Phương Đại Trù

Chương 30: Chương 30: Trứng gà cuốn cùng khí tử bệnh*




*Tử khí bệnh có nghĩa là tức chết, do edit ra không hay nên mình để nguyên vậy.

Thông thường mà nói, tâm tình tốt, ốm đau cũng ít, trong lòng nhiều tâm sự, thì tương đối dễ nhiễm bệnh.

Phương Nhất Chước từ sau khi mẹ mất, đã thật lâu không có người chiếu cố nàng chu đáo như vậy, tự nhiên mỗi ngày đều chìm đắm trong vui sướng, không tới ba ngày, đã có thể đi lại được.

Đúng là sinh long hoạt hổ.

Thẩm Dũng còn có chút lo lắng, muốn nàng nằm trên giường nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, có điều Phương Nhất Chước đã lâu không hoạt động, nếu tiếp tục nằm có lẽ cơ thể sẽ mốc meo.

Sáng sớm, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cùng nhau đi đến nhà Mạc Phàm Đường, thế nhưng tới nơi mới phát hiện trong nhà chỉ còn có mình Mạc Đông Đông

“Đông Đông, sư phụ đi đâu rồi?” Thẩm Dũng hỏi.

Mạc Đông Đông lấy ra một quyển quyền phổ đưa cho Thẩm Dũng, nói: “Sư phụ có chuyện gì đó phải về quê một chuyến, nửa tháng sẽ trở lại, sư phụ đưa cho ngươi quyền phổ này để luyện tập, còn có a…” Vừa nói, Mạc Đông Đông vừa chỉ chỉ vào mình, “Các ngươi phải nấu cơm cho ta!”

Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng nhận lấy quyền phổ, quyết định đưa Mạc Đông Đông về phủ nha, vừa vặn cho hắn và Tiểu Kết Ba làm bạn. Như thế cũng tốt, Mạc Đông Đông cùng Tiểu Kết Ba đều là hai đứa bé lanh lợi, thoáng cái đã trở nên thân thiết với nhau.

Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng lại đến nhà Thương Mãn Vân, trùng hợp như vậy, Thương Mãn Vân cũng không có ở nhà, chỉ để lại một chồng sách, nói Thẩm Dũng mang về học, mười ngày sau trở về, đến lúc đó sẽ kiểm tra hắn.

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước nhìn chồng sách một chút, cảm thấy buồn bực, Thương Mãn Vân bắt Thầm Dũng đọc không phải là sách trị quốc cũng không phải là cái gì mà kinh, sử, tử, tập, mà lại là sách y thuật.

“Ta không muốn làm lang trung, sao lại bắt ta học y?” Thẩm Dũng khó hiểu nói.

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, “… Dù sao biết nghề nhiều cũng không hại thân, học nhiều cũng tốt.”

Thẩm Dũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy sách, cùng Phương Nhất Chước trở về.

Trên đường phố ở Đông hạng phủ người đến kẻ đi tấp nập, Thẩm Dũng vừa đi vừa ôm chồng sách cẩn thận né tránh người đi đường.

“Tướng công, có nặng hay không?” Phương Nhất Chước đến gần hắn hỏi, “Ta cầm cho ngươi một nửa nha?”

“Không cần.” Thẩm Dũng lắc đầu, “Ta thừa sức, nương tử, ngươi muốn ăn cái gì không?”

Phương Nhất Chước nhìn trời một chút, nói: “Hôm nay trời nóng, người nóng lên sẽ không thích ăn cơm, tốt nhất là làm một ít vằn thắn.”

“Cũng đúng.” Thẩm Dũng gật đầu, lại dùng khuỷu tay chọc chọc Phương Nhất Chước, “Lấy một quyển sách, che đầu đi đi.”

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, cầm lấy một quyển sách che khuất mặt, một tay túm tay áo Thẩm Dũng, hai người bước nhanh về hướng phủ nha.

Đi qua một tửu lâu, đột nhiên từ trên lầu lao xuống một người…… vừa vặn đụng vào Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng hai tay đều ôm sách, may mắn gần đây chăm chỉ luyện công nên thân thủ có chút nhanh nhẹn, bị đụng vào, cả người liền uyển chuyển tránh né, sách vở không bị rơi xuống, chỉ có thân hình hơi lảo đảo.

Người lao tới kia… bị cắm đầu xuống đất.

Phương Nhất Chước khó hiểu nhìn người đang ngã dưới đất, chỉ thấy đây là một người trẻ không đến ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm quần áo lôi thôi, thoạt nhìn rất nghèo túng.

