Phượng Ẩn Long Tàng

Chương 7: Chương 7: Phù tang sớm gãy




Chương Hi Liệt vẫn cúi đầu như trước, hồi lâu không lên tiếng. Cậu có tính tình nóng vội, chỉ cần không mắc bệnh thì trong mắt sẽ sinh khí bừng bừng; nhưng những lúc trầm tĩnh, ánh mắt còn trong suốt hơn cả Lưu Ly, trong đó giống như không có gì tồn tại, lại như cả đời ngươi cũng không thể biết được chiều sâu và những gì có nơi đó; có khi lại lộ ra chút bi ai tịch mịch, khiến người ta thương tiếc.

Trở về Phượng phủ, Phượng Tam đến chỗ Thiết Cầm một chuyến rồi mới trở về Thê Phong viện. Trong viện im ắng không chút động tĩnh, Phượng Tam nghĩ rằng: “Bọn nha đầu cũng nên quản giáo lại, sao cả bóng người cũng không thấy ai.”, chợt thấy trên hiên có một cái đầu nho nhỏ nằm úp sấp, gương mặt thanh tú tuấn dật dính sát vào màu son của hiên, càng có vẻ thanh tú trắng nõn, tuấn dật tuyệt luân, không phải Chương Hi Liệt thì là ai?

Giữa trưa trời nóng, Chương Hi Liệt chỉ mặc một bộ trung y, kề má gối lên cánh tay, đang ngẩng đầu nhìn ngắm một đôi vẹt da hổ [33] dưới mái nhà. Đôi vẹt kia là do Bảo Quyển mua ở ngoài mang về, có bộ lông như tơ gấm, huy hoàng loá mắt, trông rất đẹp mắt, đang cọ đầu vào nhau ríu rít chiêm chiếp. Chương Hi Liệt nhìn một lát, thầm thở dài: “Các ngươi là hai con chim ngu ngốc, bị nhốt trong lồng sắt, không được bay lượn, còn vui cái nỗi gì?”

Vẹt không hiểu cậu nói gì, hai cái đầu nhỏ linh hoạt chuyển động, vẫn vui mừng hớn hở như trước.

Chương Hi Liệt giơ tay đẩy cái lồng chim, hai con vẹt đứng không vững, đập cánh há mỏ mổ vào tay Chương Hi Liệt. Chương Hi Liệt linh hoạt tránh được, làm vẻ hung ác nói: “Dám mổ ta! Ta vặt lông các ngươi nướng ăn! Hừ!”

Hai con vẹt kêu thêm hai tiếng rồi không để ý đến cậu nữa, lại rúc đầu vào nhau chơi đùa.

Chương Hi Liệt thở dài, nói: “Chim ngu, chim ngu! Cả hai ngươi đều bị ngu hết, chẳng hiểu gì cả. Nhìn đám chim chóc khác mà xem, chúng không có lồng sắt trói buộc, muốn bay đi đâu thì bay, còn có nhiều niềm vui vẻ. Ta cũng muốn đi ra ngoài, nhìn ngắm xung quanh, gặp những nhân vật anh hùng, nhưng ta và các ngươi giống nhau, chẳng thể đi đâu. Ta nói các ngươi đáng thương, kỳ thật ta cũng đáng thương. Nếu giống các ngươi, chẳng biết cái gì, có lẽ cũng chẳng tệ.”

Phượng Tam nghe thấy đáng thương, đi qua, nâng cằm Chương Hi Liệt lên, cười nói: “Nghe khẩu khí của ngươi thấy ngươi biết nhiều hơn chúng lắm nhỉ? Ta còn nghĩ ngươi cũng ngu ngốc như chúng cơ đấy. Chẳng lẽ đúng là ta sai, nhìn nhầm ngươi rồi? Nào nào nào, Chương đại công tử, chúng ta nói một chút, xem trong ngực ngươi rốt cuộc có những thứ gì.”

Chương Hi Liệt nhất thời không phản ứng lại, sửng sốt một chút mới phát giác động tác này cực kỳ ngả ngớn, bèn gạt tay Phượng Tam ra, cả giận: “Nói thì nói, làm gì mà phải động tay động chân.”

Phượng Tam ngạc nhiên, nhìn cậu một lúc lâu không nói gì, ý cười trong mắt dần dần chồng chất.

