“Xuỵt, ta nói ngươi im lặng một chút không được à, không sợ ồn đến gia các ngươi hả?”
Vân Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn Quân Kiệt một cái, trừng đến khi tim gan nhỏ bé của Quân Kiệt nhảy lên, thành công khiến Quân Kiệt ngoan ngoãn câm miệng.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm xong việc, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Quân Kiệt, đi làm việc nàng nên làm.
Nương nương à, ngài không thể đi, ngài như vậy không có lỗi với gia chúng ta sao, nương nương ơi…
Quân Kiệt hò hét ở sâu trong nội tâm, rưng rưng đối với bóng lưng đã đi xa của Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm chân trước mới vừa đi, lòng Quân Kiệt còn đang đắm chìm ở trong phập phồng không tầm thường nào đó, cửa phòng lại bị mở ra.
“A, gia, sao ngài, lại tỉnh rồi?” Quân Kiệt nhìn thấy Quân Mặc Thần nhất thời trở nên hoảng loạn.
“Làm sao, gia ngủ nông không được à?” Quân Mặc Thần nhíu mày.
“Nha…” Quân Kiệt hơi giật mình có chút không ở trạng thái.
“Thế tử phi đâu?”
“Thế tử phi không có hồng hạnh xuất tường!” Quân Kiệt vội đáp.
Thái độ này, rõ ràng chính là giấu đầu lòi đuôi.
Quân Kiệt thật muốn hung hăng đập mình một cái, ngu ngốc muốn chết, sao lại nói lỡ miệng chứ!
“Quân Kiệt, nữ nhân bên gối ngươi hơn nửa đêm đứng dậy thay đổi hành trang, lúc ra cửa còn ở cửa nói nhảm với thị vệ của ngươi nửa ngày, ngươi phải trì độn mức nào, ngủ say bao nhiêu mới có thể không biết hả?” Quân Mặc Thần từ từ hỏi han.
Đúng nha! Làm sao gia có thể không biết được.
Quân Kiệt tỉnh ngộ.
“Gia, vậy, vậy ngài…”
“Nàng đại khái là đi tìm phương pháp.” Quân Mặc Thần nhợt nhạt cười, chỉ biết nàng không an tâm, cho dù chỉ có một chút cơ hội, nàng cũng sẽ đi thử, một khi nàng đã nhận định thứ gì, thì sẽ phấn đấu quên mình truy tìm đến cùng.
“Nha…” Thì ra là như vậy à, thật sự là hù chết hắn! Tảng đá trong lòng Quân Kiệt mới rơi xuống.
“Ta có chuyện công đạo ngươi đi làm.” Quân Mặc Thần lấy ra một phong thư đưa cho Quân Kiệt, “Ngươi cầm phong thư này đi tiếp ứng Vân Tử Hy.”
“A? Gia, ngài nói Vân Tử Hy? Cẩm Y Hầu?” Quân Kiệt có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
“Ngươi cứ nói xem?”
“Không đúng nha gia, không phải nói hắn biết thân thế mình à, vậy hắn chắc hẳn rất hận thế tử gia và Vương gia giống với Lạc thần y của sơn trang Bình Nguyệt này mới đúng.” Quân Kiệt nghĩ mãi mà không rõ Quân Mặc Thần đột nhiên để cho hắn đi tìm Vân Tử Hy có dụng ý gì.
“Không có việc gì, ngươi cứ làm theo là được, tính ra, hiện tại hắn ta hẳn đang ở trên đường từ phủ Trấn Nam Vương tới nơi này.” Quân Mặc Thần lẩm bẩm nói. Từ lần trước hắn gặp được Vân Tử Hy đến bây giờ đã qua rất nhiều ngày, tính tính thời gian thì không sai biệt lắm.
Quân Kiệt càng thêm mơ hồ, gia rốt cuộc có ý gì, vì sao gia sẽ khẳng định hiện tại Vân Tử Hy đang ở trên đường từ phủ Trấn Nam Vương tới nơi này như vậy?
Quân Kiệt có gãi vỡ đầu cũng không rõ. Chỉ có thể tiếp nhận thư trong tay Quân Mặc Thần về phòng của mình thu thập chuẩn bị, lập tức xuất phát.
Vân Thanh Nhiễm ở sơn trang Bình Nguyệt đi dạo một vòng, cho ra một kết luận đầu tiên là, hoàn cảnh của sơn trang Bình Nguyệt rất đẹp và tĩnh mịch, quả thật là thắng cảnh nghỉ mát, cảnh đẹp dưỡng lão.
Cho ra kết luận thứ hai là, quả nhiên là nhà thần y, đến đâu cũng không rời khỏi dược liệu, trên dưới toàn bộ sơn trang đều gieo trồng trừ bỏ thuốc vẫn là thuốc, thỉnh thoảng có một số hoa độc cỏ độc phỏng chừng cũng là vì dùng để lấy độc trị độc.
Nhân tiện, Vân Thanh Nhiễm cũng làm rõ quan hệ các nhân vật Lạc gia.
Lạc Quyền Phong trừ chính thê ra còn có hai di nương, chính thê là nha hoàn bên người nguyên Lục hoàng tử phi, bởi vì nàng thấy trong phòng chính thê của Lạc Quyền Phong thờ phụng bài vị của Lục hoàng tử phi, về phần tại sao thành lão bà của Lạc Quyền Phong, Vân Thanh Nhiễm không biết.
Tổng cộng có hai trai một gái, trưởng tử làm viên chức nhỏ ở dưới tay Hạ Hầu Địch, thứ tử tập y theo ông ta, con gái năm nay mới mười lăm, vừa cập kê.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm biết rõ ràng những việc này thì ngồi ở trên núi giả trong một sân nhỏ suy nghĩ, Vân Thanh Nhiễm một tay chống cằm, nàng nghĩ nếu đem người nhà người ta đều trói lại, lấy vợ con đến áp chế ông ta, có thể rất thiếu đạo đức không?
Kỳ thật nàng là một người văn minh, thật sự, nàng thật sự là người văn minh, nhưng lúc cần thiết thì tương đối thích áp dụng thủ đoạn vô cùng mà thôi.
Vân Thanh Nhiễm đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy mấy tiếng nức nở, là tiếng của một nữ nhân, nức nở nghẹn ngào, gần giống tiếng của con mèo nhỏ, lại không quá giống, nghe không rõ lắm, dường như là miệng bị thứ gì ngăn chận.
