Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 59: Chương 59: 48




“Hoa Mãn Lâu?!” Tiếng kêu của Hoa Mãn Lâu trước tiên là truyền đến trong tai Đông Phương Bất Bại, ngay sau đó Đông Phương Bất Bại đã nhìn thấy một màn đủ khiến y sợ hãi, Hoa Mãn Lâu ôm chặt Khúc Phi Yên khó khăn lắm mới tác khỏi chưởng phong của Nhạc Bất Quần, thế nhưng sau đó Nhạc Bất Quần lại đâm một kiếm đến!

Gần như cả nghĩ cũng không kịp nghĩ, tay áo của Đông Phương Bất Bại phồng lên bắn ra hơn hai mươi mũi tú hoa châm, toàn bộ nhanh như thiểm điện bay về phía Nhạc Bất Quần. Mà thân ảnh của y lại giống như tại chỗ tiêu thất, trong ánh mắt kinh hãi của Định Dật sư thái và Thiên môn đạo nhân, chỉ nháy mắt y đã xuất hiện phía sau Nhạc Bất Quần, một thân khinh công đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng, cùng với người vừa giao thủ với bọn Định Dật sư thái lúc nãy hoàn toàn khác biệt.

Nhạc Bất Quần vốn muốn chế trụ Hoa Mãn Lâu, nào biết trong lúc bất chợt phía sau lại truyền đến hơn mười đạo kình khí hình quạt khiến người kinh hãi, toàn bộ đều nhắm thẳng vào yếu huyệt sau lưng lão, mà càng khiến cho người ta ngạc nhiên hơn chính là, mười đạo kình khí kia vẫn chưa kịp đến gần thì một cỗ sát khí đã bỗng nhiên xuất hiện ngay sau lưng lão. Dưới hiểm cảnh bực này, Nhạc Bất Quần nào còn ý niệm đả thương người, lão coi như thông minh, cũng không tránh né mà búng kiếm lấy đà nhảy thẳng về phía trước, khó khăn lắm mới kéo ra được khoảng cách với Đông Phương Bất Bại. Sau đó lão thoáng nhìn sang Phí Bân của phái Tung sơn đang nằm dưới đất, cả người liền lại nghiêng về phía đó, vì vậy hơn hai mươi mũi phi châm theo sát sau lưng lão toàn bộ đều cắm vào thân thể của Phí Bân, kình khí dư lại tạc nộ khiến thân thể của gã bắn lên giữa không trung, Phí Bân có muốn kêu to cũng không kịp, đã lập tức không còn hơi thở.

Một màn này khiến toàn bộ những người có mặt đều ngừng lại động tác trong tay, mà Nhạc Bất Quần trốn ở sau lưng Phí Bân càng là thở gấp không kịp trấn định, cho dù ai cũng không ngờ đến võ công của hồng y nữ tử nọ lại cao thâm đến bực này. Định Dật sư thái và Thiên Môn đạo nhân cũng không khỏi mồ hôi lộp độp, nữ nhân này lúc nãy đúng là chưa dốc hết toàn lực giao thủ với họ sao? Nếu như không bọn họ hẳn đã sớm… nàng vừa rồi vì sao lại ẩn nhẫn như vậy?

Đông Phương Bất Bại cũng không có truy kích Nhạc Bất Quần, mà là đi tới bên cạnh Hoa Mãn Lâu, bàn tay vươn ra cũng có chút run rẩy, “Hoa. . . Mãn lâu… ?”

Một khắc sau, bàn tay của Đông Phương Bất Bại bị nắm lấy, Hoa Mãn Lâu một tay ôm lấy Khúc Phi Yên, một tay nắm lấy tay y chậm rãi đứng lên. Thân thể của Đông Phương Bất Bại khẽ run, Hoa Mãn Lâu thở ra một ngụm trọc khí, lại ho khan hai tiếng, dằn xuống khí huyết cuồn cuộn dân lên trong nội phủ, cảm thấy phản ứng của Đông Phương Bất Bại liền biết đối phương đang lo lắng cho y, trong lòng liền tràn đầy ôn nhu, nhẹ nhàng nói: “Ta không sao.”

