Đông Phương Phi Vân thở dài, trên khuôn mặt thô kệch hào sảng có nét buồn ảm đạm: “Ai cũng có số mệnh của người ấy, chỉ cần hắn còn sống, ta sẽ còn có cơ hội, nếu hắn chết… Cho dù ta có được thiên hạ thì sao chứ?”
Phía trước xuất hiện ánh đỏ chói mắt, đi vào thì thấy bốn phía sơn động có các dòng dung nham vờn quanh, từ trong những dòng dung nham đó dấy lên liệt hỏa hừng hực. Trời vốn nóng sẵn, không khí trong động không lưu thông được, càng có vẻ oi bức. Giữa sơn động có một thanh kiếm dài có kiểu dáng cổ xưa. Phượng Tam đi qua cầm lấy, rút kiếm, thân kiếm dày, bị ánh lửa ánh vào như muốn bốc cháy.
Phượng Tam nói: “Nơi này không tồi.”
Lưu Trường Khanh thở dài: “Cũng là nơi tốt để chấm dứt thù hận.”
Phượng Tam híp mắt phượng, mỉm cười: “Ngươi đoán ta là ai?”
Lưu Trường Khanh thở dài: “Những người còn lại đã chết, người của Ma giáo chắc chắn núp trong sơn động ám toán họ. Chúng ta một đường thông thuận, không gặp phục kích, đáp án chỉ có một: Người trong Ma giáo là một trong sáu người chúng ta. Ta là con trai của thủ lĩnh đại quân chặn giết Ma giáo năm đó, đương nhiên sẽ bị ở lại cuối cùng. Vừa rồi ngươi đi lấy thanh thánh kiếm Ma giáo này, tư thế kính cẩn, trừ ngươi ra thì còn ai?”
Hắn cười: “Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng hơn.”
Lý Hủ đi từng bước, đứng bên cạnh Lưu Trường Khanh, mỉm cười: “Nguyên nhân này đương nhiên chính là ta.”
Phượng Tam chậm rãi nói: “Cho dù năm người các ngươi liên thủ cũng chưa hẳn đã là đối thủ của ta.”
Lý Hủ cười nói: “Kẻ đứng đầu Tam Kiếm Lĩnh Nam – Lưu Trường Khanh, thực lực thế nào ngươi chưa hẳn đã rõ. Dư nghiệt Ma giáo chưa bị tận diệt, con cháu Lưu thị không dám coi thường.”
Xưa nay Lưu Trường Khanh không phải kẻ nhiều lời, trường kiếm sáng lên, trầm giọng nói: “Giao tình nhiều năm xin chấm dứt từ đây. Nếu đã là kẻ thù truyền kiếp, Phượng công tử không cần lưu tình.”
Phượng Tam mỉm cười: “Ngươi cũng vậy.”
Ngay sau câu “Ngươi cũng vậy”, đột nhiên có một âm thanh rất lớn vang lên, là tiếng muôn vạn tảng nham thạch rơi xuống đất, nhưng âm thanh kỳ lạ, khác nham thạch bình thường. Sáu người nhìn nhau, đều lộ vẻ kinh dị. Lý Hủ chạy đến nơi phát ra âm thanh, Hoàng Ưng không chút do dự đuổi theo. Thiết Cầm cũng muốn chạy đến đó xem, lại quay đầu nhìn Phượng Tam, cuối cùng nhịn xuống. Phượng Tam quát: “Đi xem!” Thiết Cầm đã quen nghe mệnh lệnh của hắn, lập tức chạy đi.
Một lát sau, Thiết Cầm trở về, kêu lên: “Công tử đi mau, huyền thiết cự thạch ở cửa động rơi xuống rồi!”
Phượng Tam vừa nhúc nhích đã bị kiếm của Lưu Trường Khanh cuốn lấy. Lưu Trường Khanh cười to: “Phượng công tử vội cái gì? Từ tổ phụ đến cha ta, nay đến ta, mấy đại ân oán, không bằng chấm dứt hôm nay!”
Phượng Tam không thể bứt ra, quát: “Thiết Cầm! Ngươi đi ra ngoài trước! Ta lập tức theo sau!”
