Phùng Xuân

Chương 2: Chương 2: Ba ba! Con không muốn!




Mặt trời bắt đầu ló dạng.

.

Những tia nắng vụn vặt xuất hiện, vầng sáng màu vàng bắt đầu phá tan đi đêm đen. Tinh mơ, vạn vật đều chìm trong lớp sương mù, những đám mây lơ đễnh ấp ôm những ngọn núi xung quanh tòa nhà Diệp gia, như không nỡ chia lìa.

Bị chiếc đồng hồ sinh học cực kì chính xác gọi tỉnh, cậu nhóc mười sáu tuổi Diệp Du Đồng bất chợt mở to mắt ra, ngồi dậy. Trên người còn đang mặc áo ngủ, cậu vội vàng mở cánh cửa phòng ngủ bằng gỗ nặng trịch ra, đi dọc theo lối nhỏ cỏ mọc xanh ươm, đôi chân trần không chút để ý giẫm lên những bậc thềm phủ đầy sương, cũng vô tình giẫm nát những đóa cúc nhỏ và những bụi bồ công anh bé xíu trên đường.

Cậu nhanh chóng trèo lên một cây đại thụ quen thuộc phía sau tòa nhà, cẩn thận giấu thân thể của mình vào tán lá um tùm xanh mướt.

Những tầng sương mù màu vàng dày đặc che chắn cho chú nhóc, đồng thời cũng che đi tầm mắt của cậu. Những nhánh cây sum xuê chìa ra bên người, giống như mũi kiếm được xếp ngay ngắn, chỉnh tề. Mấy phiến lá xanh biếc nặng trịch, tĩnh lặng bao lấy cậu, giống như không muốn để cậu nhìn thấy bầu trời. Để ổn định cơ thể mình, Diệp Du Đồng ôm chặt lấy thân cây ướt đẫm, tựa hai má lạnh lẽo vào cây.

Dường như trong lúc này, bầu không khí trở nên lắng đọng đến nỗi một tiếng động nhỏ nhoi từ trong cánh cửa sổ đối diện truyền ra cũng có thể nghe thấy. Tâm trí của Diệp Du Đồng cũng bắt đầu lắng xuống, từ từ nhắm hai mắt lại.

Tiếng nhạc từ nhỏ lớn dần lên, tiếng vĩ cầm trầm thấp xen vào, rồi tiếng vĩ cầm vút lên cao, tiếng sáo du dương.....đến khi kèn đồng, kèn Tuba, kèn hai lá, kèn Clarinet và những nhạc cụ không biết tên khác hòa lẫn vào nhau, từng đợt, từng đợt sóng âm lan ra, dâng lên. Bình thường lúc Diệp Du Đồng nghe bài nhạc này, cậu đã bị khí thế, vẻ nghiêm trang của giai điệu làm hoảng sợ, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ, không thể thở nổi.......

Theo một loạt tiếng trống mạnh mẽ vang lên, bản nhạc sẽ kết thúc sau sáu giờ mười một phút ba mươi giây như mọi hôm. Sau sáu giờ mười một phút ba mươi giây, bầu không khí lại trở về với sự tĩnh lặng trước đó, giống như tiếng nhạc làm kích động lòng người khi nãy chỉ có trong mơ.

Cậu nhóc thở nhẹ một hơi, mở to hai mắt. Dưới tán cây, những lớp sương cũng sắp bị ánh sáng chiếu vào biến thành màu tím nhạt, cậu giương đôi mắt to tròn nhìn vào khung cửa sổ bên kia. Đó là một căn phòng rộng lớn, có một người đàn ông khoác chiếc áo ngủ bằng lụa thượng hạng màu xanh nhạt, từ trên sô pha đứng lên, xoay người đi. Thân hình cao to, bả vai rộng lớn kia cũng giống như tiếng nhạc khi nãy, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy như thở không nổi.

Cho đến khi người đàn ông đó biến mất sau cánh cửa, Diệp Du Đồng mới chậm chạp leo từ trên cây xuống, vô tình lại bị hành động này của mình làm cho ngỡ ngàng không biết nên làm thế nào.

