*Đường bất súy: một loại bánh làm từ gạo nếp nhân đường với lạc và mè.
Sau khi Thẩm Dũng vào phòng khám nghiệm tử thi, hiện ra trước mắt là hai cổ thi thể đặt trên tấm ván. Đúng là nữ nhân đều già hơn tuổi, nữ hài tử
mới mười ba mười bốn tuổi, nhìn cũng đã lớn rồi. Thẩm Dũng đột nhiên
nghĩ đến, mấy tiểu hài tử mười ba mười bốn tuổi này, cùng với Phương
Nhất Chước không khác biệt lắm, ngực lập tức cảm thấy khó chịu, người
lớn trong nhà chắc hẳn sẽ rất thương tâm.
Thẩm Nhất Bác ở ghế đá bên ngoài cửa ngồi, cầm trong tay một khối bánh, nhìn chằm chằm biểu
tình của Thẩm Dũng, giật mình đến độ quên ăn. Hắn chưa từng thấy trên
mặt Thẩm Dũng lộ ra loại thần tình như thế, tiểu tử này cư nhiên nhìn
chằm chằm thi thể lại toát ra vẻ bi thương đến thế, thực sự trưởng thành rồi phải không?
Bởi vì hai cổ thi thể được phát hiện ở trên bãi sông, bị ngâm nước, nên cơ thể nở ra trắng bệch, thoạt nhìn có chút dọa người. Trên người cũng không biết bởi vì sao đều là nốt ban đỏ, tóc rất ướt, bên trên còn có nước bùn…
Thẩm Dũng cảm thấy không thể nhìn tiếp được, may là vừa rồi đã ăn cơm, nếu không đoán chừng lát nữa thấy cơm sẽ ói ra.
Nghĩ đến cha hắn còn đang ở bên ngoài kia ăn bánh, trong lòng Thẩm Dũng cũng có chút kính phục, ưỡn ngực, tự nói: nam tử hán đại trượng phu, chỉ là
thấy xác chết sao có thể sợ hãi thành dạng này?!
Lúc này, từ bên ngoài một hán tử tráng kiện tuổi tầm hơn năm mươi vội vã đi tới, mặc áo choàng của thư sinh, có điều người thoạt nhìn không có chút nhã nhặn
nào, hắn đi tới, hành lễ với Thẩm Nhất Bác.
Thẩm Dũng nhận ra được, đây là người khám nghiệm tử thi trong phủ, Lưu Đại Phương.
Lưu Đại Phương là trợ thủ đắc lực của Thẩm Nhất Bác, nổi danh là người khám nghiệm tử thi giỏi trong phạm vi vài châu huyện xung quanh đây, đôi khi nha huyện lân cận có án phá không được, hoặc tìm được thi thể quái dị,
đều mời hắn đi xem, có thể tìm ra chút đầu mối, bởi vậy Thẩm Nhất Bác vô cùng coi trọng hắn.
Quan hệ của Thẩm Dũng cùng hắn cũng rất
tốt, Lưu Đại Phương này cũng giống như Thẩm Kiệt, là một trong số ít
người không khinh thường Thẩm Dũng.
Ba năm trước đây, có một lần Thẩm Dũng bị thương ở chân. Thẩm Nhất Bác mời lang trung tốt nhất Đông
Hạng phủ đến khám cho hắn, lang trung nói không có việc gì, băng bó chân một thời gian là tốt rồi, vừa vặn ngày đó Thẩm Dũng nằm ở giường mây
trong viện, Lưu Đại Phương nhìn thấy.
Lưu Đại Phương lúc đó cũng có chút buồn chán, đi tới hỏi Thẩm Dũng làm sao vậy, vừa giúp hắn kiểm tra.
Thẩm Dũng lúc đó tuổi còn nhỏ, lại bướng bỉnh, bị Thẩm Nhất Bác mắng, bởi
vậy bực bội trong người, đau cũng không nói. Sau Lưu Đại Phương hỏi,
Thẩm Dũng nhịn không được, liền nói: “Đau, đau đến độ rét run.”