Làm sao lại không có việc gì? Rõ ràng y thấy Nhạc Bất Quần… Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Hoa Mãn Lâu, rung giọng nói: “Ngươi. . . ngươi là bị thương?”

Hoa Mãn Lâu buông Khúc Phi Yên ra, bước lên một bước cầm chặt lấy bàn tay của Đông Phương Bất Bại, nói lại lần nữa: “Ta không sao.”

Đến lúc này Đông Phương Bất Bại mới coi như định tâm, đuôi mắt phượng hơi xếch trong nháy mắt lóe ra sát khí bén nhọn nhìn về phía Nhạc Bất Quần, y hơi cựa ra khỏi cái nắm tay của Hoa Mãn Lâu, toàn thân cao thấp đều lộ ra được khí tức thị huyết, từng bước từng bước tiến đến bên cạnh Nhạc Bất Quần. Hoa Mãn Lâu cũng bị cái loại khí tức nộ sát này của Đông Phương Bất Bại làm cho hoảng sợ, nhất thời cũng không biết phải nói gì, cho dù biết rõ Đông Phương Bất Bại muốn làm gì, thế nhưng đối phương lại là đang vì hắn mà tức giận… Hoa Mãn Lâu thật sự không đành lòng ngăn cản. Lúc trước một màn Đông Phương Bất Bại bị kinh sợ đã vững vàng khắc ở trong lòng Hoa Mãn Lâu.

Nhạc Bất Quần bị ánh mắt của Đông Phương Bất Bại canh chừng khiến cho khó chịu dị thường, mạch máu quanh thân tựa hồ cũng giống như bị đông cứng, lão giơ kiếm ra trước mặt, thanh âm cũng có chút run rẩy: “Ngươi. . . ngươi muốn làm gì?”

Đông Phương Bất Bại nâng một tay lên, kình khí vờn quanh, thanh âm cực kỳ lạnh lẽo: “Ngươi dám đã thương hắn…”

“Tà. . . tà ma ngoại đạo. . . ai. . . ai cũng có thể giết…” Giọng nói của Nhạc Bất Quần đã bắt đầu trở nên hãi hùng, quét mắt cầu xin giúp đỡ về phía đám người Định Dật sư thái.

Hiện tại cho dù là ai cũng nhìn ra Đông Phương Bất Bại đang muốn giết Nhạc Bất Quần, đám người Định Dật sư thái dưới tình huống như vậy cũng không tiện ra tay, chỉ có thể thận trọng tiếp cận đứng ở bên cạnh Nhạc Bất Quần, ngữ điệu có chút lắp bắp: “Ngươi. . . ngươi muốn như thế nào…”

“Cút ngay, nếu không ngay cả các ngươi cũng giết.” Đông Phương Bất Bại lạnh lùng cất giọng, trời biết vừa rồi khi y thấy Hoa Mãn Lâu thân lâm hiểm cảnh thì có tâm tình thế nào. Lúc đó y chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều lạnh lẽo, trong đầu chỉ còn một mảnh trống rỗng, mà giờ khắc này trong lòng y vẫn khó thể bình định hàn ý lạnh lẽo.

Những người này. . . những người này. . . dám đã thương hắn… Nếu không phải Hoa Mãn Lâu đã có lời từ trước, Đông Phương Bất Bại y vì sao phải ẩn nhẫn như vậy, đã sớm giết ra ngoài… người chết thì tính là gì chứ? Nếu không phải người nọ có thiện tâm…

Đám người Định Dật sư thái bị một câu của Đông Phương Bất Bại làm cho vừa giận vừa gấp, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại sợ hãi võ công của y không dám động thủ. Thế nhưng nếu thật sự muốn bọn họ bỏ mặc thì tựa hồ cũng không làm được.

Đông Phương Bất Bại cười nhạt, nháy mắt tiếp theo tay trái đột ngột vỗ ra một chưởng, kình khí như lợi kiếm cắt ngang không gian phát sinh tiếng rít bén nhọn hướng thẳng về phía đám người Định Dật sư thái.

Định Dật sư thái và Thiên Môn đạo nhân đều kinh hồn táng đảm, cuống quýt tung chiêu phá giải, chỉ là chiêu số của Đông Phương Bất Bại làm sao lại dễ đối phó như vậy? Trong lúc hai người nọ tiếp xúc với kình khí thì toàn thân liền run mạnh, một ngụm máu tươi cũng theo đó trào lên. Thật vất vả mới hóa giải được một chiêu, hai người vì bảo tồn mặt mũi đều cố nuốt một ngụm máu xuống yết hầu, thế nhưng sắc mặt nhất thời cũng trở nên trắng bệch, dưới chân lùi lại mấy bước.

Càng khiến cho người ta kinh hãi chính là, đạo kình khí của Đông Phương Bất Bại tuy rằng đã bị đám người Định Dật sư thái cán lại, thế nhưng một phần dư lực vẫn quét ngang không ít đệ tử giang hồ, nhất thời thanh âm kêu thảm vang lên liên tiếp, tựa như bị sóng lớn tràn qua, không ít người đều ngã ngồi trên đất không đứng dậy nổi.

Sắc mặt của Nhạc Bất Quần thời khác này đã đen đến cực điểm, lão nào nghĩ đến nữ nhân này có thể rat ay ác độc đến như vậy.

Lúc này Đông Phương Bất Bại lần nữa quát lên một tiếng: “Cút!”

Lời còn chưa dứt đám người Định Dật sư thái thực sự cũng lui về sau hai bước, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại mọi người cực kỳ xấu hổ, lần nữa bước lên vị trí cũ.

Đông Phương Bất Bại dùng ánh mắt như nhìn người chết ném về phía bọn họ, gằn giọng từng chữ: “Tự tìm đường chết!” Nói xong liền giơ song chưởng lên chuẩn bị ra độc thủ.

“Đông Phương. . . Khụ khụ. . .” Lúc này, Hoa Mãn Lâu rốt cục cũng ra mặt gọi Đông Phương Bất Bại, hắn biết nếu cứ để yên như vậy hiện trường chỉ sợ liền trở thành tu la tràng.

Trong lòng Đông Phương Bất Bại giật thót, cho rằng Hoa Mãn Lâu đã xảy ra chuyện gì, không chút để ý mà xoay người đi ngược trở về bên cạnh hắn, một tay đỡ người, hỏi: “Làm sao vậy? Rất khó chịu sao?”

Trong lòng Hoa Mãn Lâu khẽ động, hắn kéo cánh tay Đông Phương Bất Bại lại, ôn nhu nói: “Ta không có gì đáng ngại. Đừng tính toán với bọn họ nữa, chúng ta đi thôi. Được không? “

“Cái này. . .” Buông tha bọn họ?! Lời của Đông Phương Bất Bại còn chưa dứt đã bị Hoa Mãn Lâu cắt đứt, chỉ nghe hắn nói: “Đông phương, không cần thiết tăng thêm thương vong. Ngươi cũng biết ta không thích.” Nói rồi còn rất nhàn nhã vỗ vỗ bàn tay của đối phương, kéo người về phía sau. Tiếp theo Hoa Mãn Lâu lại hướng mặt về phía đám nhân sỹ chính phái kia.

Nụ cười của Hoa Mãn Lâu vĩnh viễn luôn khiến người ta cảm thấy tao nhã, không giống đám người võ lâm lúc nào cũng mang theo khí tức thảo mãng, Hoa Mãn Lâu dù bất cứ lúc nảo cũng tỏ ra quý khí ôn nhuận, mà giọng nói của hắn cũng là đồng dạng nhu hòa như vậy. Chỉ là hôm nay trong nét nhu hòa lại pha thêm một chút ý tứ cường ngạnh, có thể thấy được đám người tự xưng nhân sỹ chính phái này ít nhiều đã thành công chọc giận hắn.

Hoa Mãn Lâu ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Hôm nay nguyên là vì hạ Lưu tiên sinh chậu vàng rửa tay mà đến, không nghĩ đến lại gây ra sự việc bực này, Lưu tiên sinh cùng Khúc trưởng lão giao hảo bằng một tấm chân tình các vị cũng đều nhìn thấy. Tại hạ cũng không muốn thấy nhiều thương vong, cũng không có lòng đã thương người, không bằng các vị để chúng ta rời đi, mọi người đều ai về chỗ nấy.”