“Sao lại mặc áo ngủ chạy ra ngoài thế này?”

Mới vừa bước xuống lối nhỏ định lén chạy trở về phòng ngủ, đột nhiên có giọng nói sắc bén của một người phụ nữ vang lên, dọa cậu hú hồn.

Tiêu rồi!

Trong lòng Diệp Du Đồng thầm kêu không ổn, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn mẹ kế - người phụ nữ có khuôn mặt rất đẹp lúc này đang nhăn mày lại, bộ dáng vô cùng phức tạp.

“Dì Chu, xin lỗi, con........” Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu bị tóm được, mỗi lần cậu đều phải cố hết sức viện ra một lý do nào đó, cho tới bây giờ thì hầu như đã hết từ để nói rồi. Cậu khép hai chân trần trụi sát vào nhau, giống như làm như vậy có thể che đậy được cái gì.

Cũng may dì ấy cũng không hứng thú gì với chuyện của cậu, thản nhiên nói: “Trở về tắm rửa sạch sẽ đi, trước sáu giờ rưỡi đến nhà ăn. Hôm nay cha cậu sẽ cùng ăn sáng với chúng ta, dường như y muốn căn dặn gì đó!”

“Vâng!” Diệp Du Đồng kính cẩn trả lời, trong lòng cậu vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ........Hôm nay cha cậu sẽ xuất hiện ở nhà ăn, thật sự khiến cậu cảm thấy bất ngờ. Trên thực tế, nếu không phải mỗi ngày, vào sáng sớm, cậu lén trèo lên cây đại thụ phía sau tòa nhà nhìm trộm, căn bản sẽ không có cơ hội nhìn thấy được người........

A! Sáu giờ rưỡi!

Nhớ đến thời gian đã tới sát nút, Diệp Du Đồng cũng không nghĩ gì nữa, cậu cố chạy thật nhanh về phòng mình. Cậu biết, cha cậu rất nghiêm khắc, nề nếp đàng hoàng, tuyệt đối sẽ không cho phép có người đến muộn.

Trở về phòng, nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, lúc này Diệp Du Đồng mới phát hiện sao lúc nãy mẹ kế lại nhìn cậu bằng vẻ mặt kì quái như vậy. Nhìn trong gương, chưa kể khuôn mặt, chỉ nói tới đôi chân trần còn dính đầy bụi bậm, áo ngủ bằng bông bị mù sương trên cây làm ướt hơn phân nửa, dán chặt vào người, trên đầu vai còn dính một lá cây chương màu vàng! Nhớ tới người nam cao lớn, tư thế oai hùng và khí độ điềm tĩnh trong phòng khi nãy, Diệp Du Đồng bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn.

Nhưng cậu cũng không có nhiều thời gian để vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà rầu rĩ, rửa mặt xong, Diệp du đồng vội vàng mặc áo sơ mi màu trắng và cái quần dài màu xám vào, cố gắng làm cho mình càng nhẹ nhàng, càng thoải mái càng tốt......yêu cầu của cha cậu đối với mọi người trong nhà là lúc dùng cơm quần áo phải chỉnh tề.

Đi tới nhà ăn ở lầu một, thời gian đã là sáu giờ hai mươi tám phút, cậu thấy mẹ kế Chu Ngọc San và chú út Diệp Ngạo Đông đã ngồi vào vị trí, nhưng lại không nhìn thấy cô út Diệp Tri Thu đâu cả. Cậu biết người cô này lại đi suốt đêm không về rồi, nghĩ đến chuyện cha cậu sẽ hỏi cô út đang làm gì, trong lòng cậu không khỏi thấp thỏm.

“Ngồi xuống đi!”

Đợi mẹ kế lên tiếng, lúc này Diệp Du Đồng mới kéo ghế ra, ngồi vào vị trí của mình. Tiếng chuông từ chiếc đồng hồ gỗ lại vang lên một tiếng nặng nề, báo hiệu đã đúng sáu giờ rưỡi. Âm thanh còn chưa dứt, từ trên lớp đá cẩm thạch được cẩn dưới sàn nhà đã vang lên một nhịp điệu rất có quy luật, không nhanh cũng không chậm.