Lưu Đại Phương vội vàng đem chân băng bó của Thẩm Dũng gỡ xuống tới, đổi
dược, lại dùng một thanh nẹp cố định lại. Thì ra lần trước, Thẩm Dũng là bị vỡ xương. Thẩm Dũng sau đó hỏi rất nhiều lang trung, bọn họ đều nói, nếu như lúc đó chân hắn cứ bị bó như vậy một ngày, thì cả đời này sẽ
trở nên tàn phế.
Càng thú vị chính là, ngày đó Lưu Đại Phương
đổi thuốc cho Thẩm Dũng xong, liền chạy đến nhà lang trung kia, chửi
mắng hắn, nói hắn không phải lang trung mà là rắp tâm hại người!
Sau đó Thẩm Nhất Bác điều tra rõ ràng, là do một lần Thẩm Dũng nghịch ngợm, đắc tội với lang trung đó, bởi vậy hắn ghi hận trong lòng mới cố ý
không chữa cho Thẩm Dũng, mong muốn hắn tàn phế. Sau khi biết chuyện
này, Lưu Đại Phương đã đem lang trung đánh chạy, lang trung đó cũng
không dám quay trở lại Đông Hạng phủ nữa, bởi vậy Thẩm Dũng rất thích
Lưu Đại Phương.
…
Lưu Đại Phương sau khi hành lễ với
Thẩm Nhất Bác, liền dẫn theo một cái hòm thuốc nhỏ chạy vào phòng khám
nghiệm tử thi, vừa nhìn thấy Thẩm Dũng, lấy làm kinh hãi, nói: “Thiếu
gia của ta, ngươi tới nơi này làm gì? Rất xui xẻo!”
“Ừ…” Thẩm
Dũng đang muốn nói Thẩm Nhất Bác để cho hắn tới, nhưng Lưu Đại Phương đã đi đến, kéo hắn sang một bên, “Tiểu tử ngốc? Nhìn thi thể sao có thể
đứng ở đầu gió?”
“Đứng đầu gió?” Thẩm Dũng có chút hồ đồ.
Lưu Đại Phương lắc đầu, đứng trước cửa, nói: “Ngươi xem cha ngươi ngồi ở hướng nào ăn? Thì đứng cùng một hướng với hắn.”
Thẩm Dũng làm theo lời hắn nói, cảm thấy có chút khác biệt, gật đầu nói, “Ừ, Có vẻ dễ chịu hơn!”
“Tất nhiên!” Lưu Đại Phương cười, “Đây là thi thể mới chết một vài ngày còn
chưa có bốc mùi, nếu như tìm được một người đã chết năm sáu ngày, vậy
ngươi đứng ở đàng kia, không chỉ thối, còn trúng phải thi độc!”
“À!” Thẩm Dũng gật đầu, đã sớm lui ra phía sau Lưu Đại Phương, Lưu Đại
Phương quay đầu nhìn Thẩm Dũng một chút, âm thầm gật đầu. Đúng là kẻ sĩ
ba ngày không gặp mặt thì nên rửa mắt mà nhìn (đã giải thích), vài tháng không gặp Thẩm Dũng, cả người như sáng láng hẳn lên, không còn vẻ bất
cần đời khiến cho người khác không vừa mắt như trước đây, cho nên mới
nói nam nhân tìm được vợ tốt, cũng giống như một lần nữa được sống lại.
Nghĩ tới đây, hắn còn không quên trêu chọc Thẩm Dũng: “Ai, Thiếu phu
nhân thực sự là tay nghề tốt, bọn nha dịch được ăn ngon đến mê mẩn, đều
hỏi Thiếu phu nhân có tỷ muội nào giống như nàng không.”
Thẩm Dũng nghe xong cười cười, hơi có chút đắc ý nói: “Nương tử nhà ta là con gái một, đi đâu có thể tìm người như nàng?”
“Hắc.” Lưu Đại Phương khinh khẽ đẩy hắn một chút, nói: “Thấy người ta xinh
đẹp, ngày đó động phòng có khiến người ta sợ không? Có biết phải làm sao không?”
Thẩm Dũng nghe thế có chút ngượng lại có chút ảo não,
nhớ tới lại cảm thấy hối hận, động phòng ngày đó chỉ cùng Phương Nhất
Chước ăn đậu cô ve cùng ngó sen xào, sớm biết như thế này sẽ động phòng
luôn. Thế nhưng hắn bây giờ vẫn chưa có viên phòng, chuyện này không
phải sẽ khiến người khác chê cười chính hắn vô dụng sao? Không thể làm
gì khác hơn là cười ha hả cho qua, nhưng trong ngực một trăm vạn lần
không cam lòng.
