Nếu nói vì sao Vân Thanh Nhiễm phải làm như vậy, đại khái là do thân thế hai người gần giống nhau, bọn họ đều bởi vì ánh mắt có vấn đề mà bị vứt bỏ, khác biệt là, Cửu Trọng không nhìn thấy, còn Vân Thanh Nhiễm thì nhìn thấy rất nhiều.
“Đừng…” Cửu Trọng không có thói quen bại lộ dung nhan của mình ở trước mặt người khác, hơn hai mươi năm qua, trừ bỏ sư phụ y, gần như không có ai thấy được dung nhan thật sự của y, ngay cả hoàng thượng cũng không biết dung mạo của Cửu Trọng.
“Đừng cái gì mà đừng! Hiện tại cũng không phải ta lột quần áo trêu chọc ngươi, ngươi làm bộ dáng bị đùa giỡn đó để làm gì? Nhìn ngươi như vậy, ta còn lười đùa giỡn đấy!” Vân Thanh Nhiễm bĩu môi, khinh thường nói, trên tướng mạo thì nhìn thế nào cũng là thế tử gia cao hơn một bậc!
“Với ta mà nói, cho dù là tháo khăn che mặt xuống, cũng không nhìn thấy sự vật bên ngoài, vì sao ngươi lại bắt ta tháo khăn che mặt xuống chứ?” Cửu Trọng còn đang giằng co với Vân Thanh Nhiễm, muốn đoạt lại khăn che mặt từ trong tay nàng.
“Không giống! Đương nhiên không giống! Ta hỏi ngươi, ngươi đến thế giới này để làm gì?” Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, người này tu đạo đến điên rồi, chỉ biết muôn dân trăm họ, ngay cả ý nghĩa sống của mình cũng vứt bỏ.
“Ta…” Cửu Trọng không trả lời được, y từ nhỏ đã đi theo sư phụ mình, tu đạo, học tập, giống như từ lúc bắt đầu quỹ đạo của đời người đã được lập ra, y biết rõ mình phải làm cái gì, bao gồm cả việc vì sao y cố chấp bắt Vân Thanh Nhiễm xuất gia, bao gồm cả sau này y sẽ làm một số việc vì hoàng triều này.
Nhưng mà, những điều này, có phải là việc y muốn làm khi đến trên đời này không, Cửu Trọng không biết trả lời thế nào.
“Dựa vào! Tu đạo tu đạo tu cái muội muội ngươi ấy? Ngươi sinh ra chẳng lẽ chỉ vì để chết đi? Vì sau khi chết không xuống địa ngục hay là thế nào? Người sống thì phải có! Có vật chất tinh thần, có hồi ức, và có giá trị tồn tại của chính mình, ít nói những có có không không đó đi, vô vị! Dối trá! Ngươi mẹ nó đi giữa đám người một lần, không có ai nhớ kỹ tướng mạo ngươi, chỉ nhớ được dấu hiệu nhận biết quốc sư, ngươi không cảm thấy ngươi rất thất bại à?”
Vân Thanh Nhiễm đột nhiên cảm thấy mình bà tám hẳn lên, lại đi dạy bảo Cửu Trọng như dạy bảo một đứa trẻ, tốt xấu hai người bọn họ cũng được coi là “đồng bệnh tương liên”.
“Ngươi trả khăn che mặt lại cho ta.” Cửu Trọng vẫn rất cố chấp muốn đòi lại khăn che mặt.
“Ai để ý ngươi!” Vân Thanh Nhiễm mặc kệ Cửu Trọng kháng nghị, đã sớm ném khăn che mặt của y ra rất xa, kéo tay Cửu Trọng, trực tiếp kéo y tới đường cái.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Cửu Trọng không quen, tuy rằng y không nhìn thấy, nhưng mà y cảm nhận được, tay của mình lại bị một nữ nhân cầm lấy!
Nàng sao có thể cầm tay y ở trên đường chứ?
Vân Thanh Nhiễm lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng nhìn nam nhân khỏa thân đều coi như người chết, kéo cái tay cũng không có vấn đề gì đi? Hơn nữa, hiện tại nàng mặc một thân nam trang, lại đeo mặt nạ, ai nhận ra được nàng là nữ nhân?
