Gà rừng lão đạo đưa tới thực sự rất ngon, tay nghề của Phương Nhất Chước lại tốt, sắc hương vị đều đủ cả, Thẩm Dũng càng
ăn càng khen không dứt miệng, “Nương tử, thật ngon.”
Phương Nhất Chước ngồi ở một bên nhìn hắn, cười nói: “Chậm thôi không nóng, ăn nhiều chút.”
“Ừ, nàng cũng ăn đi.” Thẩm Dũng gắp một cái đùi gà đưa đến trước mặt Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước há miệng cắn, đưa tay cầm đùi gà chậm rãi ăn.
Thẩm Dũng vui vẻ, bộ dạng nương tử của hắn ngay cả khi ăn cũng dễ nhìn, mặc dù không làm bộ nhưng cũng không hề khó coi.
Ăn xong cơm, hai người thu thập một chút, sau đó dẫn theo Tiểu Kết Ba cùng nhau đi ra chợ.
Hiện tại trong chợ đã thành một đống phế tích, nha dịch đã đem chợ phong
kín, đợi khi phá được án sẽ xây lại, những tiểu thương buôn bán trong
chợ này đều được phân chia đến những chợ nhỏ hơn chung quanh, bắt đầu
buôn bán trở lại.
Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đi vào bên trong đống phế tích, bắt đầu kiểm tra chung quanh.
“Tất cả đều bị thiêu rụi rồi.” Phương Nhất Chước thương tiếc nói, “Là ai thiếu đạo đức lại có thể phóng hỏa như vậy?”
“Ừ.” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói: “Nương tử, kẻ cố ý phóng hỏa, sẽ bịa ra đủ mọi lý do thôi.”
“Tướng công, ngươi nghĩ là oán thù cá nhân sao?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Ừ…” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không phải tư oán, vì sao lại muốn phóng hỏa?”
“Thế nhưng, rất nhiều cửa hàng đều bị cầu lửa ném vào, lẽ nào tất cả mọi
người đều đắc tội với hắn sao?” Phương Nhất Chước cảm thấy không đúng
lắm.
“Điều này cũng có lý.” Thẩm Dũng bất đắc dĩ nói, “Nhưng lại cố ý làm ra loại công cụ phóng hỏa kỳ công như vậy, đến tột cùng là vì
cái gì?”
“Thiếu gia.”
Hai người đang đi ở phía trước,
chợt nghe thấy Tiểu Kết Ba ở phía sau ồn ào, “Vị đại thẩm này nói trước
đây thẩm ấy đã nhìn thấy cầu lửa.”
Thẩm Dũng và Phương Nhất
Chước quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh Tiểu Kết Ba có một lão phụ nhân
đang đứng, trong tay cầm một cái rổ, bên trong có đựng rau.
“Đại thẩm.” Thẩm Dũng vội vàng kéo Phương Nhất Chước đi lại gần, hỏi: “Trước đây đại thẩm đã từng nhìn thấy cầu lửa sao?”
“Đúng vậy.” Đại thẩm kia hạ giọng nói với Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước nói, “Lửa này, là lửa trời a!”
Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng nhìn nhau liếc mắt, hơi khó hiểu hỏi, “Lửa trời?”
“Đúng thế, trước đây cũng từng xảy ra chuyện như thế này!” Đại thẩm như nhớ
lại chuyện có thật, còn có chút sợ hãi, hai tay tạo thành hình chữ thập
hướng lên trời bái lạy.
“Cái gì?” Thẩm Dũng buồn bực, hỏi: “Trước đây cũng từng xảy ra sao? Là lúc nào?”
“Hơn ba mươi năm trước!” Đại thẩm trả lời nói, “Khi đó ta còn nhỏ, thường đi lên núi chăn dê, một hôm, khi đang trên đường trở về, toàn bộ làng đều
cháy, lửa ngày đó thiêu làng ta chính là lửa trời!”
“Đại thẩm khi đó cũng thấy được cầu lửa sao?” Phương Nhất Chước hỏi, “Cầu lửa ở trên trời rơi xuống?”