Thẩm Nhất Bác cũng ăn xong cơm, đi vào trong phòng liền hỏi: “Dũng nhi, nhìn ra cái gì không?”
“Ách…” Thẩm Dũng vội vàng điều chỉnh lại suy nghĩ, đem chuyện Phương Nhất
Chước cất sang một bên, lại nhìn hai cổ thi thể, tự nói: có thể nhìn ra
cái gì a? Ngoại trừ rất dọa người, cũng không có gì.
“Nói đi.” Thẩm Nhất Bác thúc giục.
“Thi thể bị ngâm ở trong nước.” Thẩm Dũng nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Ừ.” Thẩm Nhất Bác gật đầu, hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
Thẩm Dũng kiên trì, lại nhìn thi thể, hơi nhíu mày, nói: “Thoạt nhìn… Cổ quái.”
“Ồ?” Lưu Đại Phương ở một bên cười hỏi hắn, “Cổ quái như thế nào?”
“Ách… Không thể nói rõ ràng, chính là cổ quái.” Thẩm Dũng cũng có chút bất đắc dĩ.
Thẩm Nhất Bác lại không nói gì, không nói hắn nói không tốt cũng không khen
hắn nói tốt, chỉ là quay sang nói với Lưu Đại Phương, “Bắt đầu đi.”
“Được!” Lưu Đại Phương động thủ, bắt đầu khám nghiệm tử thi.
Thẩm Dũng lần đầu tiên thấy khám nghiệm tử thi, ở một bên tỉ mỉ quan sát,
bắt đầu chỉ là kiểm tra thi thể, Lưu Đại Phương nói những đốm đỏ trên
thi thể là thi ban, sau khi chết mới xuất hiện, hai thi thể này sau khi
chết vẫn nằm úp sấp.
Sau đó, Lưu Đại Phương bắt đầu cởi y phục của thi thể, còn cạo đầu.
Thẩm Dũng nhíu mày, tự nói… Sao có thể hành hạ một người đã chết như thế, thật đáng thương.
Thẩm Nhất Bác ở một bên nhìn Thẩm Dũng, nói: “Ngươi không làm như thế, lẽ nào để các nàng hàm oan mà chết?”
Thẩm Dũng không lên tiếng, nghiêm túc nhìn.
Lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài sân truyền đến tiếng bước chân, là có người nhẹ nhàng chạy tới.
Thẩm Dũng quay lại đầu, liền thấy Phương Nhất Chước hiếu kỳ chạy vào sân, ở xa xa quan sát, cũng không đi vào.
Thẩm Dũng vội vàng chắn ở cửa, tránh cho nàng nhìn thấy người chết mà sợ hãi.
Phương Nhất Chước không đi, nhăn mặt nhăn mũi, hiếu kỳ nhìn, nàng thật ra
không sợ người chết, nàng giết gà, nhìn thấy người ta giết heo, trước
đây cha nàng cũng từng nói, nội tạng của người kỳ thực cùng heo cũng
không khác biệt lắm.
Phương Nhất Chước chậm rãi đi qua đi lại
vài bước bên ngoài cửa, Thẩm Dũng bất đắc dĩ, phải chạy ra ngoài, cài
cửa lại: “Nương tử, ngươi quay về trong viện chờ ta một lát, gọi Liên
Nhi cùng Tiểu Thạch đến chơi với ngươi, hoặc là đến chỗ mẫu thân cũng
được?”
Phương Nhất Chước hỏi, “Chỗ đó là thi thể của hai người nữ hài tử sao?”
“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, nói: “Đi nhanh đi, cô nương gia tiến vào âm trạch* là điềm xấu!”
*Âm trạch: là ngôi mộ nhưng ở đây cũng có thể hiểu là nơi có người chết.
Phương Nhất Chước vẫn là hiếu kỳ, nhỏ giọng nói thầm, “Ta đã lập gia đình, không thể coi là cô nương.”
“Còn chưa có viên phòng!” Thẩm Dũng trừng nàng.
Phương Nhất Chước không nói lời nào.
