Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước đi tìm Trương Văn Hải, sau đó mang hắn đến đại lao.
Bọn nha dịch gác đại lao thấy Thẩm Dũng thì có chút nghi hoặc, lại quay
sang nhìn Phương Nhất Chước ở bên cạnh, hỏi: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân
cũng đi vào sao? Bên trong rất bẩn a.”
Thẩm Dũng trước đây từng
theo Thẩm Kiệt vào đại lao xem qua, tất nhiên biết bên trong thế nào,
quay đầu nhìn Phương Nhất Chước, lại thấy nàng bước gần đến bên người
mình, ý tứ chính là —— nàng cũng muốn đi vào.
Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, rồi quay sang thương lượng với bọn nha dịch: “Chi bằng các
ngươi đem thư sinh kia ra bên ngoài này, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
“Đến phòng trực hỏi đi.” Nha dịch chỉ chỉ một phòng nhỏ ở ngay cửa đại lao, đó là nơi để bọn nha dịch trực ban nghỉ ngơi.
“Được.” Thẩm Dũng gật đầu, cùng Phương Nhất Chước và Trương tú tài đi vào bên trong ngồi xuống.
Không lâu sau, bọn nha dịch dẫn thư sinh kia đi ra.
Thẩm Dũng thấy khuôn mặt thư sinh tiều tụy, liền hỏi: “Ngươi biết chuyện mẹ ngươi bị người ta dùng độc hại chết rồi chứ?”
Thư sinh gật đầu.
“Những chuyện khác trước ta không nói, ta đến là muốn hỏi các ngươi chuyện
này.” Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước ngồi đối diện hai người, hỏi: “Hai
ngươi không phải đều là kẻ đọc sách sao? Vì sao đang êm đẹp lại chạy đến Yến Thúy lâu?”
Hai người hơi do dự một chút, thư sinh nói
trước: “Bởi vì… thê tử trong nhà ta thực sự rất hung hãn, nghe người ta
nói các cô nương bên trong Yến Thúy lâu vô cùng dịu dàng, cho nên ta mới đi xem một chút.”
“Ta là bởi vì một lần đi chơi thuyền hoa,
nghe được tiếng đàn động lòng người, hỏi là ai gảy… Có người nói, đó là
Loan Nhi ở Yến Thúy lâu.” Trương tú tài nói, “Cho nên mỗi khi ta phiền
muộn, liền đến Yến Thúy lâu nghe Loan Nhi xướng khúc, thường xuyên qua
lại, trở nên yêu mến nhau.”
“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, lại hỏi: “Vì sao đều đi Yến Thúy lâu, mà không đi Phiêu Hương viện, đó cũng là một kỹ viện nổi tiếng a?”
“Bởi vì Loan Nhi ở trong Yến Thúy lâu.” Tú tài trả lời.
“Ta là bởi vì nghe người ta nói, các cô nương ở Yến Thúy lâu là ôn nhu nhất.” Thư sinh nói.
“Ha…” Thẩm Dũng bật cười, hỏi: “Ai nói cho các ngươi?” Ngoài miệng nói, trong lòng lại nghĩ rõ ràng là các cô nương ở Phiêu Hương viện dịu dàng hơn
một chút. Đang nghĩ lại thấy Phương Nhất Chước trừng mắt nhìn hắn một
cái, Thẩm Dũng vội vàng thu lại tâm trạng, nghiêm túc nghe trả lời.
“Một người bằng hữu hay cùng ta đi uống rượu.” Thư sinh nói, “Họ Đổng.”
“Đổng Mộ sao?” Trương tú tài ở một bên đột nhiên hỏi.
“Ách, đúng vậy.” Thư sinh gật đầu, “Là hắn… Ngày đó một đám người uống rượu
mà quen nhau, rất nhiều người chúng ta cùng chung một chỗ uống rượu tâm
sự, ta bởi vì chuyện thê tử mà tâm tình không tốt, sau đó hắn đến an ủi
ta, hai người chúng ta liền bắt đầu trò chuyện…”
Trương tú tài nhíu mi, cúi đầu dường như đang tự hỏi cái gì đó.
Thẩm Dũng vừa nghe thấy hai thư sinh này cùng biết một người, tinh thần lập tức phấn chấn lên, hỏi: “Đổng Mộ là ai?”
Trương tú tài nhìn Thẩm Dũng một chút, lắc đầu, nói: “Chỉ là gặp mặt một lần
mà thôi, ở Đông Hạng phủ này hắn dường như quen biết rất rộng, bình
thường khi đám thư sinh tụ hội kết bạn, kể cả họp đồng hương hay tụ tập
uống rượu, vân vân, thường xuyên có thể thấy hắn.”
“Ồ?” Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, “Hắn có thân phận gì?”
“Chỉ là phu tử ở thư viện.” Trương tú tài nói, “Có điều đối với người khác tốt, cũng rất thân thiện.”
“Hắn chỉ cho các ngươi đến Yến Thúy lâu?” Phương Nhất Chước hỏi: “Một phu
tử, gợi ý các ngươi đến kỹ viện, không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
“Cũng không hẳn là như thế.” Thư sinh lắc đầu, nói: “Thực ra người đọc sách
không phải lúc nào cũng tốt, có một số việc không thể nói với người
khác, chỉ có thể ở những nơi như thế mới có thể bày tỏ. Cũng bởi vì thái độ làm người của Đổng Mộ thân mật, cho nên rất nhiều người chọn hắn để
tâm sự.”
Sau đó, Thẩm Dũng lại hỏi một số tình tiết khác, cơ bản hai người đều khác nhau, điểm giống nhau duy nhất, chính là đều biết
Đổng Mộ.