Người nọ ngồi ngốc dưới đất, tay cầm một bình rượu, Phương Nhất Chước lập tức hiểu rõ, một kẻ nát rượu a, chỉ là hắn tuổi còn trẻ như thế lại là một con ma men.

Thẩm Dũng nhíu nhíu mày, cảm thấy người này tửu lượng sao lại kém như vậy?

Lúc này, từ trong tửu lâu một tên tiểu nhị vội vã đuổi theo ra, đỡ hắn lên, nói: “Đừng quấy nữa, ngươi say rồi!”

“Không có say.” Người nọ từ trên mặt đất đứng lên, nghiêng ngả đi về phía trước, trong miệng lẩm bẩm: “… Say mới tốt! Sống thì có gì vui, chết có gì đáng sợ … Ha ha.”

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước nhìn nam tử kia đi xa, hơi khó hiểu.

“Ai, hảo hảo một tú tài, giờ lại biến thành như vậy, thực sự là….” Tên tiểu nhị kia có chút tiếc hận lắc đầu, xoay người đi vào trong tửu lâu.

Thẩm Dũng đột nhiên nhớ tới, thư sinh kia cùng mình hình như đã gặp nhau! Trước kia từng có một lão tiên sinh họ Lương đến dạy Thẩm Dũng đọc sách, tuy nhiên cũng chỉ được một vài ngày, bởi vì thân thể không khỏe nên không dạy nữa… thư sinh kia, hình như chính là môn sinh mà vị Lương tiên sinh kia coi trọng nhất. Thẩm Dũng nhớ kỹ trước kia đã gặp qua một lần, bởi vậy có chút ấn tượng, có điều là trước kia thần thái sảng khoái khí độ bất phàm như vậy, thế nào thoáng cái đã biến thành như vậy?

Nghĩ tới đây, Thẩm Dũng hơi nhiều chuyện hỏi tiểu nhị: “Người kia là ai?”

Tiểu nhị nhìn Thẩm Dũng, thấy hắn ôm một đống sách cũng cảm thấy có chút mới mẻ, tiểu ác bá Thẩm̀ Dũng cải tà quy chính nha, xem ra những lời đồn đại không phải là gạt người, liền cười ha hả trả lời: “Thẩm thiếu gia, ngài không nhận ra sao? Người kia chính là đại tài tử Trương Văn Hải a.”

“Trương Văn Hải?” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nhắc lại tên này. Lại hỏi: “Vậy hắn làm sao thế? Ta nhớ trước đây rất hoạt bát sôi nổi nha, hay là hắn muốn học thần thái của Bạch tiên sinh (Lý Bạch), cũng muốn làm một thi Tiên?”

“Ai, đừng nói nữa.” Tiểu nhị lắc đầu, nói: “Quỷ mê hồn người, cái này gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước nghe vậy như lọt vào trong sương mù, Thẩm Dũng hỏi: “Có phải là coi trọng cô nương nhà ai, bị người nhà cô gái kia phải đối?”

“Nếu như là cô nương nhà ai thì tốt rồi!” Tiểu nhị hạ giọng nói: “Là một kỹ nữ.”

Thẩm Dũng sửng sốt, Phương Nhất Chước cũng có chút bất ngờ, tự nói, bây giờ mấy kẻ đọc sách, yêu ai không yêu, đều đi yêu kỹ nữ sao?

“Nàng ta ở đâu?” Thẩm Dũng lại hỏi một tiếng.

“Yên Thúy lâu.” Tiểu nhị nói: “Cũng không biết kêu là Phượng nhi hay Loan nhi, nói chung là tên một loài chim. Nàng ta khiến cho Trương tú tài mê đến độ đánh mất hồn vía. Sau đó hắn cũng không cố gắng đọc sách nữa, sư phụ hắn vốn trông cậy vào hắn có thể khiến sư môn nở mày nở mặt, sau lại khiến sư phụ hắn tức đến chết.”

“A?” Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều cả kinh.

“Sư phụ hắn có phải họ Lương hay không?” Thẩm Dũng hỏi: “Một lão nhân tầm bảy tám mươi tuổi?”

“Đúng vậy.” Tiểu nhị gật đầu, nói: “Lương lão tiên sinh là người có học vấn… Ai, đáng tiếc bị đồ đệ làm cho tức chết rồi, sau đó Trương tú tài trở thành bộ dạng như ngày hôm nay, cả ngày uống rượu sống qua ngày, người không ra người quỷ không ra quỷ.”

Nói xong, tiểu nhị xoay người quay về tửu lâu tiếp tục làm việc, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cũng trở về, nhưng trong lòng đều cảm thấy có chút cổ quái.

