Thời gian qua mau, đảo mắt đã đến tháng ba mùa xuân, hiện tại toàn thể giang hồ đều dậy sóng vì một phần treo thưởng lớn, nội dung yêu cầu lại cực kỳ đơn giản, tìm người có tên “Hoa Mãn Lâu”. Mà bản thân Hoa Mãn Lâu, hiện giờ lại đang cực kỳ khoái ý ngồi trong một gian tiệm rượu ven Tây hồ, thưởng thức món đặc sản nổi danh ‘cá Tống tẩu’.
Loại hành động treo giải thưởng này đối với Hoa Mãn Lâu thật đúng là không gây ra ảnh hưởng gì lớn, bởi vì cho đến hiện nay cũng không ai nhìn ra được hắn là một người mù, huống chi cũng không ai lại nghĩ đến một người mù sẽ có thể nhàn nhã đi chơi như vậy. Vì thế, chỉ cần trên tờ giải thưởng còn ghi hai chứ “người mù”, hẳn là sẽ không có ai nghi ngờ đến hắn đâu?
Về phần Hoa Mãn Lâu, tuy rằng đôi mắt hắn không nhìn thấy, lại cũng sẽ không bạc đãi chính mình, thậm chí còn chọn một vị trí đối diện Tây hồ để ngồi. Ngọn gió ấm áp thổi vào mặt hắn, mang theo một cổ mùi vị hơi nước ấm áp, cực kỳ tươi mát dễ chịu.
Hoa Mãn Lâu lựa chọn đến tửu lâu cũng không phải vào giờ ngọ nhộn nhịp nhất, mà là vừa vặn thời gian vãn thiện. Lúc này hắn đang ngồi trong nhã gian của tửu lâu, cũng vì muốn có thể thanh thản nên mới đợi đến trể thế này mới đi thưởng thức mỹ thực.
Đối với Hoa Mãn Lâu, Giang Nam đương nhiên cũng không xa lạ gì, chỉ là hắn không nghĩ tới, Giang Nam ở nơi này và Giang Nam hắn từng quen thuộc thật đúng là không hơn kém bao nhiêu.
Lúc này, tiệm rượu lại có vài người giang hồ tiến vào, tùy tiện cẩu thả tìm mấy vị trí ngồi xuống rồi bắt đầu lớn giọng nói chuyện phiếm. Không có gì bất ngờ, Hoa Mãn Lâu lại lần nữa nghe được những tin tức quen thuộc liên quan đến mình.
“Lần này Nhật Nguyệt thần giáo có phải là đã thật sự điên rồi không?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đó chính là mười vạn lượng hoàng kim nha!”
“À! Hóa ra ngươi nói chuyện này!”
“Trên giang hồ dường như cái tên Hoa Mãn Lâu kia cũng chẳng có tên tuổi gì! Còn là một kẻ mù!”
” Hoa Mãn Lâu đến tột cùng đã đắc tội gì với ma giáo? Lại khiến bọn họ treo giải thưởng lớn như vậy!”
“Ai biết! Nghe nói là do những trưởng lão ma giáo tự mình treo giải thưởng. Từ một vạn lượng vẫn không ngừng gia tăng, đến bây giờ đã lên đến mười vạn…”
“Không hiểu nổi! Bất quá ngươi cảm thấy những lời ma giáo nói có thể tin sao?”
“Có ý gì? Ngươi đang nói vạn nhất thật sự tìm được Hoa Mãn Lâu kia, bọn họ sẽ không trả tiền sao?”
“Như vậy cũng không phải không thể! Bất quá hiện tại cả giang hồ đều vì việc này mà náo loạn cũng là sự thật. Nghe nói còn có người độc quyền cung cấp họa ảnh của Hoa Mãn Lâu để kiếm tiền.”
“Ngươi nói xem, Hoa Mãn Lâu đến tột cùng là ai?”
“Ai biết!”