Người tới đi thẳng tới vị trí gia chủ, cũng không lập tức ngồi xuống, “Tri Thu đâu?” Trong giọng nói trầm mạnh kia không có gì bất mãn, hay nói cho đúng hơn là nhìn không ra chút cảm xúc gì, nhưng không hiểu tại sao lại khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực, “Sao lại không về nhà?”

Tám đời cũng khó có được một lần thức sớm, Diệp Ngạo Đông thật sự nhịn không nổi mà ngáp một cái, tuy nhiên do đang ở trước mặt anh cả nên y đành phải lấy tay che đi một ít, “Đêm qua chị ấy gọi điện cho em bảo ở lại nhà bạn......” Nhìn người bên cạnh đã ngồi vào vị trí, sợ đối phương nổi giận, giọng của chú út càng ngày càng nhỏ.

Cảm giác áp suất trong phòng đang xuống dần, Diệp Du Đồng nhịn không được quay sang nhìn người nọ.

Cha của cậu, Diệp Phùng Xuân.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Diệp Du Đồng cảm thấy có gì đó không được tự nhiên kèm một chút nôn nóng mơ hồ. Tuy cậu biết mình chắc chắn một trăm phần trăm là con cháu họ Diệp, nhưng đã bước vào Diệp gia hơn tám năm, cậu vẫn như trước không cách nào hòa hợp cùng người gọi là “cha” ở trước mặt này được.

Đầu tiên, Diệp Phùng Xuân còn rất trẻ. Gần ba mươi lăm tuổi mà dáng người cao ngất, sức sống tràn đầy so với người cha nuôi trước đây của cậu do bị áp lực công việc cùng chất cồn tàn phá thì y hoàn toàn có thể xem như thanh niên, với độ tuổi như vậy khiến người ta rất khó tin là y lại có một đứa con sắp trưởng thành.

Tiếp theo là nét cao quý cùng thái độ cơ hồ đến lãnh huyết của y. Nghĩ tới người đàn ông thô bạo mỗi lần say rượu là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cậu trước đây, Diệp Phùng Xuân như thế là rất tao nhã, lý trí, có học thức........Nhưng cư xử với con mình, y lại khách khí đến nỗi khó có thể tiếp cận, thậm chí làm cho Diệp Du Đồng có cảm giác, mối quan hệ cha con giữa bọn họ chỉ dựa trên mặt huyết thống mà thôi.

Tám năm nay, Diệp Du Đồng từng nhiều lần muốn đến gần cha mình hơn một chút, nhưng đến nửa đường lại mất hết dũng khí, cậu chỉ có thể giống như một vị khách hành hương âm thầm ngưỡng mộ y. Càng như thế, lại càng khiến bản thân cậu trở nên nhỏ bé, tầm thường. Cũng vì vậy mà cậu thường cảm thấy bất an, lo sợ......rõ ràng là cha con, nhưng sao từ tướng tá cho đến cá tính cậu đều không thể xuất sắc như cha mình? Chẳng lẽ thật giống như người ta thường nói, con cái mang gien của mẹ sẽ thấp kém hơn......Cho dù như thế nào, Diệp Du Đồng cũng không cách nào tán thành lý do này được.

Trong lúc ăn cơm không được phép nói chuyện là quy củ của Diệp gia. Sau khi cả nhà ngồi vào vị trí, bốn người bắt đầu im lặng cùng nhau ăn. Điểm tâm được chế biến theo sở thích của từng người trong nhà, Diệp Phùng Xuân và Chu Ngọc San đều thích dùng món cháo trắng theo kiểu Trung Quốc, hai chị em Diệp Ngạo Đông, Diệp Tri Thu thì còn tùy vào tâm tình mỗi ngày. Về phần Diệp Du Đồng, cậu đã nhiều lần tỏ ý muốn ăn bữa sáng giống như cha mình nhưng không biết tại sao đặt trước mặt cậu đều là một ly sữa tiệt trùng, hai miếng bánh mì lúa mạch, một cái trứng ốp la và một ít hoa quả thái sẵn.