Hỏi xong chuyện cũng đã là đêm khuya, Phương Nhất Chước theo Thẩm Dũng trở về phòng, hai người ở trong phòng, mặt đối mặt ngồi
trên ghế, bưng một chậu nước nhỏ để ngâm chân.
Phương Nhất Chước hỏi: “Tướng công, phu tử kia thật sự là người tốt sao? Xúi giục người
đã có vợ đi đến kỹ viện tìm hoa, rất không có đạo đức đi?”
Thẩm Dũng khẽ cười, “Nương tử, ngươi có biết có một loại người gọi là ‘dụ khách’ hay không?”
Phương Nhất Chước sửng sốt, “Ta đã từng nghe người khác nói qua.”
Thẩm Dũng cười cười, nói: “Kỹ viện quán hoa mở cửa đã là một điều thị phi,
lại không thể khua chiêng gõ trống ở đường cái gọi khách đến mua vui,
bởi vậy mới cần người dụ khách đến, những ‘dụ khách’ này đi tìm kiếm,
lôi kéo những người mới giới thiệu đến kỹ viện. Mỗi một kỹ viện, ít nhất cũng nuôi từ mười đến hai mươi người như vậy. Thường ngày bọn họ không
có việc làm chỉ chờ cơ hội mới đi kéo khách, mỗi tháng dựa theo số người dụ được mà lĩnh bạc, dụ được càng nhiều thì bạc càng nhiều.”
“Còn có kiểu mua bán thiếu đạo đức như vậy sao?” Phương Nhất Chước lắc đầu,
hỏi: “Vậy tướng công, ngươi nghĩ Đổng Mộ kia cùng án lần này có quan hệ
không?”
Thẩm Dũng nhấc hai chân từ trong nước ra, dẫm chân lên
trên thành chậu gỗ nói: “Ừ… Nói chung đây là điểm giống nhau duy nhất
của bọn hắn. Ngày mai, chúng ta đem đầu mối này nói cho đám người Thẩm
Kiệt, để cho bọn họ đi tra xét một chút, biết đâu tất cả những thư sinh
kia đều do một người lôi kéo đi, như vậy rất đáng nghi.”
“Ừ.”
Phương Nhất Chước gật đầu, dùng khăn lau khô chân, rồi đứng lên bưng
nước đi đổ, nói: “Tướng công, tra án thật ra cũng rất thú vị, từng bước
từng bước tìm ra đầu mối, đợi khi mọi đường đều thông tỏ, cũng là lúc
phá được án.
“Ừ, chính là như vậy.” Thẩm Dũng gật đầu cười, cùng Phương Nhất Chước đi đổ nước.
…
Sau khi hai người tiến vào trong chăn, mặt đối mặt nằm, Phương Nhất Chước
thấy Thẩm Dũng ghé vào gối, nhìn chằm chằm ván giường khắc hoa đến đờ
ra, liền hỏi: “Tướng công, đang nghĩ cái gì đó?”
Thẩm Dũng tát vào mồm, nói: “Nghĩ làm chuyện xấu.”
“A?” Phương Nhất Chước khó hiểu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi muốn làm chuyện xấu gì?”
Thẩm Dũng cân nhắc một chút, ghé sát bên tai Phương Nhất Chước thấp giọng nói vài câu.
Phương Nhất Chước nhíu mi, hỏi: “Như vậy được không? Nhỡ đâu việc này không
quan hệ với Đổng Mộ thì sao? Vậy thì sẽ làm kinh sợ đến người tốt a.”
“Cũng phải.” Thẩm Dũng gật đầu, “Không thể làm gì khác hơn là chờ đến ngày mai.”
Nói xong, cả hai nhắm mắt, chuẩn bị ngủ, chỉ là…
Hai người thay phiên nhau xoay qua xoay lại ở trên giường, một chút buồn
ngủ cũng không có, cuối cùng, Phương Nhất Chước ngồi bật dậy.
Thẩm Dũng trợn mắt nhìn nàng, “Nương tử, không ngủ sao?”
“Không ngủ được.” Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Bằng không bây
giờ chúng ta đi làm đi? Nếu không trong lòng ta không yên.”
Thẩm Dũng nhìn chằm chằm nàng một hồi, rồi hạ quyết tâm: “Được!”
“Ta giả trang Diên Nhi nhé?” Phương Nhất Chước tìm một bộ quần áo màu trắng mặc vào, sau đó thoa một ít phấn lên mặt, lại quay ra hỏi Thẩm Dũng:
“Không giống, làm sao bây giờ?”
“Thả tóc ra, che lấp mặt đi.” Thẩm Dũng nói, rồi cầm hộp phấn màu trắng, thoa lên mặt để thay đổi sắc mặt cho nàng.
“Á…” Thẩm Dũng thoa phấn xong, cũng giật mình lui về phía sau vài bước, nhíu mày nói: “Đúng thật là dọa người.”
Phương Nhất Chước quay cái gương soi một chút, cũng vội vàng cất đi, nhìn Thẩm Dũng, “Tiếp theo làm sao bây giờ?”
“Ừ… Chúng ta đi gọi Thẩm Kiệt đến, cùng nhau thực hiện!” Thẩm Dũng cười xấu xa, nói: “Hơn nữa có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Phương Nhất Chước cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu, “Được!”
Nói xong, Thẩm Dũng phủ thêm một cái áo choàng ấm áp lên người Phương Nhất
Chước, hai người lặng lẽ ra khỏi phòng, đi tìm Thẩm Kiệt.
