Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 167: Chương 167: Sao huynh lại tới đây?




“Tùy ngươi nói sao thì nói.” Vân Thanh Nhiễm chỉ cần hiểu mình nghĩ như thế nào là được rồi, người khác đối đãi thế nào với chuyện giữa nàng và Vân Tử Hy thì nàng không có hứng thú biết.

“A, ta không có bao nhiêu thời gian để nói chuyện phiếm với ngươi, ngươi chuẩn bị một chút, tối hôm nay ta sẽ phái người tới đón ngươi.” Phủ Cầm không muốn nghe về Vân Tử Hy từ miệng Vân Thanh Nhiễm.

“Không cần, ta cảm ơn ngươi đã tới nói cho ta biết chuyện này, nhưng chuyện kế tiếp, ta không cần sự hỗ trợ của ngươi, hơn nữa ngươi tốt nhất đừng đến nữa, Dạ Hoằng Nghị không phải nam nhân dễ lừa như ngươi nghĩ, ông ta cho ngươi đặc quyền không phải bởi vì ông ta coi trọng thực lực của Thương Lan giáo như trong miệng ngươi nói, ông ta khinh thường mượn dùng lực lượng của người khác, ông ta là một tên nam nhân tự phụ, ngươi khiến cho hắn hứng thú đơn giản là bí mật trường sinh bất lão, chờ tới lúc ông ta biết thứ ngươi cho ông ta căn bản không có công hiệu trường sinh bất lão, ông ta có thể sẽ ra tay còn ngoan độc hơn trong tưởng tượng của ngươi. Với một nam nhân mà ngay cả cha huynh của mình đều có thể giết, muội muội cũng có thể lấy ra lợi dụng để đấu trí đấu dũng, ngươi chưa chắc đã đủ tư cách.”

“Làm sao ngươi biết thứ ta cho ông ta không phải là thật?” Phủ Cầm nghi hoặc hỏi, nàng ta là con gái của Cảnh Vương không sai, nhưng Vân Thanh Nhiễm dựa vào cái gì khẳng định thân phận đệ tử Hồng Dược của nàng ta là giả, thứ nàng ta đưa cho Dạ Hoằng Nghị cũng là giả.

“Ta cũng không nói nếu ngươi nói cho ta biết chuyện của ngươi thì ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện của ta.” Vân Thanh Nhiễm miễn cưỡng tựa vào ghế dựa, không hề có ý tứ muốn trả lời câu hỏi của Phủ Cầm.

“Ngươi!” Phủ Cầm chán nản, nữ nhân này thật đúng là có bản lĩnh làm người khác tức chết! “Ít nhất ngươi nên để cho ta biết ngươi tính xử lý chuyện này như thế nào, ta nhất định phải bảo đảm sự an toàn của ngươi.”

Nếu nữ nhân này không thể an toàn, nàng sẽ không có cách nào bàn giao với huynh ấy.

“Ta cũng chưa nói ta đã tin tưởng ngươi, tâm phòng người không thể không có, với tình huống trước mắt, vì sao ta phải nói với ngươi biết chuyện liên quan đến an toàn sinh mệnh của ta?”

Nói nửa ngày, nàng ta lại vẫn nói nàng ta không tin tưởng nàng! Phủ Cầm cắn răng, “Ngươi còn hoài nghi cái gì?”

“Nói miệng không bằng chứng, chứng cớ đâu? Ngươi có không? Con người của ta thích tin tưởng chứng cớ, từng có người nói với ta, con người sẽ nói dối, chứng cớ không có, trước khi có chứng cứ xác thực chứng minh ngươi thật sự là người của huynh ấy, ta sẽ không nói cho ngươi biết gì về chuyện riêng tư của ta, cho dù chứng minh là ngươi phải, ta cũng có quyền lợi không nói, đúng không?”

“Tùy ngươi!” Nữ nhân này căn bản ngay cả tín nhiệm với quyết định của nàng đều không có! Phủ Cầm có một loại cảm giác mình bị Vân Thanh Nhiễm trêu chọc, dưới sự tức giận phất tay áo rời đi.

Lần gặp mặt này đối với Phủ Cầm mà nói chỉ là gia tăng thêm chán ghét nàng dành cho Vân Thanh Nhiễm mà thôi, có vài người trời sinh chính là không hoà hợp được, tựa như nàng và Vân Thanh Nhiễm!