Lúc này, Thẩm Nhất Bác mở cửa, thấy hai người ở trong sân, một người không
muốn đi, một người muốn đuổi, liền hỏi: “Dũng Nhi, làm cái gì đó?”
“Ách…” Thẩm Dũng quay đầu lại, thấy Thẩm Nhất Bác vẫy vẫy tay với hắn: “Mau đến nhìn.”
Thẩm Dũng gật đầu đi về phía trước, Phương Nhất Chước cũng đi theo.
Thẩm Nhất Bác liền rõ ràng, cũng vội vàng nói: “Ai, Nhất Chước à, cô nương gia, đừng xem những thứ này, cẩn thận sợ hãi.”
“Con đã từng thấy người chết.” Phương Nhất Chước tự nói, trước đây nàng đã
thấy rất nhiều người chết, người ven đường chết đói, đi qua rừng cây
thấy người thắt cổ chết… Còn có lúc cha mẹ nàng mất, thi thể cũng không
phải đều là nàng mai táng sao.
Thẩm Nhất Bác hơi ngẩn người,
nghĩ một lúc, liền gật đầu: “Vậy đi, ngươi nếu là không sợ thì vào
trong, lát nữa không được khóc nhè.”
“Được!” Phương Nhất Chước vui mừng muốn bước vào lại bị Thẩm Dũng kéo lại: “Chờ một chút.”
Phương Nhất Chước cong môi nhìn hắn, vậy là ý gì? Cha cũng đã đồng ý.
Lại thấy Thẩm Dũng đi ra ngoài một chuyến, không biết từ chỗ bào kiếm ra
một mảnh lụa hồng, thắt vào cổ tay Phương Nhất Chước, nói: “Để trừ tà.”
“Học được ở đâu đó?” Thẩm Nhất Bác thấy buồn cười.
“Mẫu thân dạy.” Thẩm Dũng nói.
Phương Nhất Chước cười tủm tỉm, kéo tay Thẩm Dũng đi vào trong phòng.
Trong phòng, Lưu Đại Phương đã đem hai cổ thi thể xử lý gọn gàng, dùng mảnh
vải lụa trắng phủ lên trên người, rồi nâng miệng thi thể nhìn vào bên
trong.
Phương Nhất Chước ghé sát vào người Thẩm Dũng, mở to hai mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Tướng công, có cảm giác là lạ.”
“Ngươi cũng cảm thấy được sao?” Thẩm Dũng hỏi: “Ta cũng thấy cổ quái.”
“Là các ngươi lần đầu tiên thấy người chết đi?” Thẩm Nhất Bác nhìn hai người.
“Không phải.” Phương Nhất Chước lắc đầu: “Luôn cảm thấy kì quái nói không nên
lời, hai nha đầu này không giống như là nữ hài tử.”
“Đúng đúng!” Thẩm Dũng gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ như thế, ngươi xem, Liên Nhi cũng không phải hơn mười tuổi sao, lại hoàn toàn không đồng dạng như hai
nàng!”
“Đúng thật là cổ quái.” Lúc này, Lưu Đại Phương cũng nói một câu, “Bởi vì chết kỳ lạ.”
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc nhìn nhau, hỏi: “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Đại nhân, đây chưa chắc đã là do những kẻ bắt cóc trẻ con làm, là có người cố ý giết người.”
“A?” Thẩm Nhất Bác hỏi: “Lão Lưu, ngươi có phải tìm được đầu mối gì hay không?”
“Ừ!” Lưu Đại Phương đem thi thể lật trở lại, để cho Thẩm Nhất Bác nhìn, rồi nói: “Nhìn lưng của các nàng.”
Thẩm Nhất Bác khẽ nhíu mày, mơ hồ, chỉ thấy trên lưng của hai thi thể đều có thương tích giống như là vết roi, vết thương cũ mới đều có.
“Ai lại đánh hài tử như vậy?” Phương Nhất Chước nhíu mày.
“A.” Thẩm Dũng lại đột nhiên nói: “Là nữ tử trăng hoa sao? Là loại vừa mới
từ nha hoàn chuyển lên làm cô nương, có người nói vô luận có nghe lời
hay không, mỗi ngày đều bị đánh một roi, phải đánh liên tục trong một
tháng, cái này gọi là đem người ti tiện đánh đến biết nghe lời.”