………
Khóe môi Hoa Mãn Lâu nhếc lên thành một nụ cười thản nhiên, biểu tình thâm thúy không thể nhìn ra, nhấp nhẹ chén trà trên tay mình rồi bỏ lại một thỏi bạc, đứng lên, tiêu sái đi xuống ầu.
Tiểu nhị của tửu lâu lúc này liền bước đến săn đón, nói: “Đại gia, xe ngựa hôm qua người phân phó, tiểu nhân đã chuẩn bị xong cho ngài.”
Hoa Mãn Lâu cười nhạt nói: “Cảm tạ.”
Tiểu nhị ca vội hỏi: “Đại gia khách khí, ngài là muốn đi đâu vậy? Ngài đến đây cũng đã ba ngày rồi vẫn chưa từng lên thuyền du hồ, nếu không tiểu nhân giúp ngày an bày một chút? Hoa thuyền của nhà chúng ta là tốt nhất nơi này…”
Hoa Mãn Lâu không đợi tiểu nhị nói xong liền lên tiếng: “Cảm tạ, bất quá hôm nay ta đã phải đi rồi.”
“Đi? Ôi? Đại gia, người vì sao lại đi sớm như vậy chứ?” Tiểu nhị ngây ra một lúc, vị thanh niên ôn văn nhĩ nhã này ba ngày trước đã đến đây, trong suốt khoảng thời gian đó cũng không thấy rời khỏi mỗi ngày đều chỉ lòng vòng ven Tây hồ thưởng thức đặc sản, cũng không thấy có bạn bè gì tới thăm, càng không ra ngoài du ngoạn. Tiểu nhị đã thấy không ít việc lạ, thế nhưng cũng không đoán được người này đến đây để làm gì.
Hoa Mãn Lâu tự nhiên sẽ không quản tiểu nhị suy nghĩ những gì, lập tức gật đầu, nói: “Hành lý còn ở trong phòng, phiền phức tiểu nhị ca tìm chưởng quỹ giúp ta kết sổ.” Nói xong liền xoay người đi lên phòng, bất quá lát sau đã cầm theo một cái tay nãi bước xuống kết toán tiền phòng, tiếp theo liền bước lên xe ngựa tiểu nhị gọi sẵn nhàn nhã rời đi.
Về phần Hoa Mãn Lâu đến tột cùng vì sao phải đến Tây hồ? Cũng không phải vì lần trước Đông Phương Bất Bại từng nói về chuyện giam cầm Nhậm Ngã Hành dưới mật thất Tây hồ. Đối với Nhậm Ngã Hành, trong lòng Hoa Mãn Lâu tất nhiên là có suy nghĩ riêng của mình, thế nhưng hắn cũng sẽ không ngốc đến mức tự mình chạy đến Tây hồ tìm lão gây phiền phức. Hơn nữa Tây hồ lớn như vậy, hắn càng không biết cái mật thất Đông Phương Bất Bại đã nói kia là ở nơi nào, làm sao có thể đi tìm đây?
Sở dĩ Hoa Mãn Lâu đi tới Giang nam cũng là vì một chút tiếc nuối trong lòng, Hoa gia Giang nam. Tuy rằng hắn từ sớm đã liệu trước nơi này không có Hoa gia tồn tại, thế nhưng trải qua một lần tự mình chứng thực, trong lòng ít nhiều cũng có một chút cảm khái.
Hoa Mãn Lâu hơn phân nửa thời gian cuộc đời đều lưu lại ở Giang Nam, Tây hồ càng là nơi quen thuộc với hắn đến không thể hơn được nữa. Danh tiếng của Hoa gia trên giang hồ bất luận phương diện kinh thương hay uy tính võ lâm đều tương đương nổi danh, thế nhưng ở tại chỗ này, hắn hoàn toàn không tìm được bóng dáng của hoa gia. Thế nhưng bất luận là như thế nào, ở đây cũng là Giang Nam, cũng coi như cố hương của hắn.