Thiết Cầm xông lên, bộ tộc Lưu thị tu luyện võ công vô cùng kỳ lạ, chuyên khắc chế võ công của Quang Minh giáo. Lưu Trường Khanh ngày thường thâm tàng bất lộ, nay thi triển toàn lực, Thiết Cầm đâu dễ nhúng tay vào. Phượng Tam vung tay áo đẩy Thiết Cầm sang một bên, quát: “Nhanh đi!” trong lời nói chứa một nguồn sức mạnh, Thiết Cầm bị bắn ra ngoài tầm bốn năm trượng.
Tiếng cửa đóng kẽo kẹt nặng nề như tiếng thở dài sâu kín.
Phượng Tam vừa đấu với Lưu Trường Khanh, trong lòng vừa suy nghĩ nhanh như ánh điện: Người đóng cửa ngoại trừ Đông Phương Phi Vân thì không còn ai. Chẳng lẽ ta đã nhìn nhầm hắn? Ta đã âm thầm đưa Thiết Cầm lên núi Long Cốt để kiềm chế Đông Phương Phi Vân, một giọt nước cũng không lọt; hắn lại vì vị trí giáo chủ Quang Minh giáo mà ngay cả tính mạng của Thiết Cầm cũng không cần?
Phượng Tam đứng giữa chỗ bận bịu quay đầu nhìn Thiết Cầm, thiếu niên áo xanh đoan đoan chính chính đứng ở cửa động không nhúc nhích, giống như không nghe thấy tiếng cửa động sắp khép lại. Bất luận là Lý Hủ đã bỏ chạy hay là Đông Phương Phi Vân ở bên ngoài cũng không đến cứu chúng ta. Thiết Cầm, chẳng nhẽ ngươi không hiểu, vậy ngươi tội gì phải làm như thế?
Phượng Tam lòng đầy suy nghĩ, quát: “Thiết Cầm, đi ra ngoài! Dẫn người quay lại cứu ta!”
Thiết Cầm nhìn Phượng Tam đang trong trận đấu kịch liệt, vẻ mặt lại mờ mịt không hiểu, giống như kẻ đã đi qua vạn dặm đường cuối cùng đã tới đích, nụ cười giải thoát hiện lên, mang theo sự chua xót nồng đậm, hắn ngẩng đầu nói: “Quang ca, huynh lại gạt đệ. Lần đó ở núi Tam Lương huynh cũng bảo đệ đi trước, nói là sẽ lập tức đuổi theo. Nhưng chờ đệ quay lại tìm, máu trong người huynh cũng sắp chảy ra hết. Quang ca, đệ sẽ không bao giờ đi mà không có huynh nữa.”
Phượng Tam ngẩn ra, cánh tay liền bị rạch một đường dài.
***
Hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống vừa mau vừa dày, rơi xuống mái nhà, rơi xuống cành lá, cùng tiếng gió tạo thành tiếng bầy ngựa chạy loạn trong vội vàng. Trời đất là đại dương mênh mông, làn sương trắng đặc khiến mọi người không nhìn thấy rõ.
Một người mặc áo xanh đứng ở ngoài màn trúc, bẩm báo: “Mọi chuyện đã trùng khít với kế của thiếu chủ. Đi vào núi Long Cốt tổng cộng có hơn bảy trăm người, hơn sáu trăm người đã quy thuận giáo ta. Còn lại không đến trăm người, hoặc chạy trốn, hoặc độc phát mà chết, hoặc bị chém.”
Đông Phương Phi Vân ở trong rèm mỉm cười: “Thiếu chủ anh tư ngút trời, tính toán như thần.”
Trầm mặc một hồi, người áo xanh lên tiếng: “Nay hắn ở trong núi Long Cốt, đúng là cơ hội ngàn năm có một. Chủ nhân nếu muốn làm thì nên sớm ra tay.”
Đông Phương Phi Vân thật lâu không lên tiếng.