“Nương tử, ngươi nói xem, chuyện của Trương tú tài kia cùng thư sinh ngày hôm qua tức chết mẹ hắn có giống nhau không?” Thẩm Dũng hỏi.

“Ừ.” Phương Nhất Chước vội vàng gật đầu: “Cũng không phải là giống nhau lắm, Trương tú tài kia còn chưa có nương tử.”

“Lão Lương kia cũng đã bảy tám mưới tuổi, bị tức chết cũng có khả năng.” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, hỏi: “Tại sao lúc trước không nghe thấy chuyện này?”

“Việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài.” Phương Nhất Chước nói: “Cũng không phải chuyện gì quang minh chính đại, mọi người không muốn nói ra, tú tài kia thật đáng thương.”

“Ừ.” Thẩm Dũng không nói lời nào, gật đầu, trong lòng bắt đầu cân nhắc đánh giá lại hai chuyện này.

Thời điểm trở lại phủ nha, thấy mọi người trong phủ đều bận rộn đến bù đầu.

Thẩm Dũng vội chạy đến thư phòng, buông sách trong tay xuống, lại cùng Phương Nhất Chước đi đến sân truóc, cùng Thẩm Nhất Bác nói một chút, hai vị lão sư xuất môn có việc mười ngày nửa tháng mới về, trong khoảng thời gian này, Thẩm Dũng ở nhà học bài cùng tập võ.

Gần đây, Thẩm Nhất Bác rất yên tâm với Thẩm Dũng, lại có Phương Nhất Chước ở bên cạnh, so với bất kỳ ai khác quản hắn đều tốt hơn.

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Nhất Bác khẽ cau mày dường như là có tâm sự trong lòng, liền hỏi: “Phụ thân? Người có tâm sự sao?”

Thẩm Nhất Bác nhìn hai người một chút, gật đầu, nói: “Hai ngươi biết mẹ của tú tài kia là bị độc chết hay không?”

“Đã biết.” Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều gật đầu, hỏi Thẩm Nhất Bác: “Thẩm vấn thế nào? Có người nhận tội không?”

Thẩm Nhất Bác cau mày, nói; “Không ai nhận tội, có điều lại có một tin mới mẻ.”

“Là gì?” Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều hiếu kỳ.

“Có người nói bên trong Yên Thúy lâu, có yêu tinh.” Thầm sắc trên mặt Thẩm Nhất Bác phức tạp, nói: “Trước có một vài kỹ nữ, mê hoặc thư sinh, sau đó đến nhà của những thư sinh đó thăm hỏi các trưởng bối, sau đó các trưởng bối kia đều bị chết cả, mà theo như kể lại, tất cả đều là tức mà chết.”

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước lập tức nghĩ tới Trương tú tài vừa gặp, lại cả một thấy sự tình thật là kỳ hoặc.

“Có người còn nói một vài thư sinh, đều đi đến Yên Thúy lâu, bị mấy kỹ nữ kia mê hoặc thần hồn điên đảo. Có khi là vô tâm nhớ nhung, có người còn cãi nhau ầm ĩ với người trong nhà để chuộc thân cho những kỹ nữ kia, có người thậm chí, giống như thư sinh hôm qua, thà rằng bỏ mặc thê tử kết tóc với mình nhiều năm cũng muốn lấy được kỹ nữ kia về nhà. Có điều trước nay, trưởng bối bị bọn họ làm cho tức chết, đều là trên dưới bảy mươi, bởi vậy không khiến cho mọi người hoài nghi, hôm qua vị phụ nhân kia thật sự là tuổi còn trẻ, khám nghiệm tử thi, mới phát hiện là bị độc chết .

“Nói cách khác, nếu như hôm qua không có khám nghiệm tử thi, như vậy việc này cũng không giải quyết được gì sao?” Thẩm Dũng hỏi.

“Vậy còn có thể làm sao?” Thẩm Nhất Bác thở dài: “Đây là người vợ kia trên đường phố làm ầm ĩ, đến khi người chết ở trên đường mới giật mình báo quan phủ, người này nếu là chết ở trong nhà, cũng đều tưởng lại là bị tức chết?”

“Phụ thân, người có hoài nghi mấy lão nhân khác cũng không phải đơn thuần bị tức chết?” Phương Nhất Chước hỏi.

Thẩm Dũng gật đầu: “Tức chết một hai người còn có chút khả năng, nhưng mỗi một lần đều tức chết, thật là có chút kỳ hoặc.”

Vừa lúc, Thẩm Kiệt trở về, cùng Thầm Nhất Bác nghiên cứu mấy phần mộ vừa được đào lên để khám nghiệm tử thi.

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước không muốn quấy rầy nