Phượng Ẩn Long Tàng

Chương 31: Chương 31: Buồn đến từ đâu? (Phần 2)




Rồi đột nhiên, nỗi niềm bi thương không hiểu dường như đánh tan Phượng Tam.

Phượng Tam nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu mới nói: “Chuyện này không liên quan đến Đông Phương Phi Vân?”

“Không liên quan.” Lưu Ly tựa vào đầu giường, thần sắc vô cùng mệt mỏi.

“Vì sao không giải thích với Thiết Cầm?”

“Trong lòng hắn đã có đáp án, cần gì phải làm chuyện thừa thãi.”

Phượng Tam không khỏi nắm chặt hai đấm. Từ mấy ngày trước, hắn đã mơ hồ đoán được: Vì có Thiết Cầm nên khi ở núi Long Cốt, Đông Phương Phi Vân mới không ra tay, cho dù sau này hắn muốn làm gì, nhưng hành động cũng sẽ không được nhanh như vậy, huống chi lúc này hắn vừa được ở bên Thiết Cầm không lâu, tình cảm còn chưa vững chắc thâm sâu? Bằng bụng dạ và tính nhẫn nại của Đông Phương Phi Vân, nhất định sẽ giành thời cơ tốt nhất. Mà Thiết Cầm, từ khi Đông Phương Phi Vân chặt cầu, một mình đối mặt với kẻ địch đông như bầy ong, chỉ sợ hắn cũng đã nghĩ được rõ ràng. Thiết Cầm bôn ba đến đây, làm những chuyện này, cũng chỉ là muốn gặp Phượng Tam lần cuối cùng. Từ nay về sau… dù Đông Phương Phi Vân còn sống hay đã chết, hắn và Thiết Cầm, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại?

Trong lòng Phượng Tam có một cảm giác mỏi mệt dâng lên, lặng lẽ trầm tư nhìn về hướng khoảng trời tối mịt xa xăm: “Chư thần trên cao, ông trời có mắt, phù hộ Đông Phương Phi Vân còn sống, để lại cho Thiết Cầm một con đường!”

Bảo Quyển mở to đôi mắt đen lúng liếng, nhìn Lưu Ly, nhìn Phượng Tam, bỗng nhiên nhỏ giọng: “Công tử, Chương thiếu gia chưa đi lên cùng chúng ta…”

Phượng Tam trong lòng chấn động, thầm kêu không tốt, vội chạy ra ngoài.

***

Khi đi vào đến sân, Chương Hi Liệt vẫn còn đó, sau đó hắn ôm Lưu Ly đi phía trước, vào phòng liền thu xếp bôi thuốc cho Lưu Ly và Bảo Quyển, tiếp đó lại ngăn Thiết Cầm ra tay, chào từ biệt, không chú ý tới cậu chưa từng bước vào phòng.

Ánh đèn ngoài phòng đã tắt, không gian tối om, chỉ có tầng tuyết trong viện ánh lên một chút ánh sáng nhạt nhòa.

Trong bóng tối có một tiếng hít thở phù phiếm như có như không, rất nhẹ rất nhỏ, lại không thoát khỏi lỗ tai tinh tường của người luyện võ.

Theo tiếng nhìn lại, trong bóng tối, có một bóng người nhỏ bé trên thềm.

Phượng Tam tâm loạn như ma, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sợ hãi. Trong không gian chật hẹp này, muốn tránh cũng không thể. Phượng Tam đứng trong bóng tối, cảm xúc dâng lên cuồn cuộn như sóng, cuối cùng thở dài một tiếng, cất bước qua. Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể gầy yếu. Hai má hắn chạm vào chóp mũi Chương Hi Liệt, thấy lạnh như tảng đá. Phượng Tam ấp gương mặt lạnh lẽo đó vào trong lòng. Thân thể cậu cứng ngắc, để mặc hắn ôm, một lúc lâu mới thở dài: “Đừng đè lên chân ta, đau lắm.”

Phượng Tam sờ soạng, bị cậu bắt lấy tay. Cậu hít một hơi lạnh: “Trúng một tên, đừng lo, trúng ở cẳng chân, chỉ đau, không thấy tê, chắc không có độc.”