Thẩm
Kiệt mấy ngày nay bị vụ án làm cho đau đầu không thôi, người thẩm tra
đều là thư sinh, đám người nhà thư sinh vừa khóc vừa nháo rất nhức đầu,
hơn nữa hắn đến mỗi nhà đều có một đầu mối. Có điều cũng rất kỳ quái,
những thư sinh kia bình thường đều là người đứng đắn, rất ít gây ra
chuyện tình thị phi, nhưng lại hết lần này tới lần khác đi đến Yến Thúy
lâu, đã vào là không dứt ra được, cuối cùng hao tiền tốn của không nói,
còn khiến cho thân bại danh liệt.
Tuy rằng cảm thấy kỳ quái,
nhưng chung quy Thẩm Kiệt vẫn không biết nên xuống tay từ đâu, mệt mỏi
một ngày đêm, chuẩn bị ngủ một giấc thật tốt, ngày mai lại đi tra xét.
Đang trong lúc mơ màng, Thẩm Kiệt chợt nghe thấy cửa phát ra tiếng “kẽo kẹt”.
Hắn bật người tỉnh lại, từ trong chăn chui ra, trốn về phía sau gường… Quả nhiên, có người đi vào … hơn nữa còn là hai người.
Thẩm Kiệt nheo lại con mắt, trong lòng buồn bực, người nào to gan như vậy, dám tự tiện xông vào phòng của nha môn bộ khoái?
Vừa nghĩ vừa duỗi tay cầm lấy đại đao ở bên gối.
Cùng lúc nghe thấy hai kẻ kia chạy tới bên giường, không đợi người vén màn
lên, Thẩm Kiệt thoáng cái đã vọt ra, hô to một tiếng: “Kẻ nào?”
Hô xong Thẩm Kiệt liền chăm chú quan sát, nương theo ánh trăng từ cửa
chiếu vào mà nhìn tướng mạo người trước mặt, ba hồn bảy vía của Thẩm
Kiệt thiếu chút nữa bị dọa rớt ra, thất thanh “má ơi” một tiếng rồi lui
về phía sau, mở to hai mắt nhìn người trước mắt.
Một nữ tử toàn thân trắng toát hé ra khuôn mặt trắng hơn sáp, tóc tai bù xù, đây chính là âm hồn nữ quỷ trong truyền thuyết sao?
Nữ quỷ kia tất nhiên là Phương Nhất Chước, nàng thấy Thẩm Kiệt bị dọa hoảng sợ, vội vàng bám vào Thẩm Dũng.
Sau khi kinh sợ qua đi, Thẩm Kiệt rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, thấy
Thẩm Dũng đứng ở bên người nữ quỷ. Mở to hai mắt quan sát nửa ngày, cuối cùng cũng nhận ra là Phương Nhất Chước, thở phào một cái ngồi xuống
giường, “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai ngươi thiếu chút nữa hù chết
ta.”
“Thực sự giống quỷ sao?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Đúng thế. Nửa đêm giả dạng như vậy làm cái gì a?” Thẩm Kiệt khó hiểu nhìn
hai người, nói: “Thiếu gia, may mà người ngài dọa là ta, nếu là người
khác không chừng đã sớm bị hù chết rồi.”
“Sợ đến thế sao?” Thẩm
Dũng đùa giỡn Thẩm Kiệt, “Người ta nói không làm chuyện xấu không sợ quỷ gọi cửa, tiểu tử ngươi có phải đã làm chuyện xấu gì hay không?”
Thẩm Kiệt suy nghĩ một chút, mỉm cười, nói: “Thật đúng là không gạt ngươi,
ta làm bộ khoái nhiều năm như vậy, người chết ở dưới tay ta kỳ thực
không ít. Thử nói nếu ta giết bọn cường đạo thổ phỉ, bọn chúng là đáng
chết, nhưng trong trong nhà hắn còn có lão bà, hài tử, không có hắn kiếm tiền về nhà, không chừng ngày nào đó bọn họ cũng chết… Đến lúc đó không phải sẽ hóa thành quỷ tới tìm ta sao?”
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ tới làm chuyện tốt giết kẻ ác, lại cũng băn khoăn lo lắng như vậy, quả thực hảo hán không phải dễ làm.
“Lại nói.” Thẩm Kiệt suy nghĩ một chút, “Nếu như ta không có giết người,
đoán chừng sẽ không bị hù dọa thành bộ dạng này… Được rồi, hai ngươi đến tột cùng muốn làm gì?”
Thẩm Dũng đem chuyện đến Yến Thúy lâu,
rồi đi tìm Trương tú tài và thư sinh cuối cùng hỏi ra Đổng Mộ, tất cả
đều nói ra một lần, sau cùng nói cho Thẩm Kiệt, bọn họ muốn giả quỷ đến
hù dọa Đổng Mộ, nhìn xem hắn có đúng là biết cái gì hay không.
Thẩm Kiệt nghe xong cũng nhíu mày, “Đúng là khả nghi a… Ta hỏi mấy thư sinh
kia, hình như cũng có một người nhắc tới Đổng Mộ, có điều hắn nói có rất nhiều người lúc đó cùng hắn đi xem kịch, nên ta cũng không chú ý.”
“Xem kịch ư?” Thẩm Dũng hiếu kỳ, hỏi: “Xem kịch và chuyện thư sinh đi đến Yến Thúy lâu có quan hệ gì?”
“À, thư sinh kia nói hắn vốn chỉ đi nghe kịch, sau đó có người nói cho hắn, trong Yến Thúy lâu có một kỹ nữ hát hí kịch so với ngoài đoàn tạp kỹ
còn hay hơn, cho nên thư sinh kia liền ngây ngô đi nghe, sau đó bị một
kỹ nữ mê hoặc.”
“Là Đổng Mộ nói sao?” Thẩm Dũng hỏi.
