“Phải không? Vậy hắn là gian phu thứ mấy?” Quân Mặc Thần cười khẽ, trong nụ cười mang theo sủng nịch, nếu nàng thật sự muốn tìm gian phu, hắn cũng không ngăn được nàng, đến lúc đó người đau thương khó chịu muốn chết cũng chỉ có thể là hắn, ai bảo hắn động tâm trước, mà nàng vẫn là bộ dáng ở ngoài nhìn chưa nhập diễn đây? Nói đến đã cảm thấy tức giận rồi.
“Thứ mấy à?” Vân Thanh Nhiễm làm bộ suy tư, sau đó bắt đầu giơ ngón tay ra đếm, “Ta đếm xem, hắn là thứ mấy ấy nhỉ, ừm… Một, hai, ba…”
“Nữ nhân đáng giận, nàng còn thật sự đếm à, cẩn thận ta bóp chết nàng!” Quân Mặc Thần nắm chặt tay Vân Thanh Nhiễm, không cho nàng tiếp tục đếm, đếm nữa, hắn sợ đến cả ngón tay hắn cũng phải đưa cho nàng mượn dùng.
”Ha ha, không được đâu nha, sẽ là một xác hai mệnh đó.” Vân Thanh Nhiễm thích nhìn bộ dáng đáng yêu này của Quân Mặc Thần. Về phần rốt cuộc đáng yêu chỗ nào, Vân Thanh Nhiễm cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy rất muốn trêu đùa hắn như vậy.
“Nàng còn biết trong bụng nàng còn có một đứa bé à! Ta còn tưởng rằng nàng đã sớm quên rồi, ngoại trừ việc chỉ biết chọc tức ta thì cái gì cũng không biết.” Quân Mặc Thần nói xong, tay xoa lên bụng Vân Thanh Nhiễm, động tác rất dịu dàng.
“Nam nhân đáng chết, ngươi có chút lương tâm được không, ta cố ý chọc tức ngươi khi nào? Ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi, lần nào là cố ý chọc giận ngươi, còn không phải chính ngươi lòng dạ hẹp hòi, tự mình tìm tức cho mình à?” Vân Thanh Nhiễm tự nhận là một người xem như “có đạo đức”, ít nhất sẽ không cố ý cho một người bệnh khó chịu.
“Ta lòng dạ hẹp hòi?” Quân Mặc Thần nheo mắt lại, bên trong đôi mắt lộ rõ tia sáng nguy hiểm, sau đó chỉ thấy hắn bắt lấy con cún nhỏ bò qua bò lại như ruồi mất đầu ở trên người, động tác thô bạo ném vào trong lòng Vân Thanh Nhiễm, “Nàng gọi tên nhóc này là gì.”
Đặt tên cho con cún nhỏ là “Tiểu Thần Thần”, nàng còn không biết xấu hổ nói thế tử gia lòng dạ hẹp hòi!
“Được rồi, không gọi Tiểu Thần Thần, về sau gọi ngươi là Tiểu Tu Tu được không?” Vân Thanh Nhiễm rất rộng rãi đổi tên cho con cún nhỏ.
“Ừm… Cẩn thận ngẫm lại, tên Tiểu Thần Thần này vẫn rất có nội hàm hơn.”
“Xác định?”
“Xác định.”
“Không hối hận?”
“Không hối hận.” Nói đùa gì vậy, sau này những lúc nàng tắm rửa, rồi cho con cún nhỏ này ăn, mỗi ngày ở trong phòng lại gọi, “Tiểu Tu Tu ngươi đừng náo loạn”, “Tiểu Tu Tu đêm nay ngươi ngủ với ta”, phỏng chừng lời đồn thế tử phi công khai mang gian phu về nuôi ở trong nhà sẽ lan truyền nhanh chóng.
★
Thế tử gia muốn đi xa nhà, còn đi xa nhà trong thời tiết này, đương nhiên không thể nói đi là đi, cần phải chuẩn bị kỹ càng ít nhất vài ngày.