Phủ Cầm đi được một lúc lâu, Vân Thanh Nhiễm mới chậm rãi đứng dậy, nhìn về bầu trời phương bắc, trong lòng mặc niệm, Mặc Thần, chàng nhanh trở về đi, có một trận chiến tới sớm hơn so với suy đoán của chàng, bên ngoài rất loạn, lão bà của chàng mang theo cái bụng lớn, rất cần có chàng ở bên lúc này.

Vân Thanh Nhiễm vào nhà gỗ, chỉ chốc lát sau lại cầm một cái ống trúc nhỏ đi ra, mở ống trúc, một cái con rắn nhỏ từ bên trong chui ra.

“Đi đi, giúp ta đi tìm bọn họ đến, xem ra ta cần trốn chạy rồi.” Vân Thanh Nhiễm vốn định ở trong này an tâm chờ sinh, với tình huống trước mắt mà nói, ở trong này an tâm chờ sinh dường như không quá thực tế.



Cửu Trọng ngồi ở trên giường đá, ở trên đầu gối y đặt một bộ nam trang dùng gấm vóc tốt làm thành, là kiện quần áo duy nhất của y dùng loại vải này để làm, là bộ mà ngày ấy Vân Thanh Nhiễm lôi kéo y đi mua.

Thế giới trong cuộc sống của y không rộng lớn, lần đầu tiên có một nữ tử tiến vào sâu như vậy, cũng là lần đầu tiên nếm trải mùi vị chua xót này.

Cho dù ngoài miệng đối với nàng có bao nhiêu xa cách, cho dù lúc mở miệng đối với hành vi của nàng có bao nhiêu bất mãn, Cửu Trọng đều biết mình đối với nàng là khác biệt, lần đầu tiên trong đời y thích một nữ nhân, lại định trước là không tật mà chết.

“Sư phụ, thế tử phi đã gặp Phủ Cầm cô nương.” Một tiểu đệ tử bộ dáng mười ba mười bốn tuổi bẩm báo với Cửu Trọng.

“Nàng không có việc gì chứ?”

Buột miệng nói lời quan tâm, mới nói ra khỏi miệng Cửu Trọng đã hối hận, nàng có thể có chuyện gì, ở trong này nàng hoạt động còn tự nhiên hơn y.

“Sư phụ là hỏi thế tử phi hay là Phủ Cầm cô nương?”

“Không có việc gì.”

Cửu Trọng cầm quần áo trong tay để qua một bên, tiểu đệ tử thấy vậy liền tò mò hỏi nhiều một câu, “Sư phụ, kiện quần áo này có gì đặc biệt à, cho tới bây giờ con chưa từng thấy ngài mặc qua, nhưng ngài luôn lấy nó ra.”

Nhưng chỉ lấy ra sờ rồi lại sờ, cũng không thấy ngài mặc, hơn nữa quần áo này, hiển nhiên cũng không giống như loại mà sư phụ ngài sẽ mặc.

“Công khóa hôm nay làm xong rồi?” Cửu Trọng ngưng mi.

“Sư phụ thứ tội, con đi làm ngay đây!” Tiểu đệ tử lập tức ý thức được mình nói sai, hỏi vấn đề không nên hỏi.

“Ừ, đi đi.” Cửu Trọng đứng dậy, ánh mắt y không nhìn thấy, từ nhỏ đã là như thế, nhờ ơn sư phụ dạy bảo và huấn luyện, y cũng không bởi vậy mà tạo thành cái gì không tiện, mất đi thị giác, khứu giác và thính giác của y càng thêm linh mẫn hơn người thường, cho dù đi đến một địa phương xa lạ, y vẫn có thể ứng phó tự nhiên, giống như y đã quên đi chỗ thiếu hụt của mình.

Chỉ là gần đây không biết vì cái gì, không hiểu sao lại bắt đầu để ý tới chỗ thiếu hụt của mình.



Sau khi Vân Thanh Nhiễm thả rắn nhỏ ra, tiếp tục nhàn nhã phơi nắng dưới ánh mặt trời của nàng, xa xa, nhìn thấy một lão phụ nhân tóc hoa râm được một ma ma nâng đỡ đi tới.

Lão phụ nhân này chính là một trong số không nhiều những cư dân ở hoàng lăng—— thái hậu.

Thái hậu nương nương đã không còn vinh quang hoa lệ ngày xưa vẫn có một thứ không thay đổi, đó chính là cừu thị với Vân Thanh Nhiễm.

“Tiểu tiện nhân!” Đối mặt với Vân Thanh Nhiễm, thái hậu chưa từng có một câu lời hay, phàm là xưng hô khó nghe bà ta đều dùng ở trên người Vân Thanh Nhiễm. Bà ta cũng chỉ dám gọi Vân Thanh Nhiễm như vậy, trên thực tế, ngay cả tới gần Vân Thanh Nhiễm một chút bà ta cũng không dám.

