Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 109: Chương 109: Ngoại truyện 3




“Cách làm của bà, mãi mãi vẫn gạt Dương Đông sang một bên, bà chỉ cảm thấy không đồng ý là vì làm khó tôi, nhưng lại không nghĩ tới, người chân chính bị bà làm khổ chính là Dương Đông.” (Phùng Xuân)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Về cuối năm thật nhiều chuyện xảy ra, Chu Hải Quyên không ngoài dự đoán đã chết.

Hai người đã làm bạn bè tận mười lăm năm, Phí Tuyết bảo rằng không khó chịu là không thể nào, ít nhất cũng có đau khổ hơn khi Đàm Xảo Vân chết nhiều, có thể nói là người đã già, lòng dạ cũng yếu mềm đi. Chỉ là càng nhiều vẫn có nghi ngờ, bà nhớ lại ngày giao thừa, Chu Hải Quyên đột nhiên gọi điện thoại cho bà để mượn xe, bà ta khi ấy có vẻ cực kì hoảng hốt, lại tràn đầy mệt mỏi —— con người Chu Hải Quyên bà vẫn biết, nếu không phải đã đến thời khắc tuyệt vọng, bà ta sẽ không phô bày một mặt yếu đuối như vậy của mình ra trước mặt bà.

Đây cũng là nguyên nhân bà đồng ý cho mượn xe, bà cho rằng chẳng qua là giúp người nọ thoát khỏi bàn tay Chương Kiến Quốc mà thôi. Nhưng sau đó Dương Đông lại bảo bà lấy xe về ngay lập tức, sau nữa lại xảy ra hỏa hoạn, giữa những chuyện này có những nguyên nhân khó mà nói, nhưng trớ trêu là Dương Đông không chịu nói cho bà biết, khi bà đến thăm Chu Hải Quyên, Chương Thiên Hữu đã tỉnh lại cũng không chịu nói —— hắn rõ ràng có mặt ở hiện trường, biết tất cả mọi chuyện, lại chỉ cắn chặt một câu, “Tôi không biết.”

Chương Kiến Quốc bị thương nặng, có thể sống nổi hay không còn chưa chắc, Chương Thiên Hữu tuy bị thương nhẹ, nhưng rõ ràng cũng không hề có chút tình cảm nào với Chu Hải Quyên. Lễ tang Chu Hải Quyên, không khác gì con trai bà ta Chương Thiên Hạnh, lặng yên không một tiếng động trôi qua. Thậm chí khi bà đến viếng, ngoại trừ mấy người nhân viên công tác, ngay cả một bóng người cũng không có —— Chương Thiên Hữu nói hắn còn đang dưỡng thương, hoàn toàn không đến.

Bà đứng một mình trước di ảnh của bà ta, bất chợt cảm thấy bi ai, có phải rằng một ngày nào đó, lễ tang của bà cũng sẽ phải thê lương như ngày hôm nay? Dù sao, Dương Đông bây giờ thật sự không còn để ý đến bà nữa.

Mấy hôm nay bà từng gọi Dương Đông qua chỗ mình, muốn tâm sự với anh về chuyện của Phùng Xuân. Phùng Xuân lúc đó mặc dù nói thẳng, khiến bà kinh hãi, nhưng cũng là chuyện không có chứng cứ, đến khi lấy lại tinh thần, qua vài ngày, bà lại cảm thấy một thằng nhóc hư hỏng mới 22 tuổi, có thể làm ra chuyện gì khó lường được chứ. Đều chỉ là dọa bà thôi.

Quan trọng hơn hết là, bà không tin, con trai bà thật sự có thể thích Phùng Xuân đến thế? Thật sự không thể rời khỏi Phùng Xuân? Coi như là vậy, bà cũng còn những biện pháp khác.

Lời của bà cũng rất đơn giản, bà nói với Dương Đông, “Con muốn tiếp tục với Phùng Xuân, mẹ không đồng ý, con định làm thế nào đây?”

Dương Đông nhìn bà, vẻ mặt rất thận trọng, không giống như trong xe ngày ấy, thoải mái, tùy ý nói với bà, “Con muốn dẫn em ấy đi Thụy Sĩ kết hôn.”

Điểm này khiến Phí Tuyết rất thỏa mãn.