“Hình như thế.” Thẩm Kiệt phủ thêm áo khoác lên người, nói: “Kẻ này đúng là
rất cổ quái, không có khả năng ba người chỉ là vô tình dính dáng đến
hắn, nếu hắn không phải kẻ chủ mưu thì cũng là người biết chuyện, dù thế nào cũng chạy không được!”
“Cho nên chúng ta mới muốn đi thử hắn!” Thẩm Dũng gật đầu.
Thẩm Kiệt vừa định đi ra ngoài, dường như nhớ tới cái gì, hỏi Thẩm Dũng,
“Được rồi, hai ngươi đi không phải là được rồi sao, sao phải đến tìm
ta?”
Phương Nhất Chước nói, “Tướng công nói, cùng đi có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Thẩm Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, “Thiếu phu nhân, ngươi đúng là thành thật,
tướng công ngươi chính là muốn ta đi chịu tiếng xấu thay thì có.”
Phương Nhất Chước sửng sốt, quay đầu nhìn Thẩm Dũng, thấy Thẩm Dũng đang cười xấu xa.
“Chuyện này nếu các ngươi đoán trúng, làm xong chính là công lớn.” Thẩm Kiệt
thở dài, “Còn nếu xảy ra chuyện rắc rối gì, ta đây đoán chừng sẽ bị lão
gia cẩu huyết lâm đầu*!”
*Cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu
pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên
đầu, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.
Nói xong,
Thẩm Kiệt cầm đao, cùng hai người lặng lẽ ra khỏi cửa phía sau phủ nha,
đi về phía nơi ở của Đổng Mộ. Lúc trước Thẩm Dũng đã hỏi nơi ở của Đổng
Mộ từ chỗ Trương tú tài, địa điểm rất hẻo lánh. Thẩm Dũng cảm thấy rất
kỳ quái, theo lời của đám thư sinh kia thì Đổng Mộ là một người rộng rãi phóng khoáng, thế nào lại ở một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy? Giống như ở ẩn.
Ba người đi một hồi liền tới được tòa nhà của Đổng Mộ, nơi
này là một vùng ngoại thành, phía sau là rừng trúc cùng đồng ruộng, phía trước là một con sông, một tòa nhà lẻ loi trơ trọi ở đàng kia, Phương
Nhất Chước nhịn không được nhíu mày, “Tướng công, tòa nhà nhìn thế nào
cũng giống như quỷ trạch (nhà của quỷ), một mình hắn ở chỗ này không sợ
sao?”
“Xác định là nơi này?” Thẩm Kiệt hỏi.
“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, “Chắc không sai được.”
Ba người lặng lẽ đi tới bờ tường bên ngoài tòa nhà, Thẩm Kiệt thả người
nhảy lên trên bờ tường, nhìn xuống dưới quan sát một hồi, phát hiện
không có chó, trong lòng mới buông lỏng, liền ngoắc tay với Phương Nhất
Chước và Thẩm Dũng ở phía dưới.
Thẩm Dũng cũng đã học công phu,
thân thủ nhanh nhẹn, hắn và Phương Nhất Chước dễ dàng nhảy lên trên
tường, theo Thẩm Kiệt vào trong sân.
Trong sân chỉ thấy có cây
khô trơ lá, vô cùng tĩnh mịch, Phương Nhất Chước cảm thấy sau cổ ứa ra
khí lạnh, kéo Thẩm Dũng thấp giọng nói, “Tướng công, hình như ở đây
không có người.”
“Có.” Thẩm Kiệt chỉ chỉ mặt đất, “Trên mặt đất rất sạch sẽ!”
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều sáng tỏ, bởi vì có người thường xuyên quét tước.
Bên kia là một căn nhà tường trắng ngói đen, ba người đang nghĩ ngợi xem
phải làm thế nào để khiến cho phu tử kia thức dậy đồng thời hù dọa được
hắn, thì chuyện không nghĩ tới lại xảy ra.
“Cốc cốc cốc…”
Cửa lớn bên ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa vô cùng rõ ràng.
Ba người đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, bị dọa kinh ngạc đến nhảy dựng lên.
“Lúc này sao còn có người đến?” Thẩm Dũng không giải thích được, nhưng tiếng đập cửa này tuyệt đối không phải là giả.
Không bao lâu sau liền thấy đèn trong nhà được thắp lên.
“Thức dậy rồi!” Thẩm Kiệt túm lấy tay áo Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng,
kéo theo hai người chạy tới góc sân, trốn ở sau một đám gậy trúc nhỏ.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng mở ra, một nam tử mặc áo xám đi ra. Vóc người nam tử kia thấp lùn, vừa thắt lại dây lưng, vừa vội vã chạy ra cửa,
“Tới đây.”
Nghe giọng nói trầm thấp, xem ra tuổi tác không nhỏ,
Phương Nhất Chước trốn ở phía xa xa nhìn lại, chỉ thấy người nọ tầm trên dưới ba mươi tuổi, chắc là Đổng Mộ.
Cửa mở, Đổng Mộ cũng không có để người ngoài cửa tiến vào, chỉ có chút giật mình hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Làm ăn phát đạt, cho nên đến xem ngươi một chút.”
Người nói chính là một nữ nhân, hơn nữa tiếng nói cũng không mềm, giống như
phụ nhân trung niên. Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước nghe thấy giọng nói
đều hơi sửng sốt, thanh âm này rất quen tai a? Dường như đã nghe qua ở
đâu đó.
“Đến xem ta làm gì?” Đổng Mộ có vẻ không kiên nhẫn.
“Bạc tháng này ngươi còn chưa lĩnh.” Phụ nhân kia cười cười, nói: “Ngươi mời chào nhiều khách cho Yến Thúy lâu như vậy, ta cũng nên đáp tạ xứng đáng cho ngươi mới phải.”
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau —— thì ra là lão bản Mạc tỷ của Yến Thúy lâu!