Lúc Vân Thanh Nhiễm mới tới, thái hậu còn tưởng rằng cơ hội bà ta trả thù Vân Thanh Nhiễm đã tới, ai ngờ lần đầu tiên gặp mặt, bà ta thiếu chút nữa bị Vân Thanh Nhiễm bóp chết, mặc dù Vân Thanh Nhiễm đang mang thai, nhưng so với thái hậu sống an nhàn sung sướng mà nói, cho dù Vân Thanh Nhiễm đang nằm ở trên giường sinh con, cũng có thể bóp chết thái hậu.

“Thái hậu nương nương, hôm nay chép xong kinh văn điếu văn rồi?” Khác với Vân Thanh Nhiễm, thái hậu nương nương ở chỗ này là có “chính sự” phải làm.

“Hừ.” Thái hậu hừ lạnh một tiếng.

“Không cần không phục như vậy, sao chép kinh văn đối với bà mà nói cũng rất có lợi, sau khi chết đến âm tào địa phủ gặp được tiên phu của bà, cũng phải khẩn cầu sự tha thứ của ngài.”

“Ngươi câm miệng cho ai gia!”

“Đừng ai gia ai gia nữa, ai gia của bà ở trong này cũng chẳng dùng được.”

“Ngươi đừng đắc ý, hoàng thượng chẳng qua chỉ tạm thời lo ngại mấy lão thần cổ hủ, mới không thể không đưa ai gia đến chỗ này, ai gia trước sau vẫn là thái hậu, thân nương của hoàng thượng, sẽ có một ngày, hoàng thượng nhất định sẽ đến đón ai gia ra ngoài!”

“Thật cao hứng cuộc sống của lão nhân gia ngài vẫn tràn ngập giấc mộng, hy vọng khi đó ngài còn ở trên nhân thế, thứ cho ta nhiều lời, thái hậu nương nương ngài hôm nay thọ sáu mươi tám nhỉ, cũng không biết còn có mấy năm có thể đợi?”

“Ngươi, ngươi rủa ta, ngươi…” Bị Vân Thanh Nhiễm chọc trúng chỗ đau, thái hậu vừa tức vừa giận, nhưng lại không dám tới gần Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm điên lên thật sự sẽ giết người.

Mất đi thân phận thái hậu áp người, bà ta cãi nhau với Vân Thanh Nhiễm, chiếm được tiện nghi ở trên miệng lưỡi dường như có hơi khó khăn.

“Hay là bà hy vọng ta đem lời nguyền rủa ác độc vừa mới nói ra miệng về bà biến thành sự thật? Dù sao tuổi bà cũng lớn, nếu không cẩn thận té ngã ở nơi hoàng lăng có độ an toàn không hề cao này, đập nọ đụng kia, từ người sống sống ở trong hoàng lăng thăng cấp thành người chết sống ở trong hoàng lăng cũng chỉ là chuyện phân phút, ngài cảm thấy thế nào?” Trong miệng Vân Thanh Nhiễm nói một ngoài ý muốn nhỏ, tùy thời đều có thể chế tạo cho nó xảy ra, nói trắng ra là, khiến thái hậu nương nương chết ở nơi này, cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Đối với Vân Thanh Nhiễm mà nói, Dạ Hoằng Nghị đã không muốn nàng sống, nàng còn để ý nhiều một lý do cho Dạ Hoằng Nghị giết nàng ư?

Lời nói của Vân Thanh Nhiễm thành công làm cho thái hậu ngậm miệng, đem toàn bộ oán hận còn dư lại nuốt vào bụng, nhìn bộ dáng tức giận muốn chết, lại một chữ cũng không dám nói thêm nữa của bà ta thật đúng là hả lòng hả dạ, ngày xưa, thái hậu nương nương từng ở trong hậu cung muốn gió được gió muốn mưa được mưa cũng rơi vào tình thế như này, không thể không thừa nhận cách làm ngày đó của Quân Mặc Thần đủ ngoan tuyệt, đưa thái hậu đến hoàng lăng cả ngày tụng kinh niệm phật.

Thái hậu tự mình mất mặt, căm giận rời đi.

Vân Thanh Nhiễm cười nhạt.

“Mỗi lần ngươi đều làm cho bà ấy tức giận đến nói không ra lời.”

