Phương Bắc Của Tôi

Chương 43: Chương 43: Cuối cùng cũng tới




Đều là đàn ông, thế nhưng ngoại hình của tôi với Tập Hiểu Bắc hoàn toàn khác nhau. Sau khi từ thảo nguyên trở về, anh lại bắt đầu bận rộn hơn, nhìn qua thì có vẻ không bị ảnh hướng mấy. Còn tôi trông như quả cà héo, từng giây từng phút đều bị sự thất vọng cô đơn của mẹ ruột nơi phương xa quấy rầy, làm cho mọi người bắt đầu thay phiên mời khách làm chủ, tưởng tôi thất tình.

“Man tử, mấy vạn người dưới quyền tôi đều kiếm cơm dựa vào Vũ Long đấy, nếu cứ lèo nhèo từ sáng đến tối như em thì công ty phát triển kiểu gì? Em tưởng khoáng sản lấy mãi không hết dùng mãi không xong à? Bây giờ mà không lên kế hoạch sớm, sau này mọi người sẽ phải uống gió Tây Bắc.”

“Tiền anh kiếm chưa đủ nhiều hả? Chúng ta cầm vàng bạc châu báu đến một chỗ không buồn không lo sống mấy năm được không?” Tôi biết rõ điều đó là không thể, thế nhưng vẫn trêu anh.

“Quản Giang Đào, sao chuyện đầu tiên em nghĩ tới khi việc đổ lên đầu là làm rùa đen rụt cổ thế? Em nghĩ tôi có thể trải qua những ngày tháng như vậy sao?” Tập Hiểu Bắc bất đắc dĩ, “Là đàn ông trưởng thành thì cũng phải có chút trách nhiệm gánh vác đi chứ.”

“Em không phải đàn ông trưởng thành…” Tôi nhỏ giọng thầm thì.

“Thật? Được rồi, cuối tuần em đến biệt thự lần trước đợi tôi.”

“Để làm gì?”

“XXX em. Nếu em không phải đàn ông thì tôi sẽ nỗ lực, xem có thể mang về cho mẹ một Tiểu Tháp Lạp hay không.”

Thật ra dạo gần đây cũng có chuyện vui. Có một buổi sáng, Hi Viên đến ngân hàng tìm tôi để mở sổ tiết kiệm. Tôi thấy trên thư phê duyệt của bộ công thương là tên một công ty, Gia Ảnh Lâu.

“Cô em ghê nhỉ, định thay đổi để gây dựng sự nghiệp à?”

“Không phải em”, mặt Hi Viên ửng hồng, chỉ vào một thằng nhóc đứng phía xa, “Là Tạ Thanh.”

Có thể thấy cha mẹ nuôi rất thương Hi Viên, từ lúc vừa ý tôi đến lúc để em hẹn hò với Tạ Thanh, họ đều thật lòng suy nghĩ đến hạnh phúc của con gái: Tất cả đều là những người thành thật có thể tin tưởng giống thằng nhóc kia, tôi cũng không khoe khoang đâu nhé…

Ông chủ nhà họ Tạ tuổi đã cao, phần lớn gia nghiệp đều do Tạ Tĩnh quản lý, Tạ Thanh không có hứng thú với nghề mỏ, cha cậu cũng không thích cậu. Hai bác nhà họ Tập lại vô cùng hài lòng, thằng nhóc này ở nước ngoài với Tạ Băng, mấy năm nay vẫn luôn học nhiếp ảnh, học phí đều được trả bằng tiền cậu tự kiếm được bằng làm thêm ngoài giờ.

Sau khi giúp hai đứa làm xong thủ tục, Hi Viên mời tôi tới nhà em ăn cơm, tôi từ chối nói công việc bận rộn, em cười ha ha: “Anh giám đốc, sẽ không bắt anh kết bạn với em, yên tâm đi.”

Tôi vẫn không dám đi, chột dạ. Sớm muộn gì cả nhà bọn họ cũng sẽ biết quan hệ giữa tôi và Tập Hiểu Bắc, trực giác nói cho tôi biết, chắc chắn họ sẽ không chỉ mắng hai câu “Không biết xấu hổ” giống con sáo mỏ ngà kia là xong.

Thứ sáu sau khi tan tầm, tôi từ chối hết mấy cuộc xã giao, đến biệt thự chờ Tập Hiểu Bắc từ sớm. Rửa sạch hong khô, tôi mở TV, nhận ra kênh lần trước vẫn chiếu Cừu vui vẻ và Sói xám, thế là xem liền một mạch tới tận mười giờ, lúc ấy Tập Hiểu Bắc mới trở về.

“Đi làm gì thế?” Tôi đón lấy túi xách của anh, trông anh thật mệt mỏi.

“Họp hội đồng quản trị, toàn mấy thằng cha thiển cận, chỉ vì lợi ích trước mắt của bản thân…” Tôi cởi quần áo giúp anh, anh chặn tay tôi lại: “Một hai lần thì được, già rồi đừng có biến mình thành cô vợ nhỏ.” Rồi hình như chợt nhớ ra điều gì đó, lại chạy ra ngoài.

Tôi tức đến độ nói không ra lời: Đệch, tôi không coi mình thành cô vợ nhỏ thì lão già nhà anh có trở thành chồng tôi được không. Đang định quát lên thì anh ném túi giấy dầu vào ngực tôi, “Ăn đi, mới ra lò.”

Là hạt dẻ rang đường nóng hồi thơm phức, đến đêm mới rang luôn bán luôn, không biết là Tập Hiểu Bắc có giao tình gì với ông chủ tiệm. Ăn của người ta miệng phải ngắn(*), tôi không tức giận nữa, vừa ăn vừa bóc mấy hạt để lên bàn, chờ Tập Hiểu Bắc tắm xong rồi ra ăn.

(*) Ý là đã ăn của người ta thì phải nể mặt

“Tôi đánh răng rồi”, Tập Hiểu Bắc tựa vào đầu giường, “Nhưng nếu như hạt dẻ kia tự mình hiến thân, tôi sẽ ăn một miếng.” Một khi mắt anh đã nhiễm tình dục thì sẽ nheo lại, dáng vẻ cười mà như không thật ghẹo người. Tôi cắn một miếng hạt dẻ rồi bò lên từ cuối chân giường, quay đầu đẩy vào trong miệng anh.

Hạt dẻ ngọt ngào nhanh chóng bị chúng tôi cắn sạch, trong phòng dần dần vang lên tiếng thở dốc. Tập Hiểu Bắc hiển nhiên đã quên chuyện muốn mân mê tôi ra một Tiểu Tháp Lạp, mặc cho tôi túm eo, anh xoay người, nằm nhoài lên gối.

“Anh, hôm nay mệt lắm à?”

“Ừ.”

“Vậy để em phục vụ anh.”

Đêm khuya, bị tiếng chuông điện thoại của mình đánh thức, tôi cọ vào ngực Tập Hiểu Bắc, mặc kệ. Thế nhưng nó vẫn cố chấp vang lên không ngừng, Tập Hiểu Bắc vươn tay lấy từ trên tủ đầu giường xuống, nhìn một lát rồi đưa cho tôi: “Nghe đi, là chị em.”

Tôi đột nhiên giật mình tỉnh lại, cảm giác như có ác mộng từ trên trời rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.