Người áo xanh nói: “Thiết Cầm công tử và hắn dây dưa không rõ, mối nghiệt duyên kia chỉ sợ sẽ cả đời. Chủ nhân…”
“Đủ rồi!” Đông Phương Phi Vân quát một tiếng, dừng lại một chút, ngữ khí nhẹ nhàng bớt, hơi cười lạnh: “Ngươi biết ta, nhưng lại không bằng thiếu chủ. Thiếu chủ giao mọi chuyện bên ngoài cho ta, mang theo Thiết Cầm nhập động, đó là biết nếu có Thiết Cầm trong động ta sẽ không dám làm gì… Thiết Cầm đối với thiếu chủ, ta đối với Thiết Cầm…” Đông Phương Phi Vân thở dài, trên khuôn mặt thô kệch hào sảng có nét buồn ảm đạm: “Ai cũng có số mệnh của người ấy, chỉ cần hắn còn sống, ta sẽ còn có cơ hội, nếu hắn chết… Cho dù ta có được thiên hạ thì sao chứ?”
Ngày lúc này, cánh cửa bị đẩy ra đột ngột, một thuộc hạ vội vàng chạy tới, quỳ gối dưới thềm trong cơn mưa: “Hồi bẩm tổng đà chủ, núi Long Cốt đã xảy ra chuyện! Huyền thiết cự thạch rơi xuống, thiếu chủ và Thiết Cầm công tử đều bị lấp trong động!”
Tấm rèm bị kéo roẹt ra, Đông Phương Phi Vân xuất hiện dưới mái nhà, rút kiếm ra, căm tức nhìn người áo xanh lớn tiếng quát: “Ngươi dám can đảm như thế! Tin ta không giết ngươi sao!?”
“Chủ nhân, chuyện này không phải do thuộc hạ!” Người áo xanh lo sợ không yên bèn quỳ xuống: “Có cho thuộc hạ trăm lá gan, thuộc hạ cũng không dám tự tiện làm việc!”
Đông Phương Phi Vân chăm chú nhìn người áo xanh quỳ dưới chân, điềm nhiên nói: “Tôn Ngọc Nam, ngươi đi theo ta không phải chỉ ngày một ngày hai, ngươi biết ta không phải kẻ dễ bị lừa gạt. Nếu để ta tra ra ngươi giấu ta làm gì, ta quyết không tha cho ngươi!”
Buông những lời này ra, Đông Phương Phi Vân đi về phía trước nói với người đến bẩm báo: “Những kẻ được việc trong giáo chia làm ba đội ngày đêm tuần tra, phòng ngừa người ngoài thừa cơ quấy phá. Chia những kẻ có thân thể khỏe mạnh làm bốn tổ, ngày đêm không ngừng, đào núi Long Cốt lên cho ta! Thiếu chủ và Thiết Cầm công tử sống, các ngươi cũng sống! Thiếu chủ và Thiết Cầm công tử chết, các ngươi cũng chết!”
Bởi vì câu này, đám hào khách lên núi Long Cốt tìm bảo vật nhưng bị trúng độc và bị Đại Quang Minh giáo khống chế cùng các đệ tử có võ công thấp kém trong Đại Quang Minh giáo bắt đầu bận rộn làm việc trong cơn mưa tầm tã. Đất đá ở núi Long Cốt cứng như sắt, bởi vậy mới có tên là núi Long Cốt để hình dung núi đá nơi đây cứng như xương rồng. Sau khi tìm được nơi có nền đất mỏng nhất, từ sáng sớm đến hoàng hôn mà mới chỉ đào được tầm sáu thước. Đông Phương Phi Vân nghe được tin mà giận dữ, đạp người báo tin một cái rồi tự mình đến núi Long Cốt trông coi.