Vân Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn Cửu Trọng mặc một thân thanh sam đang đứng cách chỗ mình một khoảng khá xa, “Thính lực của ngươi vẫn tốt như vậy. Bà ta không biết tiếp thu giáo huấn, cách mấy ngày lại tới chỗ ta trình diện, dù sao ta cũng đang nhàn rỗi đến phát hoảng, không phải à? Hay là ngươi hy vọng ta thật sự biến bà ta từ cư dân sống thành cư dân chết ở hoàng lăng?”

“Bà ấy là bà cố của đứa con trong bụng ngươi.” Cửu Trọng nhắc nhở Vân Thanh Nhiễm về mối quan hệ này.

“Còn có chuyện này?” Bà cố? Xưng hô này dùng ở trên người thái hậu có phải có điểm không thỏa đáng không? “Ngươi không cảm thấy cách nói này của ngươi có chút buồn cười à, ngươi nhìn bộ dạng của bà ta có xem ta làm tức phụ của ngoại tôn bà ta không? Nếu không, ta vì sao ta lại phải tôn kính bà ta? Kính già yêu trẻ là mỹ đức không sai, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương cũng phải là một trưởng giả đáng giá cho ta tôn kính, nói cách khác thứ này đối với ta mà nói một phân tiền cũng không đáng.”

“Ngươi ngụy biện cũng rất nhiều.”

“Không quan tâm chân lý hay là ngụy biện, có thể nói thông là được rồi. Ngươi cầm trên tay cái gì vậy?”

“Hoa đón xuân.” Cửu Trọng nói, “Đệ tử nói mới nở, nên ta hái một ít lại đây, ta nhìn không thấy, không biết thứ này đẹp mắt hay khó coi, đệ tử nói đẹp, nên lấy tới cho ngươi xem.”

Cửu Trọng đi tới, đưa bó hoa ánh vàng rực rỡ trên tay giao vào trong tay Vân Thanh Nhiễm.

“Đệ tử của ngươi cũng không nói sai, hoa này rất đẹp.” Vân Thanh Nhiễm bẻ một nhánh trong đó để vào trong tay Cửu Trọng, “Đóa hoa của nó rất nhỏ, nhưng số lượng rất nhiều, mỗi một đóa đều rất no đủ, cánh hoa cũng rất mềm mại.”

Ngón tay Cửu Trọng chậm rãi cong lên, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào cánh hoa của đóa hoa…

“Chúng nó nở đầy cả cành cây, một đóa lại một đóa, rất náo nhiệt, ta rất thích loài hoa này, bởi vì nó cho ta cảm giác tràn ngập sức sống. Còn có, nó có màu vàng, màu vàng, là một màu sắc chói mắt, ánh mặt trời chính là màu sắc như vậy, khi phơi nắng luôn có một loại cảm giác ấm áp, ấm nóng, cảm giác khi nhìn đến nó đại khái chính là như vậy.”

Cửu Trọng chưa từng thấy hoa đón xuân, chỉ lẳng lặng dựa theo những gì Vân Thanh Nhiễm nói mà tưởng tượng bộ dáng đóa hoa trong tay.

Khóe miệng Cửu Trọng gợi lên một chút ý cười.

“Hình dung về dung mạo của ngươi cho ta nghe một chút được không?” Cửu Trọng bỗng nhiên có lòng hiếu kỳ đối với dung mạo của Vân Thanh Nhiễm, y chưa thấy qua bộ dáng Vân Thanh Nhiễm, chỉ nghe người ta nói rằng nàng rất đẹp, nhưng đẹp thế nào, ngay cả tưởng tượng y cũng cảm thấy rất khó.

“Còn ngươi thì sao? Chính ngươi là cái dạng dung mạo gì ngươi rõ ràng không?”

Cửu Trọng lắc đầu, “Ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng của mình.”

“Trước khi muốn biết dung mạo của người khác không phải nên hiểu biết một chút dung mạo của ngươi trước à? Đặt tay ngươi lên cái mũi của mình đi.”

Cửu Trọng cầm hoa đón xuân trong tay để qua một bên, làm theo lời Vân Thanh Nhiễm nói.

“Ngươi có một cái mũi cao ngạo rất thẳng, rất cân xứng, rất đẹp. Đôi môi của ngươi hơi mỏng, có màu hoa anh đào tự nhiên, trông rất đáng yêu.”

Nghe được Vân Thanh Nhiễm nói đáng yêu, tay Cửu Trọng dừng một chút, có chút mất hứng, y là một nam nhân, sao có thể sử dụng từ đáng yêu để hình dung như vậy.

“Này, lúc mất hứng, đôi môi sẽ mím lại, hai bên má sẽ trở nên cứng lại, thần kinh căng lên, không tin chính ngươi kiểm tra.”

