Mấy khóm trúc đứng lặng ngoài cửa sổ hồi lâu, một cơn gió lướt qua kéo theo âm thanh xào xạc, hòa với tiếng nước chảy khiến bên trong gian nhà càng thêm yên tĩnh, thanh nhã .
Trong thư phòng ở Đào Nguyên Cư bày rất nhiều loại sách, tất cả đều do Cơ
Phượng Ly sai người chuẩn bị cho Hoa Trứ Vũ. Trong lúc Hoa Trứ Vũ đang
đọc sách thì nghe thấy tiếng Lộng Ngọc bên ngoài:
"Cô nương, Tam công chúa tới chơi."
Hoàng Phủ Yên? Hoa Trứ Vũ thấy hơi bất ngờ, nàng biết Hoàng Phủ Yên không
thích nàng, nhưng nàng lại rất quý Hoàng Phủ Yên, liền bảo Lộng Ngọc mời Hoàng Phủ Yên vào.
Thị nữ vén rèm sang hai bên, Hoàng Phủ Yên chậm rãi bước vào, vừa thấy Hoa Trứ Vũ liền thi lễ: "Yên Nhi xin chào hoàng tẩu."
Hoa Trứ Vũ ngây người, lối xưng hô hoàng tẩu này khiến nàng cảm thấy lúng túng.
"Trước đây Yên Nhi luôn hiểu lầm hoàng tẩu. Hôm nay tới đây mong hoàng tẩu thứ lỗi." Hoàng Phủ Yên cúi đầu nói.
Hoa Trứ Vũ rất kinh ngạc. Nàng vẫn còn nhớ rất rõ. Hôm bắt gặp Hoàng Phủ
Yên và Ôn Uyển trong ngự hoa viên, trong mắt Hoàng Phủ Yên còn tràn ngập địch ý. Nhưng nàng chỉ có thể đi tới cầm tay Hoàng Phủ Yên, mỉm cười
nói: "Công chúa, công chúa gọi như vậy ta thật không dám nhận."
Hoàng Phủ Yên vội vàng nói: "Vũ tỷ sớm muộn gì cũng trở thành hoàng tẩu của
Yên Nhi. Có phải Vũ tỷ vẫn chưa tha thứ cho Yên Nhi, vẫn còn nghi ngờ
Yên Nhi sao?"
Hoa Trứ Vũ khẽ cười: "Sao ta có thể nghi ngờ công chúa được?"
Lúc này Hoàng Phủ Yên mới thấy an lòng đưa mắt quan sát căn phòng, sau đó
cười tủm tỉm nói: "Nơi của Vũ tỷ đúng là nơi đẹp nhất hoàng cung, ở đây
hoàn toàn không giống như đang ở trong cung, mà giống như một nơi thế
ngoại đào nguyên vậy! Vũ tỷ, sau này muội có thể đến chỗ tỷ chơi không?"
"Lúc nào cũng được, ta rất hoan nghênh!" Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
"Cám ơn Vũ tỷ!" Hoàng Phủ Yên vui mừng nói. " Yên nhi muốn dạo chơi, Vũ tỷ có muốn đi cùng Yên nhi không?"
Hoa Trứ Vũ lắc đầu nói: "Sức khỏe của ta không được tốt. E là không thể đi
cùng công chúa rồi!" Hoàng Phủ Yên khẽ lướt mắt nhìn qua bụng của Hoa
Trứ Vũ, che miệng cười nói: "Đúng là quên mất, Vũ tỷ không tiện đi lại,
vậy muội đi một mình vậy." Sau đó, Hoàng Phủ Yên dẫn cung nữ vào trong
rừng dạo chơi, Hoa Trứ Vũ khẽ chau mày. Nàng cũng hiểu được một chút về
tính cách của Hoàng Phủ Yên, trước giờ Hoàng Phủ Yên vẫn luôn có định
kiến với nàng, hôm nay lại tới lấy lòng nàng khiến nàng cảm thấy nghi
ngờ.
Hoàng Phủ Yên cầm cần câu ngồi ven bờ hồ, thong thả câu cá.
"Các ngươi đi xa ra, đừng làm kinh động tới cá của ta! Tốt nhất vào trong
rừng mà chơi, không có lệnh của bản công chúa, không được tới đây!"
Hoàng Phủ Yên nói với mấy cung nữ phía sau.
Hai cung nữ kia nghe vậy, thi lễ nói: "Dạ! Công chúa!"
Ánh mặt trời ban trưa, gió thổi, hoa rơi, sóng nước, đẹp như một bức tranh
thủy mặc. Hoàng Phủ Yên ngồi câu cá ở ven hồ, Hoa Trứ Vũ ngồi đọc sách
trên ghế trúc.