Mấy lời này của Hoa Mãn Lâu rốt cục cũng nói ra đáy lòng của mọi người, Định Dật sư thái vốn cũng cảm thấy hành động của Lưu Chính Phong không mất nghĩa khí, tuy rằng tối hậu biết được quan hệ của Lưu Chính Phong và Khúc Dương cư nhiên là như vậy cũng có chút ngoài dự đoán của mọi người. Thế nhưng chỉ một chút việc đó cũng không đủ liên lụy đến tính mệnh mọi người ở đây. Hiện tại phóng mắt nhìn lại, đầy đất đều là người bị thương, tất cả toàn là đệ tử Ngũ Nhạc kiếm phái, còn đối thủ người nào cũng yên ổn đứng thẳng.

Tuy rằng mọi người đều biết nếu thật dốc hết toàn lực cũng có thể giết chết những người kia, thế nhưng kết quả lại là sao? Giết định một nghìn tổn thương tám trăm sao? Nếu thật là như vậy thì cũng thôi, chỉ sợ là muốn chống đỡ những nhân vật võ công bực này thì đệ tử Ngũ Nhạc kiếm phái cũng phải tử thương hơn phân nữa, hơn nữa còn không chắc có thể giữ chân được bọn họ.

Định Dật sư thái so sánh qua một chút rồi liếc nhìn về phía Thiên Môn đạo nhân, thấy đối phương cũng không có ý phản đối liền muốn mở miệng xuống thang.

Nào biết hết lần này đến lần khác, Lục Bách đã bị Đông Phương Bất Bại chọc mù một mắt lại lớn giọng nói: “Thối lắm! Cái gì không muốn thấy nhiều thương vong, không cố ý đả thương người? Ngũ nhạc đệ tử ở đây bị thương nhiều ít? Yêu nữ bên cạnh ngươi còn hại chết Phí sư đệ của ta! Ngũ Nhạc kiếm phái bọn ta tuyệt đối không buông tha cho các ngươi!”

Bầu không khí nhất thời trở nên cứng ngắc, đám người Định Dật sư thái cũng là sắc mặt cực kỳ khó coi. Chỉ là Lục Bách luôn miệng Ngũ Nhạc kiếm phái, chẳng lẽ ngay cả tính mạng của bọn họ gã cũng muốn làm chủ thay? Mà chỉ một khắc sau. Lục Bách liền giơ cao Ngũ Nhạc lệnh kỳ, nói: “Vì tiêu diệt những… yêu đồ ma giáo này, Ngũ Nhạc kiếm phái bọn ta liều mạng!”

Lời nói còn chưa xong, một trận tiếng cười khiến kẻ khác đinh tai nhức óc vang lên, mà người đang cười to nào phải ai khác ngoài Đông Phương Bất Bại. Trong tiếng cười quán mãn kình khí, còn có sát khí không che giấu chút nào, đám đệt tử Ngũ Nhạc kiếm phái trực tiếp bị dọa lùi lại một bước. Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong cũng vôi vã giúp đỡ đám đệ tử của mình bịt tai định thần, tránh cho bị kình khí của Đông Phương Bất Bại đã thương.

Hoa Mãn Lâu ở bên cạnh có chút bất đắc dĩ, trong lòng rõ ràng những lời vừa rồi của Lục Bách đã kích thích sát tâm của Đông Phương Bất Bại. Như vậy tốt rồi, hắn phải làm thế nào mới ngăn được trận giết chóc này đây?

Tiếng cười của Đông Phương Bất Bại cứ thế giằng co hồi lâu mới dừng lại, đám người Ngũ Nhạc kiếm phái vẫn còn chưa kịp tỉnh hồn ngơ ngác nhìn y, chẳng biết nên làm thế nào. Nghĩ đến cảnh tượng này cũng thật buồn cười, gần ngàn người vây bắt nhưng lại bó tay hết cách trước mặt vài người như vậy.

