽ nói: “Ta cũng chưa gặp Quan gia một lần nào! Cái gì là uyên ương, cái gì là tri kỉ?”

Tố Liên thấy thế liền bắt qua chuyện khác: “Bút pháp của Quan gia cũng thật là tinh diệu!”

Nguyên Ninh cũng phải thừa nhận mà gật đầu. Lại nghe Tố Liên hướng về phía Thuỷ Linh hỏi: “Người ta nói nét chữ nét người! Không biết Quan gia trông như thế nào. Thuỷ Linh tỷ tỷ có từng gặp qua Quan gia chưa?”

Thuỷ Linh nhẹ giọng mà có chút bối rối nói: “Đã từng!”

Nguyên Ninh nghe thế cũng thuận miệng hỏi: “Quan gia mặt mũi ra sao?”

Thuỷ Linh liền đáp: “Nô tỳ lúc trước làm việc ở Hoa phòng, có đôi lần giao hoa cho các vị nương nương mà may mắn gặp được Quan gia! Tuy nhiên thân phận nô tỳ thấp kém, vốn không có lá gan để nhìn vào mặt Quan gia! Chỉ biết Quan gia có một giọng nói rất trầm ấm!”

Nguyên Ninh gật đầu: “Vậy à?”

Tố Liên mỉm cười: “Chủ nhân không cần khẩn trương! Vừa nãy vị công công kia cũng đã nói rồi, Quan gia lúc rảnh rỗi sẽ đến thăm người!”

Nguyên Ninh có chút suy tư: “Khẩn trương gì chứ? Ta chỉ là đang nghĩ rằng, nếu sớm ngày nhận được ân sủng thì chẳng phải là điều tốt sao?”

Tố Liên đưa tay bắt lấy chiếc hương anh cẩn thận đeo cho Nguyên Ninh, có chút trầm tĩnh nói: “Chủ nhân đang nghĩ gì thế?”

Chính Nguyên Ninh cũng không biết. Lấy được ân sủng từ gã nam nhân đã phế bỏ tỷ tỷ của mình, liệu có là điều tốt hay đúng đắn không?

Nàng không định trả lời Tố Liên, lặng lẽ đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, chợt thấy ngoài cổng một thân ảnh quen thuộc, không ai khác chính là Thanh Y.

Nguyên Ninh trông thấy nàng ta, cõi lòng cũng có chút vui vẻ mà vẫy gọi: “Thanh Y tỷ tỷ!”

Thanh Y cơ hồ nghe được, liền quay đầu mỉm cười đáp: “Nguyên Ninh!”

Nguyên Ninh chạy ra ngoài cổng nắm lấy bàn tay của nàng ta dịu dàng nói: “Hôm nay tỷ đến Thái miếu à?”

Thanh Y gật đầu mà từ từ nói: “Hôm nay là ngày hai mươi chín. Ta như thường lệ lại đến Thái miếu cầu an.”

Nguyên Ninh vui vẻ nói: “Tỷ tỷ thật là có lòng!”

Thanh Y mỉm cười nói: “Muội đến đây cũng đã gần nửa tháng rồi! Cũng sắp đến ngày quay trở về, thời gian này cũng thật cực khổ cho muội!”

Nguyên Ninh lắc đầu: “Muội không sao! Trái lại là tỷ, bệnh của tỷ như thế nào rồi?”

Thanh Y cười ôn nhu nói: “Đã đỡ nhiều rồi! Là nhờ Tĩnh Huệ Phu nhân sai người đến chữa trị cho ta!”

Nguyên Ninh vui vẻ đáp: “Thế thì tốt thật! Tỷ tỷ đến đây, không biết là ở lại chỗ nào?”

Thanh Y trỏ tay nói: “Từ trước đến nay ta vẫn ở căn phòng hướng tây nam!”

Nguyên Ninh mỉm cười: “Vậy thì sau khi chuyển đồ đến đó xong, nếu rảnh rỗi thì tỷ hãy đến chỗ của muội trò chuyện!”

Thanh Y nghe thế liền lặng lẽ gật đầu, chợt thấy chiếc hương anh đang đeo bên người Nguyên Ninh, cuối đuôi mắt theo đó có một tia ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng dịu lại mà nở một nụ cười tươi tắn.

