Phương Đại Trù

Chương 19: Chương 19: Cơm bồ câu hạt thông cùng tình cảm chân thành




Phương Nhất Chước vẫn cảm thấy, nếu như lúc đó Thẩm Dũng không phải nói với nàng là “Ta đã hiểu” mà là “Ta đã biết” thì nàng cũng không cảm động như vậy.

Nhưng Thẩm Dũng hết lần này tới lần khác đều nói là “hiểu”.

Nàng trước đây cũng chẳng bao giờ suy xét xem giữa “hiểu” và “biết” rốt cuộc có khác biệt gì, hoặc nếu có cũng chỉ là một chữ “hiểu” dễ nhận biết hơn, cho nên sau khi nghe được Thẩm Dũng nói như thế cảm thấy sống mũi cay cay. May là Thẩm Dũng kịp bỏ vào miệng nàng hai con tôm, tư vị ngọt ngào làm giảm bớt một chút cảm giác ê ẩm… Phương Nhất Chước nháy mắt mấy cái, tươi cười trở lại với Thẩm Dũng .

Thẩm Dũng gãi gãi đầu, nhìn nơi khác, nói: “Lập tức đi được không?”

“Được.” Phương Nhất Chước gật đầu.

“Cưỡi ngựa?” Thẩm Dũng hỏi.

“Được.”

“Ừ… Ta đi dắt ngựa.” Thẩm Dũng nói rồi xoay người rời đi.

Phương Nhất Chước cũng đi chuẩn bị nốt thức ăn mang đi, lại nghe thấy Thẩm Dũng nói, “Đúng rồi.”

“Ừ?” Phương Nhất Chước ngẩng đầu, Thẩm Dũng vội vàng ghé sát lại bên khoé miệng nàng hôn một cái thật nhanh, rồi xoay người bỏ chạy…Lúc ra đến cửa, còn bị một cánh cửa đập vào làm lảo đảo… Sau đó mới lật đật chạy đi dắt ngựa.

Phương Nhất Chước thay đổi sắc mặt, trên nửa bên mặt bị hôn đỏ bừng, khóe miệng giương lên, nhẹ nhàng cười.

——————

Phương Nhất Chước vừa dừng lại trước cửa cổng, chợt nghe thấy tiếng ngựa hí, xoay mặt…

Thẩm Dũng một thân quần áo trắng thân hình cao ngất, cưỡi một con ngựa lớn từ đằng xa chạy tới chỗ nàng, ống tay áo phất phơ, tóc dài khẽ bay… Phương Nhất Chước nhịn không được lại nở nụ cười, tướng công của nàng đúng là một nam tử tốt.

“Đi thôi.” Thẩm Dũng duỗi tay đón lấy hộp thức ăn trong tay Phương Nhất Chước, rồi chuyển sang tay trái, lại duỗi tay phải kéo nàng lên.

Phương Nhất Chước bỏ qua cảm giác chua xót lúc nãy xuất hiện trong lòng, nụ cười cũng tưới sáng hẳn lên, một tay bắt lấy tay Thẩm Dũng, tay kia bám lấy yên ngựa, nhẹ nhàng khéo léo nhảy lên lưng ngựa.

“Ôm sát, đừng để ngã xuống.” Thẩm Dũng quay đầu lại vừa cười vừa nói với nàng.

“Sẽ không đâu!” Hai tay Phương Nhất Chước quàng ra ôm lấy thắt lưng của Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng cười, tay trái cầm hộp đựng thức ăn, tay phải túm lấy dây cương, vung lên…

Con ngựa vẫy vẫy đầu, thong thả đi về phía ngoài thành… Ra khỏi cửa thành, đến một con đường phía trước không một bóng người, Thẩm Dũng quay đầu lại nhìn Phương Nhất Chước, “Ngủ chưa?”

“A~” Phương Nhất Chước ngáp một cái, “Nhanh thôi.”

“Vẫn tỉnh sao?” Thẩm Dũng cười hỏi.

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu.

Vừa dứt lời, đã thấy Thẩm Dũng vung mạnh dây cương, hai chân thúc vào bụng ngựa…

Tuấn mã đỏ thẫm hí dài một tiếng, bốn vó tung lên… Chạy nhanh về phía trước.

——————

Trước khi mặt trời lặn xuống dưới núi, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cũng đi tới được nơi ở của hai thầy trò Mạc Phàm Đường. Mạc Đông Đông đã sớm ngồi xổm bên dưới tường đất cắn cọng rơm chờ đợi, hắn chờ Phương Nhất Chước mang cơm tối tới cho nên đến bây giờ cái gì cũng chưa ăn, sớm bị đói đến nóng nảy.