Thẩm Kiệt cũng hiểu được, quay về phía hai người giơ lên ngón tay cái ——
Rình trộm đúng là được việc! Tới sớm không bằng tới đúng lúc!
Mà Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đều nhíu mi, quả nhiên Đổng Mộ là ‘dụ
khách’, còn Mạc tỷ chẳng lẽ có liên quan đến việc này sao?
“Bạc qua mấy ngày nữa tự ta đến lấy cũng được.” Đổng Mộ nói, “Tại sao đêm hôm khuya khoắt còn đưa tới?”
“Ta còn có một số việc muốn hỏi ngươi.” Mạc tỷ thản nhiên nói, “Không mời ta vào trong ngồi sao?”
Đổng Mộ do dự một chút, cuối cùng vẫn mở cửa, để Mạc tỷ tiến vào trong.
Mạc tỷ chậm rãi đi vào sân, đem một túi bạc đặt ở trên bàn, sau đó ngồi xuống trên băng ghế đá.
“Nhiều như vậy?” Đổng Mộ nhìn túi bạc có chút khó hiểu, lại nhìn Mạc tỷ.
“Đổng Mộ, ngươi và ta đã quen biết nhiều năm như vậy, Mạc tỷ ta hỏi ngươi chuyện này, ngươi phải thành thật nói cho ta biết.”
Đổng Mộ nhìn chằm chằm Mạc tỷ nhìn một hồi, ngồi xuống, hỏi: “Chuyện gì?”
“Gần đây Đông Hạng phủ xảy ra hàng loạt vụ án liên quan đến Yến Thúy lâu chúng ta, có phải do ngươi làm hay không?”
Lời vừa nói ra, đám người Thẩm Dũng đang trốn trong góc sân đều quay sang
liếc mắt nhìn nhau, giật mình không thôi, thì ra Mạc tỷ biết nội tình!
Vậy vì sao lúc trước nàng không nói?
“Mạc tỷ nói đùa.” Đổng Mộ không chút hoang mang trả lời, “Ta nào có năng lực lớn như vậy?”
Mạc tỷ nghe xong, trầm mặc một hồi, đột nhiên thở dài yếu ớt, nói: “Nói ra
cũng là tạo hóa trêu người, năm đó ngươi nhận lời làm ăn với ta, chính
vì muốn nhanh chóng có bạc để chuộc Diên Nhi ra ngoài, không nghĩ Diên
Nhi lại nhìn trúng Lưu Minh ngươi kéo tới, cuối cùng còn hại đến tính
mệnh, ta biết trong lòng ngươi không vui vẻ, thế nhưng ngươi cũng không
thể lạm sát người vô tội.”
…
Mạc tỷ nói xong, Thẩm Dũng
và Phương Nhất Chước ở góc tường còn có Thẩm Kiệt, đều cảm thấy như có
một chậu nước dội vào đầu, trong nháy mắt liền sáng tỏ thông suốt. Thì
ra là thế, nguyên nhân sự tình chính là thế này! Đổng Mộ vốn thầm mến
Diên Nhi, nhưng Diên Nhi lại bởi vì chính khách nhân hắn kéo đến Yến
Thúy lâu mà chết, tất cả đều bởi vì hắn muốn chuộc thân cho Diên Nhi,
ông trời ạ, đùa giỡn lần này thực sự là quá mức rồi. Thảo nào Đổng Mộ
căm hận đến thế, những mạng người kia chính là hắn giận chó đánh mèo. Có thể nói là đố kị, đố kị những kẻ có bạc, có thể dễ dàng chuộc kỹ nữ ra, cũng là vì những thư sinh vừa gặp đã yêu, không có tình cảm lâu dài.
“Chỗ bạc này ngươi cầm đi.” Mạc tỷ đem bạc đẩy đến trước mặt Đổng Mộ, “Hôm
nay đã có người của quan phủ đến Yến Thúy lâu tra xét, ta cũng đã nói
cho bọn họ chuyện của Diên Nhi, giấy không thể gói được lửa, ngươi mau
chạy đi.”
Đổng Mộ nhìn túi bạc trên bàn một chút, đột nhiên nở
nụ cười, chỉ là bộ dạng tươi cười của hắn, có chút âm trầm, “Tốt… bạc
thực sự là tốt. Mạc tỷ, ngươi bởi vì bạc này mới bán các cô nương đi
sao?”
Mạc tỷ hơi nhíu mày, không hé răng.
“Việc làm ăn
của Yến Thúy lâu hiện nay có phải không bằng trước đây hay không?” Đổng
Mộ hỏi: “Khách nhân hiện tại hẳn là cũng không dám đến Yến Thúy lâu nữa
đi, nói là nơi này quỷ dụ dỗ mê hoặc lòng người, có thể khiến tan cửa
nát nhà đúng không? Chờ sau khi ta chạy đi, ngươi sẽ mật báo lên quan
phủ, quan phủ tự nhiên biết ta là hung thủ… Sau đó bắt đầu tróc nã truy
bắt ta, cáo thị được dán ra, chẳng khác nào nói cho khắp thiên hạ biết,
Yến Thúy lâu không có dụ dỗ người, hơn nữa việc này nếu được làm sáng
tỏ, Yến Thúy lâu tất nhiên sẽ nổi danh, việc buôn bán ngày càng thuận
lợi có phải không? Sẽ có càng nhiều cô nương số khổ tìm đến, khách nhân
vô tình đi, những cô nương này sống hay chết, là bi thương đau khổ hay
vui vẻ sung sướng, đều không quan hệ đến ngươi, đúng không?”