***

Tối đó là một đêm oi bức, Yên Ngôn đang ngồi trong hoa viên Mai Hoa Viện tránh nóng, cũng không quên mang theo một quyển sách để đọc. Chợt nghe bên ngoài có tiếng trò chuyện, một lát sau có tiểu cung nữ lại gần bẩm báo: “Dạ thưa chủ nhân, bên ngoài có vị Hoàng Ngự nữ muốn vào gặp chủ nhân!”

Yên Ngôn có chút ngạc nhiên, nhưng liền lượn mắt gật đầu: “Mời nàng ta vào đi!”

Không lâu sau đó Doanh Nhi nhẹ nhàng tiến vào, hướng về phía Yên Ngôn mà thi lễ: “Tần thiếp bái kiến Tĩnh Huệ Phu nhân!”

Yên Ngôn mỉm cười: “Không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi!”

Doanh Nhi vui vẻ nghe theo, chợt thấy Yên Ngôn đang giở một trang Kinh Thi đặt trên bàn. Nàng liếc mắt nhìn qua liền nhận ra đó là bài Phù du, liền thuận miệng mà đọc: “Phù du chi dực – Thái thái y phục – Tâm chi ưu hĩ – Ư ngã quy tức”

(“Cánh con thiêu thân – Như quần áo đẹp – Lòng ta ưu nghĩ – Chỉ muốn yên an” – Đại ý nói đôi cánh đẹp của thiêu thân cũng như quần áo quý giá, lộng lẫy mà dễ tan, làm lòng người bất giác chỉ muốn tìm lấy một chút an yên tự tại)

Yên Ngôn nghe nàng ta đọc xong câu đó thì mỉm cười: “Vẫn tự hỏi tại sao Quan gia lại thích Hoàng Ngự nữ! Thì ra nàng rất am tường thi ca!”

Doanh Nhi xua tay: “Phu nhân chê cười rồi, tần thiếp đâu có bản sự đó. Chỉ là đã tần thiếp đọc qua bài thơ này, đối với nó có một chút ấn tượng đặt biệt!”

Yên Ngôn tò mò nói: “Ngự nữ thương cảm cho con phù du chăng?”

Doanh Nhi cười lạnh mà nói: “Tần thiếp không thương cảm cho nó, tần thiếp thương cảm cho mình!”

Yên Ngôn thắc mắc nói: “Ngự nữ nói quá rồi!”

Doanh Nhi liền lướt mắt nhìn vài đoá hoa yên chi trong hoa viên mà từ từ nói: “Phu nhân có biết vì sao Quan gia vẫn thường hay đến chỗ của tần thiếp không? Thực chất không phải là vì tần thiếp am hiểu thi ca, mà là vì tần thiếp có thể cùng ngồi đánh cờ với Quan gia!”

Yên Ngôn ngợi ra mà nói: “Quan gia cầm kỳ thi hoạ tất cả đều am tường! Ngự nữ am hiểu kỳ nghệ, cũng thật là xuất chúng!”

Doanh Nhi mỉm cười: “Quan gia rất thích đánh cờ với tần thiếp, thật ra là còn có một nguyên nhân!”

Yên Ngôn đương nhiên tò mò hỏi: “Ngự nữ nói xem!”

Doanh Nhi tiếp lời: “Tần thiếp đánh cờ với Quan gia không bao giờ thắng, cũng không bao giờ thua!”

Yên Ngôn chầm chậm đáp: “Luôn hoà sao?”

Doanh Nhi lặng lẽ gật đầu: “Luôn luôn là vậy! Trên bàn cờ, không phải lúc nào chiến thắng cũng khiến người ta hoan hỷ. Khi chỉ còn một nước nữa là có thể kết thúc ván cờ, cố tình để lộ ra một sơ hở để xem đối thủ có thể nhận ra mà xoay chuyển tình thế hay không! Đây lại là thú vui của Quan gia!”

