Tần Duẫn Chi có giờ dạy buổi sáng. Học kỳ này, học viện sắp xếp cho anh chương trình dạy, là bộ môn “Lịch sử cổ đại Trung Quốc”. Đây cũng là một môn học bắt buộc, sinh viên đến lớp cũng là những người đã học ở khóa trước. Cứ như vậy, không hiểu sao cứ cảm giác thấy thiếu thiếu một điều gì đó.
Tan học, hai ba sinh viên hỏi anh một chút vấn đề, dùng dằng hơn mười phút, ăn cơm trưa xong trở lại căn hộ, cũng khá gần.
Mà bên kia, Ôn Bắc Bắc đã rời giường từ sớm, cầm mấy cuốn sách Tần Duẫn Chi cho mượn nhìn nhìn ngắm ngắm. Có thế nào thì cũng đã mượn quá lâu rồi, một chữ quên cũng không thể nào nói nổi. Sách xưa của Tần Duẫn Chi không ít, cũng khá phong phú. Mỗi lần Ôn Bắc Bắc mượn đều là những loại sách này, nhưng lần trước lại chọn cuốn “When Nietzsche Wept” để đọc. Ngẩng đầu lên nhìn một chút cũng thấy đã trễ.
Đi đứng không tiện, Ôn Bắc Bắc chỉ làm cơm trưa thực đơn giản, ăn xong, nhìn lên đồng hồ cũng đã hơn mười hai giờ, lại không biết khi nào Tần Duẫn Chi đến, cô định về phòng đọc sách tiếp. Nhưng khi quay về phòng, ánh mắt vô tình nhìn thoáng bóng dáng mình qua tấm kính trên tủ đựng quần áo. Phản chiếu trong tấm gương, là dáng vẻ có chút lộn xộn, đúng là đã tùy tiện quá mức.
Nhớ đến một câu khen vu vơ của Tần Duẫn Chi ngày hôm trước, Ôn Bắc Bắc nhảy lò cò đến tủ quần áo, mở ra, bắt đầu lục lục lọi lọi. Nhưng cũng phải nói một điều, thường ngày, Ôn Bắc Bắc rất ít khi chú ý tới quần áo, mà giờ phút này lại không có mẹ ở nhà, đối với mấy loại trang phục này, thật sự có chút bối rối luống cuống, không biết phải “xuống tay” như thế nào.
Chuông cửa vừa vang lên, váy Ôn Bắc Bắc mới mặc vào được một nửa. Cô kéo nhanh váy lên, nhìn vào gương sửa sang lại tóc tai, rồi lại nhảy tới cửa, hít sâu hai cái lấy tinh thần mới có thể mở cửa ra.
Trong phòng ngoài phòng, không bật máy sưởi, thực sự như đương tồn tại hai mùa. Cửa vừa mở ra, một luồng khí lạnh liền ập tới, Ôn Bắc Bắc rung mình một cái. Lạnh quá.
Tần Duẫn Chi thấy cảnh tượng trước mắt mình, thậm chí có chút hoài nghi không biết có phải mình nhấn chuông nhầm nhà rồi không. Trước mắt là một cô gái mặc một chiếc váy ngọt ngào, màu trắng thuần khiết, tất chân kéo lên cao, mang đến cảm giác xấu hổ lẫn ngượng ngập không nói nên lời. Tần Duẫn Chi nhíu nhíu mày, tầm mắt một đường đi xuống, rốt cuộc nhìn đến dáng “Gà Đứng Một Chân”, cộng thêm cái chân còn quấn băng kia, mới mở miệng gọi một tiếng, “Ôn Bắc Bắc.”
“Thầy Tần…” Giọng Bắc Bắc trở nên mất hết hơi, gặp ánh mắt Tần Duẫn Chi, vô cùng ngượng ngùng kéo kéo váy xuống, nói: “A…mời thầy vào nhà…”
Tần Duẫn Chi vừa bước vào, Ôn Bắc Bắc lẹ tay đóng cửa lại, thế này mới cảm thấy ấm áp hơn, thở dài một hơi dễ chịu. Cả buổi lựa quần áo, rốt cuộc lại chọn ngốc. Có ai trời lạnh ngắt lại đi mặc đầm không chứ. Cô buồn bã gãi gãi đầu, với lại, sao mẹ lại mua toàn váy ngắn hết nha…
Gặp Ôn Bắc Bắc cứ đưa mặt về phía cửa, thật lâu không có hành động nào, Tần Duẫn Chi tốt bụng nhắc: “Ôn Bắc Bắc?”
Ôn Bắc Bắc bị anh gọi một tiếng, phục hồi tinh thần, vội vàng nói: “À, tiên sinh, không đúng, thầy, mời ngồi, để em pha trà.” Ôn Bắc Bắc nói xong, bám tường chuẩn bị lò cò qua phòng bếp, nhưng Tần Duẫn Chi kéo tay cô lại.
“Nếu em cứ nhảy đi lấy nước như vậy, đến khi tôi cầm, cũng đã đổ hơn một nửa.” Anh hơi cười cười, sau đó nói: “Tôi chỉ đến thăm em một chút, đừng dùng nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy.”
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Tần Duẫn Chi truyền tới khiến suy nghĩ của Ôn Bắc Bắc đã gần như bị cháy hỏng hoàn toàn, vì thế chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, cũng không hỏi xem rốt cuộc Tần Duẫn Chi tới thăm cô hay là tới thăm sách.