Lưu Ly phản bội, Phi Vân không rõ sống chết, Thiết Cầm tương lai mờ mịt, mấy ngày nay tâm thần bị dày vò, vừa rồi lại hoảng sợ lo lắng, sau khi trải qua mọi chuyện, hắn lại nghe được một lời bình dị như vậy. Giống như vẫn đơn thuần như lần đầu gặp gỡ, không có vô số mưu toan lợi dụng, không có chia cắt.

Rồi đột nhiên, nỗi niềm bi thương không hiểu dường như đánh tan Phượng Tam.

Chương Hi Liệt vuốt ve gương mặt Phượng Tam, im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Ta đau sắp chết rồi, ngươi còn không mau ôm ta vào nhà rút tên bôi thuốc, lại ở đây nhìn như sắp khóc thế này? Đường đường là giáo chủ Quang Minh giáo, thật là mất hết mặt mũi.”

Phượng Tam thì thào: “Hắn là nghĩa đệ của ta, ta không thể giết hắn.” giống như một đứa bé làm sai chuyện.

“Ừ… tin ngươi một lần vậy.” Cậu bỗng nhớ tới chuyện gì, kéo tai Phượng Tam bỏ thêm một câu: “Lần sau không được dùng lí lẽ này nữa.”

Phượng Tam suýt nữa bị cậu chọc cười, bi thương càng sâu và tình cảm mãnh liệt như ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên, cuốn lấy hắn, nước mắt muốn vượt vành mắt mà ra. Trong khoảnh khắc ấy, giống như có rất nhiều lời muốn nói nghẹn trong cổ, lại dường như không muốn nói gì, hoặc là không cần phải nói. Phượng Tam lồng một tay xuống dưới đầu gối cậu, thật cẩn thận bồng cậu vào trong phòng. Hắn mơ hồ cảm thấy, người mình đang ôm trong lòng là trời xanh hào hiệp ban ơn, là trân bảo vô giá.

***

Trong bốn người chỉ có Phượng Tam không bị thương, dù hắn có võ công cao tới đâu cũng chỉ có hai tay, ngộ nhỡ Lý Hủ đuổi theo, hắn có thể bảo vệ được mấy người đây? Trong bóng đêm thâm trầm, tương lai chưa biết, Phượng Tam cùng Chương Hi Liệt sóng vai mà nằm, yên lặng tính kế thoát thân. Dùng mưu trí của Chử Liên Thành và tài trí của các trưởng lão trong nhóm, tuy có chuyện xấu Lưu Ly mai phục ba trăm nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, cũng không thể thua đến mức toàn quân bị diệt được. Chỉ cần chống đỡ qua cửa này, liên lạc được với bên ta, con đường phía sau sẽ dễ đi hơn nhiều.

Đang lúc hắn chìm trong suy ngẫm, chợt nghe từ xa có tiếng huýt gió sắc nhọn, hắn nhảy từng bước đến phía trước cửa sổ, chỉ thấy bầu trời phía Nam sáng lên một đóa hướng dương rực rỡ, ánh sáng nhiều màu, diễm lệ không thể tả.

Chương Hi Liệt xoay người ngồi dậy, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Phượng Tam trở về, ấn cậu vào trong chăn, nhặt áo khoác lên phủ thêm: “Là tín hiệu của tiếp đầu [89] trong giáo. Ngươi tạm thời đừng nhúc nhích, ta đi xem kỹ rồi nói.” Hắn chạy tới trước cửa sổ, đột nhiên quay lại, kéo Chương Hi Liệt một lần nữa ngồi dậy vào trong lòng, ôm chặt một chút: “Bất luận xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ mau trở về. Chờ ta.”

[89] Tiếp đầu: Người giữ vị trí thông tin liên lạc.

Chương Hi Liệt ôm cổ Phượng Tam, hôn mạnh lên môi hắn, thầm thì: “Phượng Tam… đừng bỏ lại ta lần nữa. Bản tiểu yêu đạo hạnh không đủ, trình độ đánh trả cũng như thế.”