Nhưng bà chẳng hề ngờ, sự thận trọng của Dương Đông không phải là trở lại bận tâm lo lắng nữa, mà thái độ ấy chính là dành cho bà. Dương Đông rất nghiêm túc nói, “Mẹ, con thấy đã lâu như vậy mẹ không đề cập nữa, chính là thầm chấp nhận, mặc kệ con. Không ngờ, mẹ vẫn còn chưa nghĩ thông suốt.”

Phí Tuyết hơi biến sắc, “Tôi là mẹ của anh.”

Đây thật là một lý do tốt. Tôi là mẹ anh, cho nên giữa chúng ta có sợi dây tình cảm cắt không đứt, tôi là mẹ anh, cho nên tất cả mọi chuyện về anh tôi đều có thể nhúng tay, tôi là mẹ anh, cho nên bất luận anh vui vẻ hay không, cũng phải ngồi đây nghe tôi nói.

Dương Đông thật ra ghét cay ghét đắng những từ đó, nhất là khi, trong mắt anh, Phí Tuyết hoàn toàn không đủ tư cách. Dương nhiên, bà đã từng đủ, đã từng là người mẹ tốt nhất trong lòng anh, anh đã hận không thể dẫn hết tất cả bạn bè đến gặp mẹ mình. Nhưng bây giờ, không phải nữa.

Dương Đông đáp lời bà, “Mẹ, con đương nhiên biết, mẹ là mẹ con. Nhưng cũng phải nói, con thành niên rồi. Chúng ta đều là người lớn cả, có vài thứ thật ra có thể lôi lên nổi trên mặt, không cần che che giấu giấu, nghĩ ra mấy lý do để giải thích để bao biện cho mình nữa. Ví như nói, con tại sao thích đàn ông. Con đã từng nói với mẹ, bởi vì con căm ghét hành vi của mẹ.”

Sắc mặt của Phí Tuyết thật khó coi, “Là trách mẹ sao?” Bà kích động nói.

Dương Đông bảo, “Con biết mẹ sẽ nói rằng cha con ngoại tình tâm lý. Chưa nói đến chuyện này không tồn tại, cho dù thật sự có, nhưng mẹ à, hành động của mẹ là tấm gương tốt sao? Mẹ có thể ly hôn, mẹ không vui đến vậy, mẹ có thể ly hôn bất cứ lúc nào, nhưng mẹ chưa từng tỏ ra có trách nhiệm. Con không phải đang bào chữa cho cha, cũng không phải đang thiên vị cha, chỉ nhìn thấy lỗi lầm của mẹ, mà là, mẹ đã lựa chọn phương thức không nên chọn nhất, mẹ không nên ở vào thời điểm cha đang như vậy, lại đi ngoại tình, đâm cha một dao, mẹ cho rằng mẹ đã trả thù được, nhưng mẹ hả hê không? Huống chi, nhát dao ấy, không chỉ đâm vào trong lòng cha, mà còn là lòng con nữa.”

“Con không thích nói với mẹ những chuyện này.” Dương Đông cúi đầu, sờ sờ tóc mình, “Thật ra mà nói từ khi cha mất, con cũng không muốn nhớ lại những chuyện này nữa. Thật ra, mẹ à, con thật sự rất thất vọng về mẹ. Mẹ biết không? Con đã từng yêu mẹ như thế, nhưng mà khi đó con nghĩ, mẹ lại không thương con.

Khi đó con quá mệt mỏi, quá áp lực, mỗi một phút một giây con đều đang nghĩ, lỡ như con gánh không nổi nữa, Đại Dương Quốc Tế sụp đổ, vậy phải làm sao đây? Con sẽ làm cha mình đang nằm trên giường bệnh thất vọng như thế nào, con sẽ khiến công nhân của Đại Dương Quốc Tế thất vọng ra sao, còn nữa, nếu con thất bại, phá sản, chúng ta về sau nên sống tiếp thế nào? Nhưng mẹ, ngay khi đó mẹ lại ngoại tình. Mẹ có biết không? Thật giống như phá hủy toàn bộ chỗ dựa của con, rút củi dưới đáy nồi.”

Anh dùng những từ này, khiến sắc mặt Phí Tuyết hoàn toàn trắng bệch.