Một đêm mưa to, những chiếc đèn thủy tinh [69] chiếu sáng cả ngọn núi, dưới ánh đèn chỉ thấy đoàn đầu người di chuyển. Đến bình minh thì Chương Hi Liệt, Lưu Ly và Bảo Quyển chạy đến. Bọn họ đã biết được tin tức, Lưu Ly còn trấn định, Bảo Quyển sốt ruột như kiến bò trên chảo, Chương Hi Liệt cũng lo lắng, nhưng không nôn nóng như Bảo Quyển. Cậu càng lo lắng lại càng có vẻ im lặng, trong im lặng lộ ra hơi thở chết chóc khiến người ta càng thấy bất an. Cậu cầm búa gia nhập vào đám người đang dỡ núi, mặc kệ cơn mưa to cũng cố chấp đập đá, mặc ai khuyên ngăn cũng không dừng. Đông Phương Phi Vân thấy vậy đành để mặc cậu, còn Bảo Quyển thấy thì cũng lấy búa đến phá núi.
Đông Phương Phi Vân đang chỉ huy mở núi, Tôn Ngọc Nam lặng lẽ bẩm báo: “Chủ nhân, Tiểu Hầu gia xin gặp.”
***
Đi theo Tôn Ngọc Nam men theo khe núi, đi qua vài hàng cây dâu, chỉ thấy một thiếu niên ngọc quan cài tóc, hông giắt bội kiếm đưa lưng về phía hắn đang thưởng thức cảnh mưa rơi dưới một tàng cây lớn. Vài gã người hầu kính cẩn che ô phía sau hắn, cũng tự che ô cho mình.
Đông Phương Phi Vân đi được tới trước mặt thiếu niên, nhướng mi nói: “Ta cho là họ nhìn lầm, hóa ra đúng là tiểu Hầu gia. Tiểu Hầu gia đúng là có quý nhân phù trợ, gặp nạn hóa may.”
Lý Hủ cười ái muội: “Đông Phương công tử cũng là người có phúc, à không, là cầu gì được nấy.”
“Chẳng lẽ tiểu Hầu gia có thể bấm tay, biết trong lòng tại hạ nghĩ gì?”
“Cùng một suy nghĩ, không cần bấm tay?”
“Cùng một suy nghĩ?”
“Hễ là kẻ đại trượng phu sinh ra trong trời đất thì đều muốn hô phong hoán vũ, oanh oanh liệt liệt, không uổng kiếp này. Đông Phương công tử là người thông minh như thế, chuyện thì cũng đã đều làm, chẳng nhẽ còn muốn bản hầu gia nói ra, thật là keo kiệt.”
Đông Phương Phi Vân trong lòng sinh nghi, thầm nghĩ chuyện ta đã làm sao hắn lại biết, bỗng nhiên nghĩ đến Lý Hủ đang ám chỉ chính là chuyện Phượng Tam bị “Vạn cân cự áp [70]” nhốt ở trong động, câu “Vạn cân cự áp chẳng lẽ không phải do ngươi thả?” quanh quẩn trong miệng, cuối cùng lại nuốt vào trong bụng. Hắn cười nhẹ, chậm rãi nói: “Phượng công tử phi phàm hơn người, muôn người nguyện theo, làm gì được?”
[70] Vạn cân cự áp: Một thứ khổng lồ, to lớn (cự) dùng để chặn, bịt lối, đè ép (áp) nặng cả vạn cân; ở đây chính là “huyền thiết cự thạch” đã được nhắc đến ở trên.
Lý Hủ cười: “Rắn đã mất đầu, làm gì được?”
Hai người nhìn nhau chăm chú, bỗng nhiên vỗ tay cười to. Cười xong, Đông Phương Phi Vân nói: “Tiểu Hầu gia tài giỏi như thế, không biết sau này Phi Vân có thể hiến dâng được gì?”
“Ta giúp Đông Phương công tử xưng bá võ lâm, Đông Phương công tử giúp ta ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.”Lý Hủ đã nói rõ ràng đến tận đây, Đông Phương Phi Vân đành phải mỉm cười.
Lý Hủ lại nói: “Ta và Đông Phương công tử lần đầu hợp tác, có mang đến vài món quà, mong Đông Phương công tử vui lòng nhận cho.” Vỗ tay một cái, năm gã người hầu đi lên, trong tay ai nấy đều bưng một cái hộp dài.