Từ tận trong xương cốt, Hoa Mãn Lâu vẫn là một đại nam nhân truyền thống, vô luận hắn đã làm ra một quyết định kinh thế hãi tục như muốn thú Đông Phương Bất Bại, mà Đông Phương Bất Bại lại là một nam nhân, hơn nữa càng là giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, thân phận cao quý, tính cách cao ngạo. Thế nhưng Hoa Mãn Lâu vẫn là đại nam nhân, là chủ nhân một nhà, hắn có những suy nghĩ của mình, huống hồ, hắn từ sớm đã xem Đông Phương Bất Bại như nữa nhân của mình mà yêu thương.
Lần này đến Giang nam cũng là vì hắn muốn thực hiện việc đã dự định thật lâu, lá rụng về cội, huống chi hắn còn sắp chuẩn bị một việc lớn như đón dâu. Hắn vốn định thừa dịp Đông Phương Bất Bại hồi giáo xử lý việc riêng của y, bản thân liền nhanh chóng dạo qua Giang Nam một vòng, thật ra cũng không ngờ đến Nhật Nguyệt Thần Giáo lại treo giải thưởng lớn như vậy để “Truy nã” hắn. Trong lòng Hoa Mãn Lâu biết, sợ rằng Đông Phương Bất Bại đã phát hiện mình đột nhiên biến mất mà trở nên nóng nảy.
Chỉ là Hoa Mãn Lâu thật ra cũng quên mất, hắn đây thuần túy là do chủ nghĩa đại nam nhân phát tác, cho rằng việc của nam nhân “nữ nhân” sẽ không nhúng tay vào, vì vậy Hoa Mãn Lâu căn bản không có đề cập với Đông Phương Bất Bại việc hắn muốn đến Giang Nam lần này. Tuy rằng cũng không phải không có cơ hội, thế nhưng ở trong lòng Hoa Mãn Lâu, việc này có nói hay không cũng không phải việc lớn, đây cũng là bệnh chung của đám đại nam nhân… Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết, Tư Không Trích Tinh… đều mắc phải.
Suy nghĩ trong lòng Hoa Mãn Lâu rất đơn giản, chỉ là muốn cho thê tử nhà mình một chút kinh hỷ, hắn bất quá chỉ rời khỏi khoảng một tháng mà thôi, nhà mẹ đẻ của “thê tử” lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, xem ra người nọ ít nhiều vẫn không chịu tin tưởng hắn. Như vậy cũng không tốt, cần nghiêm phạt. Vì vậy Hoa Mãn Lâu vốn đang muốn viết thư cho Đông Phương Bất Bại lại bỏ chuyện đó qua một bên, trong lòng cũng có một chút ý tưởng trả đũa, đương sơ Đông Phương Bất Bại mất tích nửa năm, cũng là một chút tin tức đều không gởi về, hiện tại cũng nên đẻ cho y biết Hoa Mãn Lâu hắn khi đó là có loại tâm tình gì. Để y sau này cũng không dám bởi vì tự ti và vân vân gì đó mà chơi trò mất tích như vậy nữa.
Huống hồ, Hoa Mãn Lâu cũng muốn nhìn xem Đông Phương Bất Bại đến tột cùng sẽ làm như thế nào, nếu y thật sự sẽ bỏ lại tất cả đến tìm hắn, Hoa Mãn Lâu không thể không nói mình sẽ cực kỳ thất vọng. Hắn không hy vọng nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đánh mất lòng tin đối với mình, chỉ biết dựa vào người khác. Đông Phương Bất Bại hẳn là nên cực kỳ tự tin, phải biết rằng Hoa Mãn Lâu hắn sẽ vì y mà trở về, lại không nên vì việc Hoa Mãn Lâu mất tích mà trốn tránh trách nhiệm bản thân.
Vì vậy Hoa Mãn Lâu liền thẳng thắng mai danh ẩn tích trong suốt nửa năm tiếp theo, cần làm gì thì làm đó. Hơn nữa cũng bởi vì Đông Phương Bất Bại dù sao vẫn là giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, sau khi ra mặt chủ sự, những tin tức về y trong giang hồ liền không ngừng tăng nhanh, Hoa Mãn Lâu nghe được những lời này coi như cũng yên tâm với tình huống của y.