Cửu Trọng nghe vậy thật sự lấy tay đi sờ mặt mình, nơi đó cứng rắn hơn bình thường một chút.

“Đương nhiên, cũng chứng minh hai má của ngươi không có sẹo lồi, không phải một người béo. Mặt của ta giống với của ngươi, không mập, còn miệng thì, nhỏ hơn của ngươi một chút, cũng không mỏng như ngươi, nghe người ta nói, người môi mỏng tương đối cay nghiệt, xem ra ngươi còn cay nghiệt hơn ta một chút, ta vẫn khá thân mật.”

Cửu Trọng đen mặt đi không ít.

Vân Thanh Nhiễm nở nụ cười, “Đùa ngươi thôi, tính cách con người làm sao có thể quyết định từ độ dày của môi chứ, ha ha…”

Cửu Trọng nghe thấy tiếng cười thanh thúy của Vân Thanh Nhiễm, những mất hứng vừa rồi đã tiêu tán theo. Y không nhìn thấy nụ cười tươi của nàng, chỉ nghe thấy tiếng cười của nàng, nàng cười rộ lên rất êm tai, đương nhiên là lúc cười thật lòng, lúc cười xấu xa hay cười nhạo thì không tính, Cửu Trọng nghĩ, nụ cười của nàng nhất định rất đẹp, chỉ tiếc y vĩnh viễn cũng không có cơ hội nhìn thấy.

“Lông mi của ngươi dày rậm, rất có tinh thần, hơi nghiêng sát tóc mai. Mà đôi mắt của ngươi, rất lớn, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng là một đôi mắt rất đẹp, lần đầu tiên gặp ngươi là vào lúc ban đêm, nếu ngươi không nói, người khác ngay từ đầu rất khó phát hiện ngươi là người mù.”

“Còn về phần ta, hai hàng lông mày tinh tế thanh mảnh hơn ngươi, độ cong giống như hình trăng khuyết, đôi mắt của ta không nhỏ hơn ngươi… Mọi người đều hình dung đôi mắt xinh đẹp như thế nào nhỉ? Đôi mắt đen như bảo thạch? So với vì sao còn chói mắt hơn? Hay là sóng mắt trong suốt lay động? Mắt sao lưu chuyển?”

“Có người tự khen mình như ngươi à?” Cửu Trọng lắc đầu, lại bị hành vi nghiêm túc tìm từ khen hai mắt mình của Vân Thanh Nhiễm làm cho tức cười, y còn tưởng rằng nàng chỉ biết trêu cợt, đùa giỡn tính kế người khác chứ.

“Không được à? Làm người phải có tự tin.” Vân Thanh Nhiễm không cảm thấy như vậy có gì không tốt, “Trước kia ta đã nói bộ dạng ngươi cũng không tệ lắm, ta cảm thấy ngươi nên cân nhắc một chút không làm quốc sư nữa, không cần mỗi ngày nghiên cứu mấy thứ loạn thất bát tao, mà lấy một người vợ sống cho thật tốt.”

Lấy vợ? Cửu Trọng ngay cả nghĩ cũng đều không nghĩ tới vấn đề này, “Cả đời này, ta chỉ sẽ giống như sư phụ của ta.” Sẽ không lấy vợ, không lập gia đình, y sẽ giống như sư phụ của mình, cả đời đều làm người thủ hộ cho vương triều.

“Thật không biết có nên khích lệ ngươi một chút không.” Vân Thanh Nhiễm nghĩ, loại người như Cửu Trọng hẳn có thể được xưng là cổ hủ nhỉ? Ít nhất ở trong quan điểm của nàng là như vậy.

“Phủ Cầm tới gặp ta, là tới cho ta biết, người mà Dạ Hoằng Nghị xếp vào ở bên cạnh ngươi đã đem chuyện ngươi lừa gạt ông ta nói cho ông ta biết, sở dĩ ông ta còn lưu ta ở trong này, chính là muốn chờ ta sinh xong, lưu lại con ta để áp chế phụ vương của ta, về phần ta, người có thể uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của ông ta, ông ta không định lưu ta. Cho nên ta phải rời khỏi nơi này, còn ngươi?”

Trong ngực Cửu Trọng có chút rầu rĩ, trong lúc nhất thời không thể nói rõ đây là loại cảm giác gì, loại cảm giác này với y mà nói là rất xa lạ, y rất ít khi có dao động cảm xúc quá lớn, nhưng đối mặt với Vân Thanh Nhiễm, y dường như phá công rất nhiều lần.

Nàng phải đi, ở trong này bốn tháng, đã phải đi rồi.

