Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 46: Chương 46: 36




Hai người một đường hướng về phía tiểu lâu đi, Đông Phương Bất Bại chậm rãi bước theo Hoa Mãn Lâu, trong lòng tràn đầy bất an. Mà Hoa Mãn Lâu cũng giống như cảm giác được gì đó, hắn không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Doanh Doanh đi rồi.”

Đông Phương Bất Bại sửng sốt, không tự chủ được hỏi: “Con bé… đi đâu?”

“Không biết.” Hoa Mãn Lâu nhàn nhạt trả lời.

Đông Phương Bất Bại càng kỳ quái, truy hỏi một câu : “Ngươi. . . ngươi cứ để con bé rời đi như vậy?” Hắn không phải rất thương yêu Nhậm Doanh Doanh sao?

Hoa Mãn Lâu nói: “Nàng đã không còn nhỏ nữa, phải biết nặng nhẹ.” Kỳ thực thái độ của Nhậm Doanh Doanh trên một phương diện nào đó mà nói đã thật sự chọc giậc Hoa Mãn Lâu. Hắn không rõ vì sao Nhậm Doanh Doanh vốn luôn hiểu chuyện lại có thể đối với vị thúc thúc thương yêu nàng từ bé không chút khoan dung, tuy rằng từ trước đến giờ Hoa Mãn Lâu vẫn luôn ôn hòa, thế nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ dễ dàng bị người uy hiếp, chỉ cần chuyện mà hắn đã nhận định, nhất định không thể cải biến.

Đông Phương Bất Bại trải qua một đoạn thời gian ở chung với Hoa Mãn Lâu ít nhiều cũng hiểu được vài phần tính nết đối phương, rõ ràng bề ngoài người này vô cùng ôn hòa, thế nhưng bên trong lại có sự kiên quyết và cường ngạnh không ai có thể ảnh hưởng. Ngay cả Đông Phương Bất Bại y ở trước mặt Hoa Mãn Lâu ít nhiều cũng phải nhượng bộ, huống chi là những kẻ khác.

Vì vậy Đông Phương Bất Bại cũng không nói thêm gì nữa, chỉ an tĩnh bước theo người kia quay về tiểu lâu. Dọc theo đường đi có không ít người chỉ trỏ bọn họ, thứ nhất tướng mạo của hai người đều cực kỳ xuất chúng, thứ hai là vì bộ dạng bị thương có chút chật vật của Hoa Mãn Lâu, lại thêm cho dù bước chân của hắn có chút tập tễnh nhưng vẫn nắm chặt bàn tay Đông Phương Bất Bại mà kéo đi. Còn thứ ba… thứ ba, dù sao cũng là một nam một nữ, lại là buổi tối, hai người quang minh chính đại cầm tay nhau đi ở trên đường, đương nhiên sẽ khiến có người lập tức nghĩ đến thói đời suy bại…

Lúc bọn họ về đến tiểu lâu, tiểu tử đánh xe kia vẫn đang chờ đợi bên ngoài, nhìn thấy hai người thì vội vàng chạy ra nghênh đón: “Hoa công tử, Đông cô nương, hai người đã trở lại.”

Hoa Mãn Lâu ôn nhu lên tiếng: “Vất vả cho huynh đệ rồi. Phiền ngươi đưa ngựa vào chuồng bên cạnh, trong đó có sẵn cỏ khô và nước, tầng dưới tiểu lâu có phòng khách, nếu cảm thấy đói thì bên trong cũng có trù phòng.” Vừa nói vừa lấy ra ít bạc vụn cho gã, ý tứ để đối phương tùy ý mua thức ăn.

Sau khi sắp xếp xong cho tiểu xa phu, Hoa Mãn Lâu liền lôi kéo Đông Phương Bất Bại bước lên tầng hai tiểu lâu, một đường đều không nói tiếng nào.

Đông Phương Bất Bại càng đi trong lòng càng thấp thỏm. Hoa Mãn Lâu hành động như vậy có nghĩa là gì? Từ trước đến giờ hắn vẫn chưa dùng loại thần sắc này đối điện với y bao giờ, rõ ràng lúc nãy khi nói chuyện với xa phu còn rất bình thường, vì sao lại chỉ khi cùng y mới…

Hoa Mãn Lâu lên thẳng lầu hai, đẩy cửa phòng mình, tuy rằng hắn đã không ở vài ngày, thế nhưng tựa hồ Nhậm Doanh Doanh cũng có dọn dẹp nên nhìn chung vẫn sạch sẽ.