Quả nhiên, Phương Nhất Chước mang tôm ngọt ngâm rượu đến, thầy trò hai người ăn đến mặt mày rạng rỡ.

Mạc Phàm Đường vừa ăn tôm vừa để Thẩm Dũng luyện võ công, thần sắc không hoà ái, tươi cười như bình thường, mà vô cùng nghiêm túc.

Vừa mới bắt đầu chính là luyện thể lực, vừa mệt lại không có ý nghĩa.

Mạc Phàm Đường nói thân thể Thẩm Dũng thiếu rắn chắc, sau này mỗi ngày trước tiên luyện khí lực, phải mang thùng nước chạy men theo bờ ruộng hai canh giờ.

Phương Nhất Chước đau lòng, hỏi Mạc Phàm Đường, “Phải luyện khổ cực vậy sao?”

Mạc Phàm Đường liếc liếc nàng, nói: “Hừ, ta còn tưởng rằng tiểu nha đầu nhà ngươi khôn khéo chứ, sao lúc này lại mềm lòng vậy?”

Phương Nhất Chước cau mày, tự nói… Đó là tướng công ta, tự nhiên là đau lòng!

“Ta nói cho ngươi… ” Lão đầu đung đưa cây quạt trong tay, nói: “Đạo làm vợ phải không được mềm lòng trước tướng công biết không? Đừng nuông chiều hắn, chiều theo việc hắn thích ăn ngon là một chuyện, thế nhưng muốn hắn thực sự tiến bộ, đừng sợ hắn chịu khổ. Nam nhân chịu khổ một chút không có nghĩa lý gì, tuổi còn trẻ ngủ một giấc lại tốt thôi.”

Vẻ mặt Phương Nhất Chước hồ nghi nhìn Mạc Phàm Đường, hỏi: “Sư phụ người không phải cũng là nam tử sao? Tại sao lại biết nhiều đạo làm vợ như vậy?”

Lão đầu bĩu môi nhìn nơi khác, chợt nghe thấy Mạc Đông Đông ở bên cạnh xen miệng vào, “ Thời còn trẻ bị sư nương quản chặt.”

Mạc Đông Đông nói xong, Phương Nhất Chước cảm thấy buồn cười, vẻ mặt Mạc Phàm Đường lại đỏ bừng, giơ cây quạt đuổi đánh Đông Đông.

Phương Nhất Chước thấy thế lại vội vàng chạy đến lau mồ hôi cho Thẩm Dũng, “Tướng công, có mệt hay không? Nghỉ một chút? Sư phụ vừa bị Đông Đông kéo đi chỗ khác rồi.”

Thẩm Dũng vừa chạy vừa nói: “Không có việc gì… Được rồi nương tử, buổi tối có ăn khuya không? Thật đói!”

“À!” Phương Nhất Chước vội vàng gật đầu, “Có, ta đi chuẩn bị cho ngươi!” Nói xong, lại lau mồ hôi cho Thẩm Dũng rồi chạy đi.

Phương Nhất Chước thừa dịp trời còn chưa có tối hẳn, vội vã đi đến chợ ở đầu thôn, nơi có nhiều hộ săn bắn tụ tập mở chợ đêm.

Nàng đi bộ một vòng, phát hiện có một sạp hàng nhỏ bán món ăn dân dã, nơi đó có bán bồ câu.

Cái gọi là một bồ câu bằng mười gà quả không sai, đừng xem bồ câu nhỏ, thịt thế nhưng lại rất bổ, chỉ là ăn sợ không no. Phương Nhất Chước mua ba con bồ câu xách trên tay, lại loanh quanh ở trong chợ, nghĩ nên làm thế nào với bồ câu này? Lòng vòng một hồi thì thấy một cửa hàng nhỏ bán hạt thông.

Trong đầu Phương Nhất Chước khẽ động, ngực có chủ ý, lập tức đến mua một cân hạt thông, sau đó mua thêm củ cải trắng, rồi vội vã trở về.

Thời điểm Phương Nhất Chước mang nguyên liệu về, trời đã tối đen, Thẩm Dũng vẫn còn cầm thùng nước chạy ở bờ ruộng, vừa chạy vừa nhìn về phía đầu đường. Thấy Phương Nhất Chước trở về, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vội chạy tới nói, “Nương tử, sau này chúng ta sáng sớm mua thức ăn mang đến đây, buổi tối ngươi đừng đi một mình.”