Âm thanh này dẫn đến lực chú ý của Vân Thanh Nhiễm. Chỗ sân hiện giờ nàng đứng là sân của tiểu thư duy nhất Lạc phủ.
Căn cứ tâm tình tò mò, Vân Thanh Nhiễm tiến đến cửa phòng, bắt đầu hoạt động nghe lén thêm rình coi.
Vân Thanh Nhiễm thấy được trong khuê phòng của tiểu thư Lạc gia lúc này có thân ảnh hai người, một nữ nhân, có lẽ là tiểu thư Lạc gia, quần áo nữ nhân hỗn độn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng nức nở.
Mặt khác còn có một người nam nhân, đang đặt ở trên thân nữ nhân, đưa tay kéo quần áo nữ nhân, cắn làn da lộ ra bên ngoài của nữ nhân, động tác thoạt nhìn rất thô lỗ, dường như rất sốt ruột.
Khó trách người già nói buổi tối đừng tùy tiện ra cửa, xem đi, buổi tối ra cửa lại khiến nàng gặp được chuyện tốt.
Vân Thanh Nhiễm ngồi ở trên cửa sổ, thưởng thức hình ảnh bên trong.
Lạc tiểu thư ban đêm thâu hoan với nam tử, dường như không phải là chuyện nàng nên quản, hoặc giả lấy chuyện này đến áp chế Lạc Quyền Phong? Nếu ông ta không trị liệu cho Mặc Thần thì vạch trầnchuyện này ra? Lực uy hiếp này còn không lớn bằng trực tiếp trói người ta lại.
Vân Thanh Nhiễm thấy chán nản, nheo lại ánh mắt bỗng nhiên chú ý tới một chi tiết.
Khóe mắt nữ nhân kia ẩm ướt, như dấu vết nước mắt chảy xuôi trôi qua.
Mà vẻ mặt nữ nhân dường như là tuyệt vọng, ánh mắt nàng ta không có tiêu cự nhìn nóc giường, hàm răng của nàng ta cắn lấy đôi môi, tựa như đang ngăn trở bản thân phát ra âm thanh.
Nàng ta không phải tự nguyện, Vân Thanh Nhiễm rất nhanh cho ra kết luận như vậy.
“Muội muội ngoan, đừng gấp, để ca ca thương muội!” Trong đáy mắt của nam nhân nằm ở trên người nữ nhân một mảnh dâm loạn, gã hưng phấn cởi y phục của mình, “Ca ca rốt cục có được muội, muội rốt cuộc sắp là của ca ca.”
Lạc Mộng Vân tuyệt vọng không nhìn gã nam nhân trước mặt nàng, gã nam nhân này là ca ca cùng cha khác mẹ với nàng, là nhị ca con vợ cả, mà nàng, là do di nương sinh ra.
Nàng biết nhị ca của nàng ngấp nghé sắc đẹp của nàng đã lâu rồi, nàng vẫn luôn tậm tâm tránh đi gã nam nhân này, vừa có dịp thì ở cùng với cha, khiến gã không có cơ hội.
Nhưng hôm nay trong trang đến một đám khách nhân, chọc tức cha, cha nhốt mình vào trong thư phòng, ai cũng không gặp, vốn mỗi ngày lúc này nàng đều sẽ ở trong thư phòng của cha đọc sách thuốc.
Kết quả hôm nay không thể đi thư phòng cha, mà nha hoàn bên người nàng lại bị gã nam nhân này mua được.
Gã thật hèn hạ, lại tự mình điều chế xuân dược dùng ở trên người nàng!
Lạc Mộng Vân cắn chặt môi dưới đã chảy ra máu tươi, lúc này nàng đã không còn cảm thấy được đau đớn, trong cơ thể nàng vô cùng khô nóng, có một cỗ nhiệt khí đang dâng lên, khiến nàng trở nên không giống chính mình, thậm chí ý thức trở nên có chút mơ hồ.
A, ca ca của nàng giống nàng đi theo phụ thân học y nhiều năm, xuân dược được làm ra có dược hiệu quả nhiên không giống bình thường, a, thật sự là buồn cười, một tên cầm thú như vậy lại có thiên phú hơn người như thế, ông trời, ông rốt cuộc có mở to mắt mình ra không!
“Huynh là ca ca của muội… Nếu cha biết…”
“Câm miệng! Đừng bày ra một bộ mặt người chết! Muội muội ngoan, muội tốt nhất ngoan ngoãn theo huynh, muội chẳng qua là một thứ nữ hèn mọn mà thôi, cho dù nói chuyện của muội cho cha, muội nói cha sẽ tin muội hay tin tưởng con trai vợ cả lại có được chân truyền của cha là huynh đây.”
Nam nhân vội vàng kéo thắt lưng của mình, lại bởi vì quá mức nóng vội, ngược lại kéo thế nào cũng không kéo xuống được.
Đang lúc nam nhân muốn trực tiếp xé bỏ đai lưng, một bàn tay túm lấy thắt lưng của gã.
Nam nhân cả kinh, giương mắt chống lại một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng giảo hoạt.
“Ha, làm việc à? Thoạt nhìn bộ dạng rất thích nhỉ, gia cũng đã lâu không thoải mái rồi, không bằng cũng chia gia một chén canh được chứ?” Vân Thanh Nhiễm cười như không cười nói với nam nhân ở trước mắt.
Chậc chậc, áo mũ chỉnh tề, bộ dạng thanh tú, đúng là một con sói đội lốt cừu! Ngay cả thân muội muội của mình cũng muốn làm bẩn, nói gã là sói thật đúng là vũ nhục chủng tộc trung trinh này.
“Ngươi là ai?” Lạc Diệc Bình nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm mặc một thân hắc y, trong lòng có dự cảm không tốt, người tốt sao lại mặc y phục dạ hành xâm nhập trong phòng người khác được?
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… Ta muốn chơi với ngươi một trò chơi.” Vân Thanh Nhiễm cười trong suốt, lại làm cho người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng.
“Ngươi muốn làm gì?” Lạc Diệc Bình thấy thế, vội từ trong lòng ngực móc ra nửa bao thuốc bột xuân dược dùng còn thừa, ý đồ vung thuốc bột lên trên người Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm nhấc chân, không sai lệch đá vào trên tay cầm bao thuốc bột của gã, bao thuốc bột vốn định ném về hướng Vân Thanh Nhiễm bởi vì một cước của Vân Thanh Nhiễm, rơi ở trên đầu Lạc Diệc Bình.