Đã nhiều ngày nay, Vân Thanh Nhiễm không có việc gì đều chạy tới Trân Thúy các, tận sức với bổn phận giáo chủ trên danh nghĩa của nàng.
Vân Thanh Nhiễm vừa bước ra khỏi cửa lớn Vương phủ, đã thấy một nam tử mặc thanh sam đứng trước cửa Vương phủ. Quần áo của nam tử không có gì nổi bật, một thân thanh tú, chỉ là y dùng lụa mỏng che khuất toàn bộ khuôn mặt mình, đúng vậy, là toàn bộ khuôn mặt, thiên kim tiểu thư người ta ra khỏi cửa chỉ che khuất nửa khuôn mặt, y lại che kín cả khuôn mặt.
Cửu Trọng!
Đây là lần thứ hai Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy quốc sư Cửu Trọng, xét thấy lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau không hề tốt đẹp chút nào, Vân Thanh Nhiễm quyết định đi vòng qua y.
“Thế tử phi nương nương muốn đi đâu vậy?”
Cửu Trọng phát giác Vân Thanh Nhiễm muốn tránh mình, không để cho nàng toại nguyện, dịch bước đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, chặn đường đi của nàng.
Vân Thanh Nhiễm thấy mình trốn không được, đành phải dừng lại, người ta là đại quốc sư, Hoàng thượng nhìn thấy còn phải nhún nhường ba phần, một thế tử phi nho nhỏ như nàng, dám không cho y mặt mũi à?
“Ha ha, chào ngài, quốc sư, ha ha, không nghĩ tới mắt ngươi tuy mù, nhưng lỗ tai lại rất tốt nhỉ!” Vân Thanh Nhiễm gượng gạo cười hai tiếng, đi muội ngươi, ta một chút cũng không muốn gặp đạo sĩ gạt người nhà ngươi.
“Sao thế tử phi nương nương biết ta là kẻ mù?” Cửu Trọng cảm thấy rất hứng thú hỏi, y rất xác định chuyện này trên dưới cả nước không ai biết được, cho dù là phủ Trấn Nam vương thì cũng không ai biết đến mới đúng.
“Ngươi có thể biết ta là thế tử phi, vì sao ta không thể biết ngươi là người mù?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại, “Mù thì mù đi, sao phải che kín cả khuôn mặt lại, muốn che dấu sự thật bản thân là người mù à? Ngươi có phải nhàm chán quá không?”
Lần trước Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy Cửu Trọng là vào buổi tối, khi đó không nhìn ra Cửu Trọng là người mù, bởi vì vào buổi tối đại đa số thị giác của người đều kém, có phải người mù hay không rất khó phân biệt ra, hiện tại là giữa ban ngày ban mặt, Cửu Trọng đứng ở trước mặt nàng, nàng rất nhanh có thể nhận ra được ánh mắt của Cửu Trọng có vấn đề, con mắt y sẽ chuyển động nhưng không có tiêu cự.
Vì muốn che dấu chuyện mình là người mù, nên che kín hết cả khuôn mặt, có cần thiết phải thế không? Sợ mình bị người khác khinh thường à?
Dung mạo y cũng không tệ, bộ dáng thanh tú, nhìn được, rất có cảm giác phiêu dật xuất trần, ngược lại vô cùng phù hợp với thân phận của y.
“Ha ha… Xem ra ta vẫn xem thường thế tử phi, ta biết ngươi là thế tử phi bởi vì ngày ấy sau khi gặp qua thế tử phi một lần, ta phải tra tìm ngày đêm tin tức phù hợp với nữ tử ngày ấy ta gặp, mới có kết quả.” Cửu Trọng đáp, việc tra tìm này tốn không ít thời gian của y, cho nên đến bây giờ y mới tìm tới cửa, “Như vậy còn thế tử phi, thế tử phi từ đâu biết được chuyện hai mắt ta bị mù?”