Sau khi Hoa Mãn Lâu kéo Đông Phương Bất Bại vào phòng thì liền buông tay ra, xoay người đóng cửa lại, tiếp theo nhanh chóng đi đến bên bàn ngồi xuống, đồng thời còn trầm giọng nói một câu: “Đốt nến đi.”

Đông Phương Bất Bại nguyên bản còn ngơ ngác đứng cạnh cửa phòng không biết Hoa Mãn Lâu định làm gì, đợi nghe xong câu này của hắn thì sửng sốt, không ngờ cầu đầu tiên hắn nói với mình lại là như vậy. Tính tình giáo chủ của Đông Phương Bất Bại lập tức nổi lên, y dầu gì cũng là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, nào có người dám sai khiến y như vậy bao giờ? Hơn nữa còn là loại giọng điệu như vậy…

Thế nhưng còn chưa đợi Đông Phương Bất Bại phản bác thì đã nghe Hoa Mãn Lâu thở dài, sau đó lại khôi phục về ngữ điệu ôn hòa, nói: “Chân ta bị thương, hiện tại rất đau. Ngươi trước tự thắp nến lên đã, cẩn thận đừng để mình bị thương. Một lát chúng ta lại trò chuyện, được không?”

Đông Phương Bất Bại vừa nghe Hoa Mãn Lâu bị thương thì liền vứt cảm giác khó chịu đi, thậm chí còn có chút khẩn trương tiến lên hai bước, nhẹ giọng nói: “Chân ngươi thế nào? Để ta xem một chút?”

Hoa Mãn Lâu cười khổ, ôn nhu nói: “Cứ thắp nến lên đã.” Xong còn đẩy nhẹ Đông Phương Bất Bại một cái.

Đông Phương Bất Bại chỉ đành bất đắc dĩ đi tìm nến, đây cũng là lần đầu tiên y vào phòng của Hoa Mãn Lâu. Người này vốn ưa sạch sẽ, phòng của y tự nhiên rất chỉnh tề, hơn nữa khắp nơi đều bay hoa tươi, hương thơm lan tỏa. Bất quá lúc này Đông Phương Bất Bại đương nhiên không có tâm tình để thưởng thức.

Đông Phương Bất Bại từ trên một cái kệ tìm được mồi lửa và nến, liền vội vàng thắm lên, chỉ trong chốc lát ánh sáng đã tỏa đều khắp gian phòng, mà lúc này Đông Phương Bất Bại mới chú ý đến trên đùi Hoa Mãn Lâu đã bị máu nhuộm đỏ. Lúc này y lại càng hoảng sợ, vội vàng bước đến bên cạnh người kia, một chân quỳ trên đất, đặt nến lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó thận trọng kéo vạt áo của Hoa Mãn Lâu ra, phần ống quần đều đã bị máu tươi thấm ướt, chính giữa vệt máu còn có một lỗ thủng lớn ước chừng ngón cái.

“Đây. . . đây là vì sao?” Trái tim Đông Phương Bất Bại thắt lại, tay chân luống cuống không biết phải làm gì.

Hoa Mãn Lâu hiện tại đau đến sắc mặt trắng bệch, vừa rồi hắn vì đuổi theo Đông Phương Bất Bại nhất thời không để ý trượt chân rơi từ nóc nhà xuống, bên dưới không may vừa vặn có mấy cọc gỗ bén nhọn nên mới có vết thương này, thật ra dưới tình thế đó hắn phải nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống. Lúc đó hắn đang vội vã đi tìm Đông Phương Bất Bại nên cũng không chú ý vết thương có đau hay không, lúc này người kia đã ở bên cạnh hắn mới cảm thấy đùi đau đến tê liệt. Bởi vì mắt không nhìn thấy nên Hoa Mãn Lâu cũng không biết mình bị thương như thế nào, chỉ có thể nói với Đông Phương Bất Bại: “Là bị cọc nhọn đâm phải.”