“Giống nhau như đúc!” Đại thẩm chăm chú gật đầu.
“Đại thẩm ở chỗ nào?” Thẩm Dũng hỏi,
“À, hiện tại ta đang ở trong Đông Hạng phủ, nhưng trước đây ta sống tại Bá thôn ở ngoại ô cách nơi này hơn mười dặm.”
“Bá thôn sao?” Thẩm Dũng gật đầu, “Khó trách.”
“Làm sao vậy tướng công?” Phương Nhất Chước hiếu kỳ hỏi Thẩm Dũng.
“À, Bá thôn là một thôn bỏ hoang, bên trong có rất nhiều phế tích, còn có…
Trước đây Đông Hạng phủ và mấy châu huyện xung quanh khi xây dựng đập,
đê kè lớn đều đem những vật tu sửa còn xót lại ném tới Bá thôn… Cho nên
mới có cái tên gọi này.” (Từ Bá trong Bá thôn có nghĩa là đê đập.)
“Nói cách khác trước đây thôn đó không được gọi Bá thôn sao?” Phương Nhất Chước hỏi, “Vậy gọi là gì?”
Thẩm Dũng do dự một chút, “Ta nói ra, nàng đừng sợ nha.”
“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, tự nói, chỉ là tên gọi thôi mà sao có thể làm cho nàng sợ được?
“Hoạt Phần thôn.” Thẩm Dũng trả lời. (Hoạt phần: Mộ phần của người sống)
“A…” Phương Nhất Chước kinh ngạc nhảy dựng, tên này vừa nghe đã khiến nàng lông tóc dựng đứng rồi, Hoạt Phần thôn …
“Ha ha ha.”
Đang nói chuyện, vị đại thẩm kia lại nở nụ cười, chỉ vào Thẩm Dũng nói,
“Người trẻ tuổi thường hay tin vào lời đồn đại, đừng hù dọa nương tử nhà ngươi.”
Thẩm Dũng sửng sốt, Phương Nhất Chước lại thở phào nhẹ nhõm.
“Hoạt Phần thôn, là do người lớn cố ý đặt tên, chính vì không muốn có người đi vào đó.” Đại thẩm cười nói.
“Vì sao không muốn có người đi vào đó?” Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đều không hiểu.
“Hoạt phần thực ra đồng âm với lửa đốt*.” Đại thẩm nói, “Nơi đó phong thuỷ
không tốt, đã nhiều lần xảy ra cháy lớn, tổn thất thảm trọng, sau này bị bỏ lại thành bãi hoang phế, nhưng lại có rất nhiều hài tử thường xuyên
đến nơi đó chơi đùa, người lớn sợ chúng gặp chuyện không may, cho nên
mới sửa lại thành Hoạt Phần thôn, để hù dọa tiểu hài tử.”
*Lửa
đốt tiếng Hán Việt là “hỏa phần”. “Hỏa phần” và “hoạt phần” có phiên âm
là /huǒ fén/ và /huó fén/ cách viết khác nhau nhưng khi gọi, từ “hỏa
phần” bị biến âm nên cùng gọi là /huó fén/.
“À.” Phương Nhất Chước gật đầu, Thẩm Dũng hỏi tiếp, “Vậy tên gọi gốc của thôn là gì?”
“À, cái này …” Đại thẩm dường như cũng không rõ ràng.
“Gọi là Loan thôn.”
Lúc này, phía sau có người nói chen vào, “Bởi vì có nhiều những dãy núi
nhấp nhô phía phía sau thôn, cho nên có tên gọi này, có người còn nói
năm đó có một tiên sinh phong thủy đi ngang qua, nói là phong thuỷ của
thôn không tốt, kỵ “thủy”, cho nên phải ra tay trấn áp tà khí.”
Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng quay đầu lại, thấy người đến là Lưu Mậu.
“Lưu công tử.” Tiểu Kết Ba thấy Lưu Mậu thì rất vui vẻ, nhìn hắn một vòng, hỏi: “Vết thương khỏi chưa?”