Thẩm Dũng vừa mới dứt lời, Thẩm Nhất Bác cùng Lưu Đại Phương đều giật mình quay đầu lại nhìn hắn.
Thẩm Dũng gãi gãi quai hàm, nói: “Trước đây… Khi đến phiêu hương viện có từng nghe người ta nói qua, ai nha…”
Vừa mới dứt lời, Thẩm Dũng liền cảm giác trên cánh tay tê rần, cúi đầu, chỉ thấy Phương Nhất Chước đang nắm lấy cánh tay của hắn… Nhéo!
“Ưm…” Thẩm Dũng không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, ai bảo chính mình nói lỡ miệng nói ra?
“Là cô nương bên trong kỹ viện sao?” Thẩm Nhất Bác cũng thấy được kỳ hoặc.
“Đại nhân, ngươi xem trên cổ có đúng là vết siết hay không?” Lưu Đại Phương chỉ vào cổ của người chết.
“Ừ.” Thẩm Nhất Bác gật đầu, “Là bị bóp chết?”
“Đây là sau khi chết rồi mới siết, cố ý tạo thành bộ dạng bị bóp chết.” Lưu
Đại Phương nói: “Ta vừa mổ ngực của các nàng ra nhìn một chút, bên trong phổi đều là nước, là bị chết đuối, sau đó nhìn da đầu các nàng…” Vừa
nói vừa duỗi tay chỉ cho Thẩm Nhất Bác nhìn, “Có máu ứ đọng, là có người ấn đầu các nàng vào trong nước mới chết đuối!”
Thẩm Nhất Bác
gật đầu, nói: “Chính xác! Càng có vẻ như là kỹ viện lạm dụng hình phạt
riêng vô ý trong lúc giết chết người không có cách nào khác xử lý thi
thể, liền mượn vụ án mất tích hài tử lần này, muốn giá họa cho bọn buôn
người kia, để thoát tội.”
“Cũng không biết là kỹ viện ở đâu.”Lưu Đại Phương vẻ tiếc nuối, vừa nói hắn cùng Thẩm Nhất Bác cùng vô thức
liếc mắt nhìn Thẩm Dũng, Thẩm Dũng cả kinh vội vàng lắc đầu, tự nói: hai người là muốn hại chết ta sao?! Xoay mặt nhìn, quả nhiên, sắc mặt
Phương Nhất Chước vô cùng khó coi, liếc hắn, như là muốn hỏi—— không
phải là kỹ viện nào ngươi cũng nhớ chứ?!
Thẩm Dũng vội vàng lắc
đầu, nói: “Ta không biết, có điều có thể tra… mấy người báo án nói đã
đánh mất hài tử trong nhà? Chắc chắn là đóng giả! Nếu như tra ra hẳn
cũng biết được là kỹ viện nhà ai!”
Thẩm Nhất Bác cảm thấy có lý, liền phái mấy nha dịch đi ra ngoài tra.
Không bao lâu, nha dịch liền áp giải hai người đã trở về.
Bọn nha dịch hỏi thăm nhiều người, vẽ ra được chân dung hai người ngày đó
đến báo án, liền dẫn theo mấy người đã từng gặp qua bộ dạng hai người
bọn họ để xác nhận… Nha dịch bắt đầu lục soát các kỹ viện bị tình nghi,
cuối cùng ở bên trong một kỹ viện tại cửa nam Đông Hạng phủ, tìm được
hai người đã đến báo án. Nữ là tú bà, nam chính là một người hộ viện(hộ
viện: giống như bảo kê, bảo vệ). Kỹ viện này không nhiều người lắm, các
cô nương phần lớn đều là lưu lạc đầu đường bị nhặt trở về, trước tiên
làm nha hoàn đến mười ba tuổi, sau đó chịu đòn roi, trực tiếp làm cô
nương. Hai nha đầu bị chết kia có người nói rất cố chấp không chịu nghe
lời, sau bị tú bà dùng hình phạt riêng, giết chết. Tú bà sợ gặp phải mầm tai vạ, bởi vậy đã nghĩ ra biện pháp vu oan hãm hại, tội của tú bà này
dù sao cũng là tội ác tày trời như bọn buôn người.
Thẩm Nhất Bác theo luật phán xử hai người, đồng thời ban ra một đạo lệnh cấm, từ nay về
sau, nơi kỹ viện không được dùng hình phạt riêng, nếu điều tra ra liền
luận tội xử phạt.