Trong bầu không khí yên tĩnh thỉnh thoảng truyền tới tiếng hoan hô của Hoàng
Phủ Yên, sau đó là tiếng cá rơi vào giỏ. Không ngờ, Hoàng Phủ Yên biết
câu cá thật.
Đang đọc sách tới nhập thần chợt nghe thấy tiếng hét đầy kinh hãi của Hoàng
Phủ Yên, nàng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Hoàng Phủ Yên đã rơi xuống
hồ, hô lớn: "Vũ tỷ cứu muội!"
Hoa Trứ Vũ chạy nhanh về phía hồ, lệnh cho Lộng Ngọc: "Lộng Ngọc, ngươi mau cứu Tam công chúa lên."
Lộng Ngọc tái mặt nói: "Cô nương, nô tỳ không biết bơi!"
"Chạy đi gọi người!" Hoa Trứ Vũ lạnh lùng ra lệnh.
Lộng Ngọc vội vã chạy đi, Hoa Trứ Vũ đứng quan sát thêm một lúc, rõ ràng
Hoàng Phủ Yên bắt đầu đuối sức, nàng ném khúc cây xuống hồ, tung người
điểm mũi chân lên đó nhảy về phía Hoàng Phủ Yên. Vừa vươn tay định kéo
Hoàng Phủ Yên lên thì thấy Hoàng Phủ Yên vừa ho khụ khụ, vừa nói: "Cô
không thể. . . . . . gả cho huynh ấy, ta không cho phép cô. . . . . . gả cho huynh ấy!"
Hoa Trứ Vũ khẽ cười: "Ta biết mà!"
Nàng biết trong triều có bao nhiêu người muốn giết nàng, cũng biết có bao
nhiêu người không muốn nàng gả cho Cơ Phượng Ly, nhiều thêm một Hoàng
Phủ Yên cũng không có gì lạ!
Nàng kéo Hoàng Phủ Yên ra khỏi mặt nước, giữ chặt eo, ném cô ta lên bờ.
Gió thổi qua khiến làn tóc có phần rối bù, cánh tay tự nhiên có cảm giác tê ngứa như bị gai đâm, Hoa Trứ Vũ cúi đầu nhìn lại. Bên tai còn vang lên
tiếng của Hoàng Phủ Yên: "Ta biết cô giả mang thai, cô đừng hòng che
giấu được nữa!"
Hoa Trứ Vũ không ngờ Hoàng Phủ Yên độc ác tới vậy, nàng cau mày nói: "Công
chúa. Ta không ghét bỏ gì cô, nhưng là có một số chuyện, ta hy vọng cô
nên suy nghĩ cho kỹ, đừng để cho người khác lợi dụng." Tiểu nha đầu này
sao có thể tâm cơ tới mức này, chắc chắn là do người khác xúi giục!
Hoàng Phủ Yên cúi đầu không nói gì. Đúng lúc này, Lộng Ngọc và đám thị vệ đã chạy tới.
Hoa Trứ Vũ nhảy đến bên bờ, Lộng Ngọc nhìn thấy sắc mặt Hoa Trứ Vũ có phần
tái nhợt, vội vàng chạy tới đỡ nàng, hỏi: "Cô nương, người làm sao vậy?"
"Ta không sao. Lộng Ngọc, ngươi đỡ ta vào trong đi." Cảm giác tê ngứa trên
tay bắt đầu khuếch tán, nàng giơ tay điểm huyệt đạo trên vai, dùng nội
lực áp chế chất độc.
Cung nữ của Hoàng Phủ Yên đã dần theo ngự y tới. "Bản công chúa không có
việc gì. Ngược lại Vũ tỷ vì cứu ta mà động tới thai khí, long tự của
hoàng huynh quan trọng hơn, ngươi mau chẩn mạch cho Vũ tỷ đi!"
Đôi mắt ngự y khẽ lóe sáng lên, trầm giọng nói: "Vi thần tuân lệnh!"
Hoa Trứ Vũ bừng tỉnh, e là ngự y này đã được Hoàng Phủ Yên mua chuộc tới
đây để chẩn mạch cho nàng. Xem ra, có rất nhiều người không tin nàng
mang thai con của Cơ Phượng Ly. Nàng vừa định mở miệng nói thì cảm thấy
choáng váng. Không ngờ độc của Hoàng Phủ Yên lại nặng tới mức này, nếu
nàng hôn mê bất tỉnh, ngự y bắt mạch cho nàng cũng là lẽ thường tình,
bảo sao Hoàng Phủ Yên lại nói, lần này nàng không thể che giấu được nữa.