“Vĩnh viễn không bỏ ngươi.” Phượng Tam nâng má cậu lên hôn một cái: “Trừ phi ta chết.”

“Phi phi, nói linh ta linh tinh, miệng quạ đen!”

Phượng Tam mỉm cười, lao vút ra ngoài cửa sổ.

***

Khói lửa là ở hướng Tây Bắc, Phượng Tam đứng trên mái hiên quay người lại, chạy về hướng Đông Nam. Tín hiệu hoa hướng dương này khác tín hiệu dùng để liên hệ giáo chúng vẫn dùng, cái này chỉ dùng khi nguy hiểm nhất, vị trí phóng pháo cũng có huyền cơ. Nơi tín hiệu được phát ra ngược lại với nơi xảy ra chuyện, để tránh địch thủ theo dõi tín hiệu.

Chạy nhanh một khắc, đột nhiên thấy phía trước đèn đuốc sáng ngời, lầu trên dùng đèn lồng đỏ khoét hoa văn hoa mai, chiếu ba chữ “Lạc Nhạn lâu” trở nên rạng rỡ loang loáng.

Phượng Tam nhảy lên lầu, duỗi tay ra, vừa đụng đến lan can đã ngửi thấy mùi máu tươi. Trong lòng hắn trầm xuống, thầm nghĩ không tốt, đột ngột mấy trăm mũi tên lao tới từ bốn phương tám hướng. Phượng Tam trong lòng sáng như tuyết: Có người làm phản, hơn nữa kẻ đó có chức vị không thấp. Lúc này nếu nhảy vào đây, chỉ sợ có cơ quan lợi hại hơn đang chờ hắn; còn nếu không nhảy vào, nghìn vạn mũi tên có thể biến hắn thành một cái tổ ong. Phượng Tam cười lạnh một tiếng, nhún người nhảy lên, như hạc trắng lướt trên trời cao.

Những mũi tên cắm vào biển lầu, vang lên những tiếng phập phập liên tiếp.

Phượng Tam đứng giữa không trung, quay mình một cái, đối mặt với ba mũi tên nhọn phía sau, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, chém ra nhanh chóng, có thể nghe thấy tiếng mũi tên đổi chiều, trong bóng tối truyền ra tiếng kêu rên.

Tiếng xé gió vang lên phía sau.

Phượng Tam lòng càng trầm hơn, càng không do dự, trường kiếm lóe lên tạo thành vô số vệt sáng bạc, chọn một phương hướng mà mật độ tên phóng đến thấp nhất, liều chết vượt qua.

Kiếm quét đến đâu, máu tươi chảy đến đấy, người chết!

Từng bước giết người, từng bước vượt khổ.

Nhưng, ngay cả khi có trăm ngàn kẻ đang chặn đón phía trước, cũng nhất định phải mở một đường máu.

Trong cảnh chém giết hỗn loạn, chợt nghe một tiếng cười khàn khàn: “Thân thủ giỏi, quả có khí thế! Phượng Hoài Quang, ta thật sự càng ngày càng thích ngươi… Ha ha, không biết Chương Hi Liệt có võ công như thế hay không…” Người nói chuyện ngữ khí oán độc, nhưng mà giọng nói hụt hẫng, hiển nhiên là mang thương thế trầm trọng.

Phượng Tam có chút phân tâm, liền thấy cánh tay trái hơi tê dại đi. Không phải tên, mà là ngân châm mảnh như lông trâu, ngân châm phóng ra xen lẫn trong mưa tên gào thét, khó lòng phòng bị.

“Tiểu Hầu gia quả là có mạng lớn.” Phượng Tam hừ lạnh một tiếng, vừa vung tay múa kiếm, vừa vận công ép độc trên cánh tay ra.

“Ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói. Phù Du châm vừa nhỏ vừa mảnh, tiến vào thân thể sẽ chạy theo kinh mạch, chỉ cần hai canh giờ, Phù Du châm sẽ chạy tới huyệt Bách Hội [90] trên đỉnh đầu ngươi, công tử Phượng Tam phong hoa tuyệt đại có thể biến thành thằng ngu. Đến lúc đó…” Lý Hủ cười khẽ: “Nghĩ đến chuyện ngươi mặc người ta muốn làm gì thì làm, ta thực sự thấy mong chờ khó dằn nổi…”

Trăm năm trước, Phù Du châm là mối họa trong giang hồ, tạo ra một màn mưa gió máu tanh, bao nhiêu kẻ tài ba đã chết dưới mũi châm này. Sau đó toàn bộ giang hồ hắc bạch lưỡng đạo liên thủ mới diệt trừ được Phù Du châm.

Mai danh ẩn tích gần trăm năm, nay Phù Du châm lại tái xuất giang hồ!?

Phượng Tam trong lòng phát lạnh, đưa mắt nhìn lại, những bóng người động đậy trong đêm đen, không biết trong bóng đêm còn bao nhiêu kẻ mai phục. Phượng Tam cắn răng một cái, điểm huyệt trên cánh tay trái, thi triển kiếm pháp “Đại Giang Đông Khứ” tới cảnh giới tối cao.

Vung kiếm không hối hận, đá bay xuyên bầu trời, sóng cả ngàn dặm, đông xuôi về biển!

Phong ba bão tố, kiếm thế tung hoành, không ai có thể chạm tới khí thế này. Cuối cùng, bóng áo bị máu tươi nhuộm dần phiêu dật thoát khỏi vòng vây, biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại phía sau một vết máu uốn lượn.

“Chủ nhân…” Một thuộc hạ dò ý.

“Đuổi theo!” Lý Hủ cắn răng: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Gió tuyết như đao, ập vào mặt không biết đau. Phượng Tam lo lắng cho an nguy của nhóm Chương Hi Liệt, lại sợ trúng kế dụ rắn rời hang của Lý Hủ, lúc này không dám trở về, lại đổi hướng chạy gấp. Huyệt đạo bị điểm trên cánh tay trướng đau như muốn nứt ra, đau đớn đang kêu gào kịch liệt. Phượng Tam biết đã đến cực hạn, nếu còn chậm trễ thì là đại họa Phù Du châm nhập não, mà phía sau là đoàn quân đuổi theo ráo riết.

Hừ lạnh một tiếng, Phượng Tam thuận tay trộm một con ngựa cột bên ngoài một cửa hàng, chạy ra ngoài thành.

Hai dặm bên ngoài thành Đông có một dòng sông.

Bóng đêm trầm mặc, nước gợn như mực. Phượng Tam dùng trường chém nhẹ qua mông ngựa, ngựa kêu hí một tiếng, chạy theo ven sông về hướng Bắc. Quay đầu nhìn truy binh xa xa, Phượng Tam cười lạnh một tiếng, thả người nhảy xuống sông.Thế nước mãnh liệt, hắn đưa tay chọc vào bùn đất, bế khí chìm xuống, ổn định thân mình. Nước lạnh đến xương còn dễ nhịn, nhưng cánh tay trái đau như bị kim đâm dao cắt, hận không thể một kiếm chặt đứt.

Cắn răng nhẫn nại không lâu, truy binh lướt qua nơi hắn ẩn thân rồi chạy về hướng Bắc. Hắn trồi lên bờ, đi ngược hướng, trở về thị trấn. Cẩn thận âm thầm đi qua đằng sau Lạc Nhạn lâu – nơi hắn vừa bị tập kích, đi men theo một ngõ nhỏ không lâu thì thấy một hiệu thuốc bắc. Phượng Tam nhảy vào hậu viện. Đêm dài yên tĩnh, người ta đã sớm đi ngủ. Phượng Tam lay động mũi kiếm, chốt cửa rơi xuống đất. Hắn đề phòng canh chừng, bước nhanh tới trước, hai tay bắt lấy hai người trên giường.

Đôi vợ chồng kia đang ngủ mê man, bừng tỉnh trong cơn mộng, sợ muốn chết, yết hầu bị Phượng Tam tóm, kêu không thành tiếng.

