Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 88: Chương 88: Gặp quỷ




Trong nội tâm y cho rằng, Phùng Xuân và y vẫn là hai người cô độc, chỉ có tự bọn họ, mới có thể sưởi ấm cho nhau giữa nơi lòng người lạnh lẽo này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương Thiên Hạnh trong một chốc bồng bột đã lao ra, chạy đi sau đó mới phát hiện, hắn vậy mà lại tức giận đến mức còn không thèm chạy xe, khu biệt thự lớn như vậy, không có bất kì phương tiện giao thông nào, chỉ có thể bằng vào hai chân mà đi ra.

Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không có ý định chạy về lấy xe, làm thế thật sự quá nhục nhã.

Hắn vốn đã không muốn tới, chẳng qua vì tình thế bắt buộc mà phải đồng ý, khi đó chỉ nghĩ, dù sao bản thân hắn cũng thích đàn ông, Chu Du Minh hắn cũng không ghét, huống chi, Dương Đông đã tuyệt đối không thuộc về hắn được, không bằng cứ như vậy đi. Tốt xấu gì, người này đã suy tính cho mình nhiều như vậy, dù không thể nói rằng như keo như sơn, nhưng thuận thế đẩy thuyền thì còn chấp nhận được.

Em gái đã qua đời, mẹ bị giam nhốt, hôm nay cha hắn nhìn cả nhà chỉ thấy mỗi Chương Thần thuận mắt, cha hắn ấy, đừng nhìn bề ngoài một bộ mặt mũi hiền lành, nhưng hắn rõ ràng lắm, ông ta là kẻ cực kì bạc bẽo, đã vứt bỏ thì là vô dụng, hắn và mẹ hắn, nếu cứ cam chịu như vậy, tám phần mười sẽ sống rất thảm, hắn dù sao cũng phải có thực lực phản kháng.

Nhưng ai mà ngờ tới, Chu Du Minh cũng chẳng qua là coi hắn ngang bằng với loại như Ninh Viễn Tranh.

Mấy ngày trước còn tốt, hai người chỉ mới thân mật vành tai tóc mai, dù cho hắn có chút không tình nguyện, song Chu Du Minh đích thật là tay lão luyện, khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, cũng ưng thuận. Nhưng sau đó lại bắt đầu sấn tới, dùng những phương thức không biết xấu hổ dằn vặt hắn, thậm chí hôm này còn bắt hắn cùng chơi với kẻ khác.

Nghĩ tới đây, Chương Thiên Hạnh nhịn không được nôn ra, y làm sao dám?

Ngày hôm nay đánh chết hắn cũng sẽ không quay trở lại, cuộc sống như thế, dù sao có sống thì cũng chẳng bằng chết, còn không bằng chết cho xong chuyện.

Hắn lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài, mãi đến khi ra khỏi khu biệt thự mới nhìn thấy có taxi, nhưng đi tới rồi hắn lại phiền muộn, đi đâu đây? Về nhà ư? Căn nhà đó đã không còn là căn nhà treo đầy ảnh chụp gia đình của bọn họ nữa. Lễ tang Thiên Ái qua đi, mẹ hắn mặc dù không còn bị giam trong phòng ngủ, nhưng đã bị cảnh cáo trực tiếp, không cho phép ra khỏi nhà.

Căn nhà mà năm đó hắn nhìn ngắm ước ao, muốn đoạt được từ tay Chương Thần, bây giờ lại trở thành một tòa ngục giam.

Hắn căn bản không muốn trở về.

Huống chi, hắn cũng không muốn gặp lại Chương Thần, hắn nhớ tới những thành công trong quá khứ, lại biến thành châm biếm hôm nay.

Hắn ngồi trên xe cả buổi không lên tiếng, lái xe hẳn cũng thấy phiền, hỏi thẳng, “Tiên sinh, có đi không vậy?”

Chương Thiên Hạnh mới phản ứng lại, đáp lời, “Trước tiên cứ vào trung tâm thành phố, đến Lam Hậu đi.”