“Ta tính như thế nào, có quan hệ gì tới ngươi?” Cửu Trọng rất nhanh rút tay mình về, dùng giọng nói vô cùng cứng nhắc gượng gạo nói với Vân Thanh Nhiễm.

“Ngươi cũng xem như là bởi vì cứu ta mới bị liên lụy, khi đó ý chỉ của hoàng đế đến rất đột nhiên, nếu không phải ngươi đúng lúc xuất hiện, người của ta cũng không kịp chuẩn bị công tác cứu ta, tuy hiện tại chúng ta biết sau đó không lâu Dạ Hoằng Nghị đã biết là ngươi nói dối, nhưng một khắc đó quả thật là ngươi giúp ta.”

“Ngươi hẳn cũng biết ta là không cần, bất kể hoàng thượng là nghi ta hay là thật sự biết ta nói dối, phạm vào tội khi quân, ngài đều sẽ không giết ta.”

Quốc sư ở trong lòng dân chúng có ý nghĩa đặc thù, quốc sư là một sự tồn tại thần thánh, tuy bản thân quốc sư không có thực quyền gì, nhưng nếu hoàng thượng muốn giết quốc sư, vẫn là một chuyện rất khó khăn, nếu bởi vậy khiến cho dân chúng kêu than thì hoàng đế cũng thành mất nhiều hơn được.

“Ngươi muốn đi hay ở, là quyết định của chính ngươi, ngươi nói không sai, hoàng thượng sẽ không giết quốc sư, nhưng quốc sư không nhất định phải là Cửu Trọng ngươi.” Hiện nay Vân Thanh Nhiễm đại để cũng có thể thăm dò ra một chút tính tình của Dạ Hoằng Nghị, nếu ông ta thật sự muốn động tới Cửu Trọng, tuy sẽ phí một chút khí lực, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể, đây cũng là nguyên nhân nàng đề nghị muốn Cửu Trọng đi cùng nàng.

“Ngươi đi đi, ta sẽ không đi.” Cửu Trọng khẳng định, y thuộc về nơi này, đây là sứ mệnh của y, chỉ có ở trong này, y mới là y, “Ngươi sẽ đi đâu?” Tuy rằng nhận định mình sẽ không rời đi nơi này, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu về hướng đi của Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm đối với quyết định của Cửu Trọng không có ý kiến, về phần nàng sẽ đi đâu… Nàng nhớ Mặc Thần, sau khi rời khỏi hoàng lăng, nàng muốn đi về hướng bắc, sau đó tìm một địa phương u tĩnh, nghỉ chân một chút.

Hương vị tương tư thật sự rất chua sót.

“Vẫn chưa xác định, có lẽ sẽ đi tới một cái nơi đầy ma quỷ ở đó.”

Câu trả lời của Vân Thanh Nhiễm làm cho Cửu Trọng nhíu mày, một nơi đầy ma quỷ ở đó? Nàng hẳn đang nói giỡn.

Cuối cùng Cửu Trọng sắc cho Vân Thanh Nhiễm một bát thuốc, Cửu Trọng cũng biết bên người mình có khả năng sẽ có người của Dạ Hoằng Nghị, cho nên dược thiện của Vân Thanh Nhiễm đều là y tự mình đi làm, bất luận kẻ nào cũng không có cơ hội hạ độc.

Trường bào được Cửu Trọng nhấc lên ở bên hông, để tiện cho y hành động, tay áo được cuốn cao lên, lộ ra hai cánh tay của y.

Tay phải y cầm một con gà rừng, tay trái cầm một con dao.

Bộ dáng này làm cho Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy muốn cười.

“Ta còn tưởng rằng ngươi không sát sinh, không ăn thịt.”

“Ta không phải hòa thượng, không có quy củ này, không sát sinh không phải là quy củ của ta, là quy củ trong hoàng lăng này.” Cửu Trọng sửa đúng lại, phật đạo không phải cùng một nhà, sát sinh ăn thịt không phải cấm kỵ của y.

“Ngươi như vậy có thể chuẩn xác hạ đao à?” Y không nhìn thấy gì cơ mà.

“Ngươi xem xem chẳng phải sẽ biết ư.” Cửu Trọng không nhìn thấy, nhưng có tập võ, giơ tay chém xuống, lấy tính mệnh người khác cũng không thành vấn đề, huống chi chỉ là một con gà rừng mất đi hoạt động tự do.

Y xác thực không nói sai, tuy y không nhìn thấy, nhưng mà rất nhiều chuyện y đều có thể làm được, làm cho người ta rất khó tin tưởng y là một người mù.