Thành thật mà nói, phần điểm tâm này tuy nhìn vào thấy rất đơn giản nhưng cũng không chê vào đâu được. Sữa nóng không quá béo cũng không quá nhạt, bánh mì nướng đều nhau, không có một vết cháy sém, trứng chiên vừa tới không quá chín cũng không quá nhão, hoa quả cũng đã được lấy hết hạt, lát cắt đều nhau, xếp ngay ngắn để trên bàn.

Với cách phục vụ như vậy, Diệp Du Đồng không biết nên nói thế nào, với lại cậu cũng đã sớm từ bỏ mấy màn đấu tranh vô vị này rồi.

Hai mươi phút sau, Diệp Phùng Xuân dùng cơm xong, tao nhã buông khăn ăn xuống, y đột nhiên mở miệng, “Con nghỉ hè rồi phải không?”

Vừa uống xong hớp sữa cuối cùng, Diệp Du Đồng ngây ra, hai giây sau mới bình tỉnh lại, dường như y đang hỏi cậu. Có lẽ là do thân hình cao lớn phối hợp rất tốt với lồng ngực nên làm cậu cảm thấy giọng nói của cha mình vẫn còn quanh quẩn trong đầu cậu, hại cậu thiếu chút nữa đã quên mất mình muốn nói gì, “Dạ.......Đã bắt đầu nghỉ từ hôm trước rồi!” Rõ ràng chỉ là những câu trò chuyện bình thường giữa cha con với nhau, nhưng sao cậu lại khẩn trương như vậy chứ?

“Không phải ba đã từng nói với con, khi nói chuyện với người khác, nhớ rõ phải nhìn đối phương, nếu không thì đó là hành vi rất không lễ phép!” Diệp Phùng Xuân lại một lần nữa chỉ ra chỗ thất lễ của con mình, khẩu khí vẫn bình thản như cũ, nhưng cũng khiến Diệp Du Đồng cảm thấy rất áp lực, đồng thời cũng dâng lên một cơn tức không chỗ phát tiết, có nhà ai mà con nói chuyện với cha phải nhìn chăm chú giống như đang nói chuyện với người ngoài như thế đâu chứ!

Tuy nhiên, từ đó đến giờ cậu luôn ngoan ngoãn làm theo ý cha mình cho nên lúc này cậu tuyệt đối cũng sẽ không nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cậu chỉ gật gật đầu, giương mắt nhìn khuôn mặt không có chút cảm xúc của y, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

“Ba đã sắp xếp xong rồi, lên trung học con sẽ đến học ở trường quốc tế. Thừa dịp nghỉ hè này chuẩn bị một chút đi, muốn thứ gì thì bảo người hầu đi mua giúp!” Diệp Phùng Xuân cố gắng làm cho mình hiền lành đến hết cỡ. Trên thực tế y cũng thật không hiểu, sao đứa con này luôn nhìn y bằng bộ dáng sợ sệt như thế. Tùy rằng y biết trong mắt mọi người y cũng không phải là người lương thiện gì, nhưng y tự vấn lương tâm trước giờ y đối xử với Diệp Du Đồng không tệ, chỉ có thể trách đứa con này trước đây từng chịu nhiều khổ sở, trong lòng vẫn còn bóng ma chưa giải tỏa hết.

Không ngờ lại nghe y nói như thế, mặt Diệp Du Đồng tái mét, không còn chút máu. Đôi môi mỏng hé ra, như không đủ sức lập lại, “Trường học quốc tế...........” Học ở đó sẽ phải vào kí túc xá ở? Y muốn cậu chuẩn bị cái gì? Dọn ra khỏi căn nhà này sao? Nghĩ đến chuyện sẽ bị vứt bỏ lần thứ hai, miệng Diệp Du Đồng trở nên mặn đắng, cái vị đắng như mật này khiến cậu nhổ ra cũng không được mà nuốt vào cũng không xong, khiến hai chân cậu như nhũn ra.