Phí Tuyết chật vật giải thích, “Không phải đâu, mẹ không lo về những chuyện đó, không, không phải là không lo cho con, mẹ chỉ là không ngờ lại gian nan đến vậy. Tiểu Đông, mẹ chỉ có một đứa con trai là con, mẹ có thể không thương con sao? Là mẹ đã quên mất, là khi đó mẹ quá đặt nặng suy nghĩ cá nhân. Nhưng con không thể lấy những chuyện này đâm lại vào lòng mẹ chứ.”

Không dùng những chuyện này, vậy lấy cái gì dùng đây?

Người này là mẹ ruột, không phải tên khốn nạn Chương Kiến Quốc, không phải kẻ thù Chu Hải Quyên, anh phải xử lý thế nào? Tùy ý mặc cho bà ngăn cản cấm đoán, thậm chí muốn làm là làm, đi tìm Phùng Xuân gây phiền sao?

Chuyện ngày đó, Phùng Xuân khi trở lại hoàn toàn không đề cập đến, đại khái là không muốn khiến anh phải bận tâm. Nhưng anh vẫn từ miệng của tài xế của mẹ mình nghe nói chuyện này, đây rõ ràng là chuyện anh phải giải quyết. Ngày hôm nay nói ra những lời như thế, anh đúng là có ý muốn lấy quá khứ ra uy hiếp mẹ mình, đây là anh không đúng, nhưng song song đó, chúng cũng là sự thật, là nguyên do không thể trốn tránh.

Dương Đông nói, “Nhưng mẹ á, là chính mẹ đang dùng lý do mẹ là mẹ con, đâm vào lòng con đó thôi.” Anh rất nghiêm túc nói, “Phùng Xuân chính là trái tim của con. Đời này con chỉ có em ấy.”

Phí Tuyết không có một chút do dự, thẳng tay cho anh một cái tát, chát một tiếng, lực tay của bà cũng không nhỏ, bên má Dương Đông đỏ lên, chỉ là anh vẫn không nhúc nhích. Phí Tuyết đứng đó gào, “Nó là cái thá gì, tôi không đồng ý, tôi đã nói làm sao tôi cũng không đồng ý, trừ phi tôi chết.”

Dương Đông vẫn lạnh lùng nhìn bà làm ầm lên, đến khi bà quậy đủ rồi, ngừng lại, anh mới nói, “Mẹ, mẹ nghĩ con là người thế nào? Con phải là kẻ mềm lỗ tai, tính tình tốt, người khác nói cái gì, con đều chịu nghe theo sao? Hoặc nên nói, mẹ muốn con là người như thế.”

Phí Tuyết dù không trả lời, thế nhưng vẻ mặt hiển nhiên cho thấy bà nghĩ như thế.

Dương Đông chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt, anh thật sự không muốn nói, nhưng có vẻ đã không còn cách khác. Anh nói với Phí Tuyết, “Nhưng mẹ sai rồi, con nếu người như vậy, con đã không còn sống tới bây giờ, Đại Dương Quốc Tế cũng đã sớm là của người khác, mẹ hiện tại cũng không phải là phu nhân, là Dương thái thái nữa. Bọn họ ai cũng nghĩ con thuận buồm xuôi gió, tốt số, nhưng mẹ à, mẹ biết đằng sau đó là bao nhiêu thủ đoạn không? Con có một biệt hiệu, e rằng người ta chưa từng nói cho mẹ, con là Diêm Vương mặt đen. Chuyện con muốn làm, không có cái nào không đạt được, kể cả bất chấp thủ đoạn.

Phí Tuyết đúng thật là chưa từng nghe qua, thật ra từ khi quan hệ giữa bà và Dương Đông kém đi, bà đã rất ít khi đi công ty. Dù sao, mẹ con hai người nếu cãi vã trong công ty, thật sự rất khó coi.

Cho nên, phản ứng của bà có hơi kinh ngạc, “Ý con nói, chuyện này nếu mẹ không đồng ý, con sẽ không từ thủ đoạn?”

“Không phải thế.” Dương Đông phủ nhận, “Con chỉ nghĩ mẹ con ta nên tách ra một thời gian, bình tĩnh một chút thì tốt hơn. Khi nào mẹ nghĩ thông suốt rồi, con lại dẫn Phùng Xuân trở về là được. Con nghĩ đây là biện pháp tốt nhất.”