Lượng lớn thuốc bột ở dưới tình huống Lạc Diệc Bình không chút phòng bị bị chính gã hút vào.
Lạc Diệc Bình vươn tay lau thuốc bột trên mặt, lau mặt mình càng thêm bẩn loạn.
Vân Thanh Nhiễm đưa tay, kéo dây thừng dùng để buộc màn trên giường xuống, sau đó quấn dây thừng lên cổ Lạc Diệc Bình.
“Đêm nay gia đang cao hứng, thu ngươi làm sủng vật của ta, thế nào?” Vân Thanh Nhiễm nói xong nhấc chân ở trên bụng Lạc Diệc Bình hung hăng đạp một cước, khiến gã từ tư thế đứng thẳng biến thành tư thế động vật nằm úp sấp ở trên mặt đất, “Như vậy mới khá giống một cầm thú, đúng rồi bình thường cầm thú đều không mặc quần áo, dù sao vừa rồi ngươi cũng muốn cởi quần áo ra, vậy cứ tiếp tục việc mới rồi bị ta cắt đứt đi, tiếp tục cởi, cởi xong rồi bò một vòng cho gia nhìn một cái.”
“Ngươi, ngươi nói cái gì…” Lạc Diệc Bình quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, mình lại bị người ta coi thành súc sinh để đối đãi?
Tuy gã không phải sinh ra ở trong danh môn vọng tộc gì, nhưng tốt xấu là công tử của Lạc thần y, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua ủy khuất như thế?
“Xem ra ngươi không muốn, vậy để cho ta tới giúp ngươi đi.” Vân Thanh Nhiễm dùng phương pháp còn thô bạo hơn vừa rồi Lạc Diệc Bình đối đãi với Lạc Mộng Vân để xé nát quần áo Lạc Diệc Bình, y phục của gã trực tiếp biến thành mảnh nhỏ, bay xuống trên sàn nhà.
Vân Thanh Nhiễm chỉ để lại cho Lạc Diệc Bình một tiết khố che đi.
Lạc Mộng Vân vốn đã cam chịu số phận bởi vì biến cố bất thình lình, chỉ dậy nửa thân trên của mình, một bàn tay lôi kéo quần áo mình bị Lạc Diệc Bình xé xuống, nhìn Lạc Diệc Bình bị một Hắc y nhân xa lạ ác chỉnh.
“Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?” Lạc Mộng Vân không bởi vì Lạc Diệc Bình bị người trừng trị mà thả lỏng cảnh giác, nam nhân hắc y trước mắt đây cũng rất nguy hiểm.
Vân Thanh Nhiễm nghĩ, quấn bộ ngực quá phẳng, cho dù mặc y phục dạ hành nam nữ chẳng phân biệt được cũng bị người ta coi thành nam nhân…
Vân Thanh Nhiễm không trả lời, mà chỉ vào Lạc Diệc Bình hỏi Lạc Mộng Vân.
“Người này ngươi tính toán xử trí thế nào?” Vân Thanh Nhiễm dùng sức kéo dây thừng nắm trong tay, kéo Lạc Diệc Bình tiến đến trước mặt Lạc Mộng Vân, dây thừng trong tay nàng vừa kéo, cổ của Lạc Diệc Bình đã bị quấn chặt chẽ, thiếu chút nữa ngạt thở.
Hiện tại Lạc Diệc Bình có thể nói là nước sôi lửa bỏng. Lượng xuân dược gã hút vào là gần gấp mười khi dùng bình thường, dược hiệu phát huy lên còn nhanh hơn Lạc Mộng Vân, hiện Lạc Mộng Vân còn có thể bảo trì thanh tỉnh, Lạc Diệc Bình đã bắt đầu chịu không nổi.
Gã khô nóng bắt đầu lăn lộn ở trên mặt đất, để sàn nhà lạnh như băng tiếp xúc hết mức với làn da nóng lên của gã, dùng việc này đến hoà dịu nỗi thống khổ của mình.
“Loại phương thức làm nũng với chủ nhân này thật đúng là không đáng yêu chút nào.” Vân Thanh Nhiễm lạnh lùng trào phúng.
Lạc Mộng Vân chứng kiến Lạc Diệc Bình lăn qua lăn lại trên mặt đất, “Ngươi đừng tiếp tục thương tổn hắn, hắn… hắn là con trai mà cha đắc ý nhất, lại là con của nương, mà ta chỉ là di nương sinh, ngươi làm như vậy với hắn, hắn sẽ đem toàn bộ tội lỗi đều đổ lên trên đầu của ta, ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà!”
Vân Thanh Nhiễm bị lời nói của Lạc Mộng Vân kinh ngạc, nàng có phải cứu nhầm người rồi không? Mình đều bị áp đến trên giường thiếu chút nữa như vậy, nàng ta lại còn yếu đuối muốn buông tha gã nam nhân này?
Xứng đáng nàng ta gặp phải chuyện như vậy, yếu đuối của nàng ta cũng cần chịu trách nhiệm nhất định!
Vân Thanh Nhiễm buông lỏng dây thừng cuốn lấy Lạc Diệc Bình ra, “Vậy coi như ta xen vào việc của người khác đi, dù sao nghe lời ngươi nói dường như rất cam tâm tình nguyện, vừa lúc, hai người các ngươi hiện tại đều trúng xuân dược, ta tránh ra, hai người các ngươi tiếp tục sảng khoái.”
“Không muốn!” Lạc Mộng Vân bị Vân Thanh Nhiễm nói hù sợ, vừa nghe nàng muốn đi, lập tức đưa tay bắt lấy cánh tay Vân Thanh Nhiễm, “Van cầu ngươi đừng đi, ngươi làm người tốt thì làm đến cùng, ngươi không thể lưu ta lại với hắn ở trong phòng này, như vậy ta, ta…”
Như vậy danh tiết của nàng khẳng định không giữ được.
“Ngươi để cho ta thả gã, như vậy sau đó gã khẳng định còn có thể lại tới tìm ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ không có vận may lại có người tới cứu ngươi thế này, sớm hay muộn bị gã làm bẩn không phải đều giống nhau à? Vì sao ta phải lãng phí sức lực làm loại chuyện vất vả mà không thu được kết quả tốt như này?”
