Tác giả : Trà Thụ Cô
Edit: Du Vân
Không có gì? Không có gì mới là lạ ! Hoa Mãn Lâu nhíu mày càng sâu, nhưng là trong lòng biết không thể ép buộc hắn, chỉ là ghi tạc việc này vào trong lòng. Bất quá Hoa Mãn Lâu cũng phát giác ra quái dị, vì sao hắn là nói tới Nhậm Doanh Doanh nhưng lại khiến Đông Phương Bất Bại phản ứng lớn như vậy?
Không đợi Hoa Mãn Lâu nói , Đông Phương Bất Bại ngồi một bên đã mở miệng, trong giọng nói có chút chần chờ : “Doanh Doanh đi tiểu lâu….nói chuyện gì với ngươi?”
Hoa Mãn Lâu trong lòng không khỏi đau xót, bất giác nắm lấy tay của Đông Phương Bất Bại, cũng không quản đến Đông Phương Bất Bại vẫn luôn tránh né, cười nhạt, nói: “ Nàng đương nhiên nói. Bằng không ta như thế nào lại tìm ngươi ? Tay ngươi như thế nào lại lạnh như vậy ?”
Đông Phương Bất Bại nghe Hoa Mãn Lâu nói xong liền giật mình, tay bị Hoa Mãn Lâu cầm cũng quên rút về. Hắn thật sự rất sợ Nhậm Doanh Doanh có thể hay không nói cái gì đó……
Hoa Mãn Lâu cảm giác được Đông Phương Bất Bại khẩn trương, không khỏi thở dài, xem ra quản nhiên hắn đoán không sai,. Bất quá Hoa Mãn Lâu cũng không biểu hiện ra chút nào khác thường , ngược lại ôn hòa nói : “Đông Phương…..Bất luận như thế nào, ngươi cho Đại tổng quản của ngươi thu liễm một chút đi. Doanh Doanh lần này là bị hắn khí đến rời nhà trốn đi., cũng không phải là tốt chuyện gì . Huống chi ta nghe nói Nhật Nguyệt Thần Giáo làm ra không ít chuyện nguy hại võ lâm, tựa hồ cũng cùng vị Đại tổng quản này có liên quan. Đông Phương ngươi có thể tin tưởng người, nhưng không thể phón túng a.”
Đông Phương Bất Bại có chút sững sờ nghe Hoa Mãn Lâu nói, nhìn thần sắc y vô cùng tự nhiên, tâm cũng bình tĩnh, xem ra Nhậm Doanh Doanh không có nói gì……. Bằng không Đông Phương Bất Bại rất khó tưởng tượng nếu hoa mãn lâu biết tình huống của hắn, hắn sẽ phải làm như thế nào .
“Đông Phương? Nghe được ta nói gì sao ?”
Đông Phương Bất Bại lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, lại nghĩ tới Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, liền nói: “Ta biết”. Xem ra Dương Liên Đình cũng nên thu liễm. Hắn mặc dù không giáo vụ, nhưng không có nghĩa hắn cái gì cũng không biết. Dĩ vãng bất quá là lười quản, hiện tại sao……..
Nghe Đông Phương Bất Bại đáp lại, Hoa Mãn Lâu coi như là buông xuống một món tâm sự. Mà trong tay, tay Đông Phương Bất Bại cũng đã có độ ấm trở lại, Hoa Mãn Lâu tâm tình có chút cao hứng, không khỏi lại nói : “ Đông Phương , ta nghe nói gần hai năm nay ngươi đều không có hạ sơn?”
“Ừ….” Đông Phương Bất Bại ứng thanh.
Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói : “Coi như võ công của ngươi cao hơn nữa, nhưng như vậy đối thân thể cũng rất có hại .”
Đông Phương Bất Bại nhíu mày : “ Ai cần ngươi lo.”
Hoa Mãn Lau không thèm để ý khẽ cười, nói: “ Không bằng ngươi theo ta đi đến tiểu lâu ở vài ngày đi, coi như là giải sầu.” Hoa Mãn Lâu vô cùng tự nhiên nói ra những lời này, tuy rằng vừa dứt lời, chính hắn cũng ngây ra một lúc, bất quá ngay lập tức cười khoái trá nhìn Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại hòn toàn sững sốt, hắn không hề nghĩ tới Hoa Mãn Lâu sẽ nói những lời này. Trong lúc nhất thời, phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt! Thế nhưng hết lần này tới lần khác, nhìn Hoa Mãn Lâu mỉm cười cùng với song nhãn lấp lánh dưới ánh trăng, một chữ cũng không nói ra được.
Sau một hồi khá lâu, Đông Phương Bất Bại mới lẩm bẩm nói : “Ta mới không đi….” Bộ dạng hắn bây giờ, làm sao có thể gặp người?
Hoa Mãn Lâu biết trong lòng Đông Phương Bất Bại do dự cái gì, thế nhưng Đông Phương Bất Bại lại lộ ra ra dáng vẻ không tự tin, nhượng Hoa Mãn Lâu bất giác đau lòng. Hắn không phải như thế này? Lúc ban đầu sơ ngộ, Đông Phương Bất Bại khí thế bứt người. Nghĩ tới đây, Hao Mãn Lâu căn bản không có đi để ý Đông Phương Bất Bại tại sao lại như vậy, ngược lại trong lòng có chút tính toán. Có một số việc phãi vạch trần mới là thỏa đáng ! Đông Phương Bất Bại không phải là người mềm yếu như vậy. Nguyên nhân, hắn có thể không hỏi, nhưng Đông Phương Bất Bại nên có dáng vẻ của Đông Phương Bất Bại.
Hoa Mãn Lâu đứng lên, đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại có chút nghi hoặc nhìn Hoa Mãn Lâu, không biết hắn muốn làm cái gì. Mà Hoa Mãn Lâu lại đưa tay đem Đông Phương Bất Bại kéo lên.