Dương Đông lần này hoàn toàn biểu hiện ra một mặt cứng rắn trong tính cách của anh, anh không chờ lời đáp của Phí Tuyết, trực tiếp đứng lên, bước ra khỏi căn phòng ấy.

Trong mắt Phí Tuyết, tựa như con trai đang từng bước đi ra khỏi tính mạng của bà. Nhưng bà lại không nói được lời nào, bởi vì từ lâu Dương Đông đã nói cho bà biết, anh làm thế không phải vì Phùng Xuân, mà bởi vì bà! Bà mới là căn nguyên của tất cả. Một câu nói muốn Dương Đông kết hôn rồi nuôi Phùng Xuân bên ngoài, Phí Tuyết không cách nào nói ra khỏi miệng được nữa.

Dương Đông nói được thì làm được, lần này quả nhiên không hề liên hệ Phí Tuyết.

Phí Tuyết ban đầu còn nghĩ không có chuyện gì, trở lại cuộc sống như trước kia, từ thiện tiệc tối, các loại thẩm mỹ viện, tụ hội vui chơi vẫn tiếp tục, nhưng dần dần, tin tức lại dồn dập không ngừng ùa tới.

Nghe nói căn hộ kia của Dương Đông đã sửa xong rồi, nghe nói Dương Đông dẫn Phùng Xuân đi Thụy Sĩ, nghe nói bọn họ đã dọn sang nhà mới, còn không ngại mất mặt mời không ít bạn bè tới nấu lẩu khui rượu ăn mừng, Phí Tuyết không nhận được tin tức, bà tức giận lắm, trong đêm gọi điện ngay cho Dương Đông, “Vì sao ngay cả những chuyện như vậy con cũng không cho mẹ biết?”

Dương Đông bên kia đang nhao nhao ồn ào, có người đang gào, “Không được, hôm nay không chuốc cậu ta mấy ly là không được, tới tới uống một ly coi.” Náo nhiệt cực kì, mà thanh âm của Dương Đông lại lạnh tanh, “Mẹ đồng ý rồi?” Phí Tuyết cắn môi, “Mẹ không đồng ý, mẹ đã nói thế nào mẹ cũng không đồng ý.”

Dương Đông trả lời bà, “Vậy mấy chuyện này, vẫn không nên mời mẹ.”

Sau khi kết hôn, cuộc sống của bọn họ dường như không tệ, thường sóng vai dạo chơi cùng nhau, có vẻ cũng không thèm để ý quan hệ bị phơi bày, có một thời gian, Phùng Xuân nhờ 《Hiệp giả nhân tâm 》 ăn khách, người cũng theo đó nổi tiếng, quan hệ giữa bọn họ bị báo chí đào lên, thậm chí có nhà truyền thông còn phỏng vấn trực tiếp Phùng Xuân trong buổi họp báo.

Phùng Xuân trả lời, “Phải, tôi là người đồng tính, tôi có người yêu rồi, hai chúng tôi đã kết hôn ở Thụy Sĩ, là một đôi hợp pháp, bọn tôi ở cùng nhau, mỗi ngày đều thật hạnh phúc. Anh ấy thích xem tôi đóng phim, cũng như tôi thích xem anh ấy làm việc, chúng tôi và những cặp vợ chồng mặn nồng khác, không có gì khác nhau cả.”

Đoạn video này dấy nên sóng gió không nhỏ trong giới, Phí Tuyết nghe tin đã sốt ruột, tự mình lên mạng tìm, nói thật, khi Phùng Xuân trả lời phỏng vấn, vẻ mặt rất nghiêm túc, mà nhắc tới Dương Đông, trong ánh mắt đong đầy vui vẻ, trông cực kì hạnh phúc. Phí Tuyết hơi choáng váng, nhưng lại vẫn còn sợ Dương Đông vì chuyện này mà bị người bài xích —— trong giới làm ăn, chuyện này thật quá lạc loài.

Bà gọi điện cho Dương Đông, Dương Đông lại đáp, “Con rất vui.”

Nhưng quan hệ công khai như thế, lại chỉ mới là tin đầu tiên thôi, chẳng mấy chốc, ngay cả thợ săn ảnh cũng không cần chụp hai người họ, ai bảo hai người này thật sự căn bản không hề để bụng, mấy chuyện này ấy mà, người làm đương sự còn không thèm để ý, thì không còn đáng giá nữa. Giới giải trí vẫn là tìm những chuyện yêu đương vụng trộm này nọ, hấp dẫn dư luận hơn nhiều.