Vân Thanh Nhiễm hỏi Lạc Mộng Vân, mang lòng từ bi cũng có hạn độ thôi chứ? Đây chính là chuyện liên quan đến mạng nhỏ của mình, nên ra tay lại không ra tay, ngồi chờ mình bị chó cắn!
“Ta, ta…” Lạc Mộng Vân cúi đầu, nam nhân hắc y này nói không sai, nhưng mà, nhưng mà… “Ngươi có thể khiến hắn sau này không tìm đến ta gây phiền phức, nhưng không thương tổn hắn không?”
“Các ngươi tiếp tục, ta không quấy rầy.” Vân Thanh Nhiễm thật sự không còn lời gì để nói, vừa muốn đối phương không tìm phiền toái cho mình, lại không muốn thương tổn đối phương, nàng ta nghĩ mình là Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi à? Tính toán xả thân cứu người? Vậy còn không bằng nàng nhanh chóng thành toàn cho nàng ta!
“Đừng, đừng mà…” Lạc Mộng Vân gắt gao cầm lấy cánh tay Vân Thanh Nhiễm, đây là cây cỏ cứu mạng của nàng.
Lúc cầm lấy cánh tay Vân Thanh Nhiễm, bởi vì tác dụng của xuân dược, khi có tiếp xúc thân thể với Vân Thanh Nhiễm, thân thể của Lạc Mộng Vân có một ít khác thường.
Nếu hôm nay nhất định mất đi thứ quan trọng nhất của nữ nhân, so với việc cho tên cầm thú kia, nam nhân hắc y trước mắt còn tốt hơn rất nhiều…
Nếu Vân Thanh Nhiễm biết ý nghĩ lúc này trong lòng Lạc Mộng Vân, nàng nhất định sẽ cười ngất, lão nương là nam nhân, là nam nhân, không có năng lực để giải xuân dược trong người ngươi!
“Ta… ta không biết làm sao bây giờ.” Lạc Mộng Vân cúi đầu, cố gắng bài trừ ý nghĩ xấu hổ trong đầu mình.
“Chặt đứt căn tử tôn của gã, khiến gã vĩnh viễn cũng không thể làm cái loại chuyện cầm thú này đối với ngươi.” Vân Thanh Nhiễm nói ra phương pháp đơn giản trực tiếp nhất, “Ngươi là con gái của Lạc Quyền Phong, y thuật chắc hẳn không tệ, đoạn tuyệt căn tử tôn mà thôi, chắc chắn không làm gã chết được.”
“A?” Lạc Mộng Vân bị lời Vân Thanh Nhiễm nói ra kinh sợ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hiểu lời nói của Vân Thanh Nhiễm, “Không được không được, nếu cha biết sẽ đánh chết ta!”
Vân Thanh Nhiễm xấu hổ, nàng vốn còn định nói trực tiếp kéo tên cầm thú ca ca của nàng ta tới trên núi giết chết kìa, bởi vì lo lắng trái tim nhỏ bé của nữ nhân này mới thay đổi một phương thức tương đối uyển chuyển một chút, ai biết nàng ta còn ngại…
Lạc Mộng Vân phủ định lời Vân Thanh Nhiễm nói xong lại sợ Vân Thanh Nhiễm tức giận, sau đó rời đi mặc kệ nàng, vội bổ sung nói, “Không phải, ta chỉ là một nữ tử thứ xuất, hắn là chủ tử của ta, hơn nữa hắn là thiên tài học y, phụ thân rất thương hắn, nếu hắn muốn trả thù ta, dễ như trở bàn tay, ta sợ hắn sẽ trả thù ta.”
Nghe nàng ta nói như vậy, Vân Thanh Nhiễm cân nhắc một chút, “Cha ngươi có hai di nương đúng không? Tuổi tác tướng mạo thế nào?”
“Ừ.” Lạc Mộng Vân gật đầu, “Một vị là thân mẫu của ta, hiện giờ đã ba mươi lẻ một, còn có một vị Yến di nương là hai năm trước cha mới nạp, sinh ra ở kỹ lâu, tuổi không lớn hơn ta bao nhiêu, là một vị di nương rất đẹp.”
“Đưa gã vào trong phòng vị Yến di nương kia của ngươi đi.” Vân Thanh Nhiễm nói.
“A?” Lạc Mộng Vân kinh ngạc há to miệng.
“A cái gì mà a? Hay là đêm nay cha ngươi ngủ ở trong phòng vị Yến di nương này?”
“Không có, đêm nay tâm tình cha không tốt, một mình trong thư phòng, ai cũng không gặp.”
“Vậy còn có vấn đề gì, gã được cha ngươi thích hơn nữa, ngủ nữ nhân của cha ngươi cũng sẽ không bình an vô sự.” Vân Thanh Nhiễm cũng lười nói nhảm với Lạc Mộng Vân quá nhiều, trực tiếp kéo Lạc Diệc Bình đang quên mình động tình ra khỏi phòng, thả người nhảy ra chỗ ở Lạc Mộng Vân.
Cứ như vậy, thứ nhất Lạc Diệc Bình nhất định sẽ bị trách phạt, về phần Lạc Mộng Vân, Lạc Diệc Bình nhất định không dám nói, nói ra chẳng khác gì tưới dầu vào lửa. Thứ hai hình tượng của gã ở trong lòng Lạc Quyền Phong sẽ giảm xuống rất nhiều, ngày sau nếu phát sinh chuyện tương tự, trọng lượng trong lời nói của Lạc Mộng Vân sẽ nặng hơn rất nhiều.
Lạc Mộng Vân nhìn thân ảnh nhanh nhẹn rời đi của Vân Thanh Nhiễm có chút xuất thần, y thật lợi hại…
Vân Thanh Nhiễm rất nhanh giải quyết xong, bản thân Lạc Diệc Bình trúng xuân dược có tác dụng mạnh do chính gã phân phối, nàng chỉ cần ném gã vào phòng Yến di nương, chuyện còn lại căn bản không cần quan tâm.
Vân Thanh Nhiễm xong việc lại trở về phòng Lạc Mộng Vân, nàng còn có một vấn đề muốn hỏi Lạc Mộng Vân.
Kết quả nàng vào cửa nhìn thấy chính là một hình ảnh ướt át mười phần.
Thời gian này, xuân dược Lạc Mộng Vân trúng đã hoàn toàn phát tác.