Phượng Tam lật hai ngón tay, lấy bùn đất vừa móc ở đáy sông nhét vào miệng hai người, sờ cằm, buộc họ nuốt xuống, thản nhiên nói: “Nếu ta không chết, các ngươi cũng sẽ không chết. Mang ta xuống hầm.”

Đây mới là họa trời giáng, bùn đất vừa tanh vừa mặn kinh khủng vô cùng đã hù dọa hai người lơ mơ kia. Đôi vợ chồng sợ tới tê liệt, người đàn ông phải mất một hồi lâu mới đứng lên được, run rẩy muốn đi thắp đèn, Phượng Tam lạnh lùng nói: “Đi trong tối là được rồi.” Thế là gã không dám nhiều lời nữa, đưa Phượng Tam vào sân, dọn những viên gạch vỡ ở góc viện ra, gạt lùm cỏ, nhấc phiến đá lên, lộ ra một mặt giếng tối om. Thói đời không yên, mỗi nhà dân đều có một đường hầm trong nhà, dùng để tích trữ lương thực hoặc vàng bạc linh tinh.

Phượng Tam lạnh lùng nói: “Ta sẽ sống dưới đó nửa tháng, ngươi đi chuẩn bị thức ăn, chăn bông, quần áo, lát nữa đưa xuống là được. Nếu trong nửa tháng này ta không bị ai phát hiện, còn sống mà trèo lên được, các ngươi sẽ sống. Nếu ta chết, các ngươi cũng sẽ cùng chết.” Dứt lời, thả người nhảy xuống giếng.

Trong giếng lưu thông không khí, trong hoàn cảnh này, nơi này thật ra không tệ.

Một lát sau, có một cái giỏ trúc hạ xuống, bên trong có hơn mười cái bánh ngô và một chậu dưa muối, tiếp theo, lại ném xuống hai cái chăn bông, một cái đệm và một bộ quần áo.

“Chuẩn bị nhiều thuốc nhiễm trùng một chút, đêm mai đưa xuống cho ta. Các ngươi đi ngủ đi!” Phượng Tam nói xong, người nọ vâng vâng dạ dạ, khép lại miếng đá trên đầu.

Phượng Tam cởi bộ quần áo ướt sũng lạnh như băng trên người ra, sờ soạng dựa vào vách tường ngồi xuống, xé một miếng vải quấn chặt trên đầu cánh tay, ngón tay nhanh như gió, điểm các huyệt đạo chung quanh đầu vai. Đầu ngón tay dừng lại ở trên da thịt có một cảm xúc xa lạ. Ngón tay ấn xuống, chậm rãi vuốt ve từ trên xuống dưới: Da thịt bóng loáng, xương cốt cân xứng, dưới làn da mỏng manh là sức mạnh sâu không lường được đang ẩn giấu. Nhẹ nhàng nhéo nhéo, đau không chịu nổi, không thể nói rõ là cảm giác gì.

Yên tĩnh một lát, trong bóng đêm, Phượng Tam lặng lẽ cười một tiếng, nhét một viên thuốc vào miệng, gương mặt đột nhiên hiện vẻ hung ác. Trường kiếm vung lên liền cảm thấy cánh tay trái đột nhiên phát lạnh, trong khoảnh khắc đó, cơn đau đớn vô biên bao trùm lấy hắn. Phượng Tam cắn chặt răng, đổ kim sang dược lên miệng vết thương. Hắn bôn ba giữa đêm giữa hôm, dần dần cảm thấy không thể chống đỡ nữa, trong lòng còn mơ hồ suy nghĩ: Không biết bên nhóm Hi Liệt hiện tại thế nào… rồi trước mắt đen ngòm, hắn bất tỉnh nhân sự.

***

Trong giếng tối không thấy mặt trời, vài lần tỉnh lại vẫn chìm trong bóng đêm, hắn chỉ biết là cánh tay cụt đã được ai đó băng bó lại, trong miệng có vị thuốc đắng, chắc là người đó cho mình uống thuốc. Cứ mơ màng như vậy không biết là qua bao nhiêu ngày, ngoại trừ chủ nhà đêm khuya sẽ trèo xuống cho hắn ăn chút cơm, đổi thuốc băng bó tay cho hắn thì trong bóng đêm chỉ có một mình hắn, lúc hôn mê thì ngủ, lúc tỉnh thì ưu phiền.