Đông Phương Bất Bại trong lòng đau đớn, trên mặt vội vã, vì sao lại bị cọc gỗ đâm chứ? Chẳng lẽ là. . . Chẳng lẽ là lúc nãy khi đuổi theo mình? “Là. . . Là do ta…”

“Đừng nói lung tung. Có liên quan gì tới ngươi? Là tự ta không cẩn thận trượt chân. Mắt không nhìn thấy, ít nhiều cũng có chút không tiện mà? Được rồi, ngươi đi lấy thuốc trị thương giúp ta được không? Ở ngay trong ngăn kéo.” Hoa Mãn Lâu không đợi Đông Phương Bất Bại nói xong liền dịu dàng cắt lời, hắn đương nhiên không muốn đối phương cảm thấy tự trách.

Đông Phương Bất Bại dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn vết thương của Hoa Mãn Lâu, y không chỉ lấy thuốc trị thương trong hộc tủ mà còn tìm thêm một ít vải sạch. Đông Phương Bất Bại vốn cũng là người quen thấy máu tanh, thế nhưng lại một mực không thể nhìn thấy Hoa Mãn Lâu chảy máu. Hiện tai y chỉ cảm thấy ***g ngực của mình đau không chịu nổi.

Hoa Mãn Lâu ít nhiều cũng hiểu y lý, biết nếu không xử lý vết thương thật sạch sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề, vì vậy lại nói: “Đông Phương, cho ta mượn kim thêu được không?”

Đông Phương Bất Bại không biết Hoa Mãn Lâu muốn làm gi nhưng cũng lập tức mang ra: “Ở đây.”

“Đặt ở trên lửa đốt một chút, sau đó giúp ta lấy vụn gỗ ra.” Hoa Mãn Lâu nói.

“Dùng. . . dùng lửa đốt?” Đông Phương Bất Bại sửng sốt, như vậy không phải đau chết người sao? So với que hàn thì có sai biệt gì?

Hoa Mãn Lâu gật đầu nói : “Không sao đâu, ngươi chỉ cần cẩn thận đừng làm mình bị nóng, nhớ bao vải cho tay.”

“Thế… thế nhưng. . .” Đông Phương Bất Bại nóng nảy. Lần đầu tiên y mới biết mình cũng có lúc không dám hạ thủ.

“Yên tâm, không sao đâu, chỉ là xử lý vết thương mà thôi. Mau lên, ngoan, cứ làm theo lời ta nói là được.” Hoa Mãn Lâu ôn nhu an ủi.

Đông Phương Bất Bại cắn răng quỳ xuống lần nữa, cầm lấy kim thêu đặt lên ngọn lửa đốt nóng, sau đó bắt đầu dùng mũi kim lấy vụn gỗ trong vết thương của Hoa Mãn Lâu. Máu tươi theo động tác của Đông Phương Bất Bại không ngừng chảy ra, Hoa Mãn Lâu cũng đau đến cả người đổ đầy mồ hôi, thế nhưng trước sau cũng không kêu tiếng nào.

Bàn tay của Đông Phương Bất Bại không nhịn được run rẩy, y dùng hết toàn lực ổn định tâm thần, động tác phải nhanh.

Nhưng dù sao vết thương này cũng là do cọc gỗ đâm vào, có rất nhiều vụn gỗ không thể lấy ra hết, may mà bàn tay của Đông Phương Bất Bại đã quen việc thêu thùa, đối với những động tác tỉ mỉ cũng không quá chật vật. Rốt cuộc đến khi lấy ra mẩu gỗ cuối cùng, cả Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu đều thở phào nhẹ nhõm.

Đông Phương Bất Bại rắc thuốc lên miệng vết thương rồi dùng vải sạch băng lại, lúc này sắc mặt Hoa Mãn Lâu đã trắng bệch, cơ thể cũng có chút không trụ vững mà tựa vào bàn. Vừa rồi hắn kéo theo cái chân bị thương nghiêm trọng như vậy đi tìm Đông Phương Bất Bại thật lâu, coi như vết thương nhẹ cũng bị làm thành nặng, nếu không thì chỉ việc mất máu cũng đã nguy hiểm rồi.

Hiện tại Đông Phương Bất Bại mới chú ý thấy, một đường vừa rồi bọn họ trở về, trên mặt đất đều có dấu máu loang lỗ. Đông Phương Bất Bại cảm thấy mình thực sự là… vừa rồi y làm sao một chút cũng không ngửi được mùi máu chứ? Nếu sớm biết như vậy, cho dù phải cõng y cũng nhất định cõng Hoa Mãn Lâu trở về.