Khi Đổng Mộ nói mấy câu đó vô cùng phẫn nộ, nhưng dường như rất có lý, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước nghe thế liên tục lắc đầu, thảo nào lúc trước Mạc tỷ không nói chuyện về Đổng Mộ cho bọn họ, thì ra là cất giấu tâm
tư như vậy.
Thần sắc trên mặt Mạc tỷ biến hóa, lát sau lời nói
lại trở nên độc ác, “Ngươi có tư cách nói với ta những chuyện này sao?
Ta chính là kẻ buôn da bán thịt, các cô nương đều tự tìm đến cửa, ta
buôn bán tự nhiên muốn có nhiều bạc, điều này có gì sai? Ngươi thì có
tình sao? Nếu ngươi có tình sao không nghĩ đến hạnh phúc của các nàng
đều bị ngươi hủy hoại rồi?”
“Hạnh phúc?” Đổng Mộ lắc đầu, lạnh
lùng cười rộ lên, “Mạc tỷ, ngươi đúng là trợn tròn mắt nói dối, ngươi
hỏi chính mình xem, các nàng được chuộc thân, là thoát ly khỏi biển khổ
hay chính là nhảy vào một cái hố khác sâu hơn?”
Mạc tỷ sửng sốt.
Đổng Mộ chậm rãi đứng lên, “Phú quý đối với đám thư sinh đó tới quá dễ dàng, tự nhận là con cưng của thiên tử, dùng bạc đổi lấy chân tình, lúc chuộc được người ra, đại nạn thứ nhất là tất nhiên… phụ mẫu, sư trưởng của
bọn họ chết đi, đây là lỗi của các cô nương sao? Có người nào trong bọn
họ không ngại ánh mắt của người đời, có lẽ để tự bảo vệ mình nên mới
không tìm đến với các cô nương nữa? Các cô nương được chuộc thân lại bị
vứt bỏ, so với việc ở trong kỹ viện còn đáng thương hơn nhiều! Mặt người dạ thú, tất cả đều là mặt người dạ thú.”
Thẩm Dũng nghe xong
Đổng Mộ nói, đột nhiên cảm thấy căn bản hắn không điên, mà rất thanh
tỉnh, nếu như nói đây là thử thách của hắn dành cho đám thư sinh cùng
các cô nương xem đến tột cùng là tình thâm bao nhiêu, như vậy những thư
sinh kia, không một ai đến được đích cuối cùng. Tình là thứ nhỏ bé, như
Loan Nhi nói, không thể chịu nổi một kích, con người phần lớn đều là mặt người dạ thú, đại nạn đến đều chỉ tìm cách bảo vệ mình, chuyện này cũng không trách được ai. Nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng Thẩm Dũng có
cảm giác, nếu có một ngày, đại nạn giáng xuống đầu hắn và Phương Nhất
Chước, hắn nhất định phải chịu kiên cường chịu đựng, không thể để Phương Nhất Chước giống như những kỹ nữ đáng thương kia. Vốn đã không có nơi
nương tựa, cuối cùng toàn bộ giấc mộng đẹp tan vỡ, không còn có thể yêu
thương, cũng khó trách Diên Nhi tự tử, Loan Nhi muốn xuất gia, những thư sinh này, đúng là không thể tha thứ.
“Tốt tốt.” Mạc tỷ gật đầu, nói: “Ngươi, cái này gọi là chó cắn Lã Động Tân*, không nhìn thấy lòng
tốt của người khác, ta đi là được, ngươi cứ ở đó mà chờ người của nha
môn đến bắt đi!” Nói xong, đứng lên muốn đi, lại thấy Đổng Mộ đột nhiên
xông về phía trước, ngăn cản nàng, nheo lại hai mắt có chút nguy hiểm
nhìn chằm chằm Mạc tỷ, “Còn muốn chạy sao? Ta không thể để cho ngươi
đi.”
*Chó cắn Lã Động Tân: điển tích trong Bát tiên toàn truyện, người đời sau dùng tích này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải
những chuyện không như ý muốn, làm ơn mà mắc oán.
Mạc tỷ sửng sốt, lui về phía sau một bước, hỏi: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Đổng Mộ duỗi tay vào trong ngực, lấy ra con dao găm, “Nói tới nói lui, thật ra ngươi cũng là nguyên nhân làm hại các nàng.”
“Ta…” Sắc mặt Mạc tỷ trắng bệch, nói: “Ngươi đừng làm bậy, ta cũng không hại Diên Nhi.”
“Nếu để cho ngươi quay về, chắc chắn ngươi sẽ đến nha môn tố giác ta, ta
không sợ chết, có điều trước khi chết, ta cũng nên tìm kẻ đi cùng cho
vui.”
“Ngươi, nếu như ta chết, các cô nương càng thêm không chốn nương tựa… A!” Mạc tỷ thấy Đổng Mộ cầm dao tiến tới gần nàng, vẻ mặt
hung ác độc địa thì cả kinh vội vàng hét lên.
Thẩm Kiệt vừa nhìn thấy tình huống này, liền xông ra ngoài, trước khi Đổng Mộ ra tay hành
hung với Mạc tỷ, đã chế phục được hắn dưới thân.
Phương Nhất
Chước dùng tay áo lau mặt một cái, phất phất ống tay áo dính đầy phấn
trắng, xoay mặt nhìn Thẩm Dũng, “Tướng công, vụ án có phải kết thúc rồi
hay không?”
Thẩm Dũng trầm mặc một lát, gật đầu, “Ách… Coi như là đánh bậy đánh bạ mà giải quyết được.”
“Ai nói đánh bậy đánh bạ?” Phương Nhất Chước vui vẻ ôm lấy Thẩm Dũng,
“Tướng công thật là thông minh, nếu không phải ngươi lần ra được Đổng
Mộ, đêm nay sẽ lại thêm một người, mà không đúng có thể là hai mạng
người đó!”