Phượng Tam nội công thâm hậu, thân thể có trụ cột, tĩnh dưỡng nửa tháng, miễn cưỡng có thể động đậy. Nửa đêm một ngày nọ, Phượng Tam để lại hai viên thuốc linh tinh, lấy một gói bạc trong ngăn tủ nhà chủ, nhân lúc bóng đêm mà đi đến nơi lúc trước đã ở cùng nhóm Chương Hi Liệt. Nhưng khi hắn đến, nơi đó chỉ còn lại một mảnh tro tàn, hắn bước vào trong đống phế tích, dưới ánh sáng giao hòa của trăng và tuyết, chỉ thấy mấy lớp mạng nhện lung lay trong gió lạnh.

Gió đêm thổi vù vù, không biết Phượng Tam đã đứng trong gió tuyết bao lâu, chỉ cảm thấy lòng dần dần lạnh như băng.

Nửa đêm, quán rượu trong ngõ hẻm còn chưa đóng cửa. Ông chủ trông quán ngủ gà ngủ gật dưới ngọn đèn, trong cửa hàng chỉ có một gã thư sinh quần áo đơn bạc đang ngồi, dáng vẻ cùng cực và thất vọng, không biết gã đã uống bao nhiêu rượu, nhưng vẫn còn đang tiếp tục nốc rượu. Ánh mắt Phượng Tam lướt qua trên người gã, chợt dừng lại.

Trên ngón tay người nọ đeo một chiếc nhẫn bằng ngọc lưu ly màu xanh rất chói mắt.

Nhẫn ngọc lưu ly màu xanh… Đó là dấu hiệu của Lưu Ly.

Phượng Tam ngồi đối diện gã, thản nhiên nói: “Non Ngũ Nhạc chênh vênh nào quản. Cả một đời nhàn tản núi non [91]. Túc hạ [92] không phải là người có đường tốt?”

[91]

“Non Ngũ Nhạc chênh vênh nào quản

Cả một đời nhàn tản núi non.”

Trích hai câu phần đầu trong “Lư Sơn dao ký Lư Thị ngự Hư Chu” (Bài ca Lư Sơn gửi Thị ngự Lư Hư Chu), tác giả Lý Bạch, bản dịch của Hoa Sơn.

[92] Túc hạ: Có thể dịch là “Ngài đây…”, “Anh đây…”, “Vị này…”, là cách xưng hô kính trọng đối với bạn, thường dùng trong thư từ.

Gã thư sinh đột nhiên ngẩng đầu, đánh giá Phượng Tam vài lần, chẳng tỏ vẻ gì, nói: “Thấy tiên rực rỡ mây xanh. Phù dung, mang đến Ngọc – Kinh để chầu [93]. Chẳng lẽ vị công tử này là hải thị tiên nhân?”

[93]

Thấy tiên rực rỡ mây xanh.

Phù dung, mang đến Ngọc-Kinh để chầu.

Trích hai câu phần cuối trong “Lư Sơn dao ký Lư Thị ngự Hư Chu” (Bài ca Lư Sơn gửi Thị ngự Lư Hư Chu), tác giả Lý Bạch, bản dịch của Anh Nguyên.

Ám hào của riêng giáo chủ tôn sư cũng đúng. Trái tim lạnh lẽo một đêm của Phượng Tam trở mình, không phải vui, cũng là sợ ─ sợ tương lai chỉ là niềm vui dã tràng [94].

[94] Công dã tràng: Ý nói có gắng công cũng vô ích.

Tục truyền có chàng thợ săn tên Dã Tràng, một ngày kia nhìn thấy một cặp rắn. Khi con rắn cái lột da thì rắn đực đi tìm đồ ăn mang về cho. Nhưng khi rắn đực lột da thì rắn cái bèn bò đi tìm rắn đực khác. Dã Tràng bất bình bèn bắn chết rắn cái. Rắn đực đi tìm vợ, thấy Dã Tràng mới hiểu ra vợ mình xấu xa. Rắn đực bèn trả ơn Dã Tràng bằng một viên ngọc lạ, mỗi lần Dã Tràng ngậm viên ngọc này thì có thể nghe và hiểu được tiếng nói của loài vật.