“Công tử, a công tử…”
Quần áo Lạc Mộng Vân hoàn toàn hỗn độn nằm ngửa ở trên giường mình, hai tay vuốt ve thân thể mềm mại của mình, thở dốc.
Lạc Mộng Vân trong sương mù nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, sau đó từ trên giường lăn xuống, cong vẹo đi về hướng Vân Thanh Nhiễm, “Công tử, công tử…”
Vân Thanh Nhiễm không khỏi nổi lên một thân da gà…
Vân Thanh Nhiễm thật sự không nhìn được, sau đó nắm lấy tay Lạc Mộng Vân, ném nàng ta vào hồ nước trong sân trước, không hề thương hương tiếc ngọc, tùy ý chính nàng ta giãy dụa ở trong nước hồ lạnh lẽo.
Lạc Mộng Vân mặt đỏ bừng, chẳng qua không phải bởi vì xuân dược, xuân dược mà nàng ta trúng đã được giải quyết, hiện giờ nàng ta đã từ trong hồ bò lên, ướt sũng bọc chăn bông thật dày, cũng không dám nhìn thẳng nam nhân hắc y đứng ở bên cạnh giường, đưa lưng về phía nàng ta, chỉ chừa cho nàng ta một bóng lưng tuấn dật tiêu sái, cũng chính là Vân Thanh Nhiễm.
Vừa rồi xuân dược phát tác, bộ dáng nàng đều bị y xem hết, còn cả thân thể nàng lúc bị nước ao ướt sũng…
Lạc Mộng Vân xấu hổ vô cùng. Trong lòng cũng ngọt ngào, bởi vì công tử trước mắt không hề lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, là một vị chính nhân quân tử không hơn không kém. Nam nhân như vậy đáng giá để phó thác chung thân, hơn nữa y đối với mình, còn có ân cứu mạng.
“Không biết công tử là người phương nào, vì sao đêm khuya sẽ xuất hiện ở sơn trang Bình Nguyệt?”
Vân Thanh Nhiễm lấy mặt nạ xuống, khiến Lạc Mộng Vân nhìn thấy dung mạo của mình, “Ta là khách nhân hôm nay tới sơn trang Bình Nguyệt, về phần y phục dạ hành, là sở thích đặc biệt của ta.”
Vân Thanh Nhiễm cũng không muốn rơi vào danh hiệu hái hoa tặc.
Vân Thanh Nhiễm lộ ra dung mạo khiến mặt Lạc Mộng Vân càng thêm hồng nhuận, công tử thật tuấn dật! Người đẹp quá đi! Lạc Mộng Vân lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy người có bộ dạng dễ nhìn như thế.
Một trái tim, không khỏi manh động.
“Sự tình hôm nay, cảm ơn công tử, còn chưa kịp hỏi tôn tính đại danh của công tử.” Lạc Mộng Vân mới mở miệng, lại cảm thấy hỏi ra có chút đường đột, “Ta nghĩ, nếu ngày khác có cơ hội, có thể báo đáp ân cứu mạng hôm nay của công tử.”
“Báo đáp ta thì không cần, vừa vặn ta có một số vấn đề muốn hỏi ngươi.”
“Công tử có vấn đề gì cứ việc hỏi, ta nhất định biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết.”
“Cha ngươi có nhược điểm lại có yêu thích gì?” Vân Thanh Nhiễm vừa bắt đầu đã hỏi cha người ta có nhược điểm gì.
Vấn đề này hỏi ra khiến Lạc Mộng Vân có chút hoang mang.
Nhìn biểu tình ngu ngơ kinh ngạc của Lạc Mộng Vân chỉ biết nàng ta hiểu lầm cái gì, vì thế Vân Thanh Nhiễm lại bổ sung nói, “Ta sở dĩ sẽ đến sơn trang Bình Nguyệt là vì cầu y cho bằng hữu mà tới, nhưng phụ thân của bằng hữu ta cùng với cha ngươi có chút ân oán, bởi vậy ông ấy không muốn cứu bằng hữu của ta, ta chỉ là muốn biết ta phải làm như thế nào mới có thể làm cho ông ấy đáp ứng cứu bằng hữu của ta mà thôi.”
Thì ra là thế, Lạc Mộng Vân tỉnh ngộ, sau đó nàng cẩn thận suy tư một chút, “Cha ta ông ấy không có nhược điểm nghiêm trọng gì, yêu thích thì… Nói thật cha ta là một người ân oán rõ ràng, ghét ác như cừu, nếu thật sự có ân oán, cho dù có ném thứ tốt ra cũng không giải quyết được vấn đề.”
Quả nhiên.
“À, cám ơn.” Vân Thanh Nhiễm nói xong thì muốn xoay người rời đi.
Thấy Vân Thanh Nhiễm muốn đi, Lạc Mộng Vân vội hô to gọi nàng lại, “Công tử, công tử còn chưa nói cho ta biết tên của công tử.”
“Vân Thanh.” Vân Thanh Nhiễm không chút suy nghĩ nói một cái tên, sau đó tiếp tục đi về hướng cửa.
“Vân công tử, có lẽ ta có thể giúp công tử!” Lạc Mộng Vân lại hô, đồng thời trong lòng đã làm một quyết định, làm như vậy chẳng những có thể giúp Vân công tử, còn có thể giúp chính nàng!
“Ừm?” Vân Thanh Nhiễm quay đầu lại, thấy Lạc Mộng Vân dùng ánh mắt vô cùng kiên định nhìn mình, như thật sự có biện pháp hữu hiệu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Hầu Địch lại mời Lạc Quyền Phong ra.
Lúc này sắc mặt Lạc Quyền Phong tương đối khó coi, bởi vì ông ta vừa mới xử lý xong chuyện con trai cùng di nương mình loạn luân, nếu không phải bởi vì Hạ Hầu Địch, ông ta ngay cả người cũng không muốn gặp.
“Lạc huynh, chuyện hôm qua, huynh xem…”
“Thành chủ, việc gì cũng dễ thương lượng, chỉ riêng chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!”
Qua một đêm, thái độ của Lạc Quyền Phong vẫn cường cứng như ngày hôm qua.
Lúc này, Lạc Mộng Vân đã đi tới, đến trước mặt Lạc Quyền Phong.