Nơi đó là quán bar hắn thường đi, như hắn bây giờ, cũng chỉ có thể đi uống rượu mà thôi, chỉ có dùng cơn say, phiền não trong hiện thực mới có thể trút bỏ, để hắn cảm thấy vẫn còn như xưa, vẫn còn là đại thiếu gia Chương gia chạm tay có thể bỏng.

Lái xe đáp một tiếng, từ trong gương quét mắt nhìn hắn một cái, đại khái nghĩ rằng mới sáng sớm đã chạy đi quán bar, e rằng không phải dạng người tốt lành gì, thường ngày gã quen lảm nhàm trò chuyện, nhưng lần này dọc đường đi lại không nói câu nào, chỉ có tiếng radio vang lên, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Có lẽ vì dừng không đúng chỗ, hắn vừa xuống xe đã bị người đụng phải, Chương Thiên Hạnh định mắng mấy câu, phát hiện người đụng hắn đang trượt patin, miệng còn chưa kịp lên tiếng, bóng người đã chạy xa. Về phần lái xe, nhìn cảnh này, phản ứng rất nhanh, coi như không thấy. Chương Thiên Hạnh nhịn không được mắng một tiếng ‘đệch’, sau đó mới nhìn xung quanh.

Con đường này toàn bộ đều là quán bar, thời điểm náo nhiệt nhất là vào giữa đêm, lúc này thật quạnh quẽ đến mức khiến người ta hoài nghi nơi này không thể làm ăn được, trên đường cũng chỉ lác đác vài người. Chương Thiên Hạnh đứng trên con đường trống rỗng, quay đầu nhìn bốn phía, từ khi đi theo Chu Du Minh, hắn chưa từng trở lại nơi này.

Sau đó, hắn nhấc chân đi tới Lam Hậu.

Nháy mắt xoay người, hắn chợt nghe thấy Chương Thiên Ái gọi bên tai, “Anh ơi.”

Hắn khựng lại giây lát, nhìn tới nhìn lui, xung quanh chỉ có vài người qua đường, thoạt nhìn vội vã, người gần nhất cũng cách hắn đến ba thước, hơn nữa thoáng chốc đã lướt qua, cũng không có dấu hiệu gì khả nghi. Chương Thiên Hạnh vuốt vuốt trái tim đang đập thình thịch của mình, có chút kinh hoảng tự an ủi, “Là nghe lầm, nghe lầm thôi.”

Hắn lần thứ hai quay đầu đi, nơm nớp lo sợ đi về phía Lam Hậu, nhưng lần này, thanh âm của Chương Thiên Ái lại thật sự vang lên, “Anh cả, anh hại tôi quá thê thảm, tôi hận anh chết đi được, tôi tình nguyện không phải là em gái anh, anh dựa vào đâu mà lầm lỗi với tôi lớn như vậy còn có thể thờ ơ, anh không thấy hổ thẹn sao? Lương tâm của anh đâu?!”

Thanh âm của cô ta không tính là lớn, lại chất chứa đầy u oán, tựa như âm thanh ma quỷ xuyên qua màng tai, cho dù Chương Thiên Hạnh bưng kín hai tai, từng câu từng câu vẫn chui vào óc hắn. Hắn không dám tin nhìn trái nhìn phải, không có, không có gì cả, lúc này ngay cả người qua đường cũng vắng bóng, thật sự là Chương Thiên Ái, là nó đang nói chuyện, nó hận chính mình, nó không muốn buông tha mình sao?

Vẻ mặt Chương Thiên Hạnh hiện đầy kinh hoàng, sợ hãi, hắn gần như không chút do dự xông vào Lam Hậu.

Nhân viên tạp vụ trong đó rất quen mặt hắn, hắn túm lấy một người, hỏi người nọ, “Cậu nghe thấy gì không? Cậu nghe được tiếng của Thiên Ái không?”

