Đột nhiên Vân Thanh Nhiễm đem một đống trà cụ kèm theo khăn trải bàn hất đổ, “Binh lách cách choang”, nước trà văng tung tóe khắp nơi, Vân Yên Nhiên đang ở trên mặt đất hướng về phía đống giun mà la hét cũng không may mắn thoát khỏi.
“A, ngươi làm cái gì vậy!” Vân Yên Nhiên bị đống giun bám quanh người, lại còn bị nước trà hắt vào, mà ấm trà bị rơi xuống, thiếu chút nữa là va phải nàng.
Lục Trúc đứng một bên che miệng cười trộm, hiện trong mắt người ngoài tiểu thư là một người điên, người điên làm một số việc điên cuồng đương nhiên cũng là điều bình thường.
Vân Thanh Nhiễm mặc kệ Vân Yên Nhiên hét cái gì, dù sao đồ nào có thể đập nàng đều đập rồi, chỉ thiếu lật nốt cái bàn, nện qua quả đầu hạt dưa của Vân Yên Nhiên nữa thôi.
Vân Thanh Nhiễm nhìn đồ trước mặt bị đập không tệ, liền đi đến góc tường nâng bình hoa thật lớn lên, sau đó ném đến bên cạnh Vân Yên Nhiên.
“Choang”
Bình hoa vỡ vụn phát ra thanh âm dọa người, từng mảnh nhỏ rơi xuống đất .
Vân Yên Nhiên bị dọa sợ không nhẹ, nàng vốn muốn đến trêu cợt người điên này một chút, nhưng không nghĩ tới người điên này bỗng nhiên lại nổi cơn điên.
Vân Yên Nhiên bất chấp trên người mình vẫn còn giun, lập tức té nhào lăn ra ngoài cửa phòng, váy đẹp trên người cũng bị nước trà làm dơ, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Vân Yên Nhiên cùng nha hoàn nhanh chóng rời khỏi, Vân Thanh Nhiễm liền ngừng “nổi điên”, đem mái tóc vừa rồi bị rối vén ra sau tai, sau đó dùng khăn tay lau đi những son phấn trên mặt mình.
Nghiễm nhiên là một tiểu thư khuynh thành khuynh quốc, rất khó làm cho người ta liên tưởng đến cái người có bộ dáng điên vừa rồi.
“Tiểu thư, bộ dáng vừa rồi của người, ta mà không biết chắc chắn sẽ nghĩ người nổi điên thật đấy!” Khóe miệng Lục Trúc khẽ cong, ngẫm lại bộ dạng chật vật của Tam tiểu thư mà tối ngủ nàng có thể phát ra tiếng cười đấy.
Vân Thanh Nhiễm nhìn kiệt tác của nàng trong phòng mình, muốn trở thành người thông minh không dễ, còn muốn giả dạng làm người điên thì không phải vô cùng đơn giản sao.
“Tiểu thư, người xem, bên cạnh cây nhãn đằng kia hình như có hai nam nhân!” Lục Trúc nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được hai thân ảnh phía xa xa.
Nhìn trang phục của hai nam tử kia, không giống người trong phủ.
Nhất là nam tử áo trắng kia.
Vân Thanh Nhiễm nhìn theo phương hướng ngón tay Lục Trúc chỉ, quả nhiên nhìn thấy hai người, xác thực, hai người kia không phải là người trong phủ, hơn nữa ở Tiểu Trúc của nàng, ngoại trừ hạ nhân bình thường, không có người khác ra vào.
“Đi, chúng ta qua nhìn xem.” Vân Thanh Nhiễm mang theo Lục Trúc đi tới bên hồ mà hai nam nhân vừa rồi đi qua.
Quân Mặc Thần cùng Dạ Minh Uyên sau khi đi ra từ đại sảnh, liền đi đến Tiểu Trúc này, bất quá tình hình hiện tại, tựa hồ là có chút ngoài ý muốn.
Thời điểm Vân Thanh Nhiễm đến gần, liền phát hiện có một nam tử trong đó đã trèo lên cây, nam tử áo trắng đang dựa vào thân cây.
Nam tử áo trắng có màu da trắng nõn, nhưng không phải kiểu trắng như tuyết, mà là ôn nhuận tinh tế tựa như ngọc thạch, nhưng so với ngọc thạch thì lại ấm áp mềm mại hơn, còn lộ ra một chút gì đó bệnh tật, ngũ quan thanh tú mang theo một chút tuấn tú, là một nam tử phong hoa tuyệt đại.
Chỉ tiếc, hắn quá ốm yếu nên làm cho phong thái của hắn bị suy giảm.