“Lời này có lý!” Thẩm Kiệt đem Đổng Mộ bắt đến ấn ở
trên bàn, gật đầu đồng ý với lời nói của Phương Nhất Chước, lại quay
sang nói với Mạc tỷ còn đang ngây ra như phỗng, “Mạc tỷ, làm phiền ngươi cũng theo chúng ta đến nha môn Đông Hạng phủ một chuyến.”
Mạc
tỷ lúc này mới phục hồi tinh thần, biết lần này thế nào cũng phải đối
diện với quan tòa, chỉ biết gật đầu, trong lòng buồn bực, thế nào đám
người này lại biết trước mà ở đây chờ nàng xuất hiện a?
Thẩm Kiệt kéo Đổng mộ đang bị áp chế, quay sang nói với Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng, “Đi! Chúng ta về phủ!”
Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng đuổi theo, nói: “Tướng công, lần này, khẳng định cha sẽ rất vui vẻ!”
Thẩm Dũng lại không nói chuyện, nắm tay Phương Nhất Chước chậm rãi trở về.
“Thì ra lại có chuyện như vậy.” Phương Nhất Chước có chút cảm khái nói, “Vậy Đổng Mộ là tự chui vào ngõ cụt, nhưng nói như thế nào nhỉ… Tướng công,
ngươi có cảm thấy, kỳ thực lời hắn nói cũng rất có lý. Những kỹ nữ kia
nếu trở lại với đám thư sinh, nửa năm một năm sau, chẳng ai biết trước
được có đau khổ nữa hay không. Dù sao các nàng cũng là dùng bạc mua về,
trong mắt người khác đều là thấp hèn, thư sinh nếu chán, hoặc là cản trở đến tiền đồ của bọn họ, nói không chừng sẽ lại giống như hiện tại, rời
bỏ các nàng. Còn không bằng các nàng cầm tiền tích góp, đến một xa không ai nhận được, khi đó tự lực cánh sinh, không biết chừng một ngày nào đó có duyên phận sẽ gặp được một phu quân tốt.”
“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, nhìn sang Phương Nhất Chước ở một bên đang vô cùng cao hứng, siết
chặt tay nàng, nói: “Nương tử, ta sẽ không như vậy.”
Phương Nhất Chước sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dũng.
“Ta sẽ không không giống đám thư sinh bạc tình đó, cho nên ngươi nhớ kỹ,
sau đó bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải tin ta.” Thẩm Dũng chăm chú nói.
Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng một lúc lâu, duỗi tay nắm lấy cánh tay hắn, gật đầu: “Ừ! Ta nhớ kỹ.”
…
Về tới phủ nha, Thẩm Nhất Bác cũng bị kinh động, vừa nghe thấy được mời ra thăng đường phá án, thì há hốc mồm, có điều sau đó hỏi ra, biết được
chân tướng rõ ràng. Thì ra tất cả đều là Đổng Mộ tác quái. Hắn dụ dỗ
nhóm thư sinh kia đi đến kỹ viện, đám thư sinh này phần lớn đều là tiểu
tử ngốc chưa biết đến mối tình đầu, coi những cô nương kia giống tiên nữ không nói, còn vô cùng cảm kích, đám thư sinh kia rất nhanh liền trở
nên si mê.
Mà Đổng Mộ lại ở bên cạnh giật dây, những thư sinh
này cũng không phải gia đình nghèo khó, có nhiều kẻ còn rộng rãi xa hoa, bởi vậy liền chuộc kỹ nữ ra.
Theo lý thuyết có ví dụ của Diên
Nhi, các cô nương trong kỹ viện đối với chuyện này đều rất cẩn thận,
nhưng vẫn không chịu nổi sự khuyến khích ở một bên của Mạc tỷ. Cũng khó
trách, bán cô nương đi có thể tìm người mới, mà bạc chuộc thân cho một
người có đôi khi cô nương làm cả đời cũng không đủ. Hơn nữa có thể thoát ra khỏi biển khổ, làm lại người bình thường, dù sao cũng tốt, bởi vậy
cuối cùng các cô nương đều động tâm, được chuộc thân ra.
Đương nhiên, chuyện này sẽ gây dư luận xôn xao, người nhà thư sinh phản đối.
Lúc này, Đổng Mộ lại đóng vai tri kỷ, đơn phương tìm đến người nhà của các
thư sinh mà hắn muốn hại, mời bọn họ uống trà, nói muốn giúp khuyên bảo
thư sinh. Các lão nhân tự nhiên vô cùng cảm kích hắn, lại không biết khi nói chuyện hắn đã thừa cơ hạ độc, còn giả bộ đưa người về nhà, làm
thành tình trạng tự sát, hoặc thành tình trạng chết ngoài ý muốn, hại
tính mạng người.
Hại nhiều người như vậy, tuy rằng bản thân Đổng Mộ bất hạnh, nhưng giết người phải đền mạng, bởi vậy Thẩm Nhất Bác phán hắn tội chết. Mà Mạc tỷ cũng bởi vì biết chuyện không báo lòng mang ác
ý, cũng bị phạt nặng. Mặt khác, Thẩm Nhất Bác còn nghiêm cấm các kỹ viện nuôi ‘dụ khách’, một khi phát hiện ra tất nhiên sẽ trừng phạt nghiêm
khắc.
Án phá xong, Thẩm Nhất Bác quả thực thưởng cho Thẩm Dũng,
Thẩm Kiệt cùng Phương Nhất Chước, có điều Thẩm Dũng còn bị phạt quỵ từ
đường nửa ngày.