“Ngươi buông ta ra!” Cửu Trọng muốn dùng sức, nhưng nghĩ lại, lại không muốn thương tổn Vân Thanh Nhiễm.
Nữ nhân này sao có thể như vậy! Nàng rốt cuộc có biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ không? Sao nàng có thể làm ra những việc không theo lẽ thường như vậy?
“Thân là một nam nhân, sao ngươi lại nhăn nhó hơn cả nữ nhân hả?” Vân Thanh Nhiễm bất mãn nhìn Cửu Trọng nhăn nhó.
Cửu Trọng hậu tri hậu giác phát hiện mình hôm nay lại bị một nữ nhân nắm mũi dẫn đi, mấy lần bị nàng nói không nhắc đến, giờ còn bị nàng kéo đến túm đi, giống như nàng là tỷ tỷ y, mà y là đứa trẻ đang phạm lỗi vậy.
Cửu Trọng bởi vì không nhìn thấy, nên không biết Vân Thanh Nhiễm mang y đi chỗ nào, y chỉ có thể dựa vào thính lực hơn người cùng độ mẫn cảm để cảm thụ sự vật xung quanh, “Ngươi dẫn ta đi nơi nào?”
“Ngươi có thể cảm nhận được hiện tại ở bên cạnh ngươi có bao nhiêu người không?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.
“Chừng hai mươi người, người đang đi lại, không thể nói chính xác được.”
Hiện tại bọn họ đang ở trên đường cái, số người xung quanh đều đang thay đổi từng phút.
“Bọn họ ai cũng không nhận ra ngươi.” Vân Thanh Nhiễm trần thuật một sự thật, chưa từng có ai nhìn thấy diện mạo thật của Cửu Trọng, nhìn thấy nam nhân mặc một thân đạo bào mang khăn che mặt, thân hình không khác biệt lắm thì coi đó là quốc sư, ngược lại cũng không có ai lớn mật đi giả làm quốc sư.
Bỏ khăn che mặt, thay đổi cẩm phục màu xanh nhạt tục khí lại hoa lệ, ai biết nam tử này là ai?
“Ngươi có một khuôn mặt là để cho người ta nhìn, là để người ta phân biệt ngươi với người khác, che cái gì mà che, không hiểu ra sao cả, về sau cứ như vậy đi, không có việc gì thì đừng mang khăn che mặt, giả thần giả quỷ.” Vân Thanh Nhiễm oán niệm mấy câu.
Cửu Trọng ngây người một lúc lâu, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, “Nữ nhân ngươi ngang ngược không nói đạo lý, điêu ngoa tùy hứng bá đạo vô sỉ.” Sau khi Cửu Trọng đi theo Vân Thanh Nhiễm một ngày đã đưa ra đánh giá của mình với Vân Thanh Nhiễm.
“Cảm ơn đã khen.” Vân Thanh Nhiễm chẳng những không vì đánh giá của Cửu Trọng mà tức giận, còn coi đó là lời khen, làm cho Cửu Trọng lắc đầu.
Lúc này ở ngã tư đường không biết vì sao lại náo nhiệt lên.
“Tránh ra tránh ra, không muốn chết thì mau tránh ra!”
Có một đội ngũ màu đỏ thẫm từ xa đến gần, còn tưởng rằng gia đình nào đón tân nương tử.
Một đội nhân mã mạnh mẽ mở đường, đuổi toàn bộ người đi đường dạt ra hai bên, bao gồm cả Vân Thanh Nhiễm và Cửu Trọng sau khi đã thay đổi trang dung.
Vân Thanh Nhiễm nhìn đội ngũ từ xa đi đến, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ là kỳ quái ở chỗ nào.
Trung tâm đội ngũ là một cỗ liệu trang trí hoa lệ, bốn phía cỗ kiệu đều dùng lụa mỏng màu đỏ thẫm vây quanh, có thể xuyên qua màn lụa mơ hồ nhìn thấy người bên trong kiệu, là một nữ tử, người khác không thấy rõ diện mạo nữ tử, Vân Thanh Nhiễm tò mò nhìn một chút, là một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi, ngũ quan tinh xảo, dáng người linh lung, thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi.