Chương Hi Liệt đột nhiên nhớ tới chuyện đêm qua nằm vào chăn Phượng Tam, kia mới là thật sự là động tay động chân; lại tiện đà nghĩ đến chuyện cậu đã nằm trong lòng Phượng Tam khóc một đêm, còn bị Phượng Tam vừa ôm vừa hôn, mặt lập tức đỏ lên, ngay cả cổ cũng hồng, hai vành tai khéo léo hồng hồng dưới ánh mặt trời trong suốt giống như hai viên hồng ngọc được chế tác tinh xảo. Cậu vừa thẹn vừa giận, lại không giỏi cường từ đoạt lý [34], run lên một hồi, bỏ lại Phượng Tam, quay đầu đi vào phòng.

[34] Cường từ đoạt lý: Chỉ cách ăn nói dùng cường độ dày, cao độ to để lấy lời nuốt lý, thường chỉ những người không biết lý lẽ mà chỉ giỏi to mồm.

Phượng Tam nhìn mà buồn cười, không nhanh không chậm thong thả theo vào trong phòng, thấy cậu nghiêng người nằm xuống giường, quay mặt vào bên trong ngủ, liền đi tới bên giường. Cơ thể Chương Hi Liệt lập tức căng thẳng, làm như lúc nào cũng sẵn sàng nhảy dựng lên đánh nhau với Phượng Tam vậy.

Phượng Tam kể: “Hôm nay ta đã gặp cha ngươi.”

Chương Hi Liệt vội vùng dậy trừng mắt nhìn Phượng Tam.

Phượng Tam nói: “Ngươi có thể yên tâm, chị ngươi đã chạy thoát rồi.” Thấy vẻ mặt Chương Hi Liệt vui mừng, lại nói: “Cha ngươi nói cứ để ngươi ở lại đây, đợi đến khi tìm được chị ngươi thì đổi lấy ngươi về.” Chương Hi Liệt nghe xong, dần dần lộ vẻ thất vọng, cúi đầu suy nghĩ một lát, làm như thập phần khó xử. Phượng Tam biết cậu muốn về nhà, lại sợ chị bị bắt, nhân tiện nói: “Ở chỗ ta không tốt sao? Ngươi ở nhà ta, những chuyện trước không được làm thì nay đều có thể làm.”

Chương Hi Liệt ngơ ngác cúi đầu, một hồi lâu mới đột nhiên nói: “Ta có thể học võ công không?”

Phượng Tam ngạc nhiên: “Ngươi muốn học võ?”

Chương Hi Liệt gật đầu nói: “Đúng vậy. Cha nói thân thể ta không tốt, không cho phép ra khỏi cửa, nhốt ta trong phòng tĩnh dưỡng, cũng không cho khách tới thăm. Ta muốn học võ công, thân thể khỏe lên rồi, không phải muốn đi đâu cũng được sao?”

Phượng Tam nói: “Cha ngươi thiếu tiền hay sao mà không mời võ sư cho ngươi? Nhỏ mọn thật đấy.”

“Cha ta không nhỏ mọn. Nghe nói chỗ ta ở có rất nhiều thứ đáng giá; sinh nhật ta, cha còn tặng rất nhiều đồ quý báu.” Chương Hi Liệt thở dài: “Cha nói người thiện về bơi lội càng dễ chết đuối [35], người luyện võ sống trong đao kiếm, rất nguy hiểm. Ta là con trai duy nhất của Chương gia, chỉ cần kế thừa gia nghiệp là được, cần gì phải học võ công?”

[35] Người thiện về bơi lội càng dễ chết đuối: Đây là một trong số các trường hợp phản phệ, bao gồm “Thiên kỵ giả, trụy vu mã. Tiện vịnh giả, nịch vu thủy. Thiện kiếm giả, phệ vu kiếm, Nhi thiện tâm thuật giả, chung hữu nhất thiên hội tử vu tự kỉ đích tâm yểm” (Người cưỡi ngựa giỏi sẽ bị ngã ngựa chết, người giỏi bơi lội sẽ chết đuối, người giỏi kiếm sẽ chết dưới kiếm, người giỏi tâm thuật sẽ bị chứng tự kỷ bóp chết tâm mình.)

Phượng Tam thấy vẻ mặt tiếc nuối của cậu, cố ý nói: “Cha ngươi nói vậy cũng đúng. Nhà các ngươi có tiền, không cần ngươi học võ cũng sẽ có người không màng tính mạng bảo vệ ngươi.”