Hoa Trứ Vũ nhân lúc mình vẫn còn tỉnh táo đưa tay nhéo Lộng Ngọc một cái,
Lộng Ngọc nghiêm mặt: "Không dám phiền Dương ngự y, cô nương có ngự y
khác chẩn mạch rồi, ngài nên xem cho công chúa trước đi!" Nói xong, nàng dìu Hoa Trứ Vũ bước vào bên trong Đào Nguyên Cư.
"Công chúa không có gì đáng ngại, nhưng Hoa tiểu thư trông có vẻ rất nghiêm
trọng, nếu chậm trễ, chỉ e sẽ gặp nguy hiểm!" Dương ngự y trầm giọng
nói.
Lộng Ngọc kinh hãi, nhìn lại thì thấy sắc mặt Hoa Trứ Vũ trắng bệch như
tuyết, hoảng hốt không biết làm sao! Nhưng vào lúc này, Đường Ngọc đã
dẫn thị vệ tới, lạnh nhạt nói: "Nếu trúng độc, việc này giao lại cho bản quan!"
Lộng Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Dương ngự y không cam lòng, còn đang định nói gì đó thì Đường Ngọc đã hạ
lệnh: "Đào Nguyên Cư là nơi vương phi an thai, người ngoài không được
phép ở lại quá lâu, Dương ngự y, mời!"
Dương ngự y có không cam lòng hơn nữa cũng phải rời đi. Đào Nguyên Cư này quả thật không phải mới hắn được phép tới, nếu không phải có cung nữ của
công chúa gọi tới chẩn bệnh, hắn cũng không có tư cách bước vào đây. Mắt thấy kế hoạch thật bại đành ngậm ngùi đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Yên từ từ đứng dậy, quần áo trên người vẫn còn dính đầy nước ẩm
ướt, nàng ta cắn cắn môi, nói với hai tiểu cung nữ: "Đi theo ta!"
Trong Cần Chính Điện, trên long án chạm trổ từ gỗ Tử Đàn có một đỉnh đồng
chạm trổ hoa văn phượng hoàng đang tỏa ra mùi hương dịu nhẹ.
Cơ Phượng Ly đang ngồi phê duyệt tấu chương, thái giám đứng hầu bên cạnh,
cả điện yên tĩnh không có tiếng động. Cơ Phượng Ly cầm bút dừng trên
không trung rất lâu, mãi vẫn không phê nổi một chữ, rõ ràng không khí
xung quanh rất yên tĩnh, vắng lặng, nhưng sao hắn lại mất bình tĩnh thế
này.
Có thái giám bên ngoài bẩm báo: "Vương Gia. Tam công chúa cầu kiến!" Cơ
Phượng Ly ngẩng đầu nhìn lên, hai hàng chân mày khẽ chau lại. "Để công
chúa vào đi!" Nói xong, chiếc bút chấm mực đỏ ở trên không trung nặng nề chấm xuống bản tấu chương.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tới gần chỗ hắn mới dừng lại. Nhưng mãi
lâu sau vẫn chưa thấy nói gì. Cơ Phượng Ly buông bút ra, xếp gọn chồng
tấu chương, nheo mắt hỏi: "Yên Nhi, muội sao vậy?"
Hoàng Phủ Yên vẫn mặc bộ váy kia. Cả người ướt đẫm, cơ thể mảnh khảnh không
ngừng run lên, không biết là do lạnh hay do sự kích động trong lòng. Cơ
Phượng Ly hỏi mà cô vẫn chưa nói gì. Một lúc sau, cô hít sâu cố gắng
kiếm chế bản thân, đưa mắt nhìn Cơ Phượng Ly.
Đã nhiều năm như vậy, dù thích Cơ Phượng Ly nhưng cô cũng chỉ dám đứng
trong góc tối lén nhìn trộm hắn, ngưỡng mộ hắn. Mãi đến khi hắn cự tuyệt lời tứ hôn của phụ hoàng. Tình cảm đó như bị tạt một gáo nước lạnh. Dù
rất khổ sở nhưng cô không trách hắn, đơn giản vì cô biết mình không xứng với hắn. Mãi đến hôm ở trên pháp trường, hắn phái người tìm cô, nói
trước khi lên pháp trường hãy mang ly rượu độc này tới cho hắn. Đó cũng
là lần đầu tiên cô có can đảm đối mặt với hắn, hắn nói trước giờ hắn vẫn coi cô như muội muội của mình. Sau cô mới biết, thì ra cô đúng là muội
muội của hắn.
