Nằm mơ cũng không nghĩ rằng bác Quý Hoa sẽ đến cơ quan tìm tôi, nói thật tôi hơi sợ bà, người có quá nhiều tâm tư luôn khiến tôi bất an. Nhưng lần này bà rất thẳng thắn, nói có chuyện muốn tôi giúp đỡ.
“Đứa nhỏ Hi Viên này từ bé đã sùng bái anh trai nó, chẳng cậu thanh niên nào lọt nổi vào mắt. Giờ đã hai mấy tuổi rồi vẫn chưa có bạn trai, khiến cô với chú sốt ruột cực kỳ. Ngày mai là sinh nhật con gái Hồng Nguyên, có không ít thanh niên tốt đến dự, cô muốn nó đi làm quen mà nó sống chết không đồng ý, nói mỗi lần như vậy đều dẫn anh trai đi thay bạn trai, thành trò cười cho người khác rồi. Vậy nên cậu giám đốc có thể giúp cô đi với nó một lần không, nó rất thân với cháu.”
Tôi đang do dự không biết từ chối làm sao cho thỏa đáng thì bà lại mở miệng: “Cô biết cháu đã có bạn gái, thôi thì cứ coi như anh trai dẫn em gái tới dự tiệc đi, đừng để nó một mình, thấy cậu nào tốt thì thay cô chú giới thiệu cho nó.”
Quả nhiên lợi hại, tôi không có cách nào từ chối. Hồng Nguyên vốn là tập đoàn duy nhất có thể đối đầu với xí ngiệp tư nhân Vũ Long, người tới dự tiệc đều là người có máu mặt, hai bác muốn Hi Viên tới góp mặt cũng là điều dễ hiểu. Bà đi rồi tôi liền gọi cho Tập Hiểu Bắc, anh cười nói: “Hóa ra mẹ tôi vẫn chưa từ bỏ ý định. Được rồi, ăn mặc đẹp vào, coi như giúp em gái tôi nở mày nở mặt, tiện rước luôn một cậu em rể về.”
“Anh không đi sao?”
“Ngày mai tôi có việc, xong sớm thì đến.”
“Vậy, ai là bạn gái anh?”
“Man tử, nếu em đồng ý mặc váy thì tôi không ngại dẫn em theo.”
Tan làm sớm, tôi về nhà trọ tìm quần áo Tập Hiểu Bắc mua cho lần trước, có một bộ âu phục thường ngày hiệu Armani tôi thích cực kỳ, kiểu dáng đơn giản nhưng nhìn rất đẹp, tôi không thích nơ cài hay cà vạt, thế là cởi hai nút sơ mi trên cùng, hở vừa đủ. Tôi quay lại nhìn người trong gương, Tập Hiểu Bắc ơi, anh hẳn phải dẫn em đi mới đúng.
Tôi vừa vào cửa đã thấy Hi Viên cáu kỉnh ngồi trên sofa, cha mẹ em hơi luống cuống chân tay ở bên cạnh, thấy tôi vào bèn thở dài một hơi, “Cậu giám đốc mau tới khuyên nhủ nó giúp chú, sát giờ rồi mà con bé chết tiệt này lại dở chứng, nói kiểu gì cũng không đi!”
“Em gái sao thế? Chê anh không phong độ bằng anh trai em à?” Tôi ngồi xuống cạnh em, nhìn gương mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, trông thật đáng thương.
“Em không đi! Lần nào đến những chỗ này cũng thấy một đám ruồi nhặng xun xoe vây quanh Tạ Tĩnh với Chu Lỵ, em không thèm tới làm nền cho bọn họ, bị tất cả coi như cái chày, trông giống hệt một con ngu!”
Hoá ra là hơi tự ti. Tôi không biết Tạ Tĩnh là ai, thế nhưng báu vật như Chu Lỵ thì hẳn là đi đâu cũng trở thành tiêu điểm, một cô gái ngây thơ như Hi Viên quả thật không thích hợp với môi trường như vậy, thế nhưng em gái Tập Hiểu Bắc cũng là em gái tôi, một cô gái xinh đẹp như này, không có lý do gì phải thu mình lại.
“Em không giống Chu Lỵ, em ấy không biết rằng có nhiều người đang thèm muốn sự trẻ trung của em đó, đồ ngốc.” Tôi vỗ đầu em, “Với cả còn có anh cơ mà, nếu nhìn bọn họ khó chịu quá thì chúng ta tới quầy bar uống bia, được không?”
Trương Hi Viên nín khóc mỉm cười, vào phòng mân mê một hồi, lúc đi ra tươi cười rạng rỡ, nhìn không tệ, chỉ là đôi giày cao gót khiến tôi chướng mắt. Hôm nay em mặc một chiếc váy nhiều tầng pha trộn giữa màu khói và tím, làn váy bất quy tắc kết hợp với đôi cao gót màu xám bạc khiến em chững chạc hơn không ít, tôi lướt nhìn tủ giày của em một vòng, lấy ra một đôi boots da lộn màu xám tro để em thay.
“Cậu giám đốc, kiểu ăn mặc gì đây?” Cha Tập nghi ngờ nói.
“Yên tâm đi ạ, nếu cô chú nhìn không hợp mắt thì ổn rồi.” Tôi vẫy tay với hai người, kéo Trương Hi Viên ra ngoài. Lúc tới cửa, không hiểu sao rất muốn quay đầu lại, bèn nhìn thấy hai bác đang kéo tay nhau, gương mặt tràn đầy ước ao, trong lòng chợt đau xót, nhớ tới cha mẹ nơi phương xa.
Xin lỗi, vô tình làm tổn thương cũng vẫn là tổn thương, nếu như ông trời có báo ứng thì hãy dồn hết lên đầu tôi, không liên quan tới Tập Hiểu Bắc.
_______________
Lời tác giả:Nhiều người xem khiến tôi gặp áp lực lớn, câu chuyện này rất bí bách, thịt ít, máu chó máu gà cái gì cũng ít, cũng chẳng có buồn nôn các kiểu, thật sự thì, nhiều chị em thất vọng tới độ chẳng thèm đánh tôi…