Chương Hi Liệt vẫn cúi đầu như trước, hồi lâu không lên tiếng. Cậu có tính tình nóng vội, chỉ cần không mắc bệnh thì trong mắt sẽ sinh khí bừng bừng; nhưng những lúc trầm tĩnh, ánh mắt còn trong suốt hơn cả Lưu Ly, trong đó giống như không có gì tồn tại, lại như cả đời ngươi cũng không thể biết được chiều sâu và những gì có nơi đó; có khi lại lộ ra chút bi ai tịch mịch, khiến người ta thương tiếc.

Phượng Tam nói: “Trong cái đầu nhỏ của ngươi không biết đang suy tính gì nữa? Sao mà bỗng nhiên không lên tiếng vậy?”

“Không có gì.” Chương Hi Liệt cúi thấp đầu, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười: “Các ngươi không dạy ta võ công thì quên đi, không học thì thôi. Kỳ thật ta cũng biết…” cậu dừng lại, trong mắt như có nỗi tuyệt vọng, lại nằm xuống giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Phượng Tam, kỳ thật ta cũng biết ngươi không phải người xấu, ta sẽ nhớ kỹ ngươi. Ngươi đã nói không thích chị ta, ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói.”

Phượng Tam biết sau câu “Kỳ thật ta cũng biết…” của cậu còn có một câu nữa, nhưng lại làm câu chuyện vòng vo, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác chua xót khó hiểu, cười cười đưa mặt cậu tới đây, buông nhẹ giọng: “Có chuyện gì xảy ra? Ta trêu một chút mà ngươi đã giận rồi sao? Không phải ta vừa nói ‘ngươi ở nhà ta, những chuyện trước không được làm thì nay đều có thể làm’ hay sao. Ta nói lời sẽ giữ lời, ngày mai sẽ dạy ngươi võ công. Ngươi luyện được một thân tuyệt học, sau này xông xáo giang hồ đừng quên báo ra tên của ta, người khác thấy ngươi lợi hại, tự nhiên sẽ đoán rằng sư phụ của ngươi là ta còn lợi hại hơn, cũng coi như giúp ta nổi tiếng.”

Chương Hi Liệt mở mắt nhìn Phượng Tam, thần sắc trong mắt xa lạ, giống như lời nói của Phượng Tam có vài phần đáng tin, lại làm như nản lòng thoái chí.

Phượng Tam cười: “Ta nói được sẽ làm được.”

Chương Hi Liệt ngồi lên, nhìn Phượng Tam, suy nghĩ chốc lát, môi chậm rãi mỉm cười, tiến đến trước mặt Phượng Tam, gảy gảy cằm Phượng Tam, ăn không nói có: “Bé ngoan~ như vậy mới tốt.”

Phượng Tam ồ một tiếng, thấy cậu đang mỉm cười, vẻ thương tâm tuyệt vọng lúc trước đã bay đi đâu hết, trong lòng hơi động, ôm cổ cậu ngã lăn xuống giường, cười nói: “Ta ngoan như thế, ngươi sẽ thưởng cho ta cái gì nào. Lại đây, ôm một cái, còn phải hôn ta nữa.” Chương Hi Liệt xoay đầu vào trong giường, bị đè dính sát vào tường, la lên: “Nóng quá nóng quá, cách xa ra một chút.”

***

Sáng sớm ngày hôm sau, một người tiến vào hồi bẩm, nói là Thiên Phong kiếm khách Lưu Trường Khanh ở Lĩnh Nam tới chơi, người này là một trong Tam Kiếm. Phượng Tam đi ra ngoài xã giao, hàn huyên một hồi thì mở tiệc ở phòng khách. Lưu Trường Khanh chỉ đi ngang qua nơi đây, khách và chủ rượu chè say sưa thì lập tức chào từ biệt, Phượng Tam tặng ngân lượng, đưa tới ngoài thành rồi mới quay về.Trở về Thê Phong viện, chỉ thấy Chương Hi Liệt mặc một bộ quần áo màu xanh ngọc thêu hoa văn chìm bó sát người, hắn càng nhìn càng quen mắt, bỗng nhiên nhớ tới đây là bộ trước kia mình đã mặc khi luyện võ. Khi đó dáng người hắn không cao lớn như hiện tại, nhưng Chương Hi Liệt gầy, mặc nó ở trên người vẫn hơi rộng, tay áo vẫn phải xắn lên, ống quần cũng bó. Chương Hi Liệt có vẻ ngoài tuấn dật, mặc quần áo bó vào càng có vẻ mạnh mẽ.