Định Dật sư thái cứng người thật lâu mới có thể mở miệng: “Ngươi. . . ngươi muốn như thế nào?”

Lúc này Đông Phương Bất Bại mới đột nhiên xoay người, động tác của y khiến quần hùng hít sâu một ngụm khí lạnh, có không ít người lại lùi thêm một bước nữa. Chỉ là Đông Phương Bất Bại sau đó lại bước đến đỡ lấy Hoa Mãn Lâu, ngay cả Hoa Mãn Lâu cũng có chút kinh ngạc, thấp giọng hỏi: “Đông Phương?”

Dung nhân thanh tú của Đông Phương Bất Bại không hé ra một chút biểu tình nào, nhưng ánh mắt lại ngưng đọn không chớp đặt lên người Hoa Mãn Lâu, chỉ nghe y nhẹ nhàng mở miệng, trong thanh âm mang theo ôn nhu không thể nói thành lời: “Thương thế của ngươi không nhẹ, cũng không nên lại lo lắng. Chúng ta đi thôi.” Nói xong liền đỡ Hoa Mãn Lâu bước ra khỏi sảnh, cùng lúc đó y lại lạnh lùng mở miệng, thanh âm cực kỳ rõ ràng: “Bản tọa cũng muốn nhìn xem, còn ai dám cả gan cản trở ta.”

Đám người giang hồ kia nhất thời đứng chết trân tại chỗ, chỉ có thể nhìn Đông Phương Bất Bại từng bước một rời đi, sau một lúc lâu mới phản ứng được những người kia thật sự đã muốn ra khỏi sảnh đường. Lục Bách vốn còn muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng gã vừa mở miệng thì Đông Phương Bất Bại đã lạnh lẽo liếc nhìn sang, nhất thời cả thân thể gã giống như bị sét đánh, hoàn toàn không thể động đậy.

Mà Đông Phương Bất Bại vốn cũng không quá để ý đến Lục Bách, ánh mắt nặng nề di chuyển đến trên người Nhạc Bất Quần vẫn còn đang khẽ co quắp. Khóe miệng của y khẽ dao động, chậm rãi nói: “Hôm nay lưu lại cho ngươi một mạng, ngày khác tất nhiên tới lấy!” Sắc mặt của Nhạc Bất Quần trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Đông Phương Bất Bại nói xong câu này cũng không tiếp tục nhìn nữa, chỉ chuyên tâm đỡ lây Hoa Mãn Lâu chậm rãi bước ngang qua mặt đám người Định Dật sư thái. Quần hùng vốn đang vây chặt bọn họ không tự chủ lui lại nhượng ra một cái thông lộ, đoàn người cứ thế rời khỏi Lưu phủ.

Suốt một đường cũng không có người đủ can đảm cản trở, vì vậy đoàn người Đông Phương Bất Bại liền đi thẳng một mạch đến rừng hoang ngoại thành mới dừng lại. Khúc Dương quỳ một chân xuống đất, quay người hành lễ với Đông Phương Bất Bại: “Đại ân của giáo chủ, Khúc Dương ghi khắc trong lòng, sau này có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”

Lưu Chính Phong và đám đệ tử nhất thời sợ hãi, hiện giờ mới ý thức được hồng y nữ tử này nào phải là Thánh cô gì đó mà trực tiếp chính là giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo. Sự biến đổi này khiến cho Lưu Chính Phong cũng đờ người đứng run tại chỗ, nhìn Đông Phương Bất Bại cũng không biết phải nói cái gì.

Ngược lại tiểu cô nương Khúc Phi Yên lại phản ứng chân thật hơn nhiều, nàng không thể tin tưởng lẩm bẩm nói: “Thế nhưng. . . thế nhưng. . . Gia gia không phải nói. . . giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo là Đông Phương thúc thúc sao? Thế nào. . . thế nào. . . lại thành Đông Phương tỷ tỷ rồi… .”