“Đúng vậy, con cũng đã mười sáu........” Thời gian đúng là trôi qua rất nhanh. Trong lòng Diệp Phùng Xuân suy nghĩ, để thằng nhóc này ở cùng cả ngày thấy mình như chuột thấy mèo, chi bằng để nó ra ngoài học, mắt không thấy tâm cũng không phiền nữa, lại còn có thể rèn luyện thêm chút can đảm, kết giao thêm nhiều bạn bè cũng tốt, đỡ phải trưng bộ dáng như con chuột dưới cống không ló được mặt ra ngoài.

“Con không đi!” Diệp Du Đồng nén xuống cảm giác buồn nôn, nói lớn lên, trong suốt tám năm nay đây cũng là lần đầu tiên mà cậu cãi lời cha mình, “Con không phải người ngoại quốc, sao lại phải đến trường quốc tế?” Nơi đó không phải để cho kiều bào và con của người nước ngoài đến học hay sao?

Diệp Phùng Xuân hơi sửng sốt, y không ngờ đứa con luôn ngoan ngoãn nghe lời lại có phản ứng lớn như vậy, “Con đừng kích động, ba sẽ chọn một trường thật thích hợp với con, còn chuyện quốc tịch thì không thành vấn đề!” Y biết căn bản của Diệp Du Đồng không tốt, cho dù có cố gắng tập trung học nhiều hơn nữa thì thành tích cũng không thể cao hơn bao nhiêu, nội dung giảng dạy của trường này không chú trọng ở phần tri thức trên sách giáo khoa mà chủ yếu tập trung vào việc hoàn thiện nhân cách của học sinh, một trường như vậy hẳn là rất thích hợp với đứa nhỏ này.

“Ba ba, con không muốn!” Thấy cha mình thảo luận vấn đề này nghiêm túc như thế, hiển nhiên là trong lòng y đã quyết, Diệp Du Đồng bắt đầu cảm thấy sợ hãi thật sự, cậu đứng phắt dậy, “Thành tích của con không phải hoàn toàn có thể lên trung học hay sao? Tại sao lại phải đến trường đó.....” Tuy là xếp ở cuối lớp, nhưng cậu tin là mình đủ khả năng thi vào trung học, không biết tại sao cha cậu lại muốn cậu nhanh chóng dọn đi như thế?

“Trong trường học cạnh tranh rất kịch liệt, lấy thành tích của con mà nói, sau này áp lực của con sẽ rất lớn! Nếu thay đổi nơi học tập, có lẽ sẽ có chút tác dụng!” Có một số cậu bé thích hợp với việc đọc sách, nhưng cũng có một số lại không hẳn như thế, bỏ ra rất nhiều tâm quyết cuối cùng khi có kết quả lại là “giải an ủi”, mà về chuyện bằng cấp của con mình Diệp Phùng Xuân cũng không chấp nhất lắm.

Thì ra y cho là thành tích của cậu quá kém, cho nên mới.....Bị cha mình nói ngay trước mặt mẹ kế và chú út như thế, trong lòng Diệp Du Đồng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng so với nỗi sợ hãi khi nãy ít ra cũng đỡ hơn nhiều, “Sẽ không đâu, con bảo đảm sau này sẽ cố gắng học tập, đừng bắt con đi, con, con thích trường học hiện giờ.......” Dưới tình thế cấp bách, cậu đưa ra lý do lung tung cả lên, cậu không dám nói thật với cha mình là cậu sợ ra ngoài sống một mình, như vậy nhất định sẽ bị y xem thường.

Diệp Phùng Xuân đứng dậy nhìn đồng hồ, lúc này đã gần bảy giờ. Hôm nay y vốn muốn tuyên bố quyết định này với Diệp Du Đồng, không ngờ thằng nhóc này lại phản đối đến tận bây giờ. Nhìn vào đôi mắt vừa kinh hoàng vừa cầu khẩn của con mình, thân hình nhỏ gầy ấy thậm chí còn đang run rẩy, Diệp Phùng Xuân cau mày, “Nếu con thật sự không muốn như vậy, trước giờ cơm chiều đưa cho ba một văn bản nêu rõ lý do! Nếu có thể thuyết phục được ba, vậy chuyện này xem như chưa từng nhắc tới!”

Đúng là một cậu bé kì lạ, trước lúc rời khỏi nhà ăn, trong lòng y đã nghĩ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.