Người của Đông Phương Phi Vân nhận lấy, mở ra một hộp trong đó, đó là cái nỏ Liên Tử [71] một lần có thể cùng bắn ra ba mươi sáu mũi tên nhọn hoắt. Những món đồ chơi tinh vi này chỉ trong Hoàng cung mới có, giang hồ khó gặp. Nếu trong giáo có trên dưới một trăm thứ vũ khí nguy hiểm này, không cần biết đối phương là danh môn đại phái, cao thủ như mây, chỉ sợ gặp nó cũng lành ít dữ nhiều.
Lý Hủ nói: “Đây chỉ là lễ gặp mặt, sau này còn có trên dưới một trăm cái, nhất định sẽ đưa cho Đông Phương giáo chủ.”
Đông Phương Phi Vân mỉm cười: “Hiện tại trong giáo đang bận rộn, không rảnh đáp lễ. Đợi mọi chuyện bên này chấm dứt, Phi Vân xin dâng chút quà lên cho tiểu Hầu gia.”
Hai người hiểu lòng nhau, không cần nhiều lời, “chút quà” này chính là tính mạng của Chương Hi Liệt.
***
Gió mưa quay cuồng như muốn cọ rửa đất trời dơ bẩn đến khi sạch sẽ mới chịu thôi.
Lý Hủ rời đi đã lâu, Đông Phương Phi Vân nhìn khe núi dưới chân, hồi lâu không lên tiếng.
Tôn Ngọc Nam đứng phía sau hắn, cũng không nói lời nào.
“Lần đầu tiên ta cảm thấy chuyện xưng bá võ lâm cách ta gần đến thế…” Đông Phương Phi Vân cười khổ: “Trước đây khi bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất, ta nghĩ sẽ có một ngày ta đánh chúng cho răng rơi đầy đất. Sau này, người khác thấy ta chỉ biết sợ, ta lại muốn có một ngày người trên khắp thiên hạ nhìn thấy ta đều phải sợ.”
“Chỉ cần chủ nhân muốn, dễ như trở bàn tay.”
“Ta nghĩ, ta lại sợ sau này sẽ phải hối hận.”
“Thời cơ nếu mất thì không thể có lại. Tiểu Hầu gia tâm địa xảo quyệt, cũng không phải hạng người dễ bị lừa gạt. Chủ nhân dùng cách này để kéo dài thời gian, chỉ sợ không phải kế lâu dài.”
Đông Phương Phi Vân cười ha ha, chậm rãi nói: “Vừa rồi có lời muốn nói, nhưng khi ta nghĩ đến Thiết Cầm, suy nghĩ trong lòng lại thay đổi. Ngày đó ta nghĩ, thằng bé này rõ ràng thanh tú như thế mà sao cả ngày mặt nhăn mày nhó, không hề thấy cười. Y nhìn qua có nét rất mệt mỏi, ta liền giúp y, xem lúc y cười sẽ như thế nào. Cuối cùng y cũng chịu cười, cũng cười với ta. Lòng ta tê dại, nghĩ: Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi chỉ vì ta mà cười.”
Tôn Ngọc Nam hồi lâu mới nói: “Nếu chủ nhân đã hạ quyết tâm, thuộc hạ không còn gì để nói. Cung chúc chủ nhân có ngày đạt thành tâm nguyện.”
Một bóng người từ khe núi leo lên, đi nhanh về phía này, chẳng bao lâu đã đến trước mặt hắn, quỳ gối giữa bùn lầy: “Hồi bẩm tổng đà chủ, có người tự xưng họ Trác cầu kiến, nói là từ Đông Đô Lạc Dương đến đây.”
Đông Phương Phi Vân nhìn về phía Tôn Ngọc Nam: “Đông Đô Lạc Dương, họ Trác?”
Tôn Ngọc Nam lắc đầu: “Thuộc hạ chưa từng nghe nói đến người này.”
Đông Phương Phi Vân thở dài: “Đi thôi, đi xem. Đông Đô Lạc Dương, sẽ là ai đây?”
***
Sau khi đại chiến gần ba trăm hiệp với Lưu Trường Khanh, cuối cùng Phượng Tam đã chém chết được hắn. Lưu Trường Khanh nở nụ cười giải thoát, trước khi lâm chung có nói một câu: “Ta ngày ngày đều đợi các ngươi quay lại báo thù, cuối cùng thì cũng không phải đợi nữa.”