Khúc Dương bị lời nói của tôn nữ nhà mình làm cho cả người đều đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng kéo nàng qua một bên ra dấu câm miệng. Khúc Dương là người từng trải càng rõ ràng tính cách của Đông Phương Bất Bại, hôm nay y mặc nữ trang tự nhiên có đạo lý của mình, làm sao có thể để bọn họ tùy ý phỏng đoán? Chẳng lẽ là cảm thấy sống còn chưa đủ? Khúc Dương không khỏi nhất thời cao hứng mà quên mất phải giữ bí mật việc này.

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng liếc nhìn Khúc Phi Yên, hừ một tiếng, thế nhưng cũng không có ý tứ tức giận, Khúc Dương thấy vậy trong lòng cũng trấn định một ít. Chỉ là hành động tiếp theo của Đông Phương Bất Bại lại khiến cho lão ái khẩu không biết nói gì.

Đông Phương Bất Bại vô hạn mềm nhẹ đỡ Hoa Mãn Lâu ngồi xuống một thân cây, sau đó đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, khuôn mặt lo lắng nhìn đối phương, lại giúp Hoa Mãn Lâu bắt mạch một lát rồi mới vội hỏi: “Nội phủ của ngươi đã bị thương sao? Có chỗ nào không khỏe không?”

Khúc Dương trợn mắt há mồm nhìn một màn này, người trước mặt nào phải là Đông Phương Bất Bại? Đông Phương Bất Bại cũng sẽ không vì một người bị thương không quá nghiêm trọng mà lo lắng thành như vậy? Đây rõ ràng là một nữ tử thanh xuân đang lo lắng cho tình lang. Những động tác này của Đông Phương Bất Bại có không ít là tự nhiên mà làm, hoàn toàn không nhìn thấy một chút dị dạng nào, phảng phất từ trước đến giờ y chính là như thế.

Hoa Mãn Lâu lúc này mới đặt tay lên tay Đông Phương Bất Bại, ôn nhu nói: “Đừng quá lo lắng, bất quá chỉ là một chút tiểu thương mà thôi, cũng không có gì đáng ngại. Nghỉ ngơi hai ba ngày là được rồi.” Trong tim của hắn hiện giờ tràn đầy ấm áp, hắn thật sự không nghĩ đến Đông Phương Bất Bại sẽ thực sự vì mấy lời của hắn mà đồng ý rời đi như vậy. Mà giờ khắc này trong lòng Đông Phương Bất Bại lại tràn đầy lo lắng, Hoa Mãn Lâu liệu có biết không?

Hoa Mãn Lâu nhịn không được vươn tay chạm vào mặt của Đông Phương Bất Bại, thuận thế sờ đến giữa đôi lông mày thanh tú, nhẹ nhàng vuốt lên, nói: “Đừng cau mày, ta không thích. Đông cô nương, cười một cái được không?”

Đông Phương Bất Bại bị hành động này của Hoa Mãn Lâu làm cho mặt đỏ tim đập, chỉ có thể gắt lên một câu: “Ngươi. . . ngươi quản ta. . .”

Hoa Mãn Lâu nhẹ giọng phì cười, chỉ là sau đó lại ho khan vài tiếng. Đông Phương Bất Bại vội hỏi dồn: “Ngươi thế nào?”

Hoa Mãn Lâu vỗ vỗ tay y, ôn nhu nói: “Ta không sao, đừng lo lắng như vậy. Chỉ là Khúc trưởng lão và Lưu tiên sinh, hai người bọn họ nên đi về đâu?” Lúc nói lời này thì gương mặt Hoa Mãn Lâu cũng hướng về đám người Lưu Chính Phong.

Đông Phương Bất Bại vốn chỉ lo lắng cho một người, lúc này làm sao còn tâm lực quan tâm người khác. Y quay người sang, dùng thần sắc bén nhọn tuyệt nhiên khác biệt với Hoa Mãn Lâu, nói: “Khúc Dương! Chuyện của ngươi và Lưu Chính Phong bản tọa không muốn hỏi đến, sau này cũng đừng làm phiền ta nữa.”

Khúc Dương bị mấy lời này của Đông Phương Bất Bại làm cho xấu hổ, Lưu Chính Phong cũng chỉ đành ngốc ngốc cười hiền, mà mấy tiểu bối đang đứng bên cạnh càng là không biết nói gì.