Mấy ngày này, cô dần tiếp nhận sự thật hắn là hoàng huynh của cô, nhưng mỗi khi đối mặt, cô chưa bao giờ gọi hắn là hoàng huynh.
Cô bình tĩnh nhìn Cơ Phượng Ly. Cuối cùng, cô miễn cưỡng mỉm cười, cất tiếng: "Hoàng. . . . . . huynh. . . . . ."
Cơ Phượng Ly khẽ nhíu mày: "Yên Nhi, sao lại tới đây, có chuyện gì gấp
sao? Còn khiến mình tới mức này? Người đâu, dẫn công chúa đi thay áo!"
Giọng nói của hắn thanh thuần như nước, dịu nhẹ như gió xuân, giọng nói
này khiến Hoàng Phủ Yên thôi run rẩy, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn
nhiều.
"Không cần, muội có chuyện muốn nói với hoàng huynh!" Hoàng Phủ Yên cúi đầu nói.
Cơ Phượng Ly ra hiệu cho thái giám, cung nữ lui hết ra ngoài, hắn đứng dậy đi tới trước mặt Hoàng Phủ Yên, khẽ hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?" Sao hắn lại linh cảm có chuyện gì đó rất tồi tệ.
Hoàng Phủ Yên giật mình ngước mắt nhìn hắn. Trong đôi mắt lanh lợi hoạt bát có phần mờ mịt.
"Huynh thật sự muốn thành thân với. . . . . . nữ nhân kia?" Gom hết dũng khí, cô cất tiếng hỏi.
Cơ Phượng Ly thở dài. Sau đó nhếch môi khẽ cười: "Đúng vậy! Ta muốn thành thân với nàng!"
Hai mắt Hoàng Phủ Yên lập tức đỏ hoe, gượng gạo cười, cô môi mím chặt môi,
gương mặt càng thêm tái nhợt: "Thứ cho Yên Nhi cả gan nói một câu, cô ta không xứng, đừng thành thân với cô ta!"
Hoàng Phủ Yên vốn là kiểu người yếu đuối khiến người ta vừa nhìn đã muốn che
chở. Nhưng vì câu nói này, đôi mắt Cơ Phượng Ly tối sầm lại, trầm giọng
nói: "Yên Nhi! Ta còn tưởng muội không giống những người khác. . . . . . Yên Nhi, muội không hiểu, trong lòng ta, không có ai sánh được với nàng ấy!"
Hoàng Phủ Yên cắn răng nói: "Người không hiểu cô ta không phải muội, chắc
hoàng huynh cũng biết khi còn làm thái giám, cô ta với Vô Song có. . . . . . quan hệ mập mờ. Nhưng nhất định huynh không biết, . . . . . . cô
ta. . . . . . Hoàng Phủ Yên run rẩy mãi không nói hết câu, Cơ Phượng Ly
khẽ nhắm mắt lại, nhanh chóng che đi sự u ám trong lòng. Nhưng chỉ một
lát sau hắn đã thản nhiên nói: "Yên Nhi, muội mau về đi, dù nàng đã làm
những chuyện gì, cả đời này hoàng huynh chỉ yêu một mình nàng, cũng chỉ
thành thân với một người là nàng!" Nói xong, hắn quay lại long án, bưng
chén trà lên uống.
Hiển nhiên những lời này của Cơ Phượng Ly đã kích động tới Hoàng Phủ Yên, cô hét lên: "Cô ta . . . . . cô ta từng mang thai!"
Bàn tay Cơ Phượng Ly khẽ run lên, nước trà trong chén sánh cả ra ngoài.
Sắc trời bắt đầu tối dần, những ánh đèn mờ nhạt hắt qua cửa sổ. Trên gương
mặt tuấn mỹ của hắn như bao phủ thêm một tầng sương lạnh. Ánh mắt cũng
trở nên sắc bén, lạnh giá.
Hắn nhướng mày nói: "Yên Nhi, vì sao muội lại biết những chuyện này? Không
phải ngày thường luôn giữ mình ở trong cung sao. Nếu để hoàng huynh biết ai nói loạn trước mặt muội, hoàng huynh tuyệt đối không tha cho người
đó, muội đi đi, tới Hoàng am chăm sóc mẫu hậu một thời gian!"
"Hoàng. . . . . . huynh!" Hoàng Phủ Yên kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, quả
thật không dám tin, hoàng huynh cứ như vậy mà cấm túc nàng. Mẫu hậu nàng là Nhiếp hoàng hậu, kể từ hắn quay về cung chấp chính vẫn bị cấm túc
trong Hoàng am, vậy mà hôm nay hắn cũng đẩy nàng tới đó.