Vân Thanh Nhiễm buồn bực, nếu không phải đang thú thê thì sao lại làm lớn như vậy, hơn nữa còn là một đội ngũ màu đỏ thẫm.
Vân Thanh Nhiễm thấy trong đám người qua đường có người lộ ra thần sắc e ngại, nên tò mò hỏi một nam nhân trung niên bên cạnh nàng: “Vị đại ca này, ta hỏi một chút, người ngồi bên trong kiệu là ai vậy?”
“Xuỵt ——” Nam nhân lập tức làm một động tác đừng lên tiếng với Vân Thanh Nhiễm.
“Sao vậy?”
“Vị công tử này, ngươi nhỏ giọng một chút, đừng để người trong kiệu kia nghe thấy, nếu không gặp phải họa sát thân thì không tốt!”
“A?” Gặp phải họa sát thân? Xem ra người ngồi trong kiệu có thân phận không thấp, “Không biết người ngồi bên trong kiệu là công chúa hay vương hậu nước nào?”
“Không phải công chúa cũng không phải người trong hoàng tộc, so với người trong hoàng tộc lại càng phiền toái hơn!” Nam nhân trung niên nhỏ giọng nói thầm bên tai Vân Thanh Nhiễm, “Nàng ta là thủ tịch đại đệ tử của giáo chủ Hồng Dược của Thương Lan giáo.”
“A?”
Vân Thanh Nhiễm mộng.
Hai con mắt trừng lớn.
Suy nghĩ từ phương diện nào đó, Vân Thanh Nhiễm lại dùng năng lực đặc biệt của mình cẩn thận đánh giá nữ nhân ngồi bên trong kiệu, sau đó thì thở dài nhẹ nhõm.
Phù —— may mắn may mắn, không phải Đông Phương Triệt!
Nàng thiếu chút nữa đã nghĩ Đông Phương Triệt có ham mê giả trang hoặc hắn thật ra là nữ nhân, nếu vậy thì nàng sẽ chịu kích thích rất lớn, giống như tâm tình của người luôn am hiểu dịch dung gạt người như Hồng Dược khi nhận sai giới tính của Vân Thanh Nhiễm vậy.
Cơ mà… vấn đề là, nếu người này không phải Đông Phương Triệt, vậy thì thủ tịch đại đệ tử này xuất hiện từ chỗ nào?
Hai ngày nay dưới sự trợ giúp của Đông Phương Triệt, Vân Thanh Nhiễm tự nhận là cũng có hiểu biết chút ít đối với chuyện của Thương Lan giáo, Hồng Dược cũng chỉ có ba đệ tử là Đông Phương Triệt, Mộ Dung Tu, và nàng, không có người thứ tư.
“Vị đại ca này, vì sao đại đệ tử của Thương Lan giáo lại nghênh ngang đi lại trong kinh thành như vậy?” Vân Thanh Nhiễm lại hỏi, ai cũng biết hoàng thượng muốn bắt Hồng Dược, Thương Lan giáo là tà giáo, nghênh ngang như vậy, dường như không quá thích hợp?
“Công tử không biết à? Nghe nói Hồng Dược cố ý quy hàng, để chứng tỏ thành ý, bà ta phái đại đệ tử của mình đem bí mật của Thương Lan giáo hiến cho hoàng thượng. Ta thấy Hồng Dược kia coi như là người có đầu óc, nhìn ra thực lực cường thịnh của hoàng triều Thịnh Vinh chúng ta, Thương Lan giáo bọn họ nói đến cùng cũng chỉ là tà giáo không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ khi quy hàng hoàng triều Thịnh Vinh mới là lối thoát của bọn họ.” Nam nhân trung niên cảm khái.
Ngay cả Hồng Dược cũng có phần?
Nương của ta à, lúc trước dưới sự an bài của phụ vương mẫu phi, cỗ thi thể ở hậu sơn của vương phủ là ai?