Chương Hi Liệt đang trông mòn con mắt, thấy Phượng Tam đến lập tức nhảy dựng lên.

Phượng Tam đánh giá hắn vài lần từ trên xuống dưới, cười nói: “Không tồi, nhìn đẹp lắm.”

Chương Hi Liệt cười cười, thần sắc có vẻ rất đắc ý.

Phượng Tam nói: “Hai ngày nữa gọi thợ may vào phủ làm mấy bộ đồ vừa vặn với dáng người ngươi, khi đó nhất định còn đẹp mắt hơn. Sau này hành tẩu giang hồ, bảo đảm nam nữ già trẻ thấy ngươi đều ý loạn thần mê.”

Chương Hi Liệt cười một tiếng, nói: “Nói chuyện với ngươi thật khó nghe. Ta chỉ cần thiếu nữ thấy ta thì tim đập thình thịch là được rồi, cần già cả, trẻ nít với nam… nam cũng ý loạn thần mê cái gì?” Nói đến đàn ông, cậu đột nhiên nhớ tới tình hình lúc Phượng Tam ôm hôn mình, trong lòng nảy lên một cảm giác nói không nên lời, mặt không khỏi nóng lên, rồi màu đỏ lan ra làn da.

Miễn cưỡng nói hết một câu, Chương Hi Liệt vội vàng nắm lấy bảo kiếm trên bàn nhìn trái nhìn phải mà nói: “Ta muốn học kiếm pháp trước, chúng ta bắt đầu như thế nào?”

Phượng Tam thấy cậu rõ ràng là đang ngại lại làm vẻ nghiêm trang mà nhìn thanh kiếm trong tay, trong lòng âm thầm buồn cười, đi vòng đến phía sau cậu, nói: “Ngươi thích kiếm sao?” cánh tay vòng qua bả vai cậu, cầm tay Chương Hi Liệt rút kiếm ra, trường kiếm tuốt khỏi vỏ ba phần, ánh bạc lóe sáng, hơi lạnh thấm vào da thịt con người, Chương Hi Liệt không khỏi hơi co rúm lại.

“Đây là thanh kiếm trước đây ta vẫn dùng, tên là Thanh Uyên, vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.” Phượng Tam cười, nắm tay Chương Hi Liệt vung kiếm chém vào hư không, nói tiếp: “Ngươi đến xem tảng đá dưới gốc cây kia đi.”

Chương Hi Liệt nghi hoặc nhìn Phượng Tam, giao kiếm cho hắn, đi đến tảng đá dưới gốc Ngọc Lan nhìn kỹ, chỉ thấy tảng đá vẫn hoàn chỉnh, trơn nhẵn, có màu xanh ngọc rất đẹp. Cậu nhìn chốc lát vẫn không thấy cái gì. Phượng Tam đi tới, đá nhẹ lên tảng đá, chính giữa tảng đá dần dần hiện ra một khe hở hẹp, càng ngày càng sâu, cuối cùng ầm ầm chia tảng đá thành hai nửa.

Chương Hi Liệt hoảng sợ, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, chỉ thấy tiết diện xẻ gọt bóng loáng, tuyệt không có dấu vết bị hủy hoại, không dám tin: “Là do kiếm chém vào ư?”

“Không chỉ là kiếm…” – Phượng Tam cười: “… còn có kiếm khí.”

Chương Hi Liệt đứng lên, nhìn thanh kiếm trên tay Phượng Tam, lại nhìn Phượng Tam, vẻ mặt vô cùng hâm mộ.

Phượng Tam tra kiếm vào lại vỏ, đưa tới trước mặt Chương Hi Liệt: “Đây là bội kiếm ta mang theo hành tẩu giang hồ ngày trước, nay tặng cho ngươi. Sau này ngươi học giỏi thì dùng kiếm này.”

Chương Hi Liệt vui mừng nhận kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve vỏ kiếm, rút kiếm ra nhìn một lát, thấy thân kiếm trong suốt, không kìm lòng được đưa tay vuốt ve. Phượng Tam kêu lên: “Cẩn thận!” nhưng cũng đã muộn, Chương Hi Liệt chỉ cảm thấy đầu ngón tay xoẹt qua một cái, máu tươi chảy dọc theo thân kiếm, thân kiếm trơn bóng như mới, đúng là không lưu lại vết máu. Chương Hi Liệt mặc dù chưa từng chạm qua kiếm, nhưng đã đọc rất nhiều sách, cũng biết thứ trong tay là bảo vật, thốt lên: “Kiếm tốt!”