“Ta vốn không bị thương tổn gì.” Nói rồi, Lưu Mậu lấy từ trong tay áo ra
một cái bình nhỏ, đưa cho Thẩm Dũng, nói: “Ta vốn đến nha môn tìm ngươi, nhưng quan sai nói rằng ngươi đến chỗ này.”
Thẩm Dũng khó hiểu nhận lấy bình sứ, mở ra nhìn một chút, bên trong là thuốc cao màu xanh và vàng, liền giương mắt nhìn Lưu Mậu.
“Đây là thuốc cao làm từ bạc hà và cây kim ngân.” Lưu Mậu nói, “Phương thuốc dân gian, trị bỏng rất tốt, hôm qua ngươi giúp ta đỡ thanh ngang đang
cháy như thế, nhất định là bị thương.”
“À.” Thẩm Dũng cười cười, nói: “Vết thương nhỏ thôi, có điều thuốc này hình như rất tốt, cảm ơn.”
Lưu Mậu cũng cười, chắp tay với Thẩm Dũng, vô lực nói: “Là ta phải tạ ơn Thẩm Thiếu gia mới đúng.”
“Ai nha.” Tiểu Kết Ba hơi phiền chán nói, “Hai người không cần cảm ơn đi tạ ơn lại. Nói chuyện cởi mở không được sao?”
“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu.
Lưu Mậu thở dài, nói: “Hôm qua ngươi cứu ta một mạng, ta đã tạ ơn rồi, hôm nay không phải tạ ơn ngươi vì chuyện đó.”
Phương Nhất Chước hơi khó hiểu, hỏi: “Vậy, Lưu công tử ngươi cảm tạ chuyện gì?”
“Đa tạ Thẩm Thiếu gia hôm qua đã mở đường cho mẫu thân ta, mấy ngày nữa ta
phải vào kinh đi thi.” Khi nói chuyện này thần tình của Lưu Mậu hơi có
chút dở khóc dở cười.
Phương Nhất Chước càng khó hiểu, xoay mặt nhìn Thẩm Dũng, nhưng hắn lại nhìn nơi khác, giả bộ chuyện không liên quan đến mình.
“Tướng công, ngươi làm gì thế?” Phương Nhất Chước hỏi hắn.
“Khụ khụ.” Thẩm Dũng làm bộ như mình không làm gì, lên tiếng giải thích,
“Đâu có, ta chỉ nói với Lưu lão phu nhân rằng Lưu Mậu đại nạn không chết tất có phúc, hắn lại có tài văn chương, không bằng khuyên hắn vào kinh
đi thi thử xem, nha môn sẽ cấp bạc cho hắn. Nếu còn lo lắng có thể để
Lưu mụ mụ đến ở tạm trong nha môn, làm bạn với mẫu thân, nàng không thấy Lưu mụ mụ thêu rất đẹp sao, để cho bà dạy cho mẫu thân, mẫu thân thêu
rất xấu.”
“Hắt xì…”
Trong Thẩm phủ, Thẩm phu nhân đang ở trong thư phòng của Thẩm Nhất Bác, bóp vai cho hắn.
Mấy ngày nay Thẩm Nhất Bác đều ở trong thư phòng xem hồ sơ, cũng không biết đang tìm cái gì, Thẩm phu nhân nhìn mà thương, nên hầm canh gà nhân sâm đưa đến, rảnh rỗi còn tới xoa bóp đấm lưng cho hắn.
Thấy phu nhân hắt hơi lớn, Thẩm Nhất Bác vội vàng nói, “Sống lâu trăm tuổi, sinh nhiều quý tử.”
“Hừ.” Thẩm phu nhân đánh vào lưng hắn một cái, mắng nhẹ: “Già rồi còn không đứng đắn.”
“Không già.” Thẩm Nhất Bác vội nói, “Bây giờ mới lớn.”
