Phùng Xuân

Chương 46: Chương 46




Sau một thời gian nỗ lực, lại được anh hai và em trai giúp đỡ, công việc của Diệp Tri Thu cũng bước vào quỹ đạo. Vì bạn trai cô có quốc tịch ở nước ngoài, nên hai người quyết định sẽ cử hành hôn lễ ở nhà tổ Diệp gia trước Tết âm lịch.

Lần đầu tiên Diệp Du Đồng thấy cả khu biệt thự náo nhiệt như vậy, có nhiều người khách đến dự lễ mà cậu cũng không thể nhận mặt. Là cháu của cô dâu tất nhiên cậu cũng sẽ bận rộn rất nhiều, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn của cô út, cậu biết, cuối cùng ba cậu đã có thể yên tâm.

Chu Ngọc San cũng dẫn Diệp Ngải Ngải tới dự lễ. Do vẫn thường gặp mặt, cá tính lại hướng ngoại, cô bé chín tuổi vẫn thân thiết với ba và anh hai như ngày nào. Vừa nhìn thấy Diệp Phùng Xuân, cô bé đã chạy tới bám lấy y, ríu rít không ngừng.

Điều khiến cậu thấy kì lạ là tới giờ Chu Ngọc San vẫn không tái hôn, mấy năm qua cô chỉ sống một mình cùng con gái. Lần này gặp lại cô, Diệp Du Đồng phát hiện dù có hơi gầy một chút, nhưng cô vẫn đẹp như xưa. Trước đây hai người không thường tiếp xúc với nhau, nhưng hiện tại nhìn thấy Diệp Phùng Xuân chơi đùa với con gái, không hiểu sao cả hai đều cười rất ăn ý.

“Tiểu Đồng, trước đây tôi đối xử với cậu không tốt, đáng lẽ tôi nên nói tiếng xin lỗi cậu từ sớm rồi mới phải!” Chu Ngọc San nhìn cậu bé đã là một cậu thanh niên trưởng thành, không khỏi cảm thán sức mạnh của tháng năm, đứa bé rụt rè sợ sệt năm nào giờ đã thay đổi rất nhiều.

Diệp Du Đồng nghe thấy lại kinh ngạc, “Dì Chu, dì không đối xử tệ với cháu mà, dì đừng xin lỗi...” So với gã Đỗ Vinh Phát đó, nhiều lắm thì Chu Ngọc San chỉ không quan tâm tới cậu, nào có những hành vi gì không tốt.

“Không phải!” Chu Ngọc San lắc đầu, “Ngay từ lúc nhỏ cậu đã rất quan tâm đến ba mình, tôi nhìn thấy cứ có cảm giác là cậu có ý đồ xấu với Ngải Ngải, cho nên đã gây ra một số chuyện quá đáng... Thật ra, cũng do tôi quá đa nghi nên mới có suy nghĩ như vậy!” Cô vẫn còn nhớ cái lúc cô chạy tới đẩy cậu nhóc ra xa con gái mình, khi đó cậu bé vừa bất ngờ lại vừa tự ti.

Đến lúc này cậu mới hiểu được tâm tư của mẹ kế, thiếu chút nữa đã đỏ mặt. Từ nhỏ cậu đúng thật là quan tâm ba mình quá độ, không ngờ dì ấy đã sớm nhìn ra, “Cháu cũng rất thích cô em gái này mà...”

“Tôi biết, thật ra cậu rất tốt với con bé!” Chu Ngọc San nhìn cậu gật đầu, “Cậu là một đứa bé ngoan!”

“Dì Chu, sao dì...” Diệp Du Đồng rất muốn hỏi sao dì ấy không tái hôn, chẳng lẽ em gái không thích ba ruột hay sao? Nhưng chuyện này lại rất khó mở miệng, cậu nói được một nửa đã ngừng lại, cảm thấy có hơi xấu hổ.

“Uhm, Ngải Ngải không thích, cho nên tôi không thể làm trái ý con bé được!” Cô cũng hiểu cậu nhóc đang hỏi mình chuyện gì, nói thẳng ra, “Con bé chỉ nhận ba cậu là ba!” Tuy rằng khi đó, ngoài miệng cô bé cứ khen chú Nhậm này chú Nhậm nọ, nói ba không tốt cái này không tốt cái kia, nhưng tới lúc muốn cô bé gọi chú Nhậm là ba, cô bé mới sáu tuổi đã quật cường im lặng không lên tiếng, cả ngày không chịu ăn cơm, hơn nữa còn tuyên bố nếu mẹ và chú Nhậm kết hôn, cô bé sẽ về tìm ba mình.

“Ngải Ngải, em ấy đúng thật là...” Diệp Du Đồng không khỏi cảm thán một tiếng hậu sinh khả úy, sau này, khi cô em gái của cậu lớn lên, ắt hẳn sẽ còn khó đối phó hơn mười gã thanh niên.

Tới năm hai, Diệp Du Đồng chuyển từ khu cơ bản sang khu chuyên ngành, gần phòng thí nghiệm của Diệp Phùng Xuân hơn một chút, nhưng lúc này thời gian hai người ở bên nhau lại giảm hơn trước đây.

Đầu tiên, thời gian học tập và hoạt động xã đoàn của Diệp Du Đồng được xếp rất dày, kế đó là Diệp Phùng Xuân phải tham gia rất nhiều hội thảo, còn cả việc Giang Sấu Thạch không có thời gian đi dự, toàn bộ đều giao cho y lo liệu. Hai người đều cố gắng học tập, làm việc, ngày tháng trôi đi rất bình thản nhưng lại không kém phần phong phú.

Thấy cậu nhóc ngày càng tự tin, ngày càng tỏa sáng, thỉnh thoảng Diệp Phùng Xuân cũng sẽ hối hận vì đã cho bảo bối xuất đầu lộ diện. Thành viên trong đội bóng rổ của trường, nói trắng ra là nơi để các sắc nữ nhìn ngó, chọn đối tượng. Thỉnh thoảng, y cũng sẽ phát hiện trong sọt rác ở phòng sách có mấy lá thư hồng hồng, khi đó y bỗng cảm thấy lo sợ, bảo bối của y, quả thật là rất trẻ. Chêch lệch hai mươi tuổi đúng là cả hai thế giới.

Có vài lần đến xem trận đấu của cậu bé, nhìn thấy đồng đội của cậu đều là những cậu trai trẻ mười mấy hai mươi tuổi, dù không đến mức phải tự ti, nhưng ít nhiều y vẫn có cảm giác buồn bã.

Nhưng, y cũng hiểu rõ tình cảm của cậu bé dành cho y, y dám quả quyết cậu bé sẽ không vì y già mà ghét bỏ y, ngược lại tình cảm giữa hai người lại càng thêm đậm đà. Với lại, y là ba của cậu bé, y không thể chỉ biết cho bản thân, chỉ cần có thể bảo vệ cậu bé cả đời là tốt rồi.

“Ba...” Diệp Du Đồng xoa xoa mắt, đi theo phía sau ba mình, “Sao hôm nay lại thức sớm như vậy? Cũng không phải thứ tư mà!”

Khuôn mặt còn mê ngủ của cậu bé đúng là đáng yêu chết được, y cúi người hôn lên hai má cậu một cái, “Ba phải ra ngoài dự hội thảo, tối nay không thể về dùng cơm được!” Đáng lẽ y nên nói với cậu bé ngày hôm qua, nhưng cậu nhóc tập luyện đến tối mới về, trông rất mệt mỏi, tắm rửa xong thì đi ngủ ngay, y không nỡ quấy rầy cậu.

“Sao lại họp nữa rồi!” Thiếu chút nữa Diệp Du Đồng đã trề miệng kháng nghị. Cho dù ở trường cậu có giỏi giang thế nào, nhưng ở trước mặt ba, cậu mãi mãi là một đứa trẻ thích làm nũng, “Mấy ngày rồi mình không có dùng cơm với nhau!”

Nghe cậu bé nói như vậy, y cảm thấy có chút xấu hổ. Rõ ràng trước đây y vì muốn có nhiều thời gian ở cạnh cậu bé nên mới dọn ra khỏi Diệp gia, không ngờ bất kể là đi tới nơi nào, làm công việc gì, y đều bận rộn như thế, “Xin lỗi, gần đây công việc có hơi nhiều! con xem, ba bận tới nỗi khóe mắt đầy nếp nhăn nè!”

Rất giỏi nói lảng sang chuyện khác, y biết cậu bé sẽ vì đau lòng mà phân tán lực chú ý. Quả nhiên, khi Diệp Du Đồng nghe ba mình nói như vậy, lập tức quên cả việc đang hỏi, đưa tay nâng mặt y lên nhìn kĩ. Khi cười, bên khóe mắt của y đúng thật là có thêm mấy nếp nhăn, nhưng cũng không có khoa trương như thế, cậu bé vuốt ve rồi khẽ thì thào, “Không có đâu, ba như vậy rất tuấn tú, rất chính chắn...”

“Ha ha, nhóc con!” Mấy câu này đúng là đã khiến Diệp Phùng Xuân rất vui, y vuốt vuốt tóc cậu bé, “Chỉ biết dụ ba vui thôi!”

Diệp Du Đồng ôm lấy eo y, “Thật mà!”

“Được rồi, được rồi, ba phải đi làm đây!” Sợ cứ tiếp tục âu yếm với cậu bé như thế mãi, y sẽ không bước ra khỏi cửa được, Diệp Phùng Xuân kéo nhẹ cậu bé ra. Rồi lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Phải rồi, hôm nay là mười bốn phải không? “Tô Thế” kỳ thứ chín sao vẫn chưa ra vậy con?”

“Tô Thế” là tên tờ tạp chí bên khoa Trung Văn, y nhớ rõ là mỗi tháng khoảng mười tây là cậu bé sẽ chủ động mang tới cho y một quyển, hơn nữa còn chỉ rõ bài văn nào, phần nào là cậu biên tập linh tinh, nhưng cũng đã tới giờ này rồi mà vẫn không thấy nhúc nhích gì. Với lại y định mang theo, để những lúc họp mệt mỏi có thể lấy ra xem.

“Ờ... Kỳ này không có gì hấp dẫn nên con không lấy...” Cậu bé ngập ngừng, mặt lại đo đỏ rất khả nghi. Nhưng Diệp Phùng Xuân cũng không vạch trần, y chỉ “Vậy à!” một tiếng xem như đã hiểu.

Hôm sau, ở thư viện của trường, Diệp Phùng Xuân tìm thấy quyển tạp chí của khoa Trung Văn tháng rồi, lật một lượt sau đó phát hiện một bài thơ tiêu đề “Nhập Nhất Cảm Hoài Hữu Kí”, kí tên “Chuyết Nhân”, vừa thấy bài văn, không cần nghĩ cũng biết là bút tích của ai.

“Giới lộ phương hi tiểu tảo cô

Đương niên hạnh lại thức ai sồ.

Khoan nhân tự cổ giai quân tử

Liên ngã như hà bất trượng phu?

Khởi độc kim sinh đa úy cụ

Phân minh hậu thế lưỡng mô hồ.

Ân cần kí ngữ đường tiền yến

Chỉ điểm phương xuân nhận cựu đồ.” (*)

Xem kĩ lại, thấy lời bình của thầy cô biên tập để kế bên, “Cách nêm luật thể thơ thất ngôn bát cú khá chuẩn, dùng từ chặt chẽ, cách đối câu cũng ổn thỏa, tạo được độ chênh tâm trạng, gợi cho người đọc nỗi buồn man mác!”

Lúc đó chỉ mém chút nữa Diệp Phùng Xuân đã cười ra tiếng. Chẳng trách cậu bé lại nhăn nhó chẳng chịu cho y xem, viết một bài thơ đầy ghen tuông như vậy, xem ra là ngay cả kiếp sau cậu bé cũng đã quyết định cả rồi. Ban đầu khi đọc bài thơ non nớt này y cảm thấy rất buồn cười, nhưng càng đọc lại càng thấy tình cảm ẩn sâu trong đó, bài thơ tuy không trau chuốt, không sâu sắc nhưng lại là những cung bậc tình cảm chân thành không ai sánh được.

Lại nói tiếp, năm ngoái cậu nhóc còn phụ trách biên tập gõ chữ này nọ, nhưng bước sang học kỳ mới, cậu đã bắt đầu chuyển sang đăng bài, xem như một bước tiến bộ rất lớn. Diệp Phùng Xuân biết mình không hề nhìn nhầm, bảo bối của y tuy không phải tuyệt đỉnh thông minh, nhưng lại rất có nghị lực. Cậu bé từng nói ra trường muốn xin vào tòa soạn hoặc làm biên tập, quả nhiên rất cố gắng.

Qua mấy ngày đã tới Trung thu, đồng thời cũng là hôm sinh nhật bốn mươi mốt tuổi của Diệp Phùng Xuân, sau khi cả nhà tụ họp đông đủ, Diệp Du Đồng vẫn theo thường lệ đỡ người đã ngà ngà say về phòng nghỉ ngơi. Vì Diệp Ngạo Đông chưa lập gia đình và cũng xuất phát từ lòng kính trọng với anh hai, trước mắt, phòng chủ vẫn thuộc về Diệp Phùng Xuân.

Kéo cậu bé nằm xuống chiếc giường huyền bí, Diệp Phùng Xuân y như con bạch tuột bám lấy người cậu bé không buông, cười hề hề, khiến Diệp Du Đồng cảm thấy kì lạ.

“Làm gì mà cười ghê tởm quá vậy!” Cậu bé ngày xưa giờ đã thành chàng thanh niên đưa tay nhéo cái mũi của ba mình, giống như đang âu yếm một đứa nhỏ, “Có chuyện gì giấu con phải không?”

“Ừm, kiếp sau Đồng Đồng lại làm con ba, có được không?” Diệp Phùng Xuân hôn nhẹ lên mặt cậu, nói khẽ vào tai, “Hôm nay ba sẽ quyết định giúp con!”

“Là sao...” Sao ba lại đột nhiên nói những câu không đầu không đuôi như thế, nửa là ngượng ngùng nửa là kích động, Diệp Du Đồng kháng nghị, “Ba mà còn làm bậy nữa, kiếp sau ba sẽ thành con của con đó!” Ba đúng là, càng già càng không đứng đắn.

“Ha ha, cũng có thể nha!” Dán vào ngực cậu bé, Diệp Phùng Xuân nhắm mắt lại, cười khẽ, “Như vậy con cũng sẽ không cần xin bướm hay chim én gì đó mang con đi tìm ba, ba cũng...”

“Diệp Phùng Xuân, ba im lặng cho con!”

Nghe tới đó, cậu đã thấy xấu hổ đến cả người nóng lên, hét lớn một tiếng đẩy y ra định đứng dậy, nhưng lại bị y giữ chặt. Hai người đấu đá một hồi, Diệp Phùng Xuân mới có thể thu phục được cậu bé đang giận dỗi, đặt dưới thân. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thở dốc ồ ồ, “Bảo bối, con đúng là ngày càng mạnh nha... Như vậy sẽ làm tổn thương đến tự tôn của ba đó!”

“Ba, ba là lão già chết tiệt! Đáng ghét!” Tức giận quá mức, Diệp Du Đồng nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nhìn thấy y. Sau cái lần thầy dạy từ Hán cổ đó đề cử bài thơ của cậu, cậu vẫn hối hận tới giờ, mấy từ buồn nôn đó mà bị ba nhìn thấy nhất định sẽ xấu hổ vô cùng. Ai ngờ, ba chẳng những đã đọc được, mà thậm chí còn đem ra trêu chọc cậu, đúng là tức điên mà, thế là lần đầu tiên cậu bé tức giận mắng người cha mà cậu luôn tôn thờ bằng một câu như vậy.

Vốn tưởng rằng ba sẽ giận, nào ngờ y lại còn sỗ sàng, vừa cười vừa vuốt ve mặt cậu.

“Được rồi, được rồi! Có gì phải mắc cỡ chứ! Đồng Đồng làm thơ cho ba, ba cảm động muốn chết ấy!” Y cúi đầu hôn lên chiếc cổ thon dài trắng nõn của cậu bé, “Con quay qua đây đi, xem ba cho con gì nè!”

“Con không cần!” Còn bị vây trong xấu hổ, Diệp Du Đồng không chút do dự đã cự tuyệt ngay.

“Con phải nhận, mau ngồi dậy, đeo vào cho ba đi!” Diệp Phùng Xuân ngồi dậy nhét chiếc hộp gấm vuông vào tay cậu bé, “Kiếp sau của ba nằm trong tay con, như vậy cũng không muốn hay sao?”

Diệp Du Đồng nghe y nói giống như thật, lúc này mới nửa tin nửa ngờ đỏ mặt ngồi dậy, phẫn nộ mở chiếc hộp trong tay ra, trông thấy một cặp nhẫn nam được thiết kế đơn giản nhưng cũng không kém phần hào phóng, ngây ra, “Ba, đây là...”

Nhìn cậu bé, nở một nụ cười đầy mê người, Diệp Phùng Xuân vươn tay trái tới trước mặt cậu. Thấy ánh mắt sáng như sao của ba, cậu biết ba vốn không có say rượu, có lẽ ba chỉ giả say để che bớt chút ngại ngùng mà thôi. Ba như vậy, quả thật rất đáng yêu...

Đột nhiên cảm giác tình yêu dành cho người trước mắt như sắp vỡ òa ra, cậu bé run run cầm lấy chiếc nhẫn hơi to hơn, vô cùng thành kính đeo lên ngón áp út của y.

“Tuổi của Đồng Đồng còn nhỏ, để ba đeo lên cổ cho con!” Diệp Phùng Xuân bỏ chiếc nhẫn bạch kim vào sợi dây chuyền đeo lên cho cậu bé, sau đó đưa chiếc nhẫn trên tay trái y và chiếc nhẫn trên dây chuyền cậu bé lại gần nhau, dưới ánh đèn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, “Như vậy, sẽ không thay đổi!”

“Ba!”

Cậu bé nghẹn ngào gọi một tiếng, rồi lập tức ôm chặt lấy ba mình. Y cũng thỏa mãn nhắm hai mắt lại, đưa tay vuốt nhè nhẹ lên tấm lưng vì kích động mà run rẩy.

Chú thích: (*)

Tạm dịch:

Cây kiệu còn thơ sớm mồ côi

Cũng may năm đó được thương tình

Quân tử từ xưa đều độ lượng

Xót thân như thế chẳng trượng phu?

Kiếp này quả thật nhiều sợ hãi

Kiếp sau còn rõ những mơ hồ

Ân cần nhắn nhủ cùng chim yến

Chỉ đường dẫn lối tìm chốn xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.