Doanh Nhi nói đến đó liền mỉm cười mà lộ ra một tia đắc ý nói: “Nhưng mà tần thiếp biết không phải lúc nào sơ hở của đối thủ cũng giúp chúng ta giải vây. Có khi nó lại tiếp tục là một cái bẫy, kéo chúng ta rơi xuống vũng bùn mà tiến thoái lưỡng nan. Cái này có lẽ Phu nhân và Thánh Tư Phu nhân còn am tường hơn tần thiếp nhiều!”

Yên Ngôn lượn mắt cười mỉm: “Ngự nữ am hiểu kỳ nghệ, xem bộ từng đường đi nước bước của ta cũng đã nhận ra!”

Doanh Nhi lắc đầu: “Tần thiếp có chút tinh ý này thì có là gì đâu chứ! Tốt thí có mưu dũng đến mấy thì cũng là tốt thí, trên bàn cờ không có nhiều cơ hội! Chỉ có phối hợp tất cả các quân trên bàn cờ thì mới có thể chiếu tướng mà thôi!”

Yên Ngôn có chút thẳng thắn nói: “Ngự nữ nói mình là quân tốt, xem bộ là khiêm tốn rồi. Chỉ là ta thắc mắc không biết mình được Ngự nữ nàng xem là quân gì trên bàn cờ hiện tại?”

Doanh Nhi mỉm cười: “Phu nhân bây giờ giống như một quân Pháo, Thánh Tư Phu nhân cũng thế.”

Nàng ta nói đến đó liền nhấn mạnh: “Trên bàn cờ vốn dĩ có hai con Pháo, nhưng nếu phải phối hợp hai quân cờ này để đối phó với địch thì chẳng phải là có chút lãng phí lẫn mạo hiểm sao? Chi bằng hãy tìm một quân cờ khác đứng ở giữa, để quân Pháo có thể phản công mà không lo bất trắc!”

Yên Ngôn liếc mắt nhìn nàng ta mà từ từ nói: “Ngự nữ đem so chúng ta với quân Pháo thì chẳng phải là quá đề cao rồi ư?”

Doanh Nhi xua tay, có chút nhúng nhường nói: “Phạm tướng quân cùng Hưng Đạo Đại vương đều có sức ảnh hưởng ở tiền triều. Tần thiếp ví hai người như quân Pháo, không hề có chút đề cao quá mức. Chỉ là quân Pháo là quân hùng mạnh, cũng là quân mà người khác muốn tiêu diệt trước tiên!”

Yên Ngôn phát ra một tia cười, liền lắc đầu đáp: “Ngự nữ cũng thấy rồi đó, ta hiện tại đang mở đến bài “Phù du” trong tập Kinh Thi, có lẽ Ngự nữ cũng đã hiểu suy tư của ta!”

Doanh Nhi cười đạm bạc mà nói: “Tần thiếp lúc trước cũng đã đọc qua bài thơ này. Chỉ là sau hôm chay yến kia đã đốt ngay trang đó!”

Yên Ngôn có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại liền mỉm cười: “Hôm ấy cũng nhờ Ngự nữ đứng ra tiếp lời, cho nên ta mới có thể có chút thời gian xoay chuyển. Nhân hôm nay cũng xin nói một câu đa tạ!”

Doanh Nhi lắc đầu: “Phu nhân đừng nghĩ là tần thiếp giúp người. Tần thiếp cũng chính là đang giúp mình thôi!”

Yên Ngôn gật đầu rồi đóng tập Kinh Thi lại mà cất tiếng nói: “Thứ bậc của chúng ta không cách nhau là mấy. Nàng cũng cứ xưng là ta cũng được rồi, xem bộ tuổi tác của chúng ta cũng không cách bao nhiêu!”

Doanh Nhi vui vẻ đáp: “Nếu vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!”

Yên Ngôn dịu dàng cười, liền đứng dậy có ý dắt nàng ta đi dạo trong hoa viên tiếp chuyện: “Nàng đã hiểu rõ xuất thân của ta như vậy, có điều ta lại không biết nhiều về nàng!”

Doanh Nhi liền đáp: “Không biết nàng có nghe qua hai chữ Huệ Túc bao giờ chưa? Bà là phi tử của Thái tông Hoàng đế, cũng chính là ngoại tằng tổ mẫu của ta!”