“Nhìn sách đi, nói mà không sợ người khác nghe thấy chê cười.” Thẩm phu nhân
lắc đầu vừa tiếp tục bóp vai cho lão gia nhà mình, vừa hỏi, “Mấy ngày
nay ông bận rộn tìm cái gì thế?”
“À.” Thẩm Nhất Bác suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, hơn ba mươi năm trước cũng từng có một lần cháy lớn.”
“Có chuyện này sao?” Thẩm phu nhân giật mình, “Chưa từng nghe nói qua.”
“Hơn ba mươi năm trước mà, khi đó chúng ta vẫn đang ở kinh thành, đến nơi
này mới được khoảng gần hai mươi năm thôi, có điều ta chắc chắn đã nghe
nói qua.” Thẩm Nhất Bác khe khẽ thở dài, tiếp tục lật xem hồ sơ, “Hẳn là có ghi chép lại.”
…
Phương Nhất Chước tự nói, Thẩm Dũng không muốn sống nữa sao, nếu lời này bị mẫu thân nghe thấy, không tìm
gậy đánh hắn mới lạ, có điều nàng vẫn hơi hoài nghi, Thẩm Dũng thuận
miệng nói, Lưu mụ mụ đã có thể khuyên được Lưu Mậu sao? Không phải trước kia mọi người đều khuyên bảo hắn mà không có kết quả sao?
“Nếu
không phải Thẩm Thiếu gia thuận miệng nói, mẫu thân ta sao có thể lăn
lộn trên mặt đất như thế?” Lưu Mậu có chút bất đắc dĩ nói, “Còn khóc lóc đòi tìm cái chết, mẫu thân từ trước đến nay luôn có tri thức hiểu lễ
nghĩa, bình thường nói đều nhẹ giọng khuyên bảo, hành xử như tối hôm
qua, là lần đầu tiên ta nhìn thấy.”
“Khụ khụ.” Thẩm Dũng sờ sờ
mũi, giật mình hỏi, “Thật không?” Phương Nhất Chước và Tiểu Kết Ba đều
xoay mặt nhìn hắn —— thật giỏi? Dạy mẫu thân người ta khóc lóc om sòm
còn lăn lộn trên mặt đất?!
Thẩm Dũng nháy mắt mấy cái với hai
người, Lưu Mậu là một con mọt sách, không đánh vào huyệt chết của hắn
thì không được, đối phó với mọt sách, phải chơi xấu!
Phương Nhất Chước cảm thấy biện pháp này mặc dù không được đàng hoàng lắm, thế
nhưng đúng là hữu dụng, liền quay sang nói với Lưu Mậu, “Lưu công tử,
ngươi yên tâm đi thi đi, chúng ta nhất định sẽ chiếu cố mẫu thân ngươi
thật tốt.”
Lưu Mậu nhìn hai người, chắp tay thi lễ, chăm chú nói: “Đa tạ.”
“Lúc nào công tử lên đường?” Tiểu Kết Ba hỏi.
Thẩm Dũng cười hỏi, “Để làm gì? Muốn đi theo sao?”
“Ai, Thiếu gia, ta đã nói đi theo ngài thì sẽ không theo người khác, nhưng
có thể để cho Đông Đông đi theo Lưu công tử.” Tiểu Kết Ba nói, “Đông
Đông có võ công cũng thông minh, hai người cùng đi không phải có thể
chiếu cố lẫn nhau sao?”
“Đông Đông nhỏ như vậy, không biết là ai chiếu cố ai.” Thẩm Dũng vội vàng xua tay, “Chọn một nha dịch có khả
năng đi theo, mới là tốt nhất.”
“Đông Đông?” Lưu Mậu lại hơi có hứng thú, hỏi: “Đông Đông nào?”
“Mạc Đông Đông.” Tiểu Kết Ba trả lời, “Khá là thông minh, là con nuôi của Mạc Phàm Đường.”
“Ừ.” Lưu Mậu gật đầu, có điều nhìn thần sắc của hắn, dường như không biết Mạc Phàm Đường là ai.
