Tác giả : Trà Thụ Cô
Edit: Du Vân
Trong nháy mắt đình trệ, Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy hương hoa tràn ngập khoang mũi, không phải cái loại hương diễm tục, mà mang theo hương khí thanh u, hắn không tự chủ được mà thốt lên :”Nhĩ hảo hương….”Lời vừa thốt ra, đừng nói Đông Phương Bất Bại phản ứng ra sao, liền chính Hoa Mãn Lâu cũng á khẩu. Hắn như thế nào mà nói ra lời cổ quái như thế…
Đông Phương Bất Bại tức thì lấy lại tinh thần, đẩy y ra, dường như bị kinh nhảy ra xa, nhiệt độ trên tay Hoa Mãn Lâu vẫn còn lưu trên tay cùng hông của hắn, ý thức được điểm này, nội tâm Đông Phương Bất Bại đập kịch liệt không thể khống chế.
Dưới sa mỏng, Đông Phương Bất Bại gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu,gương mặt tuấn mỹ lơ đãng lộ ra thần tình hoang mang, không hiểu rõ chính mình bị làm sao. Ngày thường ngay cả người mình cũng không nguyện gặp, lần này bị kích thích mới ra gặp hắn, vừa rồi lại bị…lại bị…Theo lý mà nói, hắn đã sớm đánh chết tên mù này! Khả hết lần này tới lần khác… Hết lần này tới lần khác…Một cảm xúc không rõ, nhượng Đông Phương Bất Bại căn bản là một phát động thủ.
Hoa Mãn Lâu cũng là ngơ ngác đứng tại chỗ, trong chớp mắt cảm xúc tinh tế mềm mại trong tay, thật in sâu trong lòng hắn, còn có hương thớm kia…Người này…Thật là Đông Phương Bất Bại sao? Nhất định là hắn…Hoa Mãn Lâu đối với bản lãnh nghe tiếng biết của mình vẫn rất tin tưởng! Nhưng lúc này đây… hắn cảm thấy nghi ngờ,lại không thể không tin… Đông Phương Bất Bại trên người thực sự xảy ra cái gì biến hóa sao? Sẽ là gì? Hoa Mãn Lâu lần nữa ý thức được mình nhìn không thấy…
“Ngươi… Ngươi thế nào gầy nhiều như vậy?” Hoa Mãn Lâu nhíu mày không tự giác hỏi, trong giọng nói mang theo lo lắng không thể nghi ngờ. Đông Phương ngươi rốt cuộc làm sao vậy, trong lòng léo lên một tia yêu thương, nhượng hắn không thể giải thích được.
Đông Phương Bất Bại suýt nữa bị Hoa Mãn Lâu làm cho thổ huyết. Hắn có gầy hay không, cùng người mù này có quan hệ gì ? Huống hồ…huống hồ…ngươi không phải mù sao? Ngươi làm sao biết ta gầy hay không? Tên hỗn đản này! Đông Phương Bất Bại biết rõ chính mình một chưởng đi đánh người mù kia, cũng có điểm ngoan (Hung ác; tàn nhẫn), khả hết lần này tới lần khác… “… Mắc mớ…mắc mớ gì tới ngươi….” Lời nàynói ra, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng cảm thấy lo lắng.
Bầu không khí trong lúc hai người giương cung bạt kiếm biến mất, tương phản, trong không khí có một loại ôn độ nhàn nhạt không hiểu chảy.
Hoa Mãn Lâu phát hiện thời điểm đối mặt với Đông Phương Bất Bại, không có cách nào duy trì hình tượng tao nhã. Nghe hắn nói xong Hoa Mãn Lâu cảm thấy không thoải mái, người này sao lại không biết chiếu cố bản thân? Hai năm không gặp, liền gầy như vậy… “Ngươi không hảo hảo ăn sao? Dương tổng quản của ngươi, chiếu cố ngươi hảo sao? Thời điểm ôm ngươi mấy năm trước, không có gầy như vậy.” Trong giọng nói lộ ra bất mãn cực độ, chỉ là chính hắn cũng không biết mà thôi.
Đông Phương Bất Bại bị Hoa Mãn Lâu hỏi đến á khẩu, một cỗ tâm tình mâu thuẫn léo lên trong lòng. Hoa Mãn Lâu rõ ràng xen vào việc người khác, hơn nữa chính hắn là có chuyện xảy ra, nhưng sao có thể nói với Hoa Mãn Lâu? Những lời này, nếu là Đông Phương Bất Bại xưa, chỉ sợ sớm đã hạ sát.
Mặt khác, trong lòng có một cảm giác khó thể nói nên lời lan tỏa, sự cô tịch trong mấy năm nay như bị mấy câu nói của Hoa Mãn Lâu lắp đầy. 谁又想的到, vĩnh viễn cao cao tại thượng Đông Phương giáo chủ, mấy năm nay trải qua thế nào? Cũng không phải là không ai quan tâm, mà là căn bản không có người dám quan tâm. Người nào sẽ có lá gan quan tâm một người tính khí khó đoán, một chút nghịch ý sẽ lấy đi tính mạng của ngươi, nhật nguyệt thần giáo giáo chủ đại nhân?