“Cha, con gái van cầu, cha cứu vị công tử kia đi!” Lạc Mộng Vân trước mặt mọi người quỳ xuống.
“Mộng Vân, con làm cái gì vậy?” Lạc Quyền Phong bị động tác đột nhiên của con gái làm sợ tới mức không nhẹ.
“Cha, con gái biết ân ân oán oán giữa cha và phủ Trấn Nam Vương, nhưng đó đều là chuyện thế hệ trước, tội không bằng con cháu, vị Quân công tử này thuở nhỏ đã nhiễm bệnh, nhận hết ốm đau tra tấn, cha thường dạy con gái người làm y phải có tấm lòng cha mẹ, muốn con gái không bởi vì thân phận địa vị người bệnh, không bởi vì tiền tài mà chọn lựa người để chữa, vì sao phụ thân nhẫn tâm như vậy, có thể nhìn mà không thấy đối với người nhận hết ốm đau tra tấn chứ?”
Lạc Mộng Vân quỳ trên mặt đất, lấy lời ngày xưa Lạc Quyền Phong dạy nàng đến phản bác Lạc Quyền Phong.
“Mộng Vân, đây là chuyện của cha, con lui xuống trước đi, chuyện của cha không cho phép con ra nói leo!” Lạc Quyền Phong đương nhiên biết mình đều dạy con gái của mình cái gì, nhưng tình huống trước mắt khác biệt, muốn ông cứu con của cừu nhân, đó căn bản là không có khả năng, cơn tức này bất kể thế nào ông đều nuối không trôi.
“Không, nếu phụ thân không đáp ứng con gái, con gái sẽ quỳ không dậy!” Lạc Mộng Vân quyết tâm.
“Hồ nháo!” Lạc Quyền Phong bị Lạc Mộng Vân chọc tức không nhẹ, “Con muốn quỳ thì quỳ đi, khi nào quỳ mệt mỏi, chính con tự trở về phòng!”
Cho dù là con gái của mình cầu tình, Lạc Quyền Phong cũng sẽ không thay đổi chủ ý.
“Cho dù con gái chết cũng không có vấn đề gì ạ?” Lạc Mộng Vân bỗng nhiên giương mắt, kiên định nhìn Lạc Quyền Phong.
“Con nói cái gì? Cái gì mà chết với không?” Sắc mặt Lạc Quyền Phong nhất thời trở nên càng thêm khó coi.
“Không dối gạt cha, trái tim con gái đã thừa nhận Vân công tử, nếu phụ thân không chữa trị cho cho bằng hữu của Vân công tử, vậy con gái không mặt mũi nào đối mặt Vân công tử.”
Một cô nương gia, trước mọi người nói ra lời như vậy, khiến Lạc Quyền Phong bỗng nhiên thấy trên mặt không còn ánh sáng.
“Con… con không còn mặt mũi thì không còn mặt mũi đi, ở yên trong nhà cho cha, cha tự nhiên sẽ tìm một cửa hôn sự tốt cho con!” Ngay cả lời này cũng nói ra miệng, mặt của Lạc Quyền Phong ông đều bị nàng làm mất hết!
Lúc này tâm tình của Lạc Quyền Phong đã rơi xuống thấp nhất.
“Cha, cha không thể!”
“Cha có gì mà không thể! Đừng học cô nương trong thành, cái gì mà tự do thú gả, cha là từ hoàng triều Thịnh Vinh tới, theo tập tục của chúng ta, việc thú gả của con cha vẫn làm chủ được!” Lạc Quyền Phong vốn không phải người cứng nhắc giảng đạo lý muốn hạn chế hôn nhân của con gái mình như thế, nhưng chuyện trước mắt khiến cho ông không thể không sắm vai một người như vậy.
“Bởi vì, bởi vì… con gái đã là người của Vân công tử!” Lạc Mộng Vân hạ quyết tâm, dứt khoát biên một lời nói dối lừa gạt Lạc Quyền Phong đang tức giận.
Cứ như vậy, cho dù cha không muốn cũng không thể ngăn cản nàng gả cho Vân công tử, mà nàng lại giúp Vân công tử một ân lớn, Vân công tử nhất định sẽ không thể không cần nàng, như vậy nàng chẳng những có thể gả cho Vân công tử, còn có thể rời khỏi sơn trang Bình Nguyệt, hoàn toàn thoát khỏi nhị ca cầm thú của nàng.
“Cái gì?!” Lạc Quyền Phong trăm triệu không ngờ tới con gái luôn nhu thuận của mình lại dám làm ra chuyện như vậy!
Lạc Mộng Vân đã là người của “Vân công tử”?
Còn có người càng thêm kinh ngạc hơn Lạc Quyền Phong.
Thế tử phi nương nương ơi, thỉnh giáo cho, ngài rốt cuộc làm thế nào biến Lạc tiểu thư người ta thành “Người của ngài” vậy hả? Thu Ảnh đi theo trừng lớn hai mắt, hay là tối hôm qua nương nương bọn họ hồng hạnh xuất tường kết quả là làm hư cô nương người ta? Nhưng nương nương nàng cũng phải có công năng này mới được chứ!
“Khụ khụ khụ… Vân huynh, thật sự là chúc mừng, thật đáng mừng ha… Khụ khụ khụ… Thì ra tối hôm qua Vân huynh không về ngủ, là vì làm chuyện này, khụ khụ khụ, hại ta còn tưởng rằng Vân huynh đi gây rối cái gì, thì ra là đi hẹn hò với giai nhân à! Khụ khụ khụ…”
Quân Mặc Thần chậm rãi nói, lời này nghe thế nào cũng có mùi vị không đúng.
Hạ Hầu Tĩnh cũng rất tò mò, vì thế nhỏ giọng hỏi Đông Phương Triệt, “Triệt ca ca, nàng nói thế nào mà biến Mộng Vân tỷ tỷ thành người của nàng vậy?”
Gương mặt tuấn dật kiên nghị của Đông Phương Triệt đen một chút.
Hạ Hầu Tĩnh mong đợi hồi lâu, nhưng Đông Phương Triệt giống như không nghe được vấn đề của nàng, điều này làm cho lòng nàng ảm đạm xuống, vì sao Triệt ca ca ngược lại không để ý tới nàng chứ? Trước khi có hôn ước, Triệt ca ca ít nhất còn có thể nói chuyện với mình, hiện tại lại ngay cả nói cũng không nói với mình, nàng nên làm cái gì bây giờ đây…
Đông Phương Triệt cũng không có cách nào trả lời Hạ Hầu Tĩnh, bởi vì hắn cũng không biết Vân Thanh Nhiễm làm như thế nào.