“Thiếu gia.” Tiểu Kết Ba quay lại nói với Thẩm Dũng, “Lần này nếu ngài không cho Đông Đông đi, đoán chừng hắn cũng sẽ đi theo.”
“Vì sao?” Thẩm Dũng tự nghĩ: Lưu Mậu này cho các ngươi cái gì tốt mà ai cũng hướng về hắn như vậy?
“Sáng nay Đông Đông nhận được một phong thư, từ kinh thành tới, là của cha
nuôi hắn, bảo hắn đi đến kinh thành.” Tiểu Kết Ba trả lời.
“Cái gì?” Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đều sửng sốt, “Mạc sư phụ gửi thư sao?”
“Ai nha.” Thẩm Dũng vỗ hắn một cái, “Sao ngươi không nói sớm? Trong thư nói cái gì? Sư phụ lúc nào trở về?”
“Then chốt chỉ có một câu nói đó, những chuyện còn lại không thấy nhắc đến.”
Tiểu Kết Ba nói, “Đông Đông nói vài ngày nữa sẽ lên đường, ta đoán cùng
với ngày Lưu công tử lên kinh cũng không chênh lệch lắm.”
Thẩm
Dũng và Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc,
trong hồ lô của Mạc Phàm Đường rốt cuộc bán thuốc gì? Cũng không biết có chuyện gì không.
“Có người cùng đi như thế tất nhiên là tốt.”
Lưu Mậu gật đầu, “Đến lúc đó để hắn đi cùng với ta, có điều… tạm thời ta vẫn chưa thể đi.”
“Vì sao?” Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều nhìn hắn.
“Hôm qua xảy ra cháy lớn, trong số người bị chết cháy, bị bỏng, đều có bằng
hữu của ta, mọi người đều nói là do thiên tai, nhưng nếu là do con người gây nên thì ta nhất định phải nhìn thấy hung thủ chịu tử hình mới có
thể an tâm lên kinh dự thi.”
“Được rồi.” Thẩm Dũng đột nhiên nghĩ đến, hỏi: “À, ngươi tại sao biết được tên gọi của Hoạt Phần thôn?”
“Ta nghe mẫu thân kể qua.” Lưu Mậu nói, “Mẫu thân ta trước đây từng sống
trong Loan thôn, về nguồn gốc của Loan thôn, đều là nghe ông ngoại của
người kể lại, đã là chuyện rất lâu rồi.”
“Ừ…” Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều gật đầu.
“Không bằng… chúng ta đi hỏi hỏi Lưu mụ mụ một chút?” Phương Nhất Chước nói, “Biết đâu lại có đầu mối.”
Thẩm Dũng gật đầu.
Lưu Mậu lập tức dẫn đường, mọi người cùng đi đến Lưu gia.
“Đúng rồi, nhà ngươi hình như rất gần Hoạt Phần thôn?” Thẩm Dũng hỏi.
“Ừ, nhiều người ở chỗ ta, đều từng là người tại Hoạt Phần thôn, sau đó phải chuyển đi nhưng bởi vì đối với thôn cũ vẫn có cảm tình, cho nên cũng
không đi quá xa.”
“À.” Thẩm Dũng lại hỏi, “Đúng rồi, ngươi vừa
nói, người xem phong thủy kia nói Loan thôn kỵ “thủy”, nhưng ta thấy
hình như kỵ “hỏa” mới đúng.”
“Là sợ mất nước.” Lưu Mậu có chút
bất đắc dĩ nói, “Lúc đầu tất cả mọi người không rõ ý tứ trong đó, sau
mới rõ ràng, kỵ “thủy”, cũng không phải là sợ nước, mà là sợ không có
nước.”
Mọi người đi đến Lưu gia, vừa lúc Lưu mụ mụ đang chuẩn bị cơm tối, Phương Nhất Chước để Lưu mụ mụ nói chuyện cùng với đám người
Thẩm Dũng, chính mình thì chạy đến phòng bếp làm cơm.