Doanh Nhi nói xong câu đó chợt không nghe Yên Ngôn hồi đáp, nàng lặng lẽ nhìn sang phía nàng ta, liền thấy Yên Ngôn đang lặng người ngạc nhiên, hồi sau mới từ từ nở một nụ cười chân tâm đáp: “Thì ra là vậy, nếu thế thì xem bộ chúng ta thật sự có duyên rồi!”

Trên cao đêm nay không có trăng, duy chỉ có hàng vạn tinh tú lấp lánh, ánh sáng của chúng tuy lu mờ nhưng lúc này ở cạnh nhau, làm trời đêm cũng không mấy tối tăm.

***

Thời gian cũng lặng lẽ trôi qua, Nguyên Ninh rốt cuộc cũng đã quay trở về Cúc Hoa Viện. Nhưng mấy ngày rồi cũng không thấy được Quan gia, trong lòng đương nhiên có một tia thất vọng. Hôm ấy là ngày mồng một, là ngày các cung viện đến nhận tiền hằng tháng. Thuỷ Linh đến Hậu cung ngân cục nhận tiền, lúc về trong lòng có một tia uất ức.

Tố Liên thấy sắc mặt nàng ta khó coi liền gặng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Thuỷ Linh ai oán nói: “Hôm nay ta như lệ đến nhận tiền, bọn họ lại không chịu đưa!”

Tố Liên thắc mắc: “Sao lại thế?”

Thuỷ Linh thở dài nói: “Chi tiêu trong hậu cung bây giờ do Quý Phi nương nương quản lý, do lần đầu nương nương đảm nhận trọng trách này nên công việc tính toán có mất chút thời gian!”

Tố Liên cười trừ: “Xem bộ cũng không phải chỉ có viện chúng ta bị trễ!”

Thủy Linh có chút oán trách nói: “Nếu chuyện đơn giản như vậy thì ta cũng sẽ dễ dàng bỏ qua. Nhưng muội có biết vừa nãy ở chỗ Hậu cung ngân cục ta đã nghe được những gì không? Là Quế Chi của Liên Hoa Viện nói với một cung nữ, khoe rằng hôm nay cô ta không phải đến nhận tiền hằng tháng, mà đến để đổi lại xâu tiền in mờ. Thì ra Liên Hoa Viện đã lĩnh tiền từ lâu, còn là đích thân người ở Hậu cung ngân cục đem đến!”

Tố Liên ngờ vực: “Mai Phu nhân cũng chỉ là Phu nhân, vả lại còn không có phong hiệu!”

Thuỷ Linh nhẹ giọng: “Nhưng mà cô ta gần đây thường hay được Quan gia triệu kiến để đánh đàn. Bọn người ở ngân cục đương nhiên vì thế mà ân cần hầu hạ!”

Thuỷ Linh nói tới đó liền ngập ngừng nói tiếp: “Bỏ đi, chuyện này chúng ta biết như vậy là được rồi! Đừng để lọt vào tai chủ nhân!”

Tố Liên gật đầu, lúc hai nàng quay đầu lại nhìn đã thấy Nguyên Ninh đứng ở không xa nhìn đến, trong lòng đương nhiên có một tia hốt hoảng. Chỉ nghe Nguyên Ninh từ từ nói: “Có chuyện gì vậy?”

Thuỷ Linh cả kinh, liền bước vội về phía Nguyên Ninh ăn năn nói: “Không có gì đâu ạ! Nô tỳ khi nãy đến Hậu cung ngân cục để lĩnh tiền tháng này, nhưng mà những người ở đó bảo chúng ta đợi thêm một hai hôm nữa!”

Nguyên Ninh gật đầu: “Cố nhẫn nại một chút vậy!”

Thủy Linh chỉ đành “dạ” một tiếng.

Nguyên Ninh ngước mắt nhìn ánh nắng mùa hạ có phần dịu nhẹ, liền hướng về phía Tố Liên nói: “Hôm nay nắng không gắt lắm, chúng ta đi dạo ở Ngự Hoa Viên!”

Tố Liên liền thuận ý nàng mà mỉm cười. Chủ tớ hai người bọn họ theo đó mà đi đến Ngự hoa viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.