…
Vẻ mặt Thẩm Dũng bất đắc dĩ quỳ trên
bồ đoàn trong từ đường, Tiểu Kết Ba ở một bên hỏi hắn, “Thiếu gia? Ngươi phá án lập công, tại sao đại nhân còn muốn phạt ngươi? Đại nhân có phải ngại danh tiếng bị ngươi cướp sạch hay không?”
Thẩm Dũng liếc
mắt nhìn hắn một cái, nói: “Cha phạt vì ta hành sự mà không nói cho
người một tiếng, có điều cũng đúng, lần này là chúng ta may mắn, nếu như vận khí không tốt, biết đâu chúng ta đã rút dây động rừng, khiến cho
phạm nhân chạy mất rồi.”
“Ồ… Thật có ý tứ.” Tiểu Kết Ba nói thầm một câu.
“Tháng này tiền tiêu vặt của ngươi đã lĩnh chưa?” Thẩm Dũng hỏi Tiểu Kết Ba.
“Hắc hắc, đã lĩnh!” Tiểu Kết Ba cười ha ha gật đầu.
“Cho ngươi thêm hai lượng nữa.” Thẩm Dũng ném cho Tiểu Kết Ba hai lượng bạc, “Tích góp lại, chờ lớn lên mà cưới vợ.”
Tiểu Kết Ba vui vẻ cảm tạ Thẩm Dũng, đem bạc thu lại, cảm thấy hắn đi theo Thẩm Dũng thực sự tốt.
“Được rồi, nương tử ta đâu?” Thẩm Dũng hỏi.
“À… Vừa rồi Loan Nhi cô nương tới, đang nói chuyện với Thiếu phu nhân ở
cửa.” Tiểu Kết Ba nói, “Còn có vài một cô nương nữa, các nàng đều cầm
bọc quần áo nói là muốn đi xa, đến nói lời cảm tạ và từ biệt Thiếu phu
nhân và ngài.”
“Ồ?” Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, “Những thư sinh kia không cưới các nàng sao?”
“Ta nghe nói, đám thư sinh đều rất áy náy, muốn cưới, thế nhưng những kỹ nữ kia dường như không muốn gả, cho nên cũng không tiện mặt dày giữ người
lại bên mình, vì vậy đều xé khế ước bán mình của các nàng, thả người đi, vừa rồi ta còn thấy Trương tú tài khóc đó.” Tiểu Kết Ba nói, “Có điều
muốn trách cũng phải trách bản thân mình trước, nghe nói, có cô nương
còn nhảy sông tự vận, may là được người cứu kịp thời nên không chết,
nhưng hài nhi trong bụng đã không có.”
Thẩm Dũng thở dài, “Có
hài nhi rồi còn không giữ ở bên người sao? Hôm nay có hối hận cũng không kịp rồi.” Nói rồi lại nhìn Tiểu Kết Ba, “Cho nên ngươi phải nhớ kỹ,
lòng người rất lạnh, sau này khi ngươi trưởng thành gặp được nha đầu
mình thích, không được cô phụ người ta, nếu ngươi hủy đi duyên phận của
chính mình, thì sau này sẽ không tìm lại được nữa, cái này gọi là báo
ứng.”
“Ha ha, Thiếu gia, vừa rồi lão gia cũng nói như vậy.” Tiểu Kết Ba cười nói.
Thẩm Dũng đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, xong rồi xong rồi, hắn cư nhiên lại nói ra những lời giống phụ thân hắn!
Qùy đến trưa, Thẩm Dũng liền thấy mặt trời thẳng trên đỉnh đầu, liền bật
người đứng lên đi đến phòng bếp, đói chết! Còn có, lần này phụ thân hắn
phạt hắn quỳ, không cho Phương Nhất Chước đến gần, Thẩm Dũng cũng cấp
bách, tận trưa rồi vẫn không thấy nàng.
Chạy tới phòng bếp, Thẩm Dũng vừa ngửi thấy hương thức ăn, liền thấy trong bụng kêu loạn lên, thật thơm a!
“Nương tử!” Thẩm Dũng chạy vội đi vào, đã thấy hạ nhân trong viện đang ăn rồi, Phương Nhất Chước bưng một hộp thức ăn, đi về phía hắn, vừa thấy hắn
liền cười: “Tướng công, chúng ta vào trong đình viện ăn đi, hôm nay trời thật đẹp.”
“Được, hôm nay ăn cái gì thế?” Thẩm Dũng nhịn không được, mở hộp thức ăn ra nhìn.
“Đùi gà hun trà thơm.” Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Loan Nhi vừa tặng
ta một ít trà vô cùng tốt, ta liền lấy ra để hun đùi gà.”
“Trà
cũng có thể hun đùi gà sao?” Thẩm Dũng duỗi tay cầm lấy một cái đùi gà,
đưa đến trước miệng cắn một miếng, liền cảm thấy hương trà xông vào mũi, thịt gà đặc biệt mềm, béo gầy đều rất hợp rất vị, vội vàng gặm tiếp
miếng nữa, miệng vẫn không quên khen, “Thật ngon!”
“Trước tiên
dùng gừng thái lát và rượu để ướp đùi gà, sau đó mới thoa muối, hành lá
và tiêu lên, rồi đổ tương vào, lá trà cũng nhét vào trong, cuối cùng
dùng lá sen bao lại, dùng rơm quấn xung quanh, gác ở trên lửa để hun.”
Phương Nhất Chước vừa nói vừa đưa tay lau một bên miệng còn dính nước
tương cho Thẩm Dũng, “Cái này gọi là trà hun đùi gà, hun thịt gà mềm, ta vốn chuẩn bị nấu cháo gà, nhưng sẵn có lá trà ngon, nên chuyển sang làm trà hun đùi gà.”
“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, giơ ngón cái lên, “Nương tử anh minh.”