Sư phụ Hồng Dược ơi sư phụ Hồng Dược, bà thực sự là chết rồi cũng không được an nghỉ, vẫn có người mạo hiểm dùng tên bà để làm việc. Mặc dù ta cũng là một trong số đó, chẳng qua ta biết bà sẽ tha thứ cho hành vi bất hiều của đồ nhi ta đây, còn những người khác, ha ha, khó mà nói được.
Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua Cửu Trọng bên người nàng, thấy y nhíu mày, xem đi, vẫn là bỏ khăn che mặt xuống mới tốt, nàng muốn nhìn vẻ mặt của y cũng sẽ không cần lãng phí tinh lực nữa, trực tiếp liếc mắt một cái là đã thấy được.
“Việc này ngươi có biết không?” Vân Thanh Nhiễm hỏi Cửu Trọng.
Cửu Trọng lắc đầu, “Chuyện của hoàng thượng phần lớn ta đều không hỏi, cũng không có quyền hỏi, ngài là hoàng thượng, thiên hạ chỉ ngài lớn nhất.” Cửu Trọng là quốc sư sẽ không để ý đến sự vụ, “Ngươi có hứng thú?”
Đối với chuyện Hồng Dược quy hàng, Cửu Trọng không có hứng thú, nếu gây ra nhiễu loạn cũng là chuyện của Bộ binh, không có quan hệ với y. Nhưng y cảm giác được Vân Thanh Nhiễm rất có hứng thú đối với chuyện này.
“Trường sinh bất lão, đúng là một dụ hoặc rất lớn.” Vân Thanh Nhiễm cười.
“Ta còn tưởng rằng ngươi quan tâm đến tiến triển của sự tình.” Cửu Trọng nói.
Vân Thanh Nhiễm duỗi thắt lưng mệt mỏi, làm như mọi chuyện không liên quan đến mình, “Ta mệt rồi, hiện tại phải trở về phủ Trấn Nam vương, ngươi muốn đi cùng thì đi, có điều ta nghĩ ngươi hẳn là không vào được đại môn của vương phủ.”
★
Bị Cửu Trọng dây dưa, lúc Vân Thanh Nhiễm trở lại Vương phủ thì trời cũng đã tối đen.
Vân Thanh Nhiễm không khỏi nghĩ, mình có thể lại phải nháo một lần với Quân Mặc Thần nữa không? Hắn sẽ rầu rĩ không nói chuyện với nàng, hay là sẽ châm chọc khiêu khích nàng đây?
Chuẩn bị tốt tâm lí sẽ bị Quân Mặc Thần trào phúng một phen, Vân Thanh Nhiễm như tráng sĩ lao tới pháp trường đi vào phòng.
Quân Mặc Thần nửa dựa vào nhuyễn tháp, không đưa mắt nhìn cửa cũng biết là Vân Thanh Nhiễm đã trở lại, “Đã bảo hạ nhân chuẩn bị nước tắm giúp nàng rồi, nàng tắm rửa đi, bên ngoài rất lạnh, làm ấm thân thể trước đã.”
Dọa!
Vân Thanh Nhiễm bị phản ứng của Quân Mặc Thần dọa sợ, nàng còn tưởng Quân Mặc Thần sẽ trách cứ nàng, ít nhất sẽ nháo với nàng một hồi, ai ngờ hắn lại cho người chuẩn bị nước tắm giúp nàng!
Xuất phát từ tò mò, Vân Thanh Nhiễm đến gần Quân Mặc Thần, tiến đến trước mặt hắn, muốn cẩn thận quan sát nét mặt của Quân Mặc Thần.
“Nếu bây giờ mới phát hiện bộ dáng của vi phu đẹp mắt, có phải phản ứng của nàng quá trì độn rồi không?” Quân Mặc Thần buông quyển sách trên tay xuống, dành ra một vị trí, để cho Vân Thanh Nhiễm dựa vào lòng hắn.
“Ngươi… không tức giận?” Vân Thanh Nhiễm buồn bực.
Quân Mặc Thần cười khổ, “Nếu tức giận mà có hữu hiệu với nàng, thì bây giờ ta có thể phát hỏa một lần cho nàng xem.”
Ách… Được rồi, tức giận đối với nàng không có hiệu quả.
