Tôi không cần Tập Hiểu Bắc đồng ý đã tự hô bắt đầu, giờ đây vừa mới đắc ý vì khiêu khích được anh xong thì lại hèn nhát muốn dừng lại, thật chẳng ra làm sao. Dựa theo tính cách của anh, chắn chắn anh sẽ lôi đầu ba ba của tôi ra khỏi mai rồi chặt một nhát, sau đó nấu cho chó ăn. Thế nhưng, một hôm sau khi tan tầm, anh dẫn tôi đi mua quần áo.
Hai người đàn ông cao lớn lần lượt bước vào cửa hiệu sang trọng, trông thật kì dị. Mỗi lần tôi thay xong quần áo anh chỉ định rồi đến trước mặt anh quay vài vòng đợi nhận xét, nhân viên nữ trong cửa hiệu đêu nháy mắt bĩu môi, thậm chí có người còn nhét cả tay vào trong miệng. Sau khi anh gật lắc một hồi, hai tay tôi xách đầy túi lớn, theo anh đi ăn tiệc hải sản.
Thấp thỏm lo âu cả ngày nên tiệc hải sản tôi mong chờ từ lâu cũng trở nên nhạt như nước ốc, thế nhưng tôi vẫn liều mạng ăn, bởi vì tôi biết anh thích tôi ăn nhiều. Anh không động đũa, nhìn tôi chuẩn bị tấn công thêm một con tôm hùm, thế là ngăn tôi lại.
“Thôi, em có phải lợn tôi nuôi đâu, ăn nhiều quá rồi tí nữa bị chọc cho ra hết bây giờ.”
Phía sau của tôi bắt đầu thấy đau.
Cơm nước xong xuôi, tôi lại lè lưỡi theo sau Tập Hiểu Bắc, cách hai bước chân, trông dáng đi của anh giống như Keanu Reeves hồi còn trẻ, vai hơi đung đưa, tươi ngon hấp dẫn. Tôi rụt lưỡi nuốt nước bọt, chạy lên chặn đường anh, nói: “Anh, chuyện này là em thiếu suy xét, anh muốn chém muốn giết thế nào cũng được, không cần cho em ăn no mặc đẹp làm gì, phí tiền.”
Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, lên xe.”
“Làm gì?”
“Tìm nơi cởi quần áo.”
Anh ung dung lái xe, ngâm nga “Không có gì có thể ngăn trở…” theo Hứa Nguy. Tôi thoáng an tâm, nếu như anh mở mấy loại kiểu heavy metal rock and roll của Linkin Park, tôi có liều chết nhảy xuống xe cũng phải cứu lấy mạng mình. Chắc là anh muốn dỗ tôi vui vẻ trước rồi mới đưa vào chỗ chết, sau đó vo tôi thành một cục như giấy ăn đã dùng rồi, để lại cho tôi nhiều vết nhăn bẩn thỉu, không sao, vẫn trong phạm vi tôi có thể chấp nhận được.