“Nghe nói
tay nghề của Thiếu phu nhân rất tuyệt, hôm nay rốt cuộc cũng có lộc ăn.” Lưu mụ mụ cười bưng trà đến cho Thẩm Dũng, sau đó cũng ngồi xuống.
“Mẫu thân, Thẩm Thiếu gia muốn hỏi một số chuyện về Hoạt Phần thôn.” Lưu Mậu dìu mẫu thân hắn ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh.
Thẩm Dũng nói với hắn, “Gọi Thẩm Dũng là được rồi, cái gì mà thiếu gia với chả ít gia.”
Lưu Mậu cười gọi hắn một câu Thẩm huynh, tính tình của hai người hình như rất hợp nhau.
Lưu mụ mụ có chút khó hiểu, hỏi: “Hoạt Phần thôn làm sao vậy?”
“Là về chuyện cháy ở chợ lần này.” Thẩm Dũng nói, “Ta nghe nói, ba mươi năm trước, Hoạt Phần thôn hay chính là Loan thôn, cũng xảy ra chuyện cầu
lửa từ trên trời giáng xuống, thiêu hủy cả một thôn trang, có đúng hay
không?”
“Ừ.” Thẩm phu nhân nhẹ nhàng thở dài, nói: “Đúng vậy, chuyện này cứ ba mươi năm xảy ra một lần.”
“Ba mươi năm xảy ra một lần?” Thẩm Dũng kinh ngạc: “Cứ ba mươi năm sẽ phát sinh một lần hoả hoạn sao?”
“Đúng, việc này ta cũng là nghe trưởng bối nói, tính toán ngày, cũng vừa đúng ba mươi năm rồi.”
Sau đó, Lưu mụ mụ bắt đầu giảng giải cho đám người Thẩm Dũng, đúng là không thể tưởng tượng nổi, ba mươi năm sẽ xảy ra kiếp nạn thiên hỏa một lần.
Nghe xong tự thuật thật dài, Thẩm Dũng sững sờ nhìn Lưu mụ mụ, không chỉ có
hắn, ngay cả Tiểu Kết Ba và Lưu Mậu cũng đều cảm thấy khó tin.
Lúc này, Phương Nhất Chước dọn cơm đi ra, nàng thấy có sẵn mỳ sợi trong phòng bếp nên quyết định nấu một nồi mỳ lớn.
Trong phòng bếp vừa lúc có ít thịt, còn có đậu khô và rau xanh, trước tiên
Nhất Chước đem thịt băm nhỏ, xay đậu khô nát và cắt nhỏ rau xanh xào
chín, sau đó đem đậu và thịt cho thêm gia vị bỏ vào trong nồi đun nhỏ
lửa, làm nước tương. Tiếp theo nấu mì lên, rồi đổ nước tương và cho rau
vào, rắc thêm đậu phộng và hành thái lên trên, cuối cùng bưng ra bàn ăn.
Mọi người thấy thức ăn được bưng lên đều thu lại tâm tình, tập trung ăn mì, vừa ăn một miếng vào miệng đã bị mỹ thực khơi dậy hứng thú.
“Ai u!” Lưu mụ mụ tán thưởng liên tục, “Tay nghề của thiếu phu nhân thực sự là vô cùng tốt.” Vừa nói, vừa vỗ vỗ vai Lưu Mậu, cười nói: “Thấy chưa?
Mau tìm cho mẫu thân một người con dâu tốt, như thế mẫu thân mới an
tâm.”
Phương Nhất Chước ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dũng nghe Lưu
mụ mụ khích lệ như thế, hơi ngượng ngùng cười cười, đảo mắt sang bên
cạnh thấy ngoài miệng Thẩm Dũng cũng ăn liên tục nhưng nhãn thần lại ngơ ngác, dường như đang có tâm sự gì đó.
“Tướng công, làm sao vậy?” Phương Nhất Chước hỏi hắn.
“À…” Thẩm Dũng nhìn nàng một chút, than nhẹ, “Chỉ là đang nghĩ, lửa trời này, thực sự khó hiểu.”