Chỉ bởi vì mới gặp mặt một lần, sau đó trở về tra xét lâu như vậy mới tìm ra nàng? Người này hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là nhàn rỗi đến phát hoảng.
“Vậy thì thật đúng là vất vả cho vị đại quốc sư ngài rồi, ta dù thế nào cũng không nghĩ đến, quốc sư của hoàng triều Thịnh Vinh chúng ta thì ra là một chức vị thanh nhàn như vậy, chậc chậc, bổng lộc này lấy cũng thật thoải mái ha!” Vân Thanh Nhiễm trêu chọc, “Hay là nói quốc sư ngài hiện ở hoàng lăng, ngày đêm làm bạn với người chết quỷ hồn, thần trí đã trở nên không còn rõ ràng rồi?”
Vân Thanh Nhiễm nghĩ, điều này rất có khả năng, đâu có người nào bình thường không có việc gì chạy tới ở cùng người chết chứ?
“Thế tử phi thực thích nói đùa, ta thân là quốc sư, chức trách của ta là cầu phúc cho quốc gia, phân ưu vì hoàng thượng, nay việc đầu tiên ta phải làm chính là độ hóa cho thế tử phi nương nương.” Cửu Trọng không nhanh không chậm nói với Vân Thanh Nhiễm.
Ngụ ý độ hóa cho Vân Thanh Nhiễm chính là cầu phúc cho quốc gia, phân ưu vì hoàng thượng? Mẹ nó logic cái gì, tỉnh lại đi! Lão nương không chào đón ngươi!
“Độ hóa? Ngươi vẫn muốn ta xuất gia?” Vân Thanh Nhiễm nghĩ, đầu óc người này trăm phần trăm là không bình thường, nếu y đã biết nàng là thế tử phi phủ Trấn Nam vương, thì hẳn cũng biết chuyện nàng đã mang thai, vậy mà vẫn tìm nàng để nàng xuất gia? Ý nghĩ của y có thể quá đơn thuần rồi không?
“Ngươi cho rằng ngươi có mị lực gì có thể thuyết phục ta để ta xuất gia? Thứ ta yêu nhất gồm, ngân lượng, mỹ nam, mỹ thực, những thứ này đều là thứ mà phàm phu tục tử mới có thể hưởng thụ, ta cũng không muốn buông tha. Nếu quốc sư ngài một mình ở trong hoàng lăng không thích tịch mịch khi chỉ có quỷ hồn làm bạn, ngươi đại khái có thể tìm hoàng thượng, để hoàng thượng hạ một đạo thánh chỉ cho ngươi tìm một đệ tử, ta tin tưởng thiên hạ này có không ít hòa thượng đạo sĩ rất nguyện ý tiến vào hoàng lăng nghe quốc sư ngươi giảng đạo pháp, giảng phật hiệu, giảng triết lý nhân sinh!”
Vân Thanh Nhiễm nghĩ, trừ phi đầu óc nàng bị ván cửa kẹp, nếu không đời này nàng nhất định phải phiêu du trong chốn hồng trần, thế giới phồn hoa tốt đẹp như thế, nàng không muốn chạy đến ở hoàng lăng, làm bạn với thanh đèn? Đùa gì vậy!
“Mặc kệ thế tử phi nghĩ như thế nào, quyết tâm muốn độ hóa thế tử phi của ta đã định. Sao thế tử phi không suy xét một chút?” Thái độ của Cửu Trọng rất kiên định, tựa như không đưa được Vân Thanh Nhiễm đi xuất gia thì không ngừng.
“Suy xét muội ngươi ấy chứ suy xét.” Vân Thanh Nhiễm không nói gì thở dài một tiếng, sau đó trầm mặc hai giây, “Ta nói cho ngươi biết hiện tại ta muốn đi ra ngoài, ngươi tốt nhất đừng đi theo ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”
Vân Thanh Nhiễm nói xong xoay người bước đi.