Người của Phượng Tam cực kỳ thông minh, không đợi Phượng Tam sai khiến đã sớm mang thuốc cầm máu và vải lụa ra.

Kiếm quá sắc bén, bị nó cắt qua cũng không thấy đau, nhưng miệng vết thương lại rất sâu, Phượng Tam nắm thật chặt ngón tay Chương Hi Liệt mới khiến máu ngừng chảy, lấy tơ lụa quấn quanh vài vòng, cuối cùng buộc thành một cái kết hoa ở đầu ngón tay.

Chương Hi Liệt có xương nhỏ, xương ngón tay thon dài, bàn tay cũng không lớn lắm. Cậu cảm nhận được bàn tay dày và ấm áp của Phượng Tam, không khỏi nhìn thoáng qua Phượng Tam, thấy hắn hơi cúi đầu, sắc mặt thật sự nhu tình lưu luyến, tuyệt nhiên khác với Phượng Tam phóng túng bình thường. Trong lòng cậu hơi rục rịch, không khỏi hoảng hốt.

Phượng Tam phát hiện ánh mắt của Chương Hi Liệt, nhấc mắt, trong đôi mắt phượng hàm ý nụ cười, nhìn Chương Hi Liệt nói: “Đứa ngốc, Chương Hi Liệt là một thằng ngốc.”

Chương gia cực kỳ nuông chiều Chương Hi Liệt, gia giáo lại nghiêm, cách xưng hô sủng nịch như vậy cậu chưa từng được nghe. Trong phút chốc, một cảm giác ngọt ngào kỳ dị nảy lên trong lồng ngực Chương Hi Liệt. Cậu cúi đầu, nhìn nút kết hoa trên đầu ngón tay: “Ngươi mới ngốc. Trước kia ta không cẩn thận bị thương, người khác cũng không buộc như vậy, chỉ được cái đẹp mặt, nhưng vướng víu. Hừ hừ, có thể thấy được ngươi thật sự là cực kỳ cực kỳ ngốc không thuốc nào cứu được nữa rồi.”

Phượng Tam cười: “Mặt đẹp là được rồi. Ta không cần ngươi làm việc.”

Chương Hi Liệt nói: “Nhưng ta muốn luyện võ công.”

“Học võ phải học đứng tấn trước, không dùng được tay ngươi.” Phượng Tam mỉm cười, đỡ thắt lưng gầy của Chương Hi Liệt, nhéo một cái, thấp giọng cười: “Dùng nơi này này. Học võ không phải vì đẹp mặt, muốn học công phu thực sự thì phải chịu khổ, ngươi thật sự đã hạ quyết tâm chưa?”

Chương Hi Liệt cảm thấy hông tê tê, trong lòng có một cảm giác tế nhị. Cậu không quen tiếp xúc da thịt với người ngoài, nhưng mấy ngày nay ở chung, lại có việc ôm hôn trong đêm dông tố, dường như càng ngày càng quen thuộc với Phượng Tam. Mượn lúc này mà nói, nếu như trước đây, cậu đã sớm đá Phượng Tam một cái rồi, nhưng hiện tại Phượng Tam sờ thắt lưng cậu, trong lòng cậu ngoài tức giận xấu hổ lại có một cảm giác vui sướng mơ hồ. Chương Hi Liệt thấy phản ứng này không đúng một tí nào. Nhưng sự ôm ấp dịu dàng của Phượng Tam là độc dược tuyệt thế, đã được nếm thử một lần là sẽ quen mùi, cuối cùng không thoát được nữa. Cậu tính tình đơn thuần, đối với việc nam nữ cũng không rõ cả mười phần chứ đừng nói tới chuyện giữa hai nam tử với nhau. Toàn là những vui mừng đáng xấu hổ, trong lòng lại có ý muốn thân cận thêm, càng khó quay đầu.

Phượng Tam dùng chân tách chân Chương Hi Liệt ra, đè vai cậu lại: “Mở chân ra, vai trầm xuống, lưng thẳng, gối quỳ.” Chương Hi Liệt đứng đúng theo yêu cầu của Phượng Tam, lại nghe Phượng Tam nói: “Đứng tấn là bước đầu tiên của luyện võ, bước chân vững chắc thì mới luyện quyền cước được.”