Lúc này, Hạ Hầu Địch bị Vân Thanh Nhiễm uỷ thác hợp thời mở miệng, “Lạc huynh đệ à, ta biết huynh cũng tức giận, huynh nghẹn cơn tức này trong lòng không xả huynh cũng không thoải mái, ta cảm thấy Mộng Vân nói rất có đạo lý, dù sao đây đã là chuyện thế hệ trước, người làm sai chuyện là cha của hắn, không phải hắn, huynh nhìn thân mình hắn này, chịu khổ nhiều năm như vậy, cho dù là báo ứng cũng đã báo ứng đủ rồi.”
“Thành chủ, ngài không cần giúp bọn họ khuyên ta, vô ích, ta sẽ không đáp ứng!” Lạc Quyền Phong bây giờ tâm tình rất buồn bực, đối với tình huống trước mắt ông không muốn nghĩ nhiều, ông cũng biết Hạ Hầu Địch bọn họ nói có đạo lý, “Còn đứa không ra gì con nữa! Đi diện bích tư quá cho cha! Bại hoại gia phong!”
“Cha, con van cầu cha đừng như vậy, nếu cha không muốn, con sẽ chết ở trước mặt của cha!” Lạc Mộng Vân nhổ trâm gài tóc trên đầu xuống, lấy cái chết áp chế Lạc Quyền Phong.
“Con…” Lạc Quyền Phong chán nản, không rõ vì sao con gái luôn nhu thuận của mình lại đột nhiên làm ra chuyện phản nghịch như vậy, chỉ có một khả năng, đó chính là nam nhân họ Vân này!
Lạc Quyền Phong vọt tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Ngươi thật hèn hạ, muốn ta chữa bệnh cho bằng hữu của ngươi mà thôi, lại có thể đối với con gái của ta như vậy!”
Vân Thanh Nhiễm cũng vô tội, mình đúng là có không ít tư tưởng đê tiện, nói thí dụ như trói cả nhà già trẻ của Lạc Quyền Phong lại, dùng tánh mạng của bọn họ đến uy hiếp Lạc Quyền Phong chẳng hạn, nhưng mà không bao gồm việc câu dẫn nữ nhi của ông ta, còn muốn làm gì con gái ông ta ấy hả? Cho dù nàng muốn, nàng cũng không làm được mà? Tính hướng nàng rất bình thường được không?
Nếu Vân Thanh Nhiễm biết lời thề son sắt nói muốn giúp nàng tối hôm qua của Lạc Mộng Vân là cảnh tượng như thế này, nàng chắc chắn sẽ không đáp ứng, nữ nhân này rốt cuộc nghĩ gì vậy hả? Đây đâu phải giúp đỡ, đây quả thực chính là càng giúp càng phiền được không!
“Cút, các ngươi đều cút cho ta!” Lạc Quyền Phong khó thở, hướng về phía mọi người rống to.
Lần này, bọn họ hoàn toàn chọc giận Lạc Quyền Phong.
Vân Thanh Nhiễm lấy tay nâng trán, chuyện này mẹ nó sao lại diễn biến thành bộ dạng quỷ này hả.
“Thế tử phi nương nương, bên ngoài lạnh, ngài vẫn vào nhà nghỉ ngơi đi?” Thu Ảnh làm một ám vệ hợp cách, một thuộc hạ đủ tư cách, thấy Vân Thanh Nhiễm ngồi ở trong sân phát ngốc, trong lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi, sợ Vân Thanh Nhiễm lại làm ra chuyện gì kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
“Đừng ồn, ta đang suy nghĩ.” Lạc Quyền Phong bên kia đã phát hỏa, không trực tiếp đuổi bọn họ đi coi như ông ta đã rất văn minh rồi.
“A… Nương nương, ngài đang suy nghĩ cái gì, không bằng nói ra, thuộc hạ tham khảo cho ngài?” Thu Ảnh cảm giác trái tim bé nhỏ của mình gần đây đã chịu đủ tàn phá, đã không chịu được thế tử phi nương nương đả kích thêm một lần nữa.
“Suy nghĩ ngày mai nên đi nhà nào hái hoa, cho mình nhiều thêm mấy người ái mộ, thế nào, ngươi cho ta ý kiến tham khảo được không?” Vân Thanh Nhiễm nhíu mày.
“Đừng đừng!” Biết rõ Vân Thanh Nhiễm đang trêu mình, đầu Thu Ảnh vẫn lắc như cái trống bỏi, có một Lạc Mộng Vân còn chưa đủ à, nếu nhiều hơn mấy người nữa, gia bọn họ nên khóc được không, thế tử phi nương nương trêu chọc hoa đào còn chưa tính, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nhưng chọc tới hoa đào còn là cái, điều này bảo thế tử gia làm sao chịu nổi chứ? “Nương nương, kỳ thật thuộc hạ cảm thấy Lạc trang chủ bởi vì chuyện của Lạc tiểu thư mà tức giận cũng dễ xử lý, ngài chỉ cần chứng minh thân phận của mình là được, không sợ ông ta không tin, nếu ông ta không tin ngài, ngài trực tiếp cho ông ta bắt mạch, nam nhân thì không thể nào có hỉ mạch, ông ta là thần y, một vài mạch là có thể biết được ngài là thân nữ nhi.”
“Ừ, nhưng mà vấn đề ông ta không xem bệnh cho Mặc Thần còn chưa giải quyết kìa.” Vân Thanh Nhiễm đương nhiên không phải đang suy nghĩ chuyện mình bị coi thành hái hoa tặc câu dẫn khuê nữ nhà người ta, nàng vốn là nữ nhân, không có công năng hái hoa, có gì phải sợ, vấn đề hiện tại là Lạc Quyền Phong hận phụ vương hận sâu trong lòng, còn cứng nhắc vô cùng, mặc kệ Hạ Hầu Địch mất bao nhiêu nước miếng, ngay cả uy bức lợi dụ đều đem ra hết, ông ta vẫn chết sống không chịu đáp ứng.
Cũng rất ủy khuất Hạ Hầu Địch, ông bị nàng gạt một lần, trái lại rất có phong phạm tiếp tục tuân thủ ước định với nàng, dùng hết mọi biện pháp cố gắng thuyết phục Lạc Quyền Phong.