Giúp Ôn Bắc Bắc một chút, hai người ngồi uống sofa. Ôn Bắc Bắc rất có quy củ, hai tay đặt trên đầu gối, cúi đầu không nói một lời nào. Tần Duẫn Chi bất đắc dĩ, bắt đầu tạo đề tài.
“Chân em không tốt sao, hai ngày này không thấy đi học?”
“Dạ. Phải nghỉ hai tuần.”
Ôn Bắc Bắc thuận theo đáp, cũng không nói thêm điều gì, vì thế nửa phút sau lại tiếp tục im lặng.
“Học kỳ này tôi dạy Lịch sử cổ đại Trung Quốc, nhưng hai tiết trước cũng không thấy em đến học.”
Đầu Ôn Bắc Bắc càng thấp xuống. Cô cảm thấy không cần thiết nói cho anh biết, chính là vì cái chuyện đậu đỏ kia nên không được tự nhiên, không muốn nhìn thấy anh, vì thế cũng không đi học lớp kia. “À, bởi vì…em mắc một môn khác. Sau này nếu có cơ hội sẽ đi nghe.” Lời nói dối cũng hợp tình hợp lý, Ôn Bắc Bắc chưa từng phát hiện mình cũng có khả năng nói dối này.
“Ừ, lâu rồi cũng không nghe em gọi tiên sinh.”
Ôn Bắc Bắc gãi gãi đầu trả lời: “Bạn em nói, gọi tiên sinh, có chút không hợp.”
Tần Duẫn Chi cười khẽ, nói: “Đúng là có một chút.” Vì thế, chỉ thấy cằm Ôn Bắc Bắc sắp chạm tới ngực.
“Được rồi, không phải là em nói sai cái gì.” Tần Duẫn Chi nói tiếp: “Nhưng nhìn em tinh thần cũng tốt, tôi cũng yên tâm.”
“A?” Ôn Bắc Bắc lại ngẩng đầu nhìn, lại ngó quần áo mình đương mặc: “Không phải không phải…cái này…” Cô muốn giải thích một chút, lại không tài nào mở miệng được.
“Nhìn rất đẹp, thật đấy. Ôn Bắc Bắc, em cũng nên biết rằng, em cũng rất xinh đẹp.” Tần Duẫn Chi bồi thêm một câu đúng vào trọng tâm: “Chỉ là, đừng cậy mình khỏe, giữ ấm vẫn rất quan trọng.”
Người đàn ông kia, lúc nói câu đó, trong mắt toàn ý cười. Ôn Bắc Bắc cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cô cười, có chút trẻ con sờ sờ cái mũi, không giấu được vui vẻ.
“Sức khỏe em tốt rồi, tôi cũng yên tâm, không quấy rầy em nữa.” Tần Duẫn Chi nói xong, liền đứng dậy. Ôn Bắc Bắc cũng lập tức đứng lên, nhất thời xúc động đã quên bén vết thương trên chân, cả người lảo đảo ngã sấp về phía trước. Tần Duẫn Chi, theo bản năng vươn tay đỡ.
Lúc chuẩn bị hóa thành đá đó, Ôn Bắc Bắc mới có phản ứng, mở mắt ra, lại chớp chớp hai cái, sau đó lại xác định, cách cô đúng một gang, là gương mặt anh tuần của Tần Duẫn Chi. Nếu cô không đoán sai, ắt hẳn Tần Duẫn Chi đã trở thành cái đệm cho cô dựa…
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của anh lại gần trong gang tấc, ngay cả tiếng tim đập cũng có thể cảm nhận được. Mắt Ôn Bắc Bắc lúc đấy mở to trừng trừng, dường như quên mất tư thế của hai người có biết bao nhiêu xấu hổ.
Tuy rằng Ôn Bắc Bắc ít khi xem tiểu thuyết tình yêu lãng mạn, nhưng thường xuyên bị mấy chị em đầu độc, rằng cảnh tượng này là điển hình của phim tình cảm, là cách gặp mặt bất ngờ ấn tượng nhất. Nhưng mà trong mắt Ôn Bắc Bắc, mấy cái trùng hợp kiểu bất ngờ này, trăm phần trăm đã tính toán trước.
Vì thế, Ôn Bắc Bắc mở miệng, nói với Tần Duẫn Chi: “Thầy, em thực sự không phải cố ý!”
Bình thường, Ôn Bắc Bắc không được chú ý, làn da bánh mật do đi nắng nhiều, cơ hồ đã che khuất ngũ quan sắc sảo xinh đẹp. Chỉ cần nhìn gần một chút mới có thể phát hiện, làn da cô rất mịn màng, đôi mắt vừa to vừa đen, trong trẻo đến mức có thể phản chiếu được tình cảm trong lòng mình. Hơi thở như sương sớm, không có trang sức hay mùi son phấn gì, tươi mát không lẫn bụi trần. Nhưng, loại mát lành này mới là một vũ khí trí mạng.
Tần Duẫn Chi hơi hơi thở dài, cô đúng là chưa trưởng thành, nhưng mà anh cũng đã có tuổi có tác, cô chẳng lẽ nghĩ anh thực sự là Liễu Hạ Huệ?