“Được.” Phương Nhất Chước nhìn chằm chằm Thẩm Dũng, chỉ thấy khuôn mặt hắn lấm lem bùn đất, cười hỏi, “Sao lại biến thành thế này?” rồi đưa tay lau cho hắn.

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy Mạc Phàm Đường ở đằng xa hô to, “Này! Không được lười biếng! Nếu không chạy thêm hai vòng!”

Thẩm Dũng quay lại lè lưỡi một cái rồi bắt đầu chạy.

Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng mặc dù luyện tập cực khổ nhưng dường như không chán ghét, thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn vui vẻ là tốt rồi.

Phương Nhất Chước đi vào bên trong sân, đôi mắt Mạc Đông Đông mở to đầy trông mong chạy đến hỏi: “Tiểu nương tử, buổi tối làm bữa ăn khuya sao? Muộn như thế rồi? Ta không ngủ nữa!”

Mạc Phàm Đường cũng nhìn thức ăn trên tay Phương Nhất Chước.

Phương Nhất Chước cười cười, hỏi Mạc Phàm Đường: “Tướng công lúc nào có thể nghỉ ngơi?”

“Chưa tới một canh giờ nữa sẽ chạy xong.” Mạc Phàm Đường nói, “Sau khi chạy xong nghỉ một lát, rồi ta sẽ dạy hắn quyền cước võ thuật, xong xuôi có thể đi ngủ.”

“Vậy một lúc lâu sau sẽ ăn khuya.” Phương Nhất Chước đem bồ câu đưa cho Đông Đông, nói: “Giúp ta giết, lấy hết nội tạng ra, sau đó dùng nước nóng vặt lông.”

“Được!” Đông Đông cầm bồ câu rồi chạy đi.

Phương Nhất Chước dời bàn nhỏ ra ngoài cửa sân đúng chỗ có chút ngọn đèn nhỏ, như vậy vừa có thể thấy Thẩm Dũng, cũng có thể làm được việc.

Mạc Phàm Đường hiếu kỳ đến gần thấy Phương Nhất Chước đang bóc hạt thông, bóc lấy nhân hạt thông để ra một cái chén nhỏ, liền hỏi: “Nhất Chước này, ăn nhân hạt thông này sao?”

“Lát nữa dùng để nấu ăn.” Phương Nhất Chước bóc từng hạt một.

“Lát nữa nấu cái gì?” Lão đầu hiếu kỳ.

“Cơm bồ câu hạt thông, nghe nói qua chưa?” Phương Nhất Chước cười hỏi.

Mạc Phàm Đường lắc lắc đầu.

“Cũng có chim cút hạt thông, có điều là bồ câu so với chim cút bổ hơn.” Phương Nhất Chước bắt đầu giải thích cho hắn, “Đem nhân hạt thông tẩm qua dầu, thịt và xương của bồ câu đều băm, đem nhân hạt thông cùng thịt bồ câu thêm cả hành lá thái đoạn, gừng băm nhỏ tất cả đem viên lại với nhau, cho thêm một chút muối rồi rang lên. Cơm nóng đơm ra nồi, bỏ hành củ vào trong chảo dầu phi lên, sau đó lấy cơm và trứng cho vào làm cơm rang trứng. Lại đặt nồi lên, đem cơm rang trứng và thịt bồ câu nhân hạt thông vừa rang thả cùng vào một nồi, thêm vào một chút dầu vừng. Cuối cùng, dùng lá cây cải trắng đã luộc chín bao lấy tạo thành bao cơm, thế là được cơm bồ câu hạt thông.”

Mạc Phàm Đường nghe được nuốt nuốt nước bọt, nhảy dựng lên thúc giục, “Thẩm Dũng, tiểu tử ngốc nhà ngươi mau chạy nhanh lên cho ta, còn bốn mươi vòng nữa trong vòng nửa canh giờ phải chạy xong!”

“A?” Thẩm Dũng vừa chạy vừa mở to hai mắt nhìn hắn.

Lão đầu cũng có chút giật mình, thân thể Thẩm Dũng này cũng rất được, hắn chạy đã lâu như vậy, cư nhiên bộ dạng vẫn không thay đổi.

“A cái gì?” Mạc Phàm Đường trừng hắn, “Nương tử của ở chỗ này chờ, ngươi không sợ nàng đông lạnh sao?”