Đúng lúc này, không biết Quân Kiệt chết đi nơi nào, biến mất gần hai ngày đã trở lại.
“Nương nương, ngài xem ai tới này.”
Vân Thanh Nhiễm nhìn về phía sau Quân Kiệt, sau đó vô cùng ngoài ý muốn thấy được một thân ảnh nàng vô cùng quen thuộc —— Vân Tử Hy!
“Ca ca, sao huynh lại tới đây?” Vân Thanh Nhiễm rất kinh ngạc mình sẽ nhìn thấy Vân Tử Hy ở nơi này, “Thương thế của huynh…”
“Huynh đã biết chuyện bên này, cũng biết Lạc thần y là bởi vì một khúc mắc mới cự tuyệt trị liệu cho Quân Mặc Thần, cho nên đặc biệt chạy lại đây.” Vân Tử Hy nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, trên mặt lộ ra tươi cười mà đã lâu hắn chưa từng lộ ra, “Huynh không có chuyện gì, không bị thương nghiêm trọng.”
Đối với Vân Tử Hy mà nói, mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Thanh Nhiễm xuất giá, ân mẫu mất, biết được thân thế, sau đó hắn gặp vợ chồng Trấn Nam Vương biết được càng nhiều chuyện lúc trước hắn không biết.
“Huynh chạy tới, vì chuyện của Mặc Thần?” Không bị thương nặng là tốt rồi.
Nha ca ca còn không biết chuyện của mình nhỉ? Nếu đã biết, huynh ấy còn có thể vì việc này mà chạy tới không?
“Ừ, huynh tới cởi bỏ kết trong lòng Lạc trang chủ, để cho ông có thể trị liệu cho Quân Mặc Thần.” Lần này Vân Tử Hy là vì chuyện của Quân Mặc Thần mà tới, trên mặt của hắn mang theo tươi cười như ánh mặt trời.
“Ca ca có biện pháp?” Vân Thanh Nhiễm ngưng mi, sự tình dường như có phần nàng không biết.
“Thanh Nhiễm, nếu, huynh không phải thân ca ca của muội, muội còn có thể coi huynh là ca ca của mình để đối đãi không?” Ánh mắt Vân Tử Hy mềm mại giống như có thể ngâm ra nước ngóng nhìn Vân Thanh Nhiễm, muốn nghe câu trả lời từ trong miệng nàng.
Vân Tử Hy có chút sợ hãi nếu mình nói với Vân Thanh Nhiễm, hai người ngay cả huynh muội cũng sẽ không làm được, hắn nhất định phải lùi đến một vị trí cách nàng rất xa.
Như vậy hắn sẽ rất thống khổ, hắn có thể chịu được việc giao nàng cho người khác, có thể nhìn thấy nàng hạnh phúc —— hạnh phúc người khác cho, nhưng mà hắn không có cách nào chịu được hai người từ nay về sau thành người lạ, sợ hãi mình ở trong lòng của nàng từ nay về sau biến thành một người bình thường, chặt đứt liên hệ giữa bọn họ, hắn còn có thể còn lại cái gì đây?
Vân Thanh Nhiễm cả kinh, chuông báo động trong lòng lập tức bị gõ lên, ca ca đã biết cái gì rồi ư?
“Ca ca, huynh…”
“Thanh Nhiễm, hãy nghe huynh nói xong sau đó lại nói cho huynh biết đáp án của muội được không?” Vân Tử Hy nghĩ, nếu giữa đường nàng cắt đứt lời hắn nói, hắn cũng không biết mình có dũng khí nói cho hết lời hay không.
Vân Thanh Nhiễm gật đầu.
“Sau khi mẫu thân chết, huynh sửa sang lại di vật cho bà đã phát hiện một quyển trục, là mẫu thân tự tay viết về thân thế của huynh, huynh không phải do cha mẹ sinh ra, mà là đứa con mồ côi của Lục hoàng tử đã chết bởi phiến loạn hơn hai mươi năm trước, cho nên huynh thỉnh chỉ đi Kinh Châu diệt trừ dư đảng Ký Bắc Vương, ý là tìm cơ hội rời khỏi kinh thành, gặp mặt với Cảnh vương, mấy năm nay là ông ấy và cha an bài huynh tiến vào quân doanh… Lần này huynh đi gặp Cảnh vương, đã biết chuyện năm đó, vốn huynh cũng giống Lạc trang chủ thống hận Trấn Nam Vương gia đã bức tử cha huynh, chỉ là sau khi huynh gặp Trấn Nam Vương gia, mới biết một chuyện mà sau đó đã thay đổi chủ ý, huynh tin tưởng, nếu Lạc trang chủ biết, cũng sẽ thay đổi giống huynh.”
“Chuyện gì?” Lời nói của Vân Tử Hy khiến cho Vân Thanh Nhiễm có lòng hiếu kỳ rất lớn, những chuyện trước đó hắn nói nàng đều đã biết, lúc trước đã từng nghĩ đến một tầng quan hệ xấu hổ giữa Vân Tử Hy và Quân Mặc Thần.
“Cha huynh không phải bởi vì bị Trấn Nam Vương gia vây khốn, binh bại mà nhảy xuống cổng thành tự sát thân vong.” Vân Tử Hy nói.
“Không phải?”
“Ừ. Thật ra ông ấy là tự mình từ trên cổng thành nhảy xuống tự sát mà chết, nhưng có phải bởi vì bị bức bất đắc dĩ hay không, thì là bởi vì nương huynh, ông vì bảo vệ nương và huynh đang ở trong kinh thành… Hơn nữa, Trấn Nam Vương phi còn ở dưới tình huống đó bảo vệ mẫu thân của huynh.” Sự tình phía sau là sau khi Vân Tử Hy gặp được mẫu thân thân sinh còn đang ở trên nhân thế của mình nghe được từ trong miệng bà.
Ngay lúc đó Dạ Hồn đã bị giam cầm, tuy chính bà ấy không có cách nào trốn thoát, nhưng bà vẫn nghĩ hết mọi biện pháp truyền mệnh lệnh của mình ra, để ám vệ cứu Lục hoàng tử phi.
Lại nói tiếp hắn chẳng những không nên oán hận vợ chồng Trấn Nam Vương, ngược lại nên cảm ơn bọn họ.