Sau đó…
Vân Thanh Nhiễm đi, Cửu Trọng cũng đi, Vân Thanh Nhiễm dừng lại, Cửu Trọng cũng dừng lại.
Hoàn toàn là một cái đuôi không hơn không kém!
“Ngươi muốn đi cùng phải không? Được lắm, vậy thì đi theo đến cùng đi!” Vân Thanh Nhiễm quay đầu, cười xấu xa nói. Nàng thoạt nhìn có phải rất dễ bắt nạt không? Cho nên người khác đều dám trèo lên trên đầu nàng?
Quả nhiên kẻ hiền bị người lấn, ngựa lành bị người cưỡi. Quyết đoán không thể quá thân thiện với người khác!
Vân Thanh Nhiễm nói xong tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua một ngõ nhỏ rồi quẹo vào đường cái phồn hoa của kinh thành, sau đó lập tức đi đến thanh lâu nổi danh trong kinh thành, Câu Lan viện.
Lúc Vân Thanh Nhiễm ra ngoài vốn mặc nam trang, đeo mặt nạ của nàng, đi thanh lâu cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác nhận ra.
“Nha, vị công tử này ——” Cô nương ở cửa thanh lâu vừa thấy Vân Thanh Nhiễm đã nhào tới, kéo cánh tay Vân Thanh Nhiễm, bộ dáng cực kỳ thân mật, “Công tử chắc là lần đầu tiên đến đây nhỉ!”
“Đúng vậy, tiểu mỹ nhân tên gọi là gì?” Vân Thanh Nhiễm biểu hiện rất tự tại, vươn tay, nâng cằm nữ nhân kia lên, dùng giọng điệu trêu ghẹo nói.
“Ta tên Diễm Hồng, không biết quý tính của công tử?” Nữ nhân ở thanh lâu, bản lĩnh nhìn người đương nhiên sẽ không thấp, nàng ta vừa nhìn quần áo trên người Vân Thanh Nhiễm đã biết nam nhân trước mắt có xuất thân bất phàm, chất vải này không phải tùy tiện người nào cũng có thể dùng, đừng nói là không có tiền mua, cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
“Ta họ Quân, tiểu mỹ nhân, vị đằng sau kia là huynh đệ tốt của ta, hôm nay giúp ta hầu hạ cho tốt, ta sẽ có thưởng lớn.” Vân Thanh Nhiễm nói xong liếc Cửu Trọng không xa phía sau nàng, y thật sự đi theo nàng một đường đến thanh lâu.
Ngươi muốn kéo ta đi xuất gia phải không? Lão nương kéo ngươi đi hoàn tục!
“Thiếp thân đã biết!” Nữ tử tên Diễm Hồng vừa nghe Vân Thanh Nhiễm nói vậy, trên mặt đã hiện lên ý cười, đương nhiên sẽ không hoài nghi câu “thưởng lớn” mà Vân Thanh Nhiễm nói, công tử này nói hắn họ Quân, Quân gia có quyền có thế trong kinh thành…
Trấn Nam vương thật ra cũng họ Quân, chẳng qua nam nhân phủ Trấn Nam vương hẳn sẽ không đến thanh lâu, Trấn Nam vương si tình với Trấn Nam vương phi là việc trên dưới toàn bộ kinh thành đều rõ như ban ngày, cho nên không có khả năng là Trấn Nam vương.
Về phần con trai của Trấn Nam vương, cho dù hắn có lòng này, cũng không có bổn sự đó, thế tử phi của mình còn không chịu nổi cô đơn chạy đi tìm nam nhân khác, hắn làm sao còn có bản lĩnh để chạy đi tìm nữ nhân khác được chứ?
Nghĩ mãi cũng nghĩ không ra rốt cuộc trong kinh thành có nhà nào họ Quân có quyền có thế có tiền tài.