Thẩm Dũng nháy mắt mấy cái, thấy Phương Nhất Chước đang cười tủm tỉm ngồi ở trước bàn nhỏ bóc hạt thông, cảm thấy gió đêm đúng thật là rất lạnh, liền gật đầu, “Được!” Sau đó tăng tốc, so với chạy trốn còn nhanh hơn.

Mạc Phàm Đường gật đầu, “Ừ… Cũng có khả năng.”

“Đúng không?” Phương Nhất Chước vừa bóc hạt thông vừa cười nói, “Tướng công ta là giỏi nhất.”

“A.” Mạc Phàm Đường ngồi xổm xuống nhìn nàng, “Nhìn xem một nha đầu xinh đẹp như ngươi mà khen tướng công cũng không xấu hổ.”

Phương Nhất Chước liếc ngang hắn một cái, không nói lời nào tiếp tục bận rộn.

Lão đầu cũng nhìn về phía Thẩm Dũng bắt đầu đếm số vòng, không bao lâu sau Mạc Đông Đông trở ra, nói cho Phương Nhất Chước: “Bồ câu đã giết xong rồi, đang để ở trong phòng bếp.”

“Tốt lắm!” Phương Nhất Chước cũng vừa lúc bóc hạt thông xong, phủi phủi tay, cầm lấy chén nhân hạt thông, xoay người tiến về phía phòng bếp.

Mạc Đông Đông nhìn đống vỏ hạt thông trên mặt đất, bĩu môi, hừ một tiếng.

“Ngươi làm gì thế?” Mạc Phàm Đường khó hiểu nhìn hắn.

Mạc Đông Đông cong cong miệng, nói: “Dựa vào cái gì nha, một nương tử tốt như vậy lại bị Thẩm Dũng chiếm mất.”

Mạc Phàm Đường cười ha ha, nói: “Ai bảo ngươi còn nhỏ, nếu ngươi lớn hơn khoảng mười tuổi nữa, không phải có thể cùng hắn đoạt sao.”

“Hừ.” Mạc Đông Đông ngồi vào một bên sinh ra hờn dỗi.

Giọng nói của Mạc Phàm Đường không nhỏ, Thẩm Dũng vừa lúc chạy đến trước mặt bọn họ, nghe xong một liền rõ ràng, tự nói… Đoạt?! Ai dám đoạt đi nương tử của hắn?! Mơ tưởng, tốt nhất là mau từ bỏ đi. Lại nghĩ, phải luyện võ công thật tốt, như thế sau này sẽ không ai có khả năng đoạt nương tử của hắn!

“Ai.” Mạc Đông Đông chống tay nâng cằm nói, “Thân thể của tiểu tử Thẩm Dũng này cũng tốt quá a, chạy như vậy còn chưa có kiệt sức?”

Mạc Phàm Đường hắc hắc cười liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi còn nhỏ, chưa đủ lông đủ cánh, biết gì?”

Mạc Đông Đông nhảy dựng lên lại bắt đầu cùng sư phụ đánh lộn.

Thẩm Dũng chạy đến khi chỉ còn lại có hai vòng, liền ngửi thấy hương thơm nức mũi truyền đến từ sân sau… Con sâu thèm ăn trong ba người lại bắt đầu động đậy.

Mạc Đông Đông ở một bên ra sức thôi thúc hắn: “Nhanh lên nhanh lên! Còn hai vòng, đói chết mất!”

Thẩm Dũng cũng liều mạng chạy, hiện lên trong đầu đều là bộ dạng của Phương Nhất Chước cười tủm tỉm bưng thức ăn lên cho hắn… Lại càng cố gắng chạy.

Phương Nhất Chước vừa bắc nồi cơm bồ câu hạt thông xuống, đem cơm xới ra rồi đặt lên mâm cho nguội bớt, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại đã thấy ba người Mạc Phàm Đường, Thẩm Dũng cùng Mạc Đông Đông đứng chen chúc nhau ở trước cửa, không ra cũng không vào.

Phương Nhất Chước bất đắc dĩ lắc đầu, đem cơm đặt lên trên bàn, nói: “Ăn đi!”

“Rắc ” một tiếng, khuông cửa như muốn nứt ra…

Cơm bồ câu hạt thông nhét vào trong miệng, mới biết được đến tột cùng là ngon bao nhiêu, bồ câu không nhiều thịt nhưng vị lại ngon, Phương Nhất Chước cũng không biết đã chế biến như thế nào thịt vừa mềm lại vừa thơm, những thức ăn được băm nhỏ khác cùng với cơm rang trứng, nhân hạt thông cùng đưa vào trong miệng, vị mềm giòn, ăn ngon đến nỗi mấy người đều muốn nuốt luôn lưỡi của mình vào trong bụng.