Phí Tuyết dần dần không tìm được tin tức của bọn họ nữa. Không còn cách nào, bà chỉ có thể vừa sai tài xế lái đến dưới công ty của Dương Đông chờ sẵn, lại vừa ngồi trong phòng xem tin tức và weibo của Phùng Xuân, thuận tiện xem bộ phim cậu mới diễn gần đây.

Weibo Phùng Xuân rất hiu quạnh, mãi đến có một ngày, xuất hiện hai từ —— cục cưng. Ánh mắt của Phí Tyết đột nhiên sáng lên. Bà mở to mắt nhìn đứa nhỏ kia, mắt với mũi trông giống Dương Đông y đúc, hoàn toàn chính là dáng vẻ con nhà họ Dương.

Bà hưng phấn gọi điện cho Dương Đông, “Con sinh con?”

Dương Đông đáp bà một tiếng vâng. Phí Tuyết lại nói, “Mẹ nó là ai? Ai trông nó cho con đó, mẹ đi xem xem.”

Dương Đông lại hỏi bà, “Mẹ chấp nhận Phùng Xuân không?”

Phí Tuyết lần này quả thật đã do dự, bà muốn nói không, nhưng lại cảm thấy mọi thứ dường như cũng đã quen, huống chi hiện tại cũng đã có đứa con. Nhưng muốn bà đồng ý, lại còn có chút không cam tâm, một lần do dự này, cơ hội liền mất. Dương Đông nói với bà, “Vậy lại chờ thêm đi, chờ mẹ chấp nhận là được, dù sao đứa nhỏ vẫn ở đây.”

Trẻ con lớn lên thật nhanh, nhưng Phùng Xuân cũng không quá thích đăng ảnh công khai, một tháng cũng chỉ một hai tấm ảnh, đôi khi, thậm chí chỉ lộ một bàn chân, trừ những cái đó ra, Phí Tuyết chỉ biết, đứa nhỏ tên là Tráng Tráng, bà không hiểu tại sao lại đặt một cái tên như thế, thật quê mùa, nhưng đứa nhỏ kia là thật sự khỏe mạnh, tay chân nhỏ nhỏ đầy thịt, béo như củ sen, thi thoảng có tấm ảnh chụp gương mặt, ảnh nào cũng nhoẻn miệng cười, thật sự là đáng yêu đến mức khiến bà cởi giáp đầu hàng.

Phí Tuyết nghĩ, gọi là Tráng Tráng cũng không tồi.

Trên weibo không thấy đủ, bà bảo tài xế lái xe đến canh dưới cổng tiểu khu chỗ Phùng Xuân và Dương Đông ở, Tráng Tráng được hai người bảo mẫu trông, mỗi ngày lúc mười giờ sáng họ sẽ bế bé xuống phơi nắng một tiếng. Có lẽ do hai người cha đều bận rộn, chỉ có bảo mẫu bế đứa nhỏ đi.

Lúc đầu, bà chỉ ngồi bên ngoài tham lam ngóng nhìn, nhưng sau đó gan lớn, liền giả làm bà cô hàng xóm để đến gần, chơi đùa với Tráng Tráng, đứa nhỏ càng lớn càng giống Dương Đông. Bà càng nhìn càng thích, tất nhiên không nhịn nổi, ngày nào cũng lộ diện, nhưng bảo mẫu cũng không phải người khờ, bà cô nhà ai mà mỗi ngày đều rảnh rỗi chỉ chờ đến chơi với con cái nhà người khác chứ. Trở về họ liền báo cho Phùng Xuân.

Phùng Xuân liền thừa dịp một ngày được nghỉ, lén ở cửa nhìn ra, kết quả là nhìn thấy Phí Tuyết. Cậu nghĩ một chút, trái lại cũng không tránh mặt, mà lại đi thẳng qua. Phí Tuyết liếc mắt nhìn thấy cậu, vẻ mặt đầy xấu hổ, nhưng thoáng chốc đã trở nên lẽ thẳng khí hùng, “Làm bà nội đến thăm cháu trai là chuyện hiển nhiên.”

Phùng Xuân cũng không muốn đôi co với bà, cười nói, “Vậy cũng được, chẳng qua có mấy lời, hai ta cần nói rõ.”

Đây là lần thứ hai sau chuyện lần kia, bọn họ ngồi nói chuyện với nhau.

Lần này đổi thành Phùng Xuân đi thẳng vào vấn đề, “Ngài đây là tội gì, nếu muốn gặp cháu trai còn phải lén lén lút lút như thế? Chi bằng chấp nhận đi. Tôi và Dương Đông dù sao đi nữa cũng sẽ không xa nhau.”

Phí Tuyết mở to mắt trào phúng nhìn cậu, “Muốn dùng đứa nhỏ để vào cửa, cậu nghĩ đẹp lắm.”

“Không phải tôi nghĩ đẹp.” Phùng Xuân nói, “Mà là vì Dương Đông, kẹt ở giữa chính là Dương Đông, tôi thật sự rất không hiểu bà, bà dường như rất thông minh, nhưng đến tận bây giờ cũng không biết làm sao để trở thành một người mẹ tốt. Cách làm của bà, mãi mãi vẫn gạt Dương Đông sang một bên, bà chỉ cảm thấy không đồng ý là vì làm khó tôi, nhưng lại không nghĩ tới, người chân chính bị bà làm khổ chính là Dương Đông.”

Phí Tuyết còn muốn nói chuyện, Phùng Xuân lại bỏ thêm một câu, “Cũng làm khổ chính bà. Ít nhất, người đàn ông của tôi, con của tôi đều ở cạnh tôi, mà bà, không có gì cả.”

Dày vò đã lâu, Dương Đông đã nói sao là làm vậy, mà Tráng Tráng thì chỉ có thể nhìn không thể chạm, còn có Phùng Xuân nói toạc ra sự thật, khiến bà đột nhiên chán nản, hồi lâu sau, bà gật đầu. Nhưng người phụ nữ này, chung quy vẫn không phải tự nguyện, bà nhìn chòng chọc Phùng Xuân mà nói, “Tôi thỏa hiệp không phải vì cậu, cậu nếu dám làm chuyện có lỗi với Dương Đông, tôi sẽ không bỏ qua.”

Phùng Xuân nở nụ cười, tại trong gian phòng riêng kín kẽ này, cậu nghiên thân về phía trước, nhìn chằm chằm bà, “Lời này hẳn là tôi nói mới đúng. Đương nhiên, lần trước những lời tôi nói, bà hiển nhiên nghĩ rằng tôi đang đùa với bà, tôi đây ngày hôm nay sẽ nói cho bà một bí mật, tên của tôi, ban đầu gọi là Chương Thần.”

Con ngươi của Phí Tuyết đột ngột nở to, trên mặt lộ vẻ không dám tin, Phùng Xuân lại nói tiếp, “Chương gia chết như thế nào, bà nhất định là có nghi hoặc đi, tôi cho bà biết, là tôi trở về trả thù.”

Đêm đó, Phí Tuyết gọi điện cho Dương Đông, thanh âm của bà có chút mệt mỏi lại có chút đắng chát, “Mẹ nghĩ rồi, chúng ta làm hòa đi, mẹ muốn gặp con và cháu mẹ.” Dương Đông buông điện thoại có hơi kinh ngạc, cũng thoáng chút nhẹ nhõm, “Hai năm đánh lâu dài, mẹ anh thật biết dằn vặt mà, chỉ là không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên chịu xuống nước.”

Phùng Xuân nhớ tới lúc Phí Tuyết ra khỏi gian phòng đó thì hai chân run rẩy, cậu lộ một nụ cười đẹp mắt, “Nghe bảo mẫu nói bà ấy gần đây ngày nào cũng tới xem Tráng Tráng, đại khái là do tình thân cách một thế hệ đi.”

Dương Đông gật đầu, rốt cuộc coi như hiểu.

Phùng Xuân lại nghĩ, như vậy là tốt nhất, bọn họ vốn cũng chẳng phải một loại người, mà cũng không cần trở thành cùng một loại người. Nhưng đó là mẹ của Dương Đông, bọn họ không thể vứt bỏ, như vậy thì cứ biết rõ giới hạn của nhau, khách khí mà chung sống, không biến thành trở ngại của đối phương, cho Tráng Tráng có một gia đình ấm áp, vậy là tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.