Lam Hậu đã có một khách hàng như Chương Thiên Hạnh, vậy cũng có một đám bạn bè trong giới thường lui tới, chuyện về Chương gia đã sớm truyền khắp nơi. Chương Thiên Ái tử vong ngoài ý muốn, không ít người đều cảm thấy đáng tiếc. Nhưng mà đáng tiếc thì đáng tiếc, nhưng nếu một người đột nhiên hỏi mình rằng mình có nghe thấy một người chết nói chuyện hay không thì sao?

Sẽ không ai cảm thấy thoải mái cả. Cậu trai mà Chương Thiên Hạnh túm lấy bị hắn dọa đến trắng bệch cả mặt, nói với Chương Thiên Hạnh, “Đại thiếu, đại thiếu, anh có nghe lầm không, chị Thiên Ái không phải đã đi rồi sao? Anh đừng nóng, tới đây, em rót cho anh cốc nước nóng.”

Nói rồi, cậu ta khéo léo dùng cách này tránh thoát bàn tay Chương Thiên Hạnh đang nắm chặt tay mình, vừa đi rót nước, vừa nháy mắt ra hiệu với người khác, ý bảo gọi quản lý tới giải quyết.

Lúc này bên trong Lam Hậu vắng tanh, cũng chỉ có hai ba người, bởi vì rót nước và gọi người, nên không ai tập trung bên cạnh hắn, huống chi quán rượu ban ngày không bật đèn, cũng đã rất âm u, Chương Thiên Hạnh vì tâm tình thấp thỏm, không nhịn được, liền quay đầu nhìn xung quanh một cái, sau đó liếc mắt liền thấy, trên cửa kính trong suốt lóe lên bóng người, hắn còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe thấy Chương Thiên Ái hỏi hắn, “Anh, anh sợ chưa!”

Chương Thiên Hạnh gần như trong thoáng chốc đã nhảy dựng lên, hắn gào to với mấy người kia, “Các người nghe thấy không? Nghe thấy không? Nó đang nói chuyện, nó thật sự đang nói.”

Đáp lại hắn, chính là vẻ mặt mờ mịt của những người đó, quản lý chịu trách nhiệm đã được gọi đến, vừa lúc nhìn thấy một màn này, gã trái lại rất khôn khéo, liền vội vàng nói, “Chương đại thiếu, ngài có phải không khỏe ở đâu không, tôi đưa ngài về nhà nhé.” Chương Thiên Hạnh cũng là một thiếu gia, vừa nghe lời này liền hiểu, người nọ coi hắn là một thằng ngu mà dỗ dành đây.

Chương Thiên Hạnh gạt tay gã đi, nói, “Ông đây còn chưa cần tới mày trông nom.”

Nói xong, hắn vội vàng chạy ra khỏi Lam Hậu. Người phục vụ bên trong hỏi, “Quản lý, vậy làm sao đây, phụ trách hay là không?” Quản lí vẫn coi như khôn khéo, nói thẳng, “Không làm gì rồi lỡ xảy ra chuyện chúng ta phải chịu à? Tôi gọi điện cho Lưu thiếu, nhờ cậu ta thông báo cho gia đình của hắn thôi, các cậu thì cử một người ra ngoài đi theo hắn đi.”

Chương Thiên Hạnh chạy ra ngoài, lại nhìn nhìn xung quanh. Bên ngoài vắng tanh, không khác gì lúc nãy, cũng không có người thứ hai, càng không có bất kì dấu hiệu gì của cái bóng vừa rồi. Nhưng vẫn có một thanh âm đang nói chuyện với hắn, không lớn, nhưng lại xuất hiện rõ ràng bên tai, “Anh, anh có lỗi với tôi, là anh hại tôi, anh, anh tại sao không đi chết đi? Tôi hận anh!”

Hắn chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng, cả người cũng lạnh run, gào to trên đường phố, “Thiên Ái, anh không cố ý, anh không cố ý mà.” Nơi này vốn đã rất thưa người, lúc này thấy hắn phát điên, vài bóng người càng lẩn đi mất. Đúng lúc này, Chương Thiên Hạnh cảm thấy có người khẽ vỗ vai hắn.