Diễm Hồng cô nương nghe Vân Thanh Nhiễm nói xong thì đi về phía Cửu Trọng đằng sau.
Diễm Hồng nhìn Cửu Trọng, cảm thấy bộ dáng của y có chút giống quốc sư, trang phục giống, ngoại hình cũng giống, mấy lần đại lễ tế điện quốc sư đều xuất hiện, bất quá thân là thường dân, nàng ta chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, nên nhìn xong cũng không thể nào chắc chắn.
Chẳng qua cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy tuyệt đối không có khả năng là quốc sư, quốc sư là nhân vật bậc nào, sao có thể chạy đến thanh lâu, tuyệt đối sẽ không!
Diễm Hồng cô nương vừa nâng tay đã sờ đến ngực Cửu Trọng, “Vị công tử này rất tuấn lãng nha, cái khăn che mặt này… Hôm nay hai vị công tử đang muốn chơi trò gì ư?”
Không thể trách Diễm Hồng nghĩ rằng Vân Thanh Nhiễm và Cửu Trọng đang chơi trò gì, hai người bọn họ, một đeo mặt nạ, một mang khăn che mặt, đều muốn che kín bản thân.
Vân Thanh Nhiễm đứng ở bên cạnh, đơn thuần là xem kịch vui, ngươi không phải cứ mở miệng một tiếng độ hóa, mở miệng một tiếng đạo pháp à? Ta thật ra muốn nhìn xem đạo sĩ thối nhà ngươi ứng phó như thế nào với nữ tử trong thanh lâu này. Nếu ngươi có bản lĩnh thì độ hóa cho cả những nữ tử ở thanh lâu này xem, đừng để các nàng độ hóa ngược lại cho ngươi.
“Cô nương đừng vừa đến đã sờ ngực, như vậy rất trực tiếp, hơn nữa ở nơi đông người, tổn thương phong hóa*. Mặc dù tại hạ biết đây là phương thức mưu sinh của cô nương, nhưng vẫn nên đổi chỗ khác thì tốt hơn.”
(*: phong tục và giáo hóa)
Cửu Trọng trả lời vô cùng bình tĩnh, cũng hướng về phía Vân Thanh Nhiễm cười cười, nụ cười của y người khác không nhìn thấy, bởi vì có khăn che mặt, nhưng Vân Thanh Nhiễm lại có thể thấy.
“Ha ha… Công tử thật biết nói đùa.” Diễm Hồng không xem lời Cửu Trọng nói là thật, ngươi nói nam nhân nào đến thanh lâu tìm thú vui sẽ nói với nữ tử thanh lâu các nàng, ngươi muốn sờ ngực nam nhân nên về phòng sờ, đừng sờ trên đường cái, như vậy sẽ dạy hư tiểu hài tử.
“Xem ra Cửu huynh rất có hứng thú, vậy sao chúng ta không đi vào trong ngồi một lát?” Vân Thanh Nhiễm cười trong trẻo, nàng thật muốn nhìn xem Cửu Trọng có thật sự là kẻ ngồi trong lòng không loạn, cam chịu làm Liễu Hạ Huệ không, hay là ra vẻ bình tĩnh, hoặc giả, thật sự đã nhìn thấu hồng trần, cho dù hắn ngâm trong vũng nước đục, hắn vẫn có thể sạch sẽ như lúc ban đầu?
“Nếu Quân huynh thích đàm luận với ta ở loại địa phương này, ta thật ra cũng không để ý.” Cửu Trọng mỉm cười, không có chút ý kiến nào đối với chuyện Vân Thanh Nhiễm đề xuất tiến vào thanh lâu. Tiếng “Quân huynh” này của Cửu Trọng hoàn toàn là vì phối hợp với việc Vân Thanh Nhiễm nói nàng họ Quân.
