Phương Bắc Có Giai Nhân

Chương 6: Chương 6




Tâm trạng của Cốc Mễ hôm nay không tốt lắm, nên mới cùng mấy bạn trong lớp ra ngoài hát giải buồn. Nghe Ôn Bắc Bắc nói xong, cô nàng thực sự vô cùng vui vẻ. Con nhỏ thời xưa kia ấy vậy mà cũng nói “Giống như nữ sinh thích nam sinh”, thật sự là tin tức chấn động nha.

“Mình hỏi, đó là ai vậy? Sẽ không phải là Nerd gì đó chớ?” Cốc Mễ hỏi.

“Không phải.” Ôn Bắc Bắc giật giật quai hàm: “Mình đã nói rất nhiều lần, đừng cười mình là Nerd.”

“Được rồi được rồi, không giỡn nữa. Người đó là ai thế?”

“Đó là…giáo sư của Viện văn ấy. Học kỳ này mới chuyển đến tầng trên nhà mình.”

“Ối? Trên lầu á? Cái này…” Cốc Mễ suy nghĩ một lát mới tìm thấy trọng điểm: “Có đúng hay không vậy, Ôn Bắc Bắc, cậu đang nói là, cậu thích một thầy giáo ư? Đây chính là tình cảm thầy trò, còn cậu lỗi thời như vậy, từ khi nào mà tân tiến đến vậy nha?”

“Mình không biết nữa, Tiểu Mễ…” Ôn Bắc Bắc co chân, ngón tay vẽ mấy vòng tròn vô định: “Mình chỉ là…Lúc nhìn thấy thầy ấy, tim tự nhiên đập rất nhanh. Thầy ấy rất giỏi, chỉ là…”

“Giờ cậu nói rõ ràng chi tiết hết mọi thứ đi, xong mình phân tích cho mà nghe.”

Cốc Mễ nói xong, Ôn Bắc Bắc bắt đầu nói hết tâm sư với Tần Duẫn Chi ra. Cốc Mễ ở bên kia đầu dây trầm ngâm một lát, nói:

“Mình nói này Bắc Bắc, đây không nhất định là tình yêu đâu. Cậu xem, thầy ấy có học vấn rộng, vẻ ngoài cũng rất được, người lại nhẹ nhàng, bác học đa tài đủ thứ. Cậu thực ngưỡng mộ thầy ấy, sau đó cảm thấy hào quang xoay xoay chung quanh thầy ấy là chuyện bình thường ấy. Giống như trước kia cậu cũng từng sùng bái ba cậu vậy đó. Bởi vì sùng bái, cho nên mỗi lúc nhìn sẽ thấy khẩn trương hồi hộp. Huống chi tuổi của thầy cũng không lớn, nên dễ dàng khiến cậu nghĩ đến phương diện kia mà thôi.”

Ôn Bắc Bắc cúi đầu, chưa trả lời lại. Cốc Mễ thấy đầu dây bên kia trầm mặc, còn nói: “Kỳ thật, cái đứa lỗi thời mà có cảm xúc đó như cậu thì mình hẳn là nên cổ cũ một chút. Không phải là vì quan hệ thầy trò mà mình ngăn cản cậu, hay cảm thấy có khó khăn gì đó, nhưng việc này là không thể nói lung tung được. Hơn nữa…Bắc Bắc này, yêu một người ấy, thật sự rất mệt mỏi. Con gái tụi mình lại càng dễ chịu thiệt hơn nữa…”

“Tiểu Mễ, cậu có chuyện gì phải không?” Ôn Bắc Bắc cảm thấy người đương nói ra mấy câu bảo thủ cùng tiêu cực này thực không giống với cô nàng Cốc Mễ luôn hấp tấp kia.

“Ưm…” Cốc Mễ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, vẫn hi hi ha ha trước sau như một: “Cậu lo chính mình cho tốt trước đã. Còn nữa, đừng gọi người ta là tiên sinh gì gì đấy. Đừng có nghĩ là người ta cũng lỗi thời y hệt cậu nha. Hơn nữa, tiên sinh tiên sinh, nghe giông giống ông xã vậy á, để hiểu lầm không tốt đâu.”

“Được, mình hiểu rồi, cậu không cần nói nhiều như vậy.” Bắc Bắc bĩu môi. Cô đối với cách gọi “tiên sinh” này cũng không có nghĩ nhiều lắm, có lẽ chỉ là đơn thuần muốn tách biệt những giáo sư khác với Tần Duẫn Chi.

Sau có người kêu Cốc Mễ, cô nàng vội vàng ngắt điện thoại.

Ôn Bắc Bắc đặt di động xuống. Ngoài kia, mặt trời càng lúc càng chìm xuống, không gian cũng tối hơn. Bụng cô có tiếng kêu, thế này mới nhớ đến hôm nay ba mẹ đều không ăn cơm ở nhà. Đầu choáng một chút, Bắc Bắc mới tạm thời đem chuyện của Tần Duẫn Chi sang một bên, tự làm cơm tối.

Chỉ là những tạp niệm này, một khi đã đeo vào sẽ rất khó bỏ xuống. Buổi tối, Bắc Bắc có làm gì cũng không xem sách vào, vì thế tắm luôn, tính đi ngủ sớm. Vừa thay áo ngủ, cửa chính đã phát ra động tĩnh. Bắc Bắc vừa rửa mặt đi ra, đã thấy ba mở cửa bước vào.

“Ba.” Bắc Bắc gọi một tiêng, đang định về phòng đã nhìn thấy phía sau ba còn một người nữa.