Tin viên ngọc lạ có thể khiến con người hiểu được ngôn ngữ loài vật bay đến tai vua. Vua cho đòi Dã Tràng tới, mượn viên ngọc của chàng và ban thưởng nhiều của cải.

Một hôm vua xuống thuyền, ngậm viên ngọc, nghe được các loại cá mực hát rất hay. Vua bật cười, viên ngọc bị rơi xuống biển. Dã Tràng tiếc viên ngọc, ngày đem ngụp lặn tìm kiếm, kiệt sức chết đi. Dã Tràng biến thành một loài cua bể ngày đêm tha cát lấp biển để tìm lại viên ngọc đã mất.

Dã Tràng tha cát lấp bể, sóng biển lại đánh vào. Cho nên trong dân gian Việt Nam có câu: “Dã Tràng xe cát biển đông, nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.”

Đặt xuống bàn mấy đồng tiền, hai người đi ra ngoài một trước một sau.

Đi về hướng Bắc không lâu, rẽ vào một ngõ nhỏ sâu thẳm, cuối ngõ là một cánh cửa sơn trắng. Gõ ba lần nhẹ năm lần nặng, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng bên trong. Tiếng bước chân kia giống như dẫm nát cả trái tim, trái tim Phượng Tam càng treo càng cao, sợ rằng cả đời này hắn chưa từng vừa mừng vừa sợ giống như lúc này.

Cửa được mở ra, lộ ra gương mặt tinh xảo của Bảo Quyển, vẻ ngẩn ngơ, kinh hỉ dần dần hiện ra, hắn khẽ nói với người phía sau: “A, là công tử, đúng là công tử, Lưu Ly ngươi xem!”

Người đầu tiên lao tới, không phải Hi Liệt sao?

Phượng Tam nhìn phía sau hắn, Lưu Ly đang cầm đèn đứng dưới mái hiên, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Một câu nghẹn trong họng Phượng Tam, đắng đến nỗi không nói thành lời. Lưu Ly cũng giống như đang do dự, bước từ bậc thang xuống. Không khí chợt nặng nề. Sự vui mừng khôn xiết của Bảo Quyển khi gặp lại Phượng Tam vừa mới đây thôi đã biến mất không thấy tăm hơi trong áp lực không một tiếng động này.

“Quân của Lý Hủ lùng bắt đến đây, vì cứu ta và Bảo Quyển, Chương thiếu gia dùng chính mình làm mồi dụ chúng đi.” Cuối cùng Lưu Ly lên tiếng: “Sau đó ta và Bảo Quyển có quay lại tìm y, nhưng không tìm được người, quân của Lý Hủ cũng đã đi mất.”

“Tung tích cuối cùng của y xuất hiện ở nơi gọi là Địch Gia thôn, hơn mười dặm về hướng Bắc. Ta tìm rất nhiều ngày xung quanh đó, nhưng không phát hiện chút manh mối nào cả, đành phải trở về chờ ngươi.”

Lúc này, Chương Hi Liệt là mục tiêu vây giết cuối cùng của Lý Hủ, vì sao quân của Lý Hủ lại bỏ đi?

Đáp án đã hiện hình rõ ràng, Phượng Tam cũng không dám nghĩ nữa, đã trải qua nỗi đau diệt giáo, đã trải qua nỗi đau giết mẹ, hắn vốn tưởng rằng đã trọn đủ kiên định, cũng đủ kiên cường, nghĩ rằng sẽ không còn chuyện gì có thể làm tổn thương đến mình nữa, nhưng đã có một hơi thở rất chua rất nghẹn từ lỗ mũi dâng lên. Trong mờ mờ ảo ảo, hắn lại cảm thấy: Có lẽ ta vẫn đang đứng trong đáy giếng hắc ám kia, vẫn mơ cơn ác mộng trong màn đêm hỗn loạn.