“Diễm Hồng cô nương, phiền ngươi giúp ta gọi vài cô nương đẹp nhất yêu diễm phong tao nhất Câu Lan viện các ngươi đến, hôm nay gia muốn bao hết.” Vân Thanh Nhiễm rất hào phóng lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Diễm Hồng cô nương.
Diễm Hồng cô nương tiếp nhận ngân phiếu lập tức nhãn tình sáng lên, quả nhiên là một chủ nhân có tiền!
“Vâng, vâng, ta đi gọi người giúp Quân công tử.” Diễm hồng cô nương nhận được tiền, vội vàng đi tìm mama của Câu Lan viện, thu xếp tốt cho Vân Thanh Nhiễm.
“Quân huynh ra tay thật đúng là sảng khoái, vừa rồi không phải Quân huynh nói rất yêu bạc ư, sao bây giờ lại cam lòng bỏ ra vậy?” Cửu Trọng cười nói.
“Ta rất thích bạc không sai, chẳng qua bạc xài ở trên chính đồ với có thể thể hiện ra giá trị của nó, nếu không nó cũng chỉ là một đống kim loại lạnh lẽo mà thôi.” Vân Thanh Nhiễm nói xong, làm một tư thế mời với Cửu Trọng, mời Cửu Trọng tiến vào thanh lâu.
Trong phòng của hoa khôi nương tử, Vân Thanh Nhiễm và Cửu Trọng ngồi đối diện nhau.
Phòng được bày trí rất thanh lịch, không có quá nhiều thứ dung tục, ngược lại có một phong cách riêng, không giống phòng của nữ tử thanh lâu mà như phòng của tiểu thư khuê các nào đó.
Vân Thanh Nhiễm ngồi đối diện Cửu Trọng, hoa khôi nương tử Mộng Hà đánh đàn ở bên cạnh.
Tiếng đàn dễ nghe, lại có một ý cảnh khác.
“Quân huynh thật biết chọn chỗ.” Cửu Trọng mỉm cười khen ngợi, dường như rất vừa lòng với hoàn cảnh hiện tại.
“Ta còn tưởng rằng ngươi mỗi ngày ăn chay, không dám vào nơi thế này, xem ra là ta đánh giá cao ngươi rồi, ngươi không ăn chay, không kiêng rượu, ngay cả loại địa phương này ngươi cũng tiến vào, xem ra ngươi làm đạo sĩ trái lại rất nhàn nhã nhỉ!” Vân Thanh Nhiễm châm chọc nói.
“Quân huynh quá khen, có điều ta là đạo sĩ chứ không phải hòa thượng, huống chi tu đạo là tu tâm, tu thân chẳng qua là công phu mặt ngoài của người có tâm ý không kiên định mà thôi. Về phần tiến vào thanh lâu, nếu Quân huynh biết ta là người mù, thì nên biết cho dù nữ tử cởi hết quần áo ở trước mặt ta, ta cũng không nhìn thấy, cho nên tiến vào hay không đối với ta mà nói cũng không có gì khác nhau.”
Cửu Trọng mang biểu tình an tường, cũng không bởi vì hiện giờ bản thân đang ở giữa chốn thanh lâu mà cảm thấy không được tự nhiên.
Thật đúng là một nam nhân khó chơi, đây là đánh giá của Vân Thanh Nhiễm dành cho Cửu Trọng.
“Nhìn không thấy không có nghĩa là vào thanh lâu thì cái gì cũng không làm được, dù không dùng mắt, cũng có thể cảm nhận được sự tốt đẹp của các nữ tử thanh lâu chứ.” Vân Thanh Nhiễm nở nụ cười tà ác, sau đó vỗ vỗ tay.
Cửa phòng mở ra, lão ma ma của Câu Lan viện đã dẫn mấy cô nương vào, từ ý tứ trong ánh mắt của Vân Thanh Nhiễm, bọn họ đều đi về phía Cửu Trọng, trong đó có một người lớn mật nhất, trực tiếp dán bộ ngực sữa của mình vào sau lưng Cửu Trọng, từ phía sau y nặng nề đè lên.