Phương Nhất Chước rất bất công, dành chế độ riêng với Thẩm Dũng, nàng đem cơm canh chia làm bốn phần, chính mình không ăn, đều đút hết vào trong miệng Thẩm Dũng.

Một bên Mạc Đông Đông nghiến nghiến hàm răng, mạnh mẽ phát lời thệ sau này cũng phải tìm một nương tử tốt như Phương Nhất Chước vậy!

Mạc Phàm Đường ở một bên cười hắn.

Thẩm Dũng chỉ chỉ khuôn mặt lấm lem, đây là kết quả của mấy canh giờ luyện tập chạy bộ mệt sắp chết, may mà Phương Nhất Chước làm thức ăn khuya bổ sung nguyên khí, cho nên mới có thể sống được đến giờ.

Sau khi ăn cơm nghỉ ngơi một hồi lâu, Mạc Phàm Đường lại mang theo Thẩm Dũng ra sân trước học quyền cước.

Đông Đông thì đi giúp đỡ Phương Nhất Chước rửa bát, dù sao cũng không thể ăn không trả tiền còn muốn người rửa bát. Vốn định thừa dịp rửa chén để tìm biện pháp lôi kéo thân thiết với Phương Nhất Chước, thế nhưng Phương Nhất Chước lại chạy ra ngoài cùng Thẩm Dũng nghe Mạc Phàm Đường chỉ dạy, khiến cho hắn tức tối nghiến răng nghiến lợi, lại càng quyết tâm: “Sau này, nhất định phải tìm một đầu bếp! Cũng phải tìm một khuê nữ họ Phương!”

Thẩm Dũng tuy rằng không có khả năng học thuộc lòng, nhưng bản chất lại vô cùng thông minh, cũng nhanh nhẹn khoẻ mạnh, Mạc Phàm Đường dạy hắn chiêu thức rất nhanh đã học xong chưa kể hắn còn có thể suy một ra ba.

Lão đầu rất vui mừng, dạy xong một bộ quyền, liền để cho Thẩm Dũng tự tập, bản thân thì ngáp nhắn ngáp dài đi ngủ.

Thẩm Dũng luyện tập một mạch cho đến tận canh tư, Phương Nhất Chước phải thúc dục hắn mới trở về trong phòng rửa mặt đi ngủ.

Ngâm mình trong bồn nước nóng mà Phương Nhất Chước chuẩn bị sẵn, Thẩm Dũng thoải mái mà thở dài một hơi.

Phương Nhất Chước gội đầu cho hắn, mặt đỏ hồng.

Thẩm Dũng quay đầu thấy thế, ghé vào vách của bồn tắm, “Nương tử, có muốn hay không cùng nhau… Ai nha.”

Còn chưa nói hết lời, Phương Nhất Chước đã hất nước vào người hắn vừa hất… vừa giơ gáo hỏi: “Ngươi nói lại lần nữa!” Hung hăng như vậy, có điều một khuôn mặt đỏ rực, lại rất dễ nhìn.

Thẩm Dũng cười hì hì không nói nữa, yên tĩnh để Phương Nhất Chước thay hắn gội đầu.

Thời điểm luyện tập không cảm thấy gì, nhưng cho đến khi ngâm trong nước nóng xong leo lên trên giường ngả xuống, Thẩm Dũng mới cảm thấy được đầu khớp xương toàn thân đều như muốn rời ra, ngay cả trở mình một một cái cũng thấy đau đớn.

Phương Nhất Chước bóp vai cho hắn, nói: “Ngày đầu tiên này luyện tập cũng quá vất vả, sau này mỗi đêm trước canh ba sẽ đi ngủ, chúng ta cũng không đi thi võ trạng nguyên, luyện tập đều đặn là tốt rồi.”

“Không được…” Thẩm Dũng hai mí mắt sắp sụp xuống, giọng nói đã có chút mơ hồ.

“Làm sao không được?” Phương Nhất Chước đắp chăn cho hắn, nói: “Luyện nhiều hơn cũng thế thôi, nhỡ mệt mỏi phát bệnh thì làm sao bây giờ?”