“Khụ khụ, thật xấu hổ, giầy bị mắc trên cây rồi…” Quân Mặc Thần dựa vào thân cây, quần áo màu trắng của hắn cùng với thân cây màu nâu tạo nên đối lập rõ ràng, thân thể thon dài của hắn lại có một chút tinh tế.
Giầy mắc trên cây?
Vân Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn chân nam nhân, phát hiện một bên chân của nam nhân kia không có giầy.
Một người, phải làm như thế nào mới có thể đem giầy của chính mình bay lên trên cây đây?
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần che miệng ho nhẹ, thân thể dựa vào thân cây có xu hướng trượt xuống.
Cùng đi đến với Vân Thanh Nhiễm, Lục Trúc ở phía sau nhìn thấy Quân Mặc Thần, liền kinh hô một tiếng. “Thế, thế tử gia? Tại sao người lại ở nơi này?”
Lục Trúc là nha hoàn trong phủ, Quân Mặc Thần đã tới Vân phủ vài lần, cho nên Lục Trúc mới nhận biết được Quân Mặc Thần.
Thế tử gia?
Bị Lục Trúc gọi như vậy, Vân Thanh Nhiễm nghĩ tới, hai ngày nay nàng đã tìm hiểu được một chút chuyện tình ở hoàng triều Thịnh Vinh, biết không ít chuyện, cũng do hai người Hồng Mai cùng Lục Trúc nói rất nhiều, trong đó có chuyện về con ma ốm này.
Trấn Nam vương chiến công hiển hách chỉ có duy nhất người con này, từ khi sinh ra đã phải uống thuốc không ngừng, có đại phu nói, hắn sống không quá hai mươi hai tuổi.
Nhìn nam tử áo trắng trước mắt này, nếu nói ngày mai hắn sẽ chết, Vân Thanh Nhiễm nàng cũng sẽ tin.
“Tiểu thư, vị này là thế tử gia của Trấn Nam vương phủ.” Lục Trúc sợ Vân Thanh Nhiễm không biết, liền nói cho nàng.
“Ta nói, thế tử gia, giầy của ngài vì sao lại bay lên cây?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.
Bay ra hồ thì còn có thể giải thích được, nhưng bay lên trên cây, cái này cần một chút kỹ thuật!
“Khụ khụ, bản thế tử vừa nhìn thấy trên cây có một con chim, khụ khụ, liền nghĩ muốn bắt nó, cho nên tháo giầy ra, nhưng nó… khụ khụ…” Quân Mặc Thần vừa khụ khụ vừa nói, cuối cùng cũng giải thích được vì sao giầy bay lên cây.
Lục Trúc thật sự sợ khẩu vị của vị thế tử gia này, lấy giầy mình đi ném chim? Cho dù là như vậy, hắn cũng không lo lắng cho thân thể của mình một chút à, có thể đem giầy ném lên, thực sự cũng không dễ dàng.
“Ngươi hết bệnh điên hết rồi?” Quân Mặc Thần hỏi Vân Thanh Nhiễm.
“Ngươi có biết ta là ai không?” Vân Thanh Nhiễm mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn Quân Mặc Thần.
“Vân phủ cũng chỉ có ba vị tiểu thư, hai năm trước Đại tiểu thư đã xuất giá, khụ khụ, Tam tiểu thư thì bản thế tử có may mắn gặp qua vài lần, mà vừa rồi nha hoàn này gọi ngươi là tiểu thư, như vậy ngươi chỉ có thể là Nhị tiểu thư bị bệnh nhiều năm.”
“Đúng vậy, trước kia ta là người điên, cũng có thể coi là chó điên, bây giờ vừa vặn không điên. Thoạt nhìn bệnh tình của ngươi thực nghiêm trọng.”
Lục Trúc nghe được lời nói của Vân Thanh Nhiễm, trong lòng hét to , tiểu thư, lời này của người sao có thể nói ra, tuy rằng đây là sự thật, nhưng mà không cần ở trước mặt thế tử gia nói thật như vậy!
“Khụ khụ, đúng vậy.” Quân Mặc Thần không bởi vì Vân Thanh Nhiễm nói trắng ra bệnh tình của mình mà tức giận, ngược lại lộ ra một chút suy yếu, tươi cười.
“Nhìn ngươi đoản mệnh như vậy, chắc chắn sẽ không có nữ nhân nào lấy ngươi, mà lấy thanh danh của ta, sợ rằng cũng không có người đến cửa cầu hôn, không bằng hai ta lấy nhau đi?” Vân Thanh Nhiễm nói thẳng với Quân Mặc Thần.
So với việc bị làm người thay thế gả đến Đảng Ngụy xa xôi, còn không bằng sống làm một quả phụ, cuộc sống của nàng còn không tới phiên người khác khống chế.