“Vì sao đột nhiên nhớ tới việc hầm canh gà cho ta?” Nàng ở trong này bốn tháng, lần đầu tiên có loại đãi ngộ này.

“Xem như đưa tiễn ngươi.” Cửu Trọng không nói nhiều, lần từ biệt này, bọn họ đại khái sẽ vĩnh viễn không gặp lại.

“Cũng đúng dịp, lúc ta mới tới ngươi cũng đón gió cho ta, chẳng qua là ngươi dùng một đống sách đạo pháp đón gió cho ta, lúc này tiễn đưa đúng là nên dùng chiêu số của tục gia.” Nếu trước khi nàng đi y còn tặng nàng mấy cuốn sách đạo gia, hoặc là sách bói toán tinh tú linh tinh, nàng khẳng định quay đầu bước đi.

“Ngươi không thích hợp.” Cửu Trọng đã sớm bỏ qua ý tưởng cho Vân Thanh Nhiễm xuất gia từ hai tháng trước.

“Vậy nên cảm ơn ngươi rốt cục cũng quyết định buông tha cho ta. Khi nào mà muốn hoàn tục, nhớ tới tìm ta, chúng ta trở lại thanh lâu một lần nữa.”

Động tác trong tay Cửu Trọng ngừng một chút, hồi tưởng lại lần đi thanh lâu bị Vân Thanh Nhiễm lừa gạt, sắc mặt tối sầm, “Ngươi còn đang lớn bụng, lại dám nghĩ tới loại chuyện này!”

“Cái này gọi là ăn no ấm áp nghĩ chuyện dâm dục.”

“Không được dạy hư trẻ con, ngươi rất nhanh sẽ là mẹ của một đứa trẻ, không thể tiếp tục làm chuyện như vậy.”

“Ha ha, một người dự định chung thân không cưới như ngươi, nói lời này dường như không có sức thuyết phục lắm.”

“Đây là hai chuyện khác nhau.”

“Vậy ta dạo thanh lâu cùng với dạy con cũng là hai chuyện khác nhau không phải à?”

“Ngươi rõ ràng chính là già mồm át lẽ phải.”

Cửu Trọng trầm giọng nói.

Nói xong y nghĩ Vân Thanh Nhiễm sẽ lập tức nói cái gì đó để phản bác y, nhưng nửa ngày lại không nghe thấy nàng lên tiếng.

“Sao vậy?”

“Thính lực của ngươi không phải tốt lắm à, nghe một chút xem bốn phía có âm thanh gì không bình thường.” Vân Thanh Nhiễm theo bản năng cảm giác được không ổn, nhưng vì mang thai, không dám tùy tiện sử dụng dị năng của mình, loại việc này rất tiêu hao tinh lực, đối với thân thể của nàng hiện nay mà nói cũng không tốt lắm.

Nghe vậy, Cửu Trọng biết là đã xảy ra chuyện, y dừng lại, lẳng lặng nghe động tĩnh bốn phía.

“Có người đang tới gần chỗ chúng ta, nhân số cũng không ít, còn cách một khoảng thôi, ta chỉ có thể nghe được tiếng động rất nhỏ.” Tiếng động này cho dù là y không cẩn thận cũng sẽ không chú ý tới, chỉ cho là chuột đồng hoặc âm thanh gì đó của động vật nhỏ khác phát ra, nhưng vì bốn phía đều có tiếng động như vậy, vừa nghĩ như thế, cũng biết không có khả năng là tiếng của động vật nhỏ, “Người của Dạ Hoằng Nghị? Chuyện ngươi muốn đi ta không nói cho bất luận kẻ nào, sao có thể để lộ tiếng gió?”

“Ta nghĩ là Phủ Cầm bị Dạ Hoằng Nghị bắt rồi, nàng ta liên tiếp tới gặp ta vài lần, Dạ Hoằng Nghị khẳng định đã sớm đem lòng sinh nghi.”

Vân Thanh Nhiễm đã nhắc nhở Phủ Cầm đừng tưởng Dạ Hoằng Nghị quá ngu ngốc, nàng ta lừa ông ta hơn nửa năm, không có khả năng không dẫn đến hoài nghi của Dạ Hoằng Nghị, mấy lần trước nàng ta tới gặp nàng đều không gặp được, lần này gặp được rồi, còn nói chuyện một hồi lâu, Dạ Hoằng Nghị khẳng định đã biết.

Lão hồ ly Dạ Hoằng Nghị này, đoán chắc thời gian tính thu lưới đây.

“Ta đi ra ngoài ngăn chặn bọn họ, ngươi đợi chút, người của ngươi chắc hẳn lập tức sẽ đến.”