“Luyện xong sớm một chút…” Thẩm Dũng trở mình một cái, hàm hàm hồ hồ nói, “Hai ta có thể sớm một chút…Ừ…”

Khuôn mặt Phương Nhất Chước đỏ bừng, lấy tay đập đập Thẩm Dũng vài cái, có điều là hắn đã ngủ.

Phương Nhất Chước cũng nằm xuống, dựa vào cánh tay, nhìn chằm chằm một bên mặt của Thẩm Dũng, duỗi tay chọc chọc chiếc mũi cao cao của hắn, cười tủm tỉm —— tướng công của nàng thật đẹp!

——————–

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dũng cảm thấy như trời đất quay cuồng… Bên tai là thanh âm của Phương Nhất Chước: “Tướng công, tướng công, dậy thôi.”

“Hử?” Thẩm Dũng cảm thấy xương khớp toàn thân đều rã rời, hôm qua luyện tập thật khổ cực.

“Rời giường, chúng ta đi uống trà.” Phương Nhất Chước nói, “Chậm sẽ không dự được.”

“Trà?” Thẩm Dũng không hiểu mở mắt, trước mắt Phương Nhất Chước đã chuổn bị thỏa đáng y phục mũ nón, trên tay nàng còn cầm một hộp đựng thức ăn nhỏ.

Thẩm Dũng có chút đau lòng, tối hôm qua nàng cũng đi ngủ muộn, thế nào sớm như vậy đã thức dậy? Liền hỏi, “Dậy sớm như vậy sao?”

“Chúng ta đi quán trà Lục Vị trong thành uống trà đi?”

Thẩm Dũng đã tỉnh ngủ, giương mắt nhìn Phương Nhất Chước, hỏi: “Đi quán trà? Uống trà ngươi pha không phải tốt hơn sao…”

“Không được!” Phương Nhất Chước lôi kéo Thẩm Dũng đứng lên chải đầu cho hắn, nói: “Quán trà Lục Vị có thể nghe kể chuyện nha!”

“Nghe kể chuyện?” Thẩm Dũng càng thêm khó hiểu, đang yên lành lại muốn đi nghe kể chuyện? Còn là đi đến quán trà nghe.

“Ngươi muốn nghe cái gì?” Thẩm Dũng vừa xoa vai vừa ngáp, “Chuyện Tam quốc hay là Nhạc Phi? Ta đi mời lão sư về kể cho ngươi nghe?”

“Không được.” Phương Nhất Chước lắc đầu, “Nhất định phải đi quán trà Lục Vị.”

Thẩm Dũng cũng thông minh, nghe thế biết là Phương Nhất Chước có việc, cũng không hỏi lại nữa, một lát sau lại thấy hắn đột nhiên mở miệng, “Nương tử!”

“Ừ?” Phương Nhất Chước thúc giục hắn, “Ngươi mau mặc quần áo.”

Thẩm Dũng giương mắt nhìn nàng, cười hỏi: “Ngươi… Chải đầu cho ta, lại cài thêm một cái trâm làm gì?”



“Ai nha…” Phương Nhất Chước vừa nhìn cũng sửng sốt, nàng vấn tóc cho chính mình đã thành thói quen, quên mất Thẩm Dũng là nam tử… Không cần trâm cài, liền vội vàng gỡ xuống cho hắn.

“Hắc hắc.” Thẩm Dũng cười, “Lần đầu tiên chải đầu cho nam nhân đúng không?”

“Đi.” Phương Nhất Chước không nói được Thẩm Dũng, liền đem tóc hắn vò loạn, “Chính ngươi tự chải đi!”

Thẩm Dũng túm lấy tay áo nàng không buông, “Ngươi chải đi, ngươi cứ coi như loay hoay với miến đi, đừng quên thái hành lá.”

Phương Nhất Chước bị hắn chọc cười, liền gỡ ra búi tóc, lần nữa chải đầu cho hắn.

Thẩm Dũng ngửi ngửi thấy bên trong hộp thức ăn có hương vị, nhẹ nhàng mở nắp ra nhìn, híp mắt cười, duỗi tay lấy ra một cái bánh cuộn hành lá, bẻ ra ăn một nửa, “Ừ!” Lại nhét một nửa còn lại vào miệng Phương Nhất Chước.

Chải xong tóc, Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng, mỗi người ngậm một miếng bánh bột mì chạy ra khỏi cửa, đi đến quán trà Lục Vị, đi tìm người thi rớt nhưng theo như Thẩm Nhất Bác nói rất có khả năng trở thành thầy của Thẩm Dũng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.