Vân Thanh Nhiễm ra giá cao, muốn các nàng hầu hạ Cửu Trọng thật tốt, các nàng tất nhiên phải sử dụng tất cả vốn liếng ra câu dẫn Cửu Trọng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Cửu Trọng sắc mặt vẫn như thường, “Nếu Quân huynh muốn ta đi vào khuôn khổ, sợ rằng mấy phụ nhân làm không được.”
“À? Chẳng là Cửu huynh, không chỉ hai mắt có tật, phía dưới cũng có vấn đề?”
Vân Thanh Nhiễm nói xong, không có ý tốt liếc nhìn xuống phía dưới Cửu Trọng.
Chẳng qua nàng cũng chỉ làm bộ, không thật sự nhìn xem nơi đó của y thế nào, đối với thứ đó của nam nhân xa lạ, Vân Thanh Nhiễm không có một chút hứng thú nào.
Vật đó của nam nhân, không dài, xấu, dài quá càng xấu, “Các ngươi nghe không, Cửu công tử có tật, nếu ai trong số các ngươi có thể làm cho Cửu công tử ‘khởi tử hồi sinh’, ta sẽ thưởng cho nàng ngàn lượng bạc trắng.”
Ngàn lượng bạc trắng đối với nữ tử Câu Lan viện mà nói là một khoản ngân lượng rất lớn, đủ để các nàng chuộc thân cho mình đồng thời mua một miếng đất nhỏ sống nốt nửa đời sau, cho nên chúng nữ vừa nghe lại càng thêm ra sức, dù sao không thành công cũng không tổn thất gì, tại sao không tận lực đánh cuộc, biết đâu có thể giành được nửa đời sau an ổn cho bản thân.
“Quân huynh nói lời này là không đúng rồi, nếu Quân huynh thật sự có tài lực như thế, nên chuộc thân cho những nữ tử này mới phải, không nên ra điều kiện như vậy.” Cửu Trọng dạy bảo Vân Thanh Nhiễm, sửa lại những chỗ mà y cảm thấy không đúng trong ngôn hành của nàng.
“Thật ngại quá, ta không phải chúa cứu thế, cuộc sống của người khác thế nào ta không quản, cũng không xen vào, thiên hạ này nhiều người đang chịu khổ như vậy, ai mẹ nó cứu được hết, à, nói đến lại buồn cười, ngươi là người vốn nên cầu phúc vì giang sơn xã tắc này mà còn không quản, vì sao lại muốn ta tới quản?” Vân Thanh Nhiễm cười nhạo, “Còn nữa, ngươi không biết có một câu là ‘hương nguyện, đức chi tặc dã*’ à? Những người tự cho mình là người tốt, cho rằng bản thân có thể giúp người khác, lại đi làm những chuyện hại người, ghê tởm!”
(*: một câu nói của Khổng tử trong Luận ngữ, có nghĩa là loại người giả bộ thật thà chất phác, kỳ thực là kẻ hại đạo.)
Cửu Trọng bị Vân Thanh Nhiễm nói đến á khẩu không trả lời được, vốn có một bụng đạo huấn, lúc này lại không biết nên mở miệng như thế nào.
“Đừng câu nệ như vậy, cách ngươi vài bước là giường, mà bên cạnh ngươi lại có mỹ nữ, ta nói này Cửu công tử, không phải ngươi vẫn còn là tân đấy chứ? Ha ha ha…” Vân Thanh Nhiễm cười sang sảng.
“Sao ngươi có thể như vậy…” Cửu Trọng không biết phải hình dung lời nói trắng ra của Vân Thanh Nhiễm như thế nào, bản thân nàng là một nữ nhân, nói chuyện với người khác lại trực tiếp trắng trợn như vậy, không hề hợp với lễ pháp.