Ngồi trong xe ngựa nhẹ nhàng lay động, khóe miệng Hoa Mãn Lâu gợi lên tiếu ý, chuyện của hắn hiện tại cũng đã hoàn thành không sai biệt lắm, cũng là lúc nên trở về, chỉ là không biết sau khi Đông Phương Bất Bại nhìn thấy hắn lại sẽ có biểu tình gì, đáng tiếc là hắn lại không thể nhìn thấy. Bất quá là, cũng không quan hệ, lúc này dù có thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha đối phương, bỗng nhiên, cũng không biết Hoa Mãn Lâu nghĩ đến điều gì, nụ cười trên khóe miệng kia lại lộ ra một chút ý tứ xấu xa, quả thực cực kỳ hiếm thấy. “Sư phụ, xin tăng tốc một chút, tại hạ có việc gấp trên người.” Hoa Mãn Lâu cao giọng nói với xa phu đang đánh xe phía trước.
Xa phu ứng tiếng, mã xa liền lay động nhanh chóng hơn. Hoa Mãn Lâu nhắm mắt để lộ nụ cười yếu ớt, giống như vẫn đang nghĩ đến chuyện tốt gì.
………………
Bất quá, Hoa Mãn Lâu cũng là có chút hiểu lầm Đông Phương Bất Bại, đó chính là loại việc “truy nã” kia cũng không phải do Đông Phương Bất Bại lệnh cho thuộc hạ đi làm. Kỳ thực, phải nói rằng, ngay cả y cũng không biết có chuyện như vậy.
Ngày ấy, sau khi Đông Phương Bất Bại biết Hoa Mãn Lâu mất tích, cũng từng trong lúc vội vàng sai Đồng Bách Hùng phái người đi tìm Hoa Mãn Lâu. Thế nhưng chỉ vài ngày sau, Đông Phương Bất Bại liền triệt để thu hôi fmệnh lệnh kia, y nghiêm mặt nói với Đồng Bách Hùng: “Không cần tìm Hoa Mãn Lâu nữa!” Sau đó bắt đầu một lòng xử lý giáo vụ. Hành động này làm cho đám người Đồng Bách Hùng hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu được Đông Phương Bất Bại đến tột cùng đang nghĩ thế nào, y không phải phi thường để ý Hoa Mãn Lâu sao? Thế nào chỉ mới một chút như vậy đã thay đổi đâu?
Kỳ thực, trong lòng Đông Phương Bất Bại lúc đó làm sao lại không lo lắng cho Hoa Mãn Lâu? Chỉ là y gắt gao đè nén loại tâm tình này, không ngừng nói với mình “Hắn sẽ trở lại! Ta phải tin tưởng hắn.”
Trong đầu Đông Phương Bất Bại cũng không ngừng lóe lên từng tình cảnh ngày hôm đó, khi Hoa Mãn Lâu ôm y yêu cầu sự tin tưởng tuyệt đối. Lần này Hoa Mãn Lâu không từ mà biệt nhất định phải có nguyên nhân. Đông Phương Bất Bại chỉ có thể cắn chặt môi mình, suýt nữa cũng chảy máu.
Dương Liên Đình trong lúc hầu hạ Đông Phương Bất Bại không ít lần nhìn thấy thần tình nhung nhớ mà y lơ đãng lộ ra, trong ngực lại càng nghiến răng tức giận. Gã biết Đông Phương Bất Bại là đang nhớ đến cái tên Hoa Mãn Lâu kia, thế nhưng lại không dám nói nhiều thêm lời gì. Huống chi, vốn Dương Liên Đình cho rằng gã còn có thể giống như trước đây, thay Đông Phương Bất Bại truyền lệnh ra ngoài, nào biết Đông Phương Bất Bại lại thẳng thắng cho đám người Đồng Bách Hùng tiến vào tiểu viện, thậm chí còn không chút tỵ hiềm thoải mái khoác lên trang phục nữ nhân, chỉ có những lúc phải đến đại điện thảo luận chính sự mới thay lại nam trang. Còn về đám trưởng lão? Đều là thấy nhưng không thể trách.