Trong động chỉ còn lại Phượng Tam và Thiết Cầm sống sót.
Không có thức ăn, may còn có nước.
Không biết không khí trong động có lưu thông với bên ngoài hay không. Phượng Tam và Thiết Cầm dập tắt tất cả lửa, sóng vai ngồi trong động. Đã qua ba ngày, vẫn không có chút động tĩnh gì. Chẳng lẽ đào mộ cho người khác, cuối cùng lại mai táng mình?
Trong bóng tối, không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.
Thiết Cầm rất muốn hỏi Phượng Tam: “Trong lòng ngươi, rốt cuộc ta là gì?” nhưng hắn không dám hỏi, sợ đáp án ấy làm người ta thất vọng. Nếu không hỏi, cuối cùng còn có chút hy vọng. Đắn đo một lúc lâu, Thiết Cầm hỏi: “Quang ca, huynh thích Bảo Quyển hơn, hay thích Chương thiếu gia hơn?”
“Thế đệ thích ai?”
“Tính cách của Chương thiếu gia tốt hơn một chút.”
“Tính tình của y vừa hấp tấp vừa nóng nảy, sao lại tốt?”
“Tính tình của Chương thiếu gia mặc dù hấp tấp, nhưng cũng biết lễ nghi, không phải người không phân rõ phải trái.”
“Lưu Ly thích Bảo Quyển, đệ lại thích Hi Liệt, khi nào ra được khỏi đây, ta tác hợp giúp các ngươi nhé?”
Thiết Cầm nghiêng mặt, hồi lâu mới nói: “Quang ca nói đùa càng ngày càng nhạt.”
***
Khi còn bé, Phượng Tam vô cùng tốt với Thiết Cầm, sau đó khi Lưu Ly đến, rồi lại Bảo Quyển đến, tâm tư của Phượng Tam dần dần dời đi, chuyện trong giáo càng ngày càng nhiều, hai người càng ngày càng ít gặp mặt, tình cảm đã hao hụt đi rất nhiều. Thiết Cầm mờ mịt nhìn bóng tối trước mắt, càng ngày càng suy nghĩ miên man, dường như hắn đang nhìn vào Phượng Tam mười chín tuổi mỉm cười lộ cả răng nanh nhìn hắn, trong tăm tối như có ánh hào quang thắp sáng, mang theo vài phần tà khí, như gió xuân phất qua lòng người, ấm áp không vẩn đục, khiến tâm người ta phải say.
“Đệ toàn hỏi vấn đề kỳ quái.” Phượng Tam lười biếng nói: “Ta và Bảo Quyển chẳng lẽ còn có tương lai? Hắn còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, chờ hắn lớn lên một chút, biết tự quyết định, lúc đó hẵng an bài cũng không muộn. Còn Hi Liệt, cơ thể của y có thể sống thêm vài năm cũng chưa chắc, có lẽ hôm nay còn khỏe, hôm sau đã chết. Y sống trên đời này, không phải khiến mình thương tâm thì khiến người khác thương tâm, ai gặp phải y cũng là do kiếp trước đã tạo nghiệt.”
“Quang ca nghĩ một đằng nói một nẻo.” Trong động hắc ám, Thiết Cầm thiếu vài phần kính cẩn so với ngày thường, cách nói chuyện cũng to gan hơn rất nhiều: “Quang ca ngoài miệng không thừa nhận coi trọng Chương thiếu gia, tối hôm đó rõ ràng đã quyết định không để ý tới chuyện của Chương thiếu gia và Lý Hủ nữa, nửa đêm lại đổi ý, một người một ngựa đuổi theo Chương thiếu gia. Quang ca nhất ngôn cửu đỉnh, sát phạt quyết đoán, từ khi nào lại làm chuyện này?”
Phượng Tam im lặng hồi lâu, cuối cùng thản nhiên nói: “Đứa trẻ kia… Đệ không biết y.”
Thiết Cầm trong lòng đau xót, không nói gì nữa.