“Có một tin tức, liên quan đến Quang Minh giáo.” Lưu Ly nói: “Trận chiến ấy ba bên đều bị thương, võ lâm Trung Nguyên kêu gọi nhau tập hợp thế lực đối kháng với Quang Minh giáo. Quang Minh giáo đã một lần nữa chuyển sang hoạt động bí mật. Thế cục trong triều có biến, Chử công tử về Lạc Dương chủ trì đại cục, để lại Trác Thanh giúp Lộ Vô Tru xử lý chuyện ở đây.”

“Tin cuối cùng, liên quan đến Đông Phương Phi Vân.” Giọng nói Lưu Ly trầm trầm: “Đông Phương Phi Vân đã chết dưới loạn đao.”

Nói xong câu cuối cùng, xung quanh chìm trong tĩnh mịch.

Hồi lâu, Phượng Tam chậm rãi hỏi: “Bảo Quyển, ngươi đi theo ta, hay là ở lại đây?” Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, giấu diếm vui buồn, quỷ dị khiến người ta sợ hãi: “Ngươi đi theo ta, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một chốn ở, cho ngươi một cái tên khác, một thân phận khác, một cuộc sống khác, nhưng ngươi không thể gặp lại hắn. Nếu ngươi muốn đi với hắn, cũng tùy vào ngươi.”

Ánh mắt thông tuệ của Bảo Quyển lóe lên, cẩn thận hỏi: “Công tử, công tử muốn đi tìm Chương thiếu gia hay tìm Thiết Cầm?”

“Chương thiếu gia.”

“Thiết Cầm hại chết Phi Vân, trong lòng hắn nhất định rất khổ sở…”

Phượng Tam ừ một tiếng, thần sắc hung ác nham hiểm, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Lưu Ly thở dài: “Bảo Quyển, ngươi không rõ sao? Nếu Phi Vân sống, mọi chuyện đều có khả năng; nếu Phi Vân đã chết, Thiết Cầm tuyệt đối không gặp lại hắn.”

“Thiết Cầm khi buồn, trong lòng có chuyện cũng sẽ không nói… nếu gặp chuyện không may thì sao?” Bảo Quyển hỏi.

Lưu Ly nhìn Phượng Tam một cái: “Ta sẽ đi tìm Thiết Cầm một chuyến.”

“Nếu đã như thế…” do dự một chút, Phượng Tam gật đầu: “Vậy phiền ngươi. Bảo Quyển, quyết định của ngươi?”

Bảo Quyển cắn môi, lộ ra vẻ khó xử, một hồi lâu mới ngập ngừng: “Lưu Ly bị thương, cần… cần có người chăm sóc, ta… ta… ta…”

Hắn đang vô cùng khó xử, Phượng Tam bỗng nhiên đưa tay kéo hắn tới. Bảo Quyển hoảng sợ, lại nghe giọng nói Phượng Tam nhẹ nhàng thảng thốt bên tai: “Cách thành đông Phượng Dương hai trăm dặm, tại Song Kiều trấn có Bạch phủ kinh doanh dược liệu, ở đấy có Bạch quản gia, sau này hắn sẽ gọi ngươi là thiếu gia, chỉ nghe lời của mình ngươi. Ngươi cần gì thì đến đó lấy, nếu không muốn ở đó thì bán hết rồi đi.”

Bảo Quyển nhất thời không phản ứng, Phượng Tam đã xoay người rời đi.

Bảo Quyển theo bản năng kéo tay hắn, nào biết chỉ kéo được lớp vải áo, dưới lớp áo choàng trống rỗng, không có gì cả. Sự hoảng sợ này kéo tới đột ngột, Bảo Quyển không khỏi kêu lên: “Công tử, cánh tay của công tử! Cánh tay của công tử đâu rồi!?” rồi vội vàng lao ra cửa, ngoài cửa tuyết trắng mờ mịt, ngoại trừ mấy dấu chân xiêu vẹo thì không thấy bóng dáng Phượng Tam đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.