“Làm sao? Chậc chậc, lúc nam nhân các người làm thì không cảm thấy làm sao, còn không cho phép ta nói một câu thôi à?” Hôm nay Vân Thanh Nhiễm cố ý muốn làm cho Cửu Trọng kinh ngạc, cho y biết nàng không phải người dễ chọc, không phải để cho y tùy tiện đến bắt nạt.
“Ngươi không nên như vậy.” Cửu trọng lắc đầu, phê bình kín đáo đối với lời Vân Thanh Nhiễm nói.
“Ta cũng cảm thấy ngươi không nên như vậy, làm nam nhân nên có chút bộ dáng giống nam nhân, làm đạo sĩ làm gì chứ. Ta nói này các cô nương, hầu hạ thật tốt vào!” Vân Thanh Nhiễm cực kì nhàn nhã, cười nhìn Cửu Trọng ngồi trong lòng mà vẫn không loạn như thế nào, “À đúng rồi, Cửu công tử, không phải ngươi nói muốn độ hóa ta à? Những người ở bên cạnh ngươi đây, cũng là chúng sinh, ngươi không ngại đều độ cho cả đám luôn chứ, để các nàng đỡ phải chịu khổ trong hồng trần, ta tin tưởng nếu ngươi đã quan tâm muôn dân thiên hạ như vậy, nhất định sẽ rất vui lòng phục vụ các nàng.”
Cửu Trọng bị mấy nữ nhân vây công, thân thể mềm mại của các nàng đè lên y, y bất đắc dĩ, đành phải đánh bất tỉnh cả đám nữ tử này, miễn cho y một phen phiền toái.
Cửu Trọng đang muốn đứng dậy, thì thấy Vân Thanh Nhiễm bỗng nhiên xông tới cửa sổ phòng, gian phòng của hoa khôi này có vị trí tốt nhất Câu Lan viện, ngay bên ngoài cửa sổ chính là đường cái phồn hoa náo nhiệt.
Vân Thanh Nhiễm đạp một cước, cực kỳ bạo lực đá rớt cửa sổ kèm theo toàn bộ vách ngăn cấu tạo bằng gỗ xung quanh cửa, tạo thành động tĩnh rất lớn.
Ván cửa sổ từ trên cao rơi xuống thiếu chút nữa nện vào người đi đường cùng các cô nương đang đứng ở cửa tiếp đón khách nhân dưới lầu.
Động tĩnh lớn như vậy khiến cho mọi người sôi nổi nhìn lên trên lầu, vừa vặn lỗ hổng bị Vân Thanh Nhiễm đá ra đủ lớn để cho tất cả mọi người có thể nhìn rõ ràng tình huống bên trong căn phòng.
“Mọi người đi ngang qua đây đừng bỏ lỡ, quốc sư đi dạo kỹ viện nè! Một người ngự mấy nữ nha!” Vân Thanh Nhiễm hướng về phía dưới lầu đã vây đầy người la lớn.
Bốn nữ nhân ngã bên cạnh Cửu Trọng, cả người quần áo hỗn độn, mà trong lòng Cửu Trọng còn có một người, là người cuối cùng bị y đánh bất tỉnh, nửa bộ ngực lộ ra dán vào lòng y, tư thái xinh đẹp ái muội.
Vừa thấy Cửu Trọng mọi người ồn ào nhận ra y, vốn không dám tin tưởng, nhưng vừa nghe Vân Thanh Nhiễm kêu như vậy, lại cảm thấy người này thật sự rất giống quốc sư.
“Là quốc sư à?”
“Sẽ không phải là quốc sư thật chứ?”
“Y thật sự rất giống quốc sư nha!”
“Quốc sư sao có thể đến Câu Lan viện được?”
“Trời ạ, y lại một lần với năm nữ nhân…”
“Sao quốc sư lại làm ra loại chuyện này chứ?”
“Ai biết được, quốc sư cũng là nam nhân, cũng có nhu cầu!”
“Nhưng quốc sư không phải người đắc đạo à?”