Ngày thứ hai của lễ hội là hoạt động tế trời, cũng không có cuộc tỷ thí nào. Vì không có chuyện gì làm nên cả ngày Hoa Trứ Vũ đều ở trong trại, may
mà trong này cũng có mấy quyển sách, không quá mức nhàm chán.
Đến buổi chiều, cả nam lẫn nữ bắt đầu đốt lửa trại chè chén say sưa. Hoa
Trứ Vũ không có hứng thú lắm, đang định đi nghỉ sớm thì nghe thấy tiếng
Hồ cầm từ từ truyền tới.
Nghe tiếng đàn, hình như ở rất gần trại của nàng.
Làn điệu chậm rãi chảy qua như dòng nước, như làn gió đêm trên thảo nguyên
có phần hư vô mờ mịt. Không phải là một khúc nhạc vui vẻ, mà mang theo
một nỗi phiền muộn và mất mát, lại có phần lưỡng lự, nhẹ nhàng truyền
đến bên tai Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ cũng không muốn để ý tới, nhưng người tấu đàn hình như không
biết mệt, đàn không ngừng nghỉ từ khúc này qua khúc khác.
Loáng thoáng, trong làn điệu du dương, bi thương này, bắt đầu vang lên những tiếng người nói đầy hỗn loạn.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười, nghĩ rằng tuy lễ hội này là quốc hội của Bắc Triều,
nhưng chẳng khác lễ hội mai mối là mấy. Chẳng phải Lưu Phong với Hồi
Tuyết cũng qua lễ hội này mà đến với nhau sao, còn tiếng Hồ cầm đêm nay, không biết là người đàn ông nào đang theo đuổi người trong lòng đây.
Lại nói, có một phong tục như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không xuất hiện nghiệt duyên như nàng và Cơ Phượng Ly.
Tiếng Hồ cầm càng lúc càng càng du dương, tiếng người bên ngoài cũng càng lúc càng ồn ào.
Hoa Trứ Vũ buông quyển sách trong tay xuống, đứng dậy mở cửa trại ra, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bên ngoài, mặt trăng đang treo cao trên bầu trời, vừa to vừa tròn, trong sáng, tinh khiết làm người ta thương cảm.
Tiêu Dận đang ngồi trên một tảng đá, tay trái đánh đàn, tay phải kéo cầm
cung hết sức chuyên chú. Ánh trăng trong như nước rơi xuống hai vai hắn, rửa trôi sự lạnh lẽo trên người hắn, nhưng không xua đi được sự ưu
thương, hiu quạnh do hắn tỏa ra.
Giống như ưu thương vì tình.
Vẻ cô đơn giống như cầu cũng không được.
Một Tiêu Dận như vậy khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy cực kỳ xa lạ.
Nàng càng không ngờ Tiêu Dận lại tới trại của nàng diễn tấu. Mà xung quanh
hắn, có không ít người Bắc Triều vậy quanh, giống như đã chờ đợi rất
lâu, lúc bọn họ nhìn thấy Hoa Trứ Vũ vén rèm đi ra, đều đồng loạt hoan
hô.
Có người cao giọng nói: “Điện hạ, cuối cùng cô ấy cũng đã ra!”
“Tiểu dân chỉ biết, chắc chắn cô ấy đã bị chân tình của điện hạ làm cho rung động.” Có người kích động nói.
Đây là ý gì?
Tiêu Dận cũng ngừng kéo đàn, thoát khỏi vòng vây của mọi người chạy về phía Hoa Trứ Vũ.
Ánh trăng trong như nước, những bước chân vững vàng chạy về phía nàng, trên môi khẽ nở nụ cười dịu dàng, ôn nhu. Hoa Trứ Vũ mở to mắt nhìn, nàng
không có nhìn nhầm, quả thật là một nụ cười ôn nhu giết người không cần
đền mạng. Đôi mắt hắn tỏa sáng như những vì sao trong đêm tối.
Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nhìn hắn, rồi đột ngột quay người nhẹ nhàng đi vào
trong trại, một tiếng rầm vang lên, nàng đã đóng chặt cửa trại lại.
Lễ hội long trọng như vậy có rất đông người, do đó những lời đồn nhảm cũng truyền đi rất nhanh.