Hoa Mãn Lâu trong lòng cảm thán, Đông Phương Bất Bại quả nhiên nổi danh tính tình khó dò, hơn nữa cao cao tại thượng đã quen, nói như vậy căn bản là lười quản những việc này. Vì vậy Hoa Mãn Lâu chỉ đành phải mở miệng, ôn hòa nói: “Khúc trưởng lão, Lưu tiên sinh, nếu như hai người không có chỗ đi thì có thể đến tiểu lâu của ta ở Lạc Dương nghỉ tạm. Hoa mỗ tất nhiên vui vẻ đón chào.”

Đông Phương Bất Bại nghe xong những lời này thì lông mày cũng bất giác nhíu chặt. Y biết Đông Phương Bất Bại rất hảo tâm, thế nhưng… thế nhưng tiểu lâu Lạc Dương… nơi này ở trong lòng y lại bởi vì hắn mà trở nên có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. Tiểu lâu là nơi y và Hoa Mãn Lâu… gặp gỡ năm đó, thậm chí đến hôm nay làm bạn sống cùng… Nếu như tiểu lâu lại để cho người khác ở…

Vốn Lưu Chính Phong và Khúc Dương đang lâm vào đường cùng, nghe Hoa Mãn Lâu nói vậy trong lòng tự nhiên cảm kích, vốn đã muốn đồng ý, nào biết lại nhìn thấy một tia sáng lạnh trong mắt Đông Phương Bất Bại, chỉ có thể nuốt ngược lời vào trong miệng. Khúc Dương nhất thời hiểu ý Đông Phương Bất Bại, nhìn thấy bộ dạng ra vào cùng nhau của giáo chủ và nam nhân này, lại thêm mấy phần ôn nhu đó cho dù là ai cũng đều nhìn ra, lão làm sao không rõ ý tứ của y đâu? Nghĩ đến tiểu lâu kia hẳn phải là nơi ở của Đông Phương Bất Bại và nam tử kia, tự nhiên không tiện để người khác quấy rầy.

Khúc Dương chỉ đành cười khổ nói: “Việc này… Hoa tiên sinh khách khí rồi, ta cũng không nên quấy rối.”

Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, Khúc Dương vẫn tính là thức thời, vì vậy liền thừa dịp Hoa Mãn Lâu không kịp lên tiếng, lạnh lùng nói: “Khúc trưởng lão, người là trưởng lão Thần giáo nhưng quanh năm cũng không về Hắc Mộc Nhai. Hôm nay chuyện đã như vậy, ngươi cũng nên dẫn Lưu Chính Phong về Hắc Mộc Nhai thôi, cũng thuận tiện trợ giúp Đồng trưởng lão quản lý giáo vụ. Mấy năm gần đây ta không thích quản những việc này, trong giáo cũng có chút thị phi, ngươi mang theo khẩu dụ của bổn tọa hồi giáo đi.”

Khúc Dương ngây ra một lúc, không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại biết việc của mình lại không hề có ý trách cứ như vậy. Bất quá quay đầu ngẫm lại, việc của y không phải còn kinh hãi thế tục hơn so với mình sao? Chỉ là lúc này nếu về giáo không biết Chính Phong nghĩ thế nào? Dù sao y cũng là xuất thân chính đạo, nếu theo mình về giáo…

Khúc Dương không khỏi nhìn về phía Lưu Chính Phong, vừa lúc người kia cũng đang ôn hòa nhìn hắn, lúc ánh mắt chạm vào nhau thì nhân tiện nói: “Hôm nay ta đã rửa tay chậu vàng rời khỏi giang hồ. Khúc đại ca đi nơi nào Chính Phong cũng sẽ theo cùng.”

