Vân Thanh Nhiễm rời khỏi Tụ Bảo trai, Lục Trúc ở phía sau nàng còn có chút hốt hoảng, “Tiểu thư, một chuyến này của chúng ta, thật sự kiếm được hơn một ngàn lượng bạc sao?”
Một ngàn lượng bạc, nếu nàng đem tiền công của nàng dựa theo mỗi tháng hai lượng bạc mà tính, thì nàng phải làm hơn năm mươi năm đó! Huống chi một tháng tiền công của nàng còn không đủ hai lượng bạc đâu!
Mà vừa rồi, các nàng chẳng qua mới đi vào trong một lúc, thời gian chừng một chén trà, đã có được một ngàn lượng bạc rồi!
Trong lòng Lục Trúc là ngân phiếu một ngàn lượng, hai tay gắt gao ôm chặt trước ngực, có một loại cảm giác rất không chân thật.
“Tiểu thư, à không, công tử, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu ạ?”
“Đi đặt mua mấy bộ xiêm y.” Quần áo hai người các nàng hiện tại đang mặc chính là của hạ nhân trong phủ, không quá vừa người, sau này cũng không thiếu cơ hội ra ngoài, mua thêm mấy bộ y phục cũng tốt hơn.
“Vâng!” Lục Trúc ngoan ngoãn gật đầu, tiểu thư thật có bản lĩnh, thật tốt, như vậy hai người bọn nàng cùng Hồng Mai cũng không cần phải đi Đảng Ngụy rồi!
Vân Thanh Nhiễm mang theo Lục Trúc đi bố trang chọn vài cuộn vải, đặt mấy bộ nam trang, rồi theo đường cũ trở về Vân phủ.
Trong thời gian các nàng đi vắng, Hồng Mai một người canh giữ ở cửa phòng Vân Thanh Nhiễm, khẩn trương muốn chết, sợ trong lúc Vân Thanh Nhiễm đi vắng, sẽ có người xông tới.
Rốt cuộc nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm cùng Lục Trúc trở về, Hồng Mai thiếu chút nữa liền xụi lơ trên mặt đất, không có biện pháp, nàng rất nhát gan.
“Tiểu thư, người đã trở lại rồi, người còn không trở lại, toàn bộ tim gan của ta sắp nhảy ra hết cả rồi!” Hồng Mai thở phào nhẹ nhỏm một hơi thật lớn.
“Được rồi, sao gan của nha đầu ngươi lại nhỏ như vậy!” Vân Thanh Nhiễm nở nụ cười, “Này, cho ngươi nếm thử đó, lúc trở lại đã mua ở bên ngoài, ta cùng Lục Trúc nếm thử rồi, ăn rất ngon.”
Hồng Mai nhìn thấy đồ ăn, không quản lễ nghi, cầm lấy gặm cắn một hồi.
Vừa ăn, vừa nói chuyện với Vân Thanh Nhiễm, “Tiểu thư, vừa rồi người của Trấn Nam Vương phủ đến, mang một đống lớn sính lễ đến, dọa ta sợ chết khiếp, cứ tưởng bọn họ muốn gặp tiểu thư ngài, ai ngờ được, một đám người như vậy, lại nhát gan gần chết, đặt sính lễ xuống liền bỏ chạy, cứ như tiểu thư người là cọp mẹ không vậy.”
Tốc độ của Quân Mặc Thần thật đúng là không phải nhanh bình thường, ngày hôm sau đã đem sính lễ tới rồi, thánh chỉ đã hạ, sính lễ Vân Viễn Hằng cũng nhận rồi, hôn sự này chính là ván đã đóng thuyền.
Bên này Vân Thanh Nhiễm đang trò chuyện cùng hai nha hoàn, lại thấy một đám hạ nhân Vân phủ đến.
Bọn hạ nhân vào phòng ở của Vân Thanh Nhiễm, cũng không chào hỏi nàng, trực tiếp chạy vào phòng lấy những đồ mà lúc trước hoàng thượng ban thưởng xuống.
“Các ngươi đang làm gì, đây là hoàng thượng ban cho tiểu thư, sao các ngươi dám lộn xộn chứ?” Lục Trúc thấy vậy, liền nóng nảy, tranh luận với những người đang dọn đồ.
“Hoàng thượng ban cho nàng? Hoàng thượng là đem những đồ cưới này ban cho công chúa hòa thân gả đến Đảng Ngụy!”
Mấy người dọn sạch đồ cũng không để ý tới Lục Trúc, cả đám đều vội vàng mang đồ đi.
Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, đây đúng là sự thật, một đạo thánh chỉ, khiến cha nàng chặt đứt ý niệm đem nàng thay thế Vân Yên Nhiên xuất giá trong đầu, vì thế toàn bộ đồ được ban cho cũng bị thu trở về.
Phụ thân của nàng nhưng thật ra rất thương yêu nàng.
“Sớm biết vậy hôm nay lúc ra cửa liền mang nhiều một chút đi ra ngoài đổi thành bạc cho rồi!” Lục Trúc thở phì phì nói.
Hôm nay Vân Thanh Nhiễm ở trong tiệm cầm đồ bên ngoài đem những trang sức châu báu hôm nay mang đi đều đổi thành ngân phiếu, mấy thứ Vân Thanh Nhiễm chọn đều không đáng giá tiền, dù sao những thứ này là do trong cung ban thưởng xuống, có người trong tiệm cầm đồ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.