Chương Hi Liệt nói: “Ta muốn học kiếm.”

“Sau này sẽ dạy cho ngươi, trước luyện đứng tấn đã.” Phượng Tam nói rồi đi đến bàn đá ngồi xuống, sớm có thị nữ dâng trà xanh lên. Phượng Tam phất tay để họ lui ra, trong viện chỉ còn hai người bọn họ.

***

Đứng tấn là chuyện cực kỳ vất vả, muốn luyện võ phải qua ải này trước. Chương Hi Liệt lúc đầu còn cố gắng nhẫn nại, càng về sau càng cảm thấy hai chân tê dại không chịu nổi, nhịn thêm một khắc cũng vô cùng gian nan. Cậu khổ cực thế này, Phượng Tam lại ngồi ở bàn nhàn nhã uống trà, càng nhìn càng khiến người ta tức giận. Hắn uống trà cũng không yên, vừa uống vừa lắc đầu nói tư thế của Chương Hi Liệt không đúng.

Chương Hi Liệt mệt mỏi không chịu nổi, cũng không muốn nói với Phượng Tam, không ngờ qua thời gian uống một chén trà nhỏ cậu đã đến cực hạn, hai chân hơi run lên, hô hấp dồn dập, máu dồn lên não. Thời tiết không tính là nóng, mà cậu thì mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống từ trán.

Phượng Tam biết cậu sẽ duy trì được, mỉm cười, rót một ly trà cho Chương Hi Liệt, cố ý giễu cợt: “Nếu ngươi không chịu nổi thì đừng luyện võ nữa. Chương gia các ngươi là kẻ có tiền, Phượng gia chúng ta không thiếu cao thủ. Mặc kệ đi đến đâu, chẳng lẽ còn cần ngươi động tay?”

Chương Hi Liệt tích luỹ mệt nhọc trong lòng, trước mắt biến thành màu đen; nghe xong lời này lại cắn chặt khớp hàm, cố sống cố chết mà chống đỡ. Thời gian giống như ngừng lại, tai cậu ù lên từng đợt, nhưng cậu lại có thể nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập, từng nhịp từng nhịp một, giống như có người đặt một chiếc trống bằng da bò vào ngực cậu mà gõ, tiếng vang rất kêu nhưng đục, mang theo cả điềm xấu làm người ta kinh hãi. Đùi cậu giống như có trăm ngàn con kiến đang bâu lấy cắn, đau nhức gần như chết lặng, máu như phát điên chạy khắp mạch máu, từng đợt từng đợt xông lên não, giống như muốn đục một lỗ trên đỉnh đầu cậu rồi phun ra ngoài.

Tiếng tim đập càng ngày càng vang, máu dồn càng lúc càng nhanh, trước mắt là ánh sáng đỏ đen hỗn độn, trong ngực giống như tắc một khối bông, phong tỏa mọi đường hô hấp, không cho cơ thể một chút không khí nào.

Chương Hi Liệt mở to hai mắt, nhìn bầu trời như lộn ngược, lá cây màu xanh, bông hoa màu trắng, các ánh sáng nhiều màu lóe lên, trong tai là tiếng tim đập của mình và tiếng kêu lên sợ hãi của Phượng Tam. Đầu óc bị dòng trước đen đục tràn vào, không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, rồi thân thể đổ vào cái gì đó mềm mại, hai chân cứng đến chết lặng được giải phóng. Thật thoải mái. Nhưng hô hấp bất động, hô hấp càng ngày càng yếu dần. Ánh mắt Chương Hi Liệt mở lớn hơn nữa, rõ ràng thấy gương mặt Phượng Tam đã mất vẻ trấn tĩnh thong thả, bị sự bối rối giật mình chiếm hết toàn bộ.

Chương Hi Liệt đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đưa tay lên, ra sức như muốn bắt lấy cái gì đó, rồi cậu quả nhiên đã bắt được. Cậu nhận ra đó là bàn tay Phượng Tam, dày mà ấm áp. Cậu vẫn cảm thấy sợ. Hô hấp của cậu yếu ớt, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, tiếng tim đập không ngừng lớn, máu dâng trào sôi sục, cậu cảm thấy mình muốn nổ tung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.