Việc Thái Tử Tiêu Dận đau khổ theo đuổi một cô nương Nam Triều, không tiếc
mạo hiểm đi tham gia tranh đoạt tuyết liên. Bị người cự tuyệt lại thương tâm đến cực điểm, đêm khuya uống rượu giải sầu, sau khi say mèm bị
thích khách hãm hại. Nhưng sau khi hắn tỉnh lại, chuyện đầu tiên hắn làm chính là tới trại của cô nương Nam Triều kia kéo Hồ cầm. Kéo một khúc
lại một khúc, vậy mà vẫn không đoạt được trái tim người con gái kia.
Mà Tiêu Dận giống như đang phối hợp với những lời đồn đó, hàng đêm đều đến trước trại Hoa Trứ Vũ kéo Hồ cầm, khiến Hoa Trứ Vũ không có lấy một đêm ngon giấc.
Đôi lúc nàng còn nghĩ, những cô nương ở Bắc Triều đồng ý gả ra ngoài, có phải chỉ để đổi lại một giấc ngủ ngon không?
Hoa Trứ Vũ còn định giữ thái độ lạnh nhạt, hờ hững, nhưng đến buổi tối ngày thứ ba, nàng thật sự không chịu nổi nữa.
Nàng muốn biết, rốt cuộc Tiêu Dận định làm gì vậy? Những lời đồn trên thảo
nguyên, một chữ nàng cũng không tin. Tuy trong lời đồn toàn những việc
có thật, nhưng nàng không tin, trái tim Tiêu Dận cũng giống như những
lời đồn đại vậy, si mê nàng.
Nàng mở cửa trại, nhìn Tiêu Dận đạp qua mấy bụi cỏ từng bước đi về phía
nàng. Lúc đến trước mặt nàng, thân hình cao lớn đứng yên, lấy từ trong
ống tay áo ra một thứ, sau đó nâng bàn tay nàng lên, chậm rãi đeo vào.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy rõ đây là chiếc lắc tay màu
vàng, trên bề mặt chạm trổ hoa văn chim ưng bắt thỏ, còn đính thêm mấy
chiếc chuông nhỏ màu vàng.
“Tiêu Dận, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Có thể nói thẳng cho ta biết không?”
Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nhìn hắn, không hề khách khí hỏi.
Tiêu Dận chỉ mỉm cười, đột ngột cúi xuống người nàng, khuôn mặt tuấn mỹ
phóng đại ngay trước mắt, gần đến mức Hoa Trứ Vũ có thể cảm nhận được
hơi thở của hắn phả đều đều vào mặt nàng.
Hắn cúi đầu nói khẽ vào tai nàng, “Nhận lấy chiếc lắc này, đừng quên lời hứa của cô với ta.”
Lời hứa?
Hoa Trứ Vũ nhăn mày, lúc trước nàng đồng ý giúp hắn thu phục ba tộc lớn,
giúp hắn loại bỏ nguy cơ uy hiếp việc đăng cơ của hắn. Chuyện thứ nhất
nàng đã giúp hắn làm xong, như vậy lời hứa trong miệng hắn có lẽ là
chuyện thứ hai.
Nàng còn nghĩ Tiêu Dận không cần nàng giúp đỡ, thì ra không phải như vậy.
Nhưng việc đó thì có quan hệ gì với chuyện nàng nhận lắc tay này?
Trong lúc nàng còn nghi hoặc, ngón tay thon dài khẽ nắm lấy tay nàng, cẩn
thận đeo chiếc lắc tinh xảo kia lên cổ tay trắng nõn của nàng.
Hoa Trứ Vũ khẽ giật cổ tay lại, những chiếc chuông nhỏ màu vàng kia liền phát ra những tiếng đinh đang trong trẻo vui tai.
Phía sau Tiêu Dận là những người hàng đêm ngồi xem hắn kéo Hồ cầm, đang vui
vẻ hoan hô. Vì cuối cùng, điện hạ của bọn họ đã chiếm được trái tim
người trong lòng mình.
Trái tim Hoa Trứ Vũ lại từ từ chìm xuống trong những tiếng reo hò dậy trời này.
Chỉ là diễn kịch thôi mà, sao phải kích động như vậy?