“Nàng muốn đi đâu có khi nào ta ngăn cản nàng chưa, đừng nói giống như ta không có lẽ phải, ta rất oan uổng.” Quân Mặc Thần sờ sờ tay Vân Thanh Nhiễm, mặc dù cả ngày nàng đều ở bên ngoài, bàn tay lại vẫn ấm hơn người cả ngày ở trong phòng ôm ấm lô như hắn.
“Được, được, được, ngươi đúng.”
Vân Thanh Nhiễm cảm thấy nam nhân đang ôm lấy mình đây không khỏi khiến nàng đau lòng, nàng muốn đi ra ngoài lúc nào đều có thể, muốn ở bên ngoài chơi bao lâu cũng không có vấn đề gì, mà hắn trong một năm gần nửa thời gian là không thể đi ra ngoài, cho dù đi ra ngoài, cũng phải đắn đo thời gian, không thể ở bên ngoài quá lâu.
Nàng và hắn dường như có chút đảo lộn, thân là thế tử phi nhưng mỗi ngày nàng đều chạy ra ngoài, ngược lại hắn thì “Độc thủ không khuê*”.
(*: một mình trong khuê phòng)
Vân Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách mà Quân Mặc Thần để sang một bên, đều là một ít sách chính kinh như binh thư, tạp thư, lễ nghi, mệt hắn mỗi ngày đều xem.
Vân Thanh Nhiễm đau lòng Quân Mặc Thần, đau lòng hắn tuy thân phận quý giá, lại không có tự do.
Loại ý nghĩ này vốn đã xuất hiện, nhưng hôm nay không biết vì tới vô cùng mãnh liệt.
“Sao vậy?” Quân Mặc Thần thấy Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, đưa tay vuốt ve.
“Mặc Thần, nếu đi xa nhà, thật sự không sao chứ?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.
Lời nói của Vân Thanh Nhiễm làm cho Quân Mặc Thần dừng động tác lại một chút.
Lập tức Quân Mặc Thần cười khẽ, “Hôm nay ở bên ngoài gặp được chuyện tốt gì à?” Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên của hắn, trước kia nàng không phải gọi thế tử gia, thì cũng gọi cả họ tên rống hắn, lần đầu nàng gọi hắn là “Mặc Thần”, cảm giác vô cùng thân thiết.
“Có, lừa cha ta một khoản tiền.” Vân Thanh Nhiễm đem đống ngân phiếu mà nàng lừa từ chỗ Vân Viễn Hằng ra, Vân Viễn Hằng cho không chút do dự, bởi vì ông tin chắc mình có thể đoạt ngân phiếu trở về. Nhưng mà kết quả là ông ta lại không lấy được tiền trở về, khẳng định lúc này ông ta đang tức đến giậm chân.
Quân Mặc Thần nhìn chồng ngân phiếu thật dày trên tay Vân Thanh Nhiễm, có tờ một trăm lượng cũng có tờ một ngàn lượng, nhìn xem thật đúng là không ít.
Xem ra khoản tiền này gạt được không nhỏ!
“Khó trách hôm nay tâm tình nàng lại tốt đến mức gọi tên ta.” Xem ra về sau phải tạo nhiều cơ hội để nàng chiếm ít tiện nghi, như vậy hắn mới có thể nghe nàng gọi “Mặc Thần” nhiều lần.
Vân Thanh Nhiễm nghe vậy chăm chú nhìn Quân Mặc Thần một lúc, “Ngươi đang nói việc ta gọi ngươi là ‘Mặc Thần’ à? Ngươi thích ta gọi ngươi như vậy? Ta còn tưởng ngươi thích người khác gọi ngươi là thế tử gia!”
Quân Mặc Thần bất đắc dĩ, “Ta thật muốn đánh nàng một trận, nàng chê ta còn chưa đủ nghẹn khuất đúng không?”
Nếu hắn chưa từng bày tỏ tâm ý, nàng nói lời không hiểu phong tình như vậy cũng quên đi, nhưng mà hắn đã đem tâm ý bày ra trước mặt nàng, nàng lại nói như thế, thật sự khiến hắn không khỏi chua xót một phen.