Hoa Mãn Lâu thở phào nhẹ nhõm, qua người ôn nhu nói: “Cảm tạ! Ngươi vất vả rồi.”

Đông Phương Bất Bại không nói gì, chỉ là an tĩnh đứng ở một bên nhìn Hoa Mãn Lâu. Nam nhân này vẫn luôn ôn nhu như vậy… cho dù với bất cứ người nào cũng như vậy… nếu muốn có được địa vị trong lòng hắn, sợ rằng còn khó hơn lên trời đi? Đông Phương Bất Bại mỉm cười tự giểu, giờ khắc này, y còn lập trường gì nghĩ đến những thứ này chứ?

Không sai, Đông Phương Bất Bại y đã thích Hoa Mãn Lâu, việc này hoàn toàn không chỉ quan hệ đến việc luyện công, y còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp gỡ người này. Có lẽ tử rất lâu về trước… y đã đem người này đạt vào trong lòng, chỉ là y không rõ mà thôi… Nhưng đã đến bước này, rốt cuộc y nên làm gì cho đúng? Với thân thể dơ bẩn không trọn vẹn này… ngay cả tư cách lưu lại bên cạnh Hoa Mãn Lâu y cũng không có. Huống chi những việc khác?

“Ta. . . vẫn là nên đi thôi…” Trong longd Đông Phương Bất Bại quặn thắt, đau đớn tràn ngập toàn thân.

Nào biết Đông Phương Bất Bại vừa dứt lời Hoa Mãn Lâu đã nặng nề vỗ một chưởng lên bàn khiến y bất giác run lên, không khỏi bất an lén nhìn gương mặt cực kỳ nghiêm túc của đối phương. Tại giờ phút này, hắn cùng với cái nhiều vẫn nở nụ cười ôn nhu ngày thường tựa như hai người khác biệt.

“Ngươi còn muốn đi đâu?” Hoa Mãn Lâu nỗ lực không chế lửa giận của mình hắn không ngừng hít sâu, gằn giọng hỏi. Hắn thật sự không rõ, Đông Phương Bất Bại là người thông minh như vậy vì sao cứ không hiểu ý mình?

Đông Phương Bất Bại trầm mặc, thiên hạ rộng lớn, đột nhiên y thâyt sự không phiết phải đi nơi nào.

Hoa Mãn Lâu cười lạnh một tiếng, nói : “Nói không được sao? Vậy ngươi cứ ngoan ngoãn ở tiểu lâu này cho ta!”

Đông Phương Bất Bại vẫn không nhịn được, ấp úng hỏi: “Vậy. . . có thể sao? Ta. . . ta như vậy…”

“Đông Phương! Trời ạ! Ta nói còn chưa rõ sao? Đông Phương, ta lập lại lần nữa, ta căn bản không để ý việc kia của ngươi! Ngươi là nam cũng tốt, là nữ cũng được, đều không trở ngại chuyện ta cùng ngươi… cùng ngươi… Ai! Đông Phương! Ngươi nghe kỹ cho ta, cứ an tâm ở lại chỗ này, cái gì cũng dừng nghĩ nữa! Biết không? ” Hoa Mãn Lâu hướng mặt về phía Đông Phương Bất Bại, thần sắc nghiêm túc, cái loại khí thế không giận mà uy này thật sự áp bức kinh người.

Đông Phương Bất Bại ngẩn người tại chõ, thật lâu vẫn không thốt nên lời ‘an tâm ở lại chỗ này…’, viền mắt của y đột nhiên có chút nóng lên, mũi cũng cảm thấy chua chua.

Mà hiện tại Hoa Mãn Lâu cũng không quản Đông Phương Bất Bại có phản ứng gì, đôi chân bị thương khó khăn dùng lực đứng lên, sau đó liền kéo Đông Phương Bất Bại vào lòng ôm chặt, cũng không để ý thân thể cứng ngắc của đối phương. Hoa Mãn Lâu thấp giọng nỉ non: “Nhớ kỹ, bất cứ chuyện gì cũng còn có ta. Thế nhưng ngươi cũng nên nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.