Dương Liên Đình nhìn mà trợn mắt há mồm, lẽ nào Đông Phương Bất Bại đã không thèm lưu tâm nữa sao? Một thân hồng y của Đông Phương Bất Bại cũng không phải là những thứ trang phục trâm cài mà Dương Liên Đình gã vì lấy lòng giáo chủ mà dâng lên, toàn bộ đều là do một tay y làm ra. Hơn nữa, trong lúc Dương Liên Đình thu thập phòng ở của Đông Phương Bất Bại còn phát hiện một ít nam trang đang làm dở, phía trên đều thêu các loại đồ án hoa cỏ tinh xảo, rõ ràng là do Đông Phương Bất Bại dùng từng đường kim mũi chỉ khâu ra, đồ án phía trên càng là được y tỉ mỉ thêu vào.
Dương Liên Đình thậm chí không cần suy nghĩ cũng biết đống nam trang này Đông Phương Bất Bại là chuẩn bị cho Hoa Mãn Lâu, gã nhìn dung nhan cực kỳ tú lệ của Đông Phương Bất Bại, trong lòng lại càng u ám, dường như có thứ gì đó muốn phá kén thoát ra. Dương Liên Đình chỉ có thể cắn răng nghiến lợi mà chịu đựng.
Cùng cắn răng nghiến lợi với Dương Liên Đình còn có mấy vị trưởng lão, tuy rằng nguyên nhân bọn họ nghiến răng nghiến lợi tuyệt nhiên bất đồng với gã. Chuyện là, từ một khắc sau khi Đông Phương Bất Bại biết Hoa Mãn Lâu mất tích, tuy rằng Đông Phương Bất Bại luôn miệng nói với bọn họ không cần đi tìm người nọ, thế nhưng bọn họ cuối cùng vẫn là lừa gạt y hạ ra giải thưởng tìm người.
Tại sao như vậy? bởi vì bọn họ thật sự đã chịu không nổi khí thế càng lúc càng lạnh như băng của Đông Phương Bất Bại, cùng với cái loại tính tình càng lúc càng khó đoán được kia. Đông Phương Bất Bại hiện tại dường như đã chịu ảnh hưởng của Hoa Mãn Lâu, trở nên không thích giết người, thế nhưng phải làm việc dưới cái khí thế gần như có thể biến thành thực thể nhảy ra hù chết người này của y, có rất nhiều người thà rằng phải chết cũng không muốn mỗi ngày đều tỉnh lại từ ác mộng.
Mấy vị trưởng lão thậm chí bắt đầu chờ đợi “Giáo chủ, người thẳng thắng giết kẻ này đi! Loại tình huống này của gã, đơn giản là sống không bằng chết mà!” Đây là cảm tưởng thật lòng của mấy vị trưởng lão khi thấy hình phạt của đám giáo chúng bị điều tra ra có liên hệ với Hướng Vấn Thiên, ý đồ phản bội. Tú hoa châm trong tay Đông Phương Bất Bại đúng là càng dùng càng thành thạo, y có thể khiến một người bị mấy trăm mũi tú hoa châm đâm xuyên vẫn có thể giữ lại hơi tàn…
Khóe mắt Đồng Bách Hùng co quắp, trong lòng lại suy nghĩ: “Hoa Mãn Lâu. . . Lão tử mặt kệ ngươi dự định làm gì với Đông Phương huynh đệ… ngươi vẫn nên xuất hiện nhanh một chút đi…”
Mà ngay thời điểm này, thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua từng chút từng chút một. Thẳng đến một ngày, từ phía xa xa, có bóng dáng xe ngựa chậm rãi tiếp cận Hắc Mộc Nhai….