Cửu Trọng buông đồ trong tay xuống, mở cửa, đi ra bên ngoài.

Làm ra quyết định này, Cửu Trọng gần như không hề tự hỏi, Vân Thanh Nhiễm ngây ra một lúc, y đã cứu mình một lần, còn tính cứu nàng lần thứ hai sao.

Nhà gỗ nhỏ đơn sơ, Vân Thanh Nhiễm ngồi yên lặng ở trong nhà gỗ, do dự có nên đi ra ngoài hay không, bên trong hoàng lăng có ám vệ, đánh nhau nàng không am hiểu, huống chi bụng lớn như vậy, nàng muốn đánh nhau cũng đánh không được.

Ánh lửa sáng lên, đem bốn phía nhà gỗ chiếu sáng trưng giống như ban ngày.

Vân Thanh Nhiễm siết chặt nắm tay, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Bên trong hoàng lăng có ám vệ, nhưng không thể dễ dàng vận dụng, đây là chuyện đã sớm thương lượng.

Dạ Hoằng Nghị đến nhiều người như vậy, nếu ám vệ ra đấu với bọn họ, sự tồn tại của ám vệ sẽ bởi vì nàng mà lộ ra ngoài, sẽ thành chuyện xấu.

Hơn nữa, nếu không có phần thắng một trăm phần trăm, Vân Thanh Nhiễm không muốn làm như vậy.

“Thanh Nhiễm!”

Cánh cửa nặng nề bị mở ra.

Giọng nói này, sao có thể?

“Thanh Nhiễm, muội không sao chứ?”

Vân Tử Hy phong trần mệt mỏi vọt vào nhà gỗ, nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, phản ứng đầu tiên là ôm nàng vào trong lòng, bàn tay đưa ra đến nửa chừng lại chuyển qua đặt trên vai của nàng, “May mắn muội không có việc gì.”

“Ca, sao huynh lại tới đây?” Vân Thanh Nhiễm kinh ngạc vào lúc này lại nhìn thấy Vân Tử Hy ở nơi đây.

Không phải huynh ấy nên giao chiến ở ngoài kia sao, hôm nay Đông Phương Triệt đưa tin tức cho nàng còn nói Vân Tử Hy mang người giao chiến với binh mã của hoàng triều Thịnh Vinh ở vùng núi Thiên Vân, nơi đó cách nơi này phải mất lộ trình một ngày một đêm.

“Việc này nói sau đi, huynh đến để mang muội rời đi.” Vân Tử Hy lại nhìn kỹ Vân Thanh Nhiễm một lần, “Xin lỗi Thanh Nhiễm, ca ca tới chậm, khiến cho muội bị nhốt ở chỗ này lâu như vậy.”

Bắt đầu từ khi Vân Thanh Nhiễm bị Dạ Hoằng Nghị nhốt lại, Vân Tử Hy vẫn luôn muốn đến đưa Vân Thanh Nhiễm ra ngoài. Nhưng hắn vẫn không có cách nào, Cảnh Vương đã tuyên chiến, hoàng lăng lại đều là người của Dạ Hoằng Nghị, hắn ngay cả trở lại kinh thành cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, cho nên hắn vừa sắp xếp, vừa để cho Phủ Cầm nghĩ biện pháp gặp mặt Vân Thanh Nhiễm.

Vân Tử Hy không biết tình huống chân thật ở trong hoàng lăng của Vân Thanh Nhiễm, chỉ biết là nàng bị Dạ Hoằng Nghị giam lỏng, với hắn mà nói, những ngày qua, mỗi một ngày đều là giày vò.

Qua bốn tháng, sắp xếp xong kinh thành bên này, hắn liền khẩn cấp chạy tới.

“Không phải huynh đang ở núi Thiên Vân bên kia à? Vì sao lại ở chỗ này, huynh ở trong này, người mang binh ở ngoài kia là ai?”

“Là phó tướng của huynh, bên kia tạm thời hắn sẽ nhìn giúp huynh, sợ rối loạn quân tâm, bên ngoài không lộ ra chuyện huynh đã không còn ở trong quân doanh.”

Đối với Vân Tử Hy mà nói, trận chiến với Dạ Hoằng Nghị này là chiến dịch hắn báo huyết hải thâm cừu, cũng là một cuộc chiến sinh tử, tranh giành thiên hạ, nhưng mà, cho dù như vậy, vì cứu Vân Thanh Nhiễm, hắn vẫn một mình chạy tới kinh thành, mạo hiểm nguy cơ lớn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.