Không thể trông vào Chương Hi Liệt, bên ngoài còn có Lưu Ly cùng các thuộc hạ trung thành. Lưu Ly mấy năm nay không chịu tiếp xúc với các chuyện trong giáo, nhưng lặng lẽ đứng xem nhiều năm, tâm tư thấu đáo, nếu mạnh tay đọ sức với Đông Phương Phi Vân, có các thuộc hạ lão luyện già đời trợ giúp, không phải không có phần thắng. Nhưng Lý Hủ đã chạy trốn thành công, người này đa mưu xảo quyệt, thật sự khó ứng phó. Phượng Tam trong lòng lo lắng, lại vẫn giữ hy vọng, cùng Thiết Cầm uống nước chống đói, vận công điều trị nội tức.
***
Ngày thứ năm, trong động vang vang tiếng “lộp cộp”, mặc dù không quá rõ ràng nhưng vẫn có thể nghe ra là tiếng đập đá mở núi. Phượng Tam vui mừng, dùng vỏ kiếm đánh vào thạch bích trong động đáp lại. Ngoài động yên tĩnh một lát, đột nhiên vang lên tiếng đập kịch liệt. Cách lớp thạch bích dày, trong lòng Phượng Tam có một suy nghĩ: “Âm thanh này do Chương Hi Liệt tạo ra!” dù không xác định nhưng trong lòng có thứ gì đó ấm áp chậm rãi xông lên.
Thiết Cầm đói đến nỗi không thể động đậy. Đến lúc rời khỏi được đây còn phải gặp lại mọi người, bên ngoài biến đổi thế nào cũng không rõ. Phượng Tam muốn giữ lại chút sức lực để đến lúc đó dùng, bởi vậy không góp sức phá thạch bích từ bên trong, chỉ khoanh chân điều tức.
…
Ngày thứ sáu, bỗng nhiên có một ánh sáng lọt vào trong động.
Phượng Tam và Thiết Cầm hơi lo nhìn thấy ánh sáng khi rời khỏi động, mấy ngày qua ở trong sơn động có thỉnh thoảng đốt nến, bởi vậy mặc dù thấy chói mắt nhưng cũng có thể chịu được. Theo tiếng đập đá kia, khoảng sáng dần dần được mở rộng, cuối cùng hình thành một cái động để một người có thể chui ra chui vào. Phượng Tam đã đói đến choáng đầu hoa mắt, sao có thể chui được ra ngoài. Hơn nữa mặt xám mày tro, cứ thế chui ra, biết đối mặt với thuộc hạ bên ngoài như thế nào?
Ánh sáng kia đột nhiên tối sầm lại, một người chui vào, lớn tiếng hô: “Phượng Hoài Quang! Phượng Hoài Quang ngươi ở đâu!” âm thanh khàn khàn, nhưng có thể nhận ra là giọng của Chương Hi Liệt.
Phượng Tam đáp: “Ta ở đây.”
Bóng người liền chạy tới chỗ hắn. Chương Hi Liệt xác định tiếng của Phượng Tam, men theo vách tường đi đến chỗ hắn. Phượng Tam nhìn mà buồn cười, giang hai tay ôm cậu, ấp vào trong lòng. Chương Hi Liệt luống cuống tay chân, lấy một cái gói to trên người ra, bên trong có mấy cái bánh bao thịt vẫn còn nóng hổi, thấp giọng: “Cho ngươi, ăn trước đã!” Phượng Tam cười ha ha. Cậu nói tiếp: “Ta biết mạng ngươi lớn, sao chết như vậy được? Nếu chết cũng là ta chết trước…” nói rồi, cậu đột nhiên òa khóc, ôm lấy Phượng Tam, ghì lấy hắn hôn một cái: “Sao trước kia ta không nghĩ tới chuyện ngươi cũng sẽ chết, hóa ra ngươi cũng có thể chết…”
Phượng Tam dở khóc dở cười, nghĩ rằng: Trên đời này kẻ nào mà chẳng phải chết, sao lại có người không chết? Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên cảm thấy mờ mịt thê lương.
Đúng vậy, chúng ta đều sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Một khi đã vậy, còn tranh giành cái gì?