Phương Bắc Có Giai Nhân

Chương 17: Chương 17




Còn hơn một tháng nữa là hết hè, Ôn Bắc Bắc vẫn thường đến nhà Tần Duẫn Chi như dạo trước, chỉ là tần suất nhiều hơn bình thường, ăn cơm cũng không còn dè dặt gì nhiều nữa.

Chỉ là Ôn Bắc Bắc còn có chút xíu uể oải, dường như là sau sự kiện kia, hai người lại quay trở về khởi điểm bình thường bàn đầu, không lạnh không nóng, tức là chả có tiến triển gì them cả.

Tình cảm thường khiến cho người ta trở nên điên khùng, luôn nghĩ đến bản thân mình trong mắt đối phương là như thế nào, rồi lại có chút tự ti, một chút ngọt ngào, rồi lại là chờ mong. Tựa như bạn đánh nghiêng một khay màu nước, các sắc màu trộn lẫn vào nhau hỗn độn như vậy.

Một chút chờ mong cô dành cho Tần Duẫn Chi, là những xôn xao mà mối tình đầu thường hay có, ngập tràn trong lòng, lại khó có thể nói thành lời.

Dù sao, anh chỉ nói là sẽ chờ cô, không hơn.

Tuần cuối cùng của tháng tám, thời tiết đã không nóng nữa. Bố mẹ Ôn Bắc Bắc lại công tác bên ngoài, cô ở nhà một mình. Cô định đi nhà Tần Duẫn Chi ăn cơm, nhưng với số lần như vậy cũng có tý băn khoăn. Khả năng nấu nướng của Ôn Bắc Bắc không giỏi lắm, nhưng vẫn rat tay một phen, mời Tần Duẫn Chi xuống lầu ăn một bữa.

Tần Duẫn Chi đồng ý, nhấn chuông, cửa mở, liền thấy Ôn Bắc Bắc đương quàng một cái tạp dề màu sắc, mỉm cười đón vào nhà. Vào đến phòng, Ôn Bắc Bắc lại vời anh đến bàn ăn, ba bốn món được trang trí đầy đủ, nguyên liệu phối hợp cũng ổn, màu sắc cũng hồng hồng xanh xanh dễ nhìn.

“Thầy Tần, thầy ngồi đi.” Cô thay anh kéo ghế ra, lại lập tức chui vào bếp, “Để em bê canh ra nữa là ăn cơm.”

Nụ cười của cô sáng ngời. Một lát sau cô bê canh ra, Tần Duẫn Chi giúp cô đặt xuống bàn. Lấy đũa, xới cơm, hai người ngồi xuống dùng bữa.

Tần Duẫn Chi thấy mồ hôi rịn trên trán Ôn Bắc Bắc, giờ phút này lại cảm thấy cô bé này cũng có chút cảm giác của mẹ hiền vợ đảm.

“Ưm, thầy nếm thử xem sao, tuy không ngon bằng thầy nấu…” Ôn Bắc Bắc nói xong liền gắp một miếng thịt vào bát Tần Duẫn Chi, giọng nói cũng phấn khởi như ban nãy, ngược lại có chút không yên.

Tần Duẫn Chi cắn một miếng, thoáng nhìn ánh mắt Ôn Bắc Bắc đương nhìn mình đăm đăm, như sợ anh nói không ngon vậy. Anh mỉm cười, nuốt xuống rồi mới nói với cô gái nhỏ: “Ăn ngon lắm.”

Ôn Bắc Bắc nhận được lời khen liền cười tươi như hoa. Tần Duẫn Chi nhìn ánh mắt ấm áp kia, cô bé vẫn còn giữ tính cách của một đứa trẻ, chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ, như chỉ cần một cục đường là sẽ thỏa mãn. Anh có bao nhiêu may mắn mới có thể tìm thấy một cô bé như thế này đây?

Bữa cơm này, Tần Duẫn Chi ăn rất nhiều, cũng là bởi Ôn Bắc Bắc liên tục gắp thức ăn cho anh. Anh lại không muốn cô buồn, thấy cô bé con này vui vẻ như vậy, anh cũng vui vẻ chịu đựng theo.

Ăn cơm chiều xong, Tần Duẫn Chi giúp Ôn Bắc Bắc rửa chén. Ban đầu cô không chịu, nhưng Tần Duẫn Chi vẫn kiên trì, rốt cuộc cô cũng chấp nhận. Phòng bếp không rông lắm, hai người đều đứng ở bên trong, Ôn Bắc Bắc đứng sát bên cạnh Tần Duẫn Chi, tráng nước những cái bát anh vừa rửa xong úp lên kệ. Ánh đèn màu vàng đổ nghiêng nghiêng, cảm giác rất ấm áp.

Tần Duẫn Chi rửa bát xong, Ôn Bắc Bắc đưa khăn đến cho anh lau tay. Anh nhận lấy, đã thấy Ôn Bắc Bắc trưng ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Nói ra suy nghĩ của mình?” Tần Duẫn Chi hỏi.

Ôn Bắc Bắc hé hé miệng: “Hôm nay như vậy, cùng với thầy, à, thực vui vẻ. Chỉ là…” Chỉ là như thế, còn chưa đủ, không đủ giống người yêu…

Lời của cô ngập ngừng, không nói nữa. Tần Duẫn Chi cẩn thận nhìn Ôn Bắc Bắc, cô nhỏ lại nhìn chằm chằm chân của mình, hơi có chút…hương vị giận dỗi?

Vài năm nay, tuy rằng Tần Duẫn Chi đơn chiếc một mình, nhưng tâm tư của con gái cũng có thể nói là biết một chút. Trong khoảng thời gian này anh bận viết luận án, không có động tĩnh gì với cô nhóc. Đại khái là, cô nhỏ này có ý kiến đây?

“Bắc Bắc.” Anh gọi cô, bỏ họ.

Ôn Bắc Bắc ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười ấm áp trên môi anh, ấm áp như ánh mặt trời dịu dàng của mùa đông vậy.

“Hai ngày nữa, tôi mời em đi xem phim, em đồng ý không?”

Mất hai giây Ôn Bắc Bắc mới tiêu hóa xong lời của anh, sau đó lại gật đầu như giã tỏi, dáng vẻ muốn nhảy nhót quả thực không giấu được. Tần Duẫn Chi xoa xoa đỉnh đầu cô: “Không dỗi?”

Ôn Bắc Bắc lắc đầu, Tần Duẫn Chi cười khẽ ra tiếng, nói thêm như trêu, “Rất ngoan.”

Mặc kệ như thế nào, bữa cơm này xem như viên mãn.

Tần Duẫn Chi cũng không nuốt lời, đúng hai ngày sau mời Ôn Bắc Bắc đi xem phim. Khoảng mười giờ, Tần Duẫn Chi xuống lầu đón cô. Nguyên cả sáng Ôn Bắc Bắc lục tung tủ quần áo kiếm đồ để mặc, thậm chí còn mang cả giày cao gót ra.

Vì thế, lúc Tần Duẫn Chi gõ cửa, liền nhìn thấy Ôn Bắc Bắc rực rực rỡ rỡ. Một chiếc váy có điểm những bông hoa mềm mại, trước ngực được thiết kế giao nhau, thêm một cái áo khoác màu trắng, đáng yêu lại mang theo chút gợi cảm, rất xinh đẹp.

Mà Tần Duẫn Chi đứng trước mặt Ôn Bắc Bắc, cũng không mặc áo sơ mi quần tây như hàng ngày mà thay bằng T-shirt cùng quần. Những quần áo bình thường mặc trên người anh, lại tỏa ra hương vị nho nhã hiền hòa.

Hai người ngồi xe taxi đến Trung tâm của thành phố, chọn rạp chiếu phim gia đình. Lúc sáng mua vé cũng không cần xếp hàng. Có vài bộ phim chiếu cùng giờ, Tần Duẫn Chi để Ôn Bắc Bắc tự chọn. Cô liền chọn một bộ dựa trên tiểu thuyết sử thi khá lớn. Sau đó, thấy anh đang nhìn áp phích quảng cáo của bộ phim tình cảm hài trong nước nào đó, Ôn Bắc Bắc rầu rầu.

Cô hỏi Tần Duẫn Chi: “Có phải chúng ta nên xem phim tình cảm mới đúng? Dù sao…” Chúng ta cũng coi như là đang hẹn hò mà…

Tần Duẫn Chi cười bảo: “Em không phải thích xem lịch sử sao, việc gì phải vì hình thức mà lại ép buộc bản thân làm việc mình không thích.”

Ôn Bắc Bắc cảm thấy vô cùng đúng đắn, vì thế liền có tâm trạng tốt xem phim sử thi kia cùng Tần Duẫn Chi.

Lúc xem phim, Ôn Bắc Bắc rất tập trung quy củ, vô cùng nghiêm túc, nhưng vẫn không thể không ngắm trộm Tần Duẫn Chi một cái. Anh cùng cô đã từng cách một khoảng cách là bục giảng, mà giờ đây, chỉ cách một tay vịn. Anh cách cô gần đến như thế, làm sao bảo cô hoàn toàn tập trung vào bộ phim này cơ chứ.

Lúc phim hết, cô đi theo sau anh ra ngoài. Cách một bậc thang, tầm mắt liền lạc trên bàn tay anh. Muốn nắm, cũng không dám. Do do dự dự một hồi đã ra khỏi rạp. Bọn họ đứng ở ngã tư, Tần Duẫn Chi còn muốn dẫn cô đi ăn trưa rồi mới về nhà. Bắc Bắc lên tiếng trả lời, tâm tư vẫn còn đặt hết trên bàn tay vững vàng rộng ấm của anh.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng người bắt đầu di chuyển. Một khắc khi Tần Duẫn Chi cất bước, Ôn Bắc Bắc cảm thấy lảo đảo, tay túm được góc áo Tần Duẫn Chi.

Tần Duẫn Chi bị cô túm áo, quay đầu nhìn, chỉ thấy cô nhỏ cúi đầu, ngón tay nắm chặt góc áo mình, bàn tay còn lại nắm chặt, dáng vẻ vô cùng bồn chồn lo lắng.

“Ai.” Tần Duẫn Chi thở dài một hơi: “Em cầm góc áo của tôi, không bằng nắm tay đi.” Lúc nói, anh cầm tay cô, dẫn cô đi đến con đường đối diện.

Bàn tay anh khô và ấm, còn có một cảm giác an toàn không nói thành lời. Môi Ôn Bắc Bắc không tự chủ được mà cười, đuổi kịp bước chân anh, sóng vai đi bên nhau.

Cô chỉ cảm thấy, ánh mặt trời ngày hôm đó thực đẹp, ngay cả người qua đường đều mỉm cười.

Anh nắm tay cô, đi qua một quảng trường, giống như là, cả đời này sẽ không bao giờ buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.