Phùng Xuân

Chương 42: Chương 42




“Ba, dậy thôi, sáng nay không phải ba có tiết hay sao?”

Sáng sớm, Diệp Du Đồng đánh răng rửa mặt xong trở vào phòng ngủ, thấy ba cậu còn đang ngủ say. Mí mắt khép chặt trên khuôn mặt trang nghiêm, nhìn vừa trầm tĩnh lại vừa hiền hòa.

Mặc dù không nỡ đánh thức y, nhưng cậu cũng hiểu với cá tính của ba nhất định không muốn bỏ học, do dự một hồi cậu đành phải quyết tâm lay y dậy. Có lẽ đã đặt xuống gánh nặng trên vai, cũng có lẽ đã bị cậu bé chiều đến hư rồi, từ lúc hai người ở chung với nhau, một Diệp Phùng Xuân nghiêm túc, tự hạn chế bản thân giờ giống như biến thành một người khác. Mỗi ngày ngoài những việc phải làm ở phòng thí nghiệm, tất cả những việc còn lại trong cuộc sống hằng ngày y đều để cậu bé lo liệu.

“Có phải tối qua ba lại thức khuya hay không?” Cậu bé oán trách, kéo y dậy. Thấy tóc y rối bù, tiện tay vuốt lại giúp y, “Sau này làm việc không được vượt quá mười hai giờ đêm!” Nếu huyết áp lại tăng nữa thì làm sao đây.

Diệp Phùng Xuân còn đang mơ màng, “Hử...Sao vậy?”

“Thức dậy, rửa mặt, ăn sáng!” Diệp Du Đồng quỳ xuống giường, hai tay nâng đầu y lên nhìn thẳng vào mặt y, nhỏ giọng trách móc, “Diệp Phùng Xuân là con sâu lười!”

“Hừ, muốn chết!” Lúc này y cũng đã tỉnh táo lại, xoay người đè cậu bé xuống giường, đưa tay nhéo nhéo chóp mũi cậu, “Dám nói ba như vậy?” Thằng nhóc này đúng là càng lớn càng hoạt bát, mặc dù vẫn hay e thẹn, nhưng đã không còn dáng vẻ tự ti, sợ hãi như trước đây nữa. Thấy cậu bé thay đổi từng ngày, Diệp Phùng Xuân cảm thấy rất vui.

“Đừng giỡn nữa, sẽ trễ giờ đó...” Vốn không thể địch lại thân hình cường tráng của ba, vả lại vào những tình huống thế này y cũng sẽ thường xuyên động tình, Diệp Du Đồng nhanh chóng đầu hàng, “Hôm nay ba có tiết đó!” Mỗi tuần Diệp Phùng Xuân chỉ có một buổi học vào sáng thứ tư nên rất dễ quên hoặc đi trễ. Tuy nhiên, hiện giờ đã có cậu nhóc kiêm trợ lý vạn năng cẩn thận nhắc nhở, y cũng không lo sẽ gặp phải những tình huống đó.

Thấy dáng vẻ sợ lau súng “lửa” của cậu nhóc, Diệp Phùng Xuân mỉm cười đắc ý, cúi người hôn lên môi cậu một cái, rồi đứng dậy bước xuống giường. Vào tới nhà vệ sinh, y mới phát hiện cậu bé đã chuẩn bị cả kem đánh răng sẵn cho y khiến y vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa cảm thấy chua xót. Cậu bé đã yêu y đến vậy, giờ Diệp Phùng Xuân y quả là đang sống trong hạnh phúc ngập trời. Nếu hỏi y cả đời này chuyện y thành công nhất là gì, y sẽ không do dự đáp lại rằng: Có lẽ là đã bàn thành công một vụ làm ăn - bỏ xuống tất cả để có được cậu bé.

Biết mỗi bữa sáng Diệp Phùng Xuân có thói quen dùng cháo, Diệp Du Đồng sẽ dậy sớm nấu cho y ăn. Mặc dù tay nghề cậu còn kém nhưng lại rất dụng tâm, càng làm càng hợp với khẩu vị của y, nên sáng nào hai người cũng đều ăn cháo trong giai điệu bình yên. Hiện tại cậu nhóc mới phát hiện ngoài sự nghiệp ra, trong cuộc sống bình dân ba cậu lại là một thiếu gia ngay cả chiên trứng cũng chiên không được, nhưng cậu lại cảm thấy rất hạnh phúc khi được chiều ba như thế.

Trước lúc đi, hai cha con lại đứng trước cửa nhà âu yếm nhau một chút, đơn giản là vì cậu bé bỗng đưa cho y một lá thư, hơn nữa còn nhìn y bằng ánh mắt thật mong chờ.

Thấy dáng vẻ thần bí của con, Diệp Phùng Xuân nhíu mày, lập tức mở thư ra thì thấy hai tờ giấy, nói cho chính xác hơn là hai vé mời. Điểm khác biệt giữa hai vé mời này với các vé mời khác là dường như đây là vé tự làm, mặc dù nhìn đơn giản nhưng cũng đã biểu lộ tâm ý của người chế tác, trên mặt viết, “Hoan nghênh ông Diệp Phùng Xuân đến hiện trường quan sát chỉ bảo!”

Lật ra phía sau, tờ thứ nhất là cuộc thi biện luận do hiệp hội diễn thuyết của trường tổ chức, thời gian là bảy giờ tối thứ sáu tuần này. Tờ còn lại là vé xem thi đấu bóng rổ trong khoa Trung Văn, thời gian là hai giờ chiều cuối tuần sau.

Nhìn thấy hai tấm vé, Diệp Phùng Xuân mỉm cười, đưa tay ôm cậu bé vào lòng, “Ba nhất định sẽ đến!” Thằng bé này vừa đơn thuần vừa hiểu chuyện, cho dù có yêu như thế nào, y cũng thấy không đủ.

“Thật ra thì con rất sợ ba sẽ tới!” Cậu nhóc cọ cọ cái mũi lên áo khoác của ba mình, nũng nịu, “Ba xem con sẽ khẩn trương...” Nhưng nếu không như vậy, ba sẽ lo lắng cho cậu, hơn nữa cậu cũng muốn cho ba thấy thành quả cố gắng của mình.

“Sao có thể chứ? Ba sẽ ở bên dưới cổ vũ cho con!” Diệp Phùng Xuân nói khẽ vào tai cậu bé, “Ừm, sao Đồng Đồng lại đột nhiên muốn vào hiệp hội diễn thuyết?” Bóng rổ thì không nói tới, từ nhỏ cậu bé đã rất thích môn thể thao này rồi. Nhưng về diễn thuyết thì đúng là đã vượt khỏi dự kiến của y, thậm chí y còn nghĩ rằng, cậu bé hay mắc cỡ này sẽ không tham gia cuộc thi có tính cộng đồng nào cả.

“À, con không biết nói chuyện, lại hay xấu hổ nữa, nên con muốn rèn luyện một chút...” Cậu bé giải thích có chút rối rắm nhưng tất nhiên Diệp Phùng Xuân cũng hiểu cậu bé đang muốn nói cái gì. Về sau, nếu ra xã hội làm việc mà lại thiếu tự tin, không biết biểu đạt thì sẽ rất có hại. Có lẽ, cậu bé cảm thấy bản thân khiếm khuyết về phương diện này nên mới quyết tâm rèn luyện, xem ra cậu cũng phải lấy hết dũng khí mới có thể đưa ra quyết định như thế.

“Bảo bối là con của ba, con nhất định sẽ làm được!” Diệp Phùng Xuân kiêu ngạo, y cũng không hoài nghi điểm này. Mặc dù tư chất của cậu bé rất bình thường, nhưng bé lại có nghị lực và sức chịu đựng mạnh mẽ, hơn nữa còn có y hướng dẫn, giúp đỡ, không có lý gì lại không thành công.

Trong nháy mắt, hai cha con như tâm ý tương thông với nhau, Diệp Du Đồng giương mắt nhìn ba mình, lần đầu tiên cậu cảm thấy tự tin thực hiện hết tất cả khát vọng trong lòng mình. Đột nhiên, cậu bé phát hiện ra một sự thật làm sóng mũi cậu cay cay - Tất cả những gì cậu có được đều do người đang đứng trước mắt này ban cho cậu: thân thể, linh hồn và cả một tình yêu no đủ.

Cuộc thi biện luận diễn ra vào tối thứ sáu, trước đó, Diệp Du Đồng cũng đã tự giác chuẩn bị đầy đủ. Suốt mấy ngày trước đó cậu đã tìm đọc rất nhiều tư liệu, từ điển, thử nghiệm mấy lần, thậm chí cậu còn bắt ba phải tập với cậu. Cậu cho rằng chỉ cần biểu hiện hết khả năng của mình, không sợ không thắng được, có lẽ mấy anh chị khóa trước trong hiệp hội cũng sẽ cân nhắc cho cậu gia nhập.

Mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng, cho đến sáu giờ năm mươi lăm phút, người luôn giữ chữ tín như Diệp Phùng Xuân vẫn chưa xuất hiện, gọi di động thì lại chuyển vào hộp thư thoại. Chỉ còn mấy phút nữa cuộc thi sẽ bắt đầu, nhưng lúc này tâm lý của Diệp Du Đồng lại đang rất hoảng loạn - Không lẽ ba đã gặp chuyện gì rồi? Nếu không ba sẽ không bao giờ trễ hẹn.

Mang tâm trạng bất an bước lên đài, kết quả có thể đoán được. Người vốn nhút nhát, thiếu kinh nghiệm diễn thuyết thực tế, còn không ngừng mất tập trung về chuyện của ba mình, khả năng của Diệp Du Đồng giảm hẳn. Cũng may trong nhóm cậu là người biện luận thứ tư, thừa dịp mọi người phát biểu, cậu cũng có thời gian điều chỉnh tâm trạng lại. Khi đến lượt cậu biện luận, cậu cũng có thể đuổi kịp bạn bè, tất nhiên biểu hiện cũng rất bình thường, trên cơ bản là không có những lời hay ý đẹp gì, chứ đừng nói tới những câu khiến người khác phải khâm phục.

Trước đó, vì cậu đã chuẩn bị khá đầy đủ, nên các bạn trong nhóm đều đề cử cậu đảm nhiệm phần quan trọng nhất, biện luận xong sẽ tổng kết lại. Với lại, ban đầu cậu cũng đã chuẩn bị kĩ càng, nhưng đến lúc này đầu óc cậu lại rối cả lên, nửa nghĩ bên này, nửa nhớ về ba, sau cùng trong ba phút đó, Diệp Du Đồng cũng không biết mình đã nói bậy bạ cái gì.

Vất vả kiên trì cho tới khi cuộc thi chấm dứt, nhịp tim của Diệp Du Đồng cũng chậm lại. Xem ra, lần này rất khó đạt được kết quả như cậu muốn, hơn nữa điều cậu cảm thấy lo lắng chính là biểu hiện vụng về của mình đã làm cả đội thất bại, nhất định cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của các bạn trong nhóm. Tuy nhiên, càng quan trọng hơn chính là không biết ba đã đi đâu? Rõ ràng ba đã hứa với cậu là sẽ tới...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.