Có một thanh âm gọi hắn, “Anh?”

Tựa như cả người hắn đều bị đông cứng, hàm răng run lập cập, sau đó hắn từ từ xoay người lại, đập vào mi mắt, là gương mặt Chương Thiên Ái.

Gần như nháy mắt khi nhìn đến, Chương Thiên Hạnh trợn tròn mắt, té xỉu.

Lúc này người kia mới tháo xuống mặt nạ chuyên dụng, cuộn lại nhét vào trong áo. Gương mặt thật lộ ra, còn ai ngoài Lâm Dũng nữa? Y cấp tốc mang khẩu trang, nhìn như một người xa lạ, trông thấy có người ngã xuống liền đưa tay đỡ lấy, thuận tiện vươn tay vào trong túi áo khoác của Chương Thiên Hạnh, lấy đi một chiếc loa bluetooth nhỏ chút xíu. Đương nhiên, lúc này y cũng nghe thấy có âm thanh người vội vã chạy tới, liền không nhúc nhích, trái lại như một người lạ, đẩy đẩy Chương Thiên Hạnh, “Này, cậu không sao chứ?”

Phía sau có người phục vụ nhanh chóng đi tới, vừa thấy liền hỏi, “Đây là thế nào?”

Lâm Dũng mang khẩu trang cau mày nói, “Ai mà biết, tự dưng gào thét như thằng điên. Tôi chỉ định đến gần hỏi cậu ta có sao không, kết quả cậu ta vừa thấy tôi liền té xỉu, chẳng hiểu ra sao. Cậu biết cậu ta à?”

Người phục vụ kia đáp, “Là khách trong quán chúng tôi, anh giao cho tôi là được.”

Lâm Dũng gật đầu, một bộ không muốn xen vào nữa, “Vậy không còn chuyện của tôi nữa nhé.” Nói xong liền buông người ra, rảo vài bước, đi mất.

Đến khi đi rất xa, đến tận đầu phố, đã lẫn vào dòng người tấp nập, y mới dừng lại, quay đầu nhìn về phía Chương Thiên Hạnh. Hắn đã sợ hãi cùng cực, đến bây giờ còn chưa tỉnh, bên quán bar lại có vài người tới nữa, cùng nhau đỡ lấy hắn, rõ ràng là định khiêng hắn đi.

Lâm Dũng không khỏi nở nụ cười. Em trai Phùng Xuân của y luôn ôm chuyện báo thù lên người mình, che chắn trước mặt y, mỗi lần đều lấy mạng sống của mình ra mà liều. Nhưng trước đây bọn họ nghĩ rằng sống được ngày nào hay ngày đó, dù cho đau lòng cũng cắn răng mà nhịn. Nhưng hôm nay, đã có Dương Đông ở đây, anh em bọn họ có một người đã có thể sinh sống bình thường, vì sao còn muốn lao đầu xuống địa ngục chứ?

Trước kia là Phùng Xuân chắn phía trước, hiện tại hãy để y làm đi.

Tuy rằng có thể hơi thiếu kín đáo, nhưng cũng may, Phùng Xuân đã mở đầu rất tốt.

Y không khỏi nghĩ đến vấn đề ngày đó Phùng Xuân hỏi mình, nên giới thiệu mình cho Phùng Xuân thế nào đây? Khi đó, y cũng không biết nên trả lời thế nào, dù sao, nửa năm qua, mặc dù biết Dương Đông thích Phùng Xuân, y cũng chưa từng nghĩ tới, phần tình cảm này có thể vượt qua nhiều thứ như vậy, trong nội tâm y cho rằng, Phùng Xuân và y vẫn là hai người cô độc, chỉ có tự bọn họ, mới có thể sưởi ấm cho nhau giữa nơi lòng người lạnh lẽo này.

Mà hôm nay, y nghĩ xong rồi, y muốn nói với Phùng Xuân, không cần nói ra, không cần báo cho Dương Đông thân phận của y, những chuyện còn lại, cứ để y lo liệu là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.