Khúc Dương nghe vậy trong lòng run lên, nhịn ko được cầm tay Lưu Chính Phong, trong miệng thì thầm: “Chính phong…”

Lưu Chính Phong mỉm cười, quay đầu nhìn đệ tử và hài tử của mình nói: “Ta biết mình phải xin lỗi các ngươi, cũng không đám làm thầy làm cha. Thế nhưng Khúc đại ca là người ta đã cảm mến nhiều năm, ta cũng không muốn lừa gạt ai nữa. Các ngươi nếu nguyện ý liền theo ta gọi một tiếng Khúc bá bá, nếu không muốn, ta cũng không cản trở các ngươi…”

Kỳ thực hài tử Lưu gia niên kỷ đều không tính lớn, lúc này đều tỉnh tỉnh mê mê, nghe được mấy lời của Lưu Chính Phong đương nhiên cảm thấy luyến tiếc phụ thân, huống chi vừa rồi Khúc Dương vẫn tận lực che chở bọn họ cũng khiến người cảm động, vì vậy hiển nhiên không ai phản đối. Còn về Khúc Phi Yên, nàng hoàn toàn không nghĩ đến việc rời khỏi gia gia.

Đông Phương Bất Bại thấy mấy người bọn hắn đã có kế hoạch liền nói: “Nếu là như vậy, Khúc Dương, các người liền về giáo đi thôi. Một đường thay bản tọa để ý tin tức của Doanh Doanh, nếu có lập tức báo cho bổn tọa.”

Khúc Dương khom người đáp ứng, sau đó liền chuẩn bị dẫn Lưu Chính Phong và đám hậu bối rời đi. Ngay lúc này Lưu Chính Phong đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vội vàng xoay người nói với Đông Phương Bất Bại: “Đông Phương. . . cô nương, đại ân không lời nào cảm tạ, chỉ là Lưu mỗ còn một chuyện muốn nhờ.”

Đông Phương Bất Bại nhíu mày, nói: “Chuyện gì?”

Lưu Chính Phong lấy từ trong tay áo ra một quyển sách nhỏ, dùng hai tay đưa đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, nói: “Ta cùng với Khúc đại ca say mê âm luật, dùng thời gian mấy năm viết ra một khúc 《 Tiếu ngạo giang hồ 》, tự tin khúc này kỳ diệu thiên cổ khó cầu. Sau này, ngay cả hậu thế lại có một Khúc Dương cũng không chắc có được một Lưu Chính Phong, có Lưu Chính Phong cũng không hẳn tìm thấy Khúc Dương. Cho dù thật sự có thể tìm đến hai nhân vật tương đương, vị tất hai người có thể sống ở cùng thời, gặp gỡ kết giao, lại phải tinh thông âm luật, hiểu biết nội công, chí hướng tương đồng, tu vi sắp sỉ mà viết ra khúc này. Kỳ thực đây cũng là chuyện khó khăn muôn vàn. Ta thật sự không muốn khúc này thất truyền, chỉ cầu Đông Phương cô nương và vị Hoa tiên sinh đây niệm tình một phen tâm huyết của hai lão già bọn ta, tìm người truyền thụ khúc phổ tiêu cầm này. Hoặc giả có thể chuyển giao cho sư huynh ta, chưởng môn phái Hành sơn, Mạc Đại.”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì khẽ nhíu mày, y vốn không muốn nhận lấy việc phiền phức như vậy, nào ngờ Hoa Mãn Lâu đã một lời đáp ứng. Vì vậy Đông Phương Bất Bại không thể làm gì khác hơn là nhận lấy khúc phổ 《 Tiếu ngạo giang hồ 》 này.

Trước khi bọn người Lưu Chính Phong và Khúc Dương rời đi còn lần nữa cúi đầu bái biệt Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu, sau đó mới vội vàng đi về hướng Hắc Mộc Nhai.

Lúc này Đông Phương Bất Bại mới xoay người nhìn Hoa Mãn Lâu, có chút oán giận nói: “Ngươi vẫn cứ thích làm việc thiện như vậy. Đã bị thương đến thế còn đáp ứng việc phiền phức thế này?”

Mà lúc này Hoa Mãn Lâu cũng không ngắt lời y nữa, chỉ nhẹ nhàng kéo người đến gần, cất giọng ôn nhu nói: “Hôm nay cám ơn ngươi. Đã khiến ngươi lo lắng rồi.”

Thân thể Đông Phương Bất Bại run lên, cũng nói không ra lời nữa, cuối cùng chỉ đành thuận theo tựa vào trong lòng Hoa Mãn Lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.