Ba Bắc Bắc thấy cô đang mặc áo ngủ, cũng có chút “xuất hồ ý liêu” (ý chỉ sự bất ngờ): “Hôm nay con đi ngủ sớm như vậy sao?”

“Dạ? À, hôm nay con thấy hơi mệt.” Bắc Bắc lấy lại tinh thần, trả lời ba, nhưng ánh mắt vẫn là không khỏi lướt qua người thanh niên xa lạ theo ba mình vào nha.

“Ừ, để ba giới thiệu cho con một chút. Đây là con trai bạn thân của ba, Thi Lỗi. Khó có dịp đến đây nên mới mời cậu ấy lên lầu ngồi một chút.” Ba Bắc Bắc nói xong, xoay sang người con trai tên Thi Lỗi kia, nói: “Đây là con gái của chú, Bắc Bắc.”

Ánh mắt Thi Lỗi chiếu thăn vào Bắc Bắc, sau đó nhếch môi lên, “Xin chào.”

“Xin chào.” Bắc Bắc đạm mạc trả lời một câu, nhưng trong lòng lại cảm thấy bộ dạng người này có chút gì đó khó chịu. Bắc Bắc vẫn không thích nổi mấy người đào hoa, hoàn toàn tương phản với dạng Cốc Mễ thích. “Vậy, con về phòng ngủ trước ạ.” Bắc Bắc gãi đầu, nói.

“Vậy con đi ngủ sớm đi.”

Ba đã lên tiếng, Bắc Bắc liền đi về phòng. Ánh mắt của Thi Lỗi dường như cố định luôn trên cổ áo ngủ gài kín đến nóng nực của Ôn Bắc Bắc, bên môi nhếch lên với ý cười không dễ thấy, cô gái này không phải là từ cổ đại xuyên không ngược đến đây đi?

Nằm ở trên giường, cả đầu Ôn Bắc Bắc đều là hìn ảnh của Tần Duẫn Chi. Lời anh nói, chữ anh viết, khuôn mặt của anh…Trằn trọc đi trằn trọc lại, Bắc Bắc nhai mãi, “Đó là sùng bái, sùng bái, sùng bái”. Lập lại không biết bao nhiêu lần mới rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ quên.

Cách thức tự kỷ ám thị kia của Ôn Bắc Bắc sau rốt cũng có tác dụng. Mấy ngày nay cô chạy thể dục buổi sáng thấy Tần Duẫn Chi, cũng không có cảm giác tim đập nhanh như vậy nữa, nhưng mà ăn nói cũng không hết ngập ngừng được. Điều này càng khiến cô tin vào chữ “sùng bái” kia kiên định hơn, gặp thần tượng, miệng lắp ba lắp bắp cũng là chuyện bình thường mà.

Rất nhanh đã đến cuối năm, mùa đông Thẩm Dương rất lạnh. Thân thể Ôn Bắc Bắc có tính hàn, ngay khi người khác còn đang mặc áo len mỏng, cô đã bắt đầu mặc áo khoác lông dày, giờ phút này đương nhiên là trở thành một cục tròn vo. Nếu không phải đi học, cô thực sự không muốn ra ngoài, nhưng thể dục buổi sáng lại không bỏ được. Tử Yên thì khỏi cần nói, mấy ngày rồi còn chưa gặp được cô nhỏ kia, có lẽ lại cúp học. Vì yên tĩnh được chút nên Ôn Bắc Bắc rất mừng, miễn cho Tử Yên cứ luôn miệng nhắc tới Tần Duẫn Chi bên tai cô.

Bình an qua ngày, đến thứ ba, ngay trong giờ Tần Duẫn Chi, mấy cô gái trong Viện văn đều trốn học ra ngoài hẹn hò, lớp học vốn ít người lại càng thêm vắng vẻ. Điều này Tần Duẫn Chi hiểu được, cũng không cố ý điểm danh. Dù sao cũng rất thông cảm với độ tuổi này, cũng nên cứng đầu tùy hứng một chút, sau này khi bước chân vào xã hội, sẽ không còn có thể tự do tự tại như vậy nữa.

Kết thúc giờ học, Ôn Bắc Bắc liền đi tìm Tần Duẫn Chi, tính cùng anh về nhà, nhân tiện trả sách cho anh. Sách Bắc Bắc mượn cũng dây dưa lâu rồi, đọc cũng đọc nát hết, cũng không nên vì mấy chuyện kia mà ngại ngùng.

Hai người đi đến khu ký túc, tới lầu dưới, Bắc Bắc mới bắt đầu tìm chìa khóa. Nhưng là từ túi áo khoác lông, ví tiền, túi quần, cuối cùng như muốn lục tung cả túi xách lên cũng không thể tìm được chìa khóa nhà mình.

“Không mang chìa khóa?” Tần Duẫn Chi cũng không có chuyện gì vội vã, thấy vẻ mặt cô khẩn trương liền hỏi.

“Chắc là có mang theo ạ…” Bắc Bắc đột nhiên vỗ đâu, “Ôi, hôm nay em thay đồ, quên không lấy chìa khóa từ túi quần ra.”

“Khi nào giáo sư Ôn sẽ về nhà?”

“Ba ra ngoài họp, mẹ đi ăn với bạn…chắc cũng phải tám chín giờ gì đó ạ.” Ôn Bắc Bắc ảo não nói, thật sự là vất đồ bừa bãi.

Tần Duẫn Chi thu hết mấy biểu tình của Ôn Bắc Bắc vào mắt, anh nghĩ một lát rồi mở miệng: “Ôn Bắc Bắc.”

“Dạ?” Cô ngẩng đầu lên, không hiểu.

“Xem ra, để bình an qua đêm này, em chỉ có thể nương nhờ nhà của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.