Án mạng này được phá, cuộc sống trong nước
trong lửa của các cô nương ở kỹ viện, cũng được bảo đảm không ít, thế
nhưng Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm Dũng đều hài lòng không được, bởi vì … vụ
án bắt cóc hài tử còn chưa có phá được.
Sáng sớm ngày thứ hai,
Thẩm Dũng ở trong sân luyện công, hắn hiện tại đã thành thói quen, vô
luận ngủ muộn bao nhiêu, sáng ngày thứ hai nhất định sẽ cùng Phương Nhất Chước thức dậy, Phương Nhất Chước làm điểm tâm, hắn luyện công.
“Tướng công.” Phương Nhất Chước ở trong phòng bếp gọi ra.
Thẩm Dũng vội vàng ở trong sân chạy vào, hỏi: “Nương tử, sáng sớm ăn gì?”
Phương Nhất Chước múc cho Thẩm Dũng một chén lớn hàm đậu hoa*, còn có một bàn sáu bảy món điểm tâm kỳ lạ.
*Hàm đậu hoa: hay chính là tào phớ mặn.
Thẩm Dũng nhìn chằm chằm các món ăn một lượt, hỏi: “Nương tử, đây là điểm tâm gì, lại đẹp mắt như vậy?”
“Đường bất súy.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm trả lời.
“Tên thú vị như vậy?” Thẩm Dũng cầm chiếc đũa chọc một miếng, rất mềm!
“Nếm thử đi.” Phương Nhất Chước gắp một miếng đưa đến miệng Thẩm Dũng, Thẩm Dũng há to miệng ăn một ngụm, “A! Thật ngon!”
Thẩm Dũng cảm thấy bên ngoài vỏ bánh hương vị ngọt ngào mềm mại, bên trong
có vị thịt, còn có vị trứng gà cùng đậu phộng, vội vàng mở to hai mắt
nhìn Phương Nhất Chước: “Nương tử, làm như thế nào vậy?”
“Hắc
hắc, trước tiên đem khoai lang chưng chín, sau đó nghiền nát, liền đặt
lên trên bột gạo nếp nhào, nặn thành hình chén nhỏ, rồi thả vào trong
nước nóng đun sôi.” Phương Nhất Chước ngồi ở bên cạnh bàn, hai tay nâng
cằm hướng về phía Thẩm Dũng giảng giải: “Lại đem trứng gà rán chín, cắt
thành sợi nhỏ, trộn với thịt băm nhỏ, nấm hương thêm vào cả hành thái
rồi đem tất cả sao chín. Đem đường đỏ đun thành nước đường, lại lấy bánh bột gạo khoai lang vừa nặn thả vào trong nước đường, khi lấy ra không
bị dính là được, sau đó bỏ vào bên trong thịt, trứng hành lá cùng với
đậu phộng đã được đập dập, đây là đường bất súy!”
Thẩm Dũng liền bỏ thêm một miếng nữa vào trong miệng, thưởng thức hương vị ngọt ngào
của đường bất súy, tấm tắc gật đầu: “Thật ngon, thật ngon!”
Lúc
này, bên ngoài Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm Kiệt cũng đã vào được, bị những
món điểm tâm lạ mắt của Phương Nhất Chước hấp dẫn, đều ngồi xuống ăn.
“Ừ!” Thẩm Kiệt vừa ăn vừa gật đầu, “Thiếu phu nhân tay nghề thật giỏi, ăn
một chút đã thấy tâm tình tốt hơn, hôm nay nhất định có thể bắt được
người!”
Phương Nhất Chước có chút hiếu kỳ, hỏi Thẩm Nhất Bác:
“Phụ thân, hai người hôm nay sao lại đến ăn ở phòng bếp? Lát nữa phải
xuất môn sao?”
“Đúng.” Thẩm Nhất Bác gật đầu, “Thẩm Kiệt đã tra
xét các cửa hàng trang sức, đúng là có người từng mang đến trang sức
bạc, đều là loại của trẻ con mang.
“Người nào?”Thẩm Dũng hỏi.
“Ừ…” Thẩm Kiệt nhíu nhíu mày, nói: “Có người nói là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, còn nói lắp.”
…