Diệp Phùng Xuân cũng không biết trong nội tâm đứa con hay rụt rè nhút nhát của y lại là một tòa núi lửa ngủ đông. Một khi bốc cháy, ngọn lửa và sức nóng đó khiến cho người ta phải hoa mắt, không thể khống chế được lý trí.
.
Lúc này bảo bối của y đang quấn chặt y, gò má cậu bé húc vào cổ y đòi lấy cái hôn sâu. Đến khi đầu lưỡi của cả hai tiến vào khoang miệng đối phương thăm dò, phản ứng của cậu nhóc mặc dù vẫn trúc trắc vụng về như trước nhưng lòng dũng cảm đó cũng giống như một giáo đồ sẵn sàng hiến dâng chính mình, một bước không lùi. Tình yêu sâu đậm đó đã khiến Diệp Phùng Xuân giật mình phát hiện, trước đây y từng nghĩ bản thân không thích những người quá chủ động, thật ra y vốn không thích những người đó. Nếu như bình thường bảo bối hay thẹn thùng sống nội tâm của y mà có những biểu hiện khát cầu với y, thì cảm giác sẽ hoàn toàn khác. Bắt đầu từ lần đầu tiên hai người họ thân mật với nhau y đã phát hiện, con y đã cho y hết thảy không giữ lại gì, sự nhiệt tình ngây ngô đó thậm chí còn mạnh hơn tất cả các loại thuốc thôi tình nào.
Chiếc áo tắm làm bằng vải bông tốt nhất khẽ hở ra thân thể nóng rực của cậu bé, nó như quấn lấy cả cơ thể tráng kiện của y, hai người lại hôn nhau cuồng nhiệt như bão dữ, cho đến khi cả hai tưởng chừng như ngừng thở mới chịu buông nhau ra.
“Ưm... ba ba...” Ngọn lửa trong cơ thể Diệp Du Đồng đã cháy lên hừng hực, toàn thân cậu khô nóng giống như muốn hòa tan nước thành hơi bốc lên, cậu phải dựa vào thân hình to lớn của ba mới có cảm giác an toàn, mới thỏa mãn. Thế là, đôi chân trắng nõn bắt đầu không ngoan ngoãn vặn vẹo, châm ngòi lửa.
“Đồng Đồng, thân thể con không tốt, hôm nay chúng ta không làm nha, ngoan!” Cảm giác dục vọng của cậu bé lại nâng lên, lo lắng cho thân thể gầy yếu của con, Diệp Phùng Xuân không đành lòng đòi hỏi quá nhiều trong chuyện này, y chỉ hôn nhẹ lên mi cậu bé, xem như an ủi. Bảo bối còn nhỏ, bản thân y cũng có thể chịu đựng được, cho nên y không thể vì tham dục nhất thời của mình mà khiến bé mệt mỏi quá độ, “Hay là, ba giúp con tiết ra nha?” Giống như cái lần bảo bối của y phát sốt, y biết cậu nhóc không thể tự làm được.
Lại nói tiếp, bất kể là dùng tay hay làm tình, từ lúc cậu bé bị di tinh lần đầu, cho đến nụ hôn đầu tiên rồi tự an ủi, dường như tất cả lần đầu của bé về mặt này đều giao hết cho y. Nghĩ đến đó, Diệp Phùng Xuân lại thấy xấu hổ, y biết mình có chút biến thái nhưng quả thật là y thỏa mãn lắm, y cảm thấy mình ngày càng bước vào ngõ tối, không ngờ một người lại có thể sa đọa dễ dàng như vậy. Làm đàn ông ý chí phải tuyệt đối kiên định, nhớ năm đó mẹ kế của y vì muốn phá nát tương lai, tiền đồ của y đã bày mưu cho y nhiễm phải ma túy, nhưng chỉ khoảng một năm, với ý chí nghị lực kinh người của y, y đã hoàn toàn bỏ hẳn. Cuối cùng, người đánh vỡ giới hạn của y lại chính là đứa nhỏ này, cho dù là bất kì ma túy loại mạnh nào, cũng không thể khiến y có quyết tâm mang thân ra đánh đổi mãnh liệt như vậy.
“Không... Đồng Đồng muốn ba...” Đã không còn ý thức được bản thân đang làm gì, cậu ôm lấy cổ cha mình, khuôn mặt non mịn cọ cọ lên chiếc cằm của y, làm nũng tỏ vẻ không hài lòng. Cậu rất thích cái cảm giác thân mật với ba, vì chỉ có những lúc đó, ba mới có thể không xem cậu là con, sẽ gạt bỏ tất cả đưa ra những yêu cầu khiến người ta phải đỏ mặt, sau nữa, bọn họ sẽ ngang hàng nhau, sẽ là tình nhân, bạn đời, tri kỷ.
Nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào của con, Diệp Phùng Xuân cũng không ngờ ý chí kiên định như sắt thép của y ở trước mặt đứa con nhiệt tình như lửa này còn thua cả một ngón tay út. Mắt thấy bảo bối nằm trong lòng mình vặn vẹo, quần áo tán loạn, mắt khép hờ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, chóp mũi lại tản ra tiếng rên khe khẽ, trong tích tắc y như quên tất cả.
Giữa lúc đang lênh đênh trong bể dục, trong đầu Diệp Phùng Xuân bỗng hiện lên câu thoại trong một vở diễn nào đó, “Chỉ thấy người sống chịu tội, nào thấy ma quỷ mang cùm, lửa cháy đến nơi, chỉ đành trơ mắt”, người từng giữ lễ tiết, hạn chế bản thân như Diệp Phùng Xuân luôn khinh bỉ cách sống ở đời, y luôn cho rằng một người không thể mượn đại cái cớ nào đó để sa đọa bản thân. Nhưng tới hiện giờ, nhìn lại vẻ đạo mạo dối trá của mình, y chỉ biết cười khổ.
Ngoài đứa nhỏ trong lòng này ra, Diệp Phùng Xuân y tự nhận cả đời này y chưa bao giờ nợ một ai gì cả. Nó còn nhỏ như vậy, tương lai cũng chưa định hình, vậy mà y lại ích kỉ giam nó lại bên người, dung túng thậm chí là dụ dỗ nó đi vào ngõ cụt... Nhưng nếu không làm như vậy, y biết bất kể là cậu bé hay là chính y, đều sẽ héo rũ trong đơn độc, cho đến khi chết hẳn linh hồn.
Sở dĩ y lại đưa ra quyết định ở cùng con ngay vào lúc cậu bé còn chưa trưởng thành là vì y cho rằng chỉ có như thế, sau này cậu bé mới không cần phải gánh vác bất kì trách nhiệm luân lý đạo đức nào. Y không cho rằng chờ đến khi cậu bé trưởng thành rồi mới làm tình với nhau sẽ có gì vĩ đại hơn, cái khác giữa mười bảy và mười tám tuổi là ở chỗ có trưởng thành hay chưa, có phải chịu tội hay chưa, cũng vì như thế, người làm cha như y tình nguyện gánh vác hết tất cả tiếng mỉa mai ở đời.
Nếu có thể, y sẽ dùng cả quãng đời còn lại của y để yêu thương, bảo vệ bảo bối, cho dù có phản bội nguyên tắc, tín ngưỡng của mình y cũng không thể buông tay... Y đã sớm hiểu rõ, ngày nay y làm ra chuyện như thế, sau này tự y sẽ gánh lấy tất cả trách nhiệm, tất cả hậu quả. Cho dù đến một lúc nào đó y già đi, phải chịu đựng nỗi đau khổ, tuyệt vọng đến khủng hoảng khi cậu bé trưởng thành oán hận và vứt bỏ y.
-----------
Sau ngày sinh nhật đó, Diệp Du Đồng vừa hạnh phúc, ngọt ngào vì được hết những yêu thương chiều chuộng của ba lại vừa thấy lo lắng khi đã khiến ba phải vứt bỏ tất cả. Tuy rằng y đã từng nhiều lần nhấn mạnh y sẽ tự giải quyết hết mọi chuyện, cậu còn nhỏ không được suy nghĩ gì nhiều, nhưng cậu lại lo sợ, không biết khi cô ba phát hiện hai người họ đang yêu đương vụng trộm sẽ phản ứng thế nào, cậu vừa thấy chột dạ lại vừa thấy xấu hổ vô cùng. Khi đó rõ ràng cậu đã hứa chắc với cô là sẽ chấm dứt cuộc tình không nên có này, sẽ rời khỏi ba cậu, nhưng kết quả lại thành như vậy...
Nhưng chuyện cũng đã đến nước này rồi, làm sao cậu có thể bỏ được? Trừ phi cậu chết, không còn cảm giác nữa. Hiện giờ Diệp Du Đồng chỉ mong mình có thể nhanh chóng lớn lên, sau đó cậu có thể sống tự lập. Cậu cho rằng nếu cậu có thể sinh tồn được mà không cần phải dựa vào Diệp gia, dựa vào ba nữa, như vậy quan hệ giữa hai người họ sẽ không còn quái gở, dơ bẩn giống lời cô cậu nói, khi đó ba cậu cũng không cần phải mang tội danh nặng nề đó nữa.
------------
Biết em gái mình ở sau lưng giở trò, lại còn làm khó cậu bé, Diệp Phùng Xuân tức giận trả lại cậu trợ lý đặc biệt gì đó cho cô, cũng nghiêm chỉnh báo cho cô biết, về sau không được can thiệp vào chuyện riêng của y nữa, bằng không cứ ngồi chờ công ty phái ra ngoài đi.
Diệp Nghênh Hạ vừa sợ uy của anh hai lại vừa lo lắng giống như mẹ và em gái bị anh hai đuổi ra ngoài, dẫu trong lòng có tức giận, cô cũng không dám hó hé. Cô nàng hay bắt nạt kẻ yếu lại vừa không công bằng cũng không muốn trách cứ hay hờn giận gì anh mình, nhưng về phần đứa cháu không biết xấu hổ đó, cô lại càng thêm ghét.
Tính tình nóng nảy bộp chộp như cô cũng không biết, tuy rằng rất giận, nhưng cô luôn bao che cho khuyết điểm của anh mình, thậm chí vào những lúc cô yếu ớt nhất, người đầu tiên mà cô nghĩ tới phải dựa dẫm vào cũng không phải là chồng cô mà người anh nghiêm khắc.
Hôm đó cô và Diệp Phùng Xuân đến dự buổi tiệc khai trương một trung tâm thương mại mới của công ty, đột nhiên bụng cô đau quặn, buồn nôn. Chợt nhớ tới cả tháng rồi vẫn chưa thấy chu kỳ đâu cả, cô cả kinh, cả người túa ra mồ hôi lạnh đến thiếu chút nữa đã té xỉu. Rõ ràng cô đã phòng vệ kĩ càng, sao có thể như vậy được? Nhớ tới lần có thai bất ngờ để lại di chứng khiến cô phải đau khổ ấy, mặt Diệp Nghênh Hạ tái mét, nếu chuyện như vậy lại đến một lần nữa...
Diệp Phùng Xuân nhìn qua thấy mặt em mình tái mét, một tay che bụng, y biết chuyện không xong rồi. Hai năm trước em gái y vì có thai ngoài tử cung mà phải cắt bỏ một bên ống dẫn trứng, về sau hai vợ chồng họ cũng quyết định không sinh con nữa, cả hai cẩn thận tránh thai, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?
Người luôn háo thắng, tự tôn như Diệp Nghênh Hạ không muốn mất mặt nửa chừng, vì thế cô nói mấy câu rồi cố lê thân thể sắp không đi nổi ra khỏi buổi tiệc. Lại nhớ hôm nay chồng cô đã ra ngoài công tác, cô sĩ diện không muốn cho ai biết việc riêng của mình, định một mình bắt xe tới bệnh viện.
Thấy em gái giữa chừng trở về, hiểu tính em, Diệp Phùng Xuân sợ cô quá cứng rắn sẽ xảy ra chuyện nên y vội vã giao lại mọi việc cho phụ tá rồi nhanh chóng đuổi theo cô em gái đang lảo đảo ra bên ngoài. Quả nhiên, vừa ra khỏi hội trường chưa được mấy bước đã trông thấy cô gần ngã quỵ dưới mặt đất, y vội vàng chạy tới ôm cô lên xe, chạy nhanh tới bệnh viện.
“Anh hai, em...” Sau lần giải phẫu này, Diệp Nghênh Hạ cũng biết sau này khả năng mang thai của cô đã cực kỳ thấp, mặt cô trắng bệch. Thậm chí, cô cũng có chút hoài nghi, không biết có phải chồng cô đang gây rối hay không, bằng không thì với khả năng phòng hộ từ hai phía, sau cô vẫn có thai được, “Có thể... Tăng Dụ Dân vẫn muốn có con!” Lúc trước anh ta còn theo kè kè bên cô bảo không có con cũng chẳng sao, quả nhiên là không thể tin lời của bọn đàn ông được.
“Cái gì?” Nghe em gái bảo thế, Diệp Phùng Xuân giận dữ, “Có phải nó điên rồi không?” Rõ ràng đã biết rõ thân thể của Nghênh Hạ không thích hợp mang thai vậy mà còn ẩu tả để dính vào như thế, chẳng lẽ cậu ta không lo đến chuyện vợ mình có thể một xác hai mạng? Giờ ngẫm lại tất cả những cử chỉ, thái độ của cậu em rể trong một năm gần đây, xem ra, tên này thật sự có ý đồ với Diệp gia... Nhìn sang cô em gái còn chưa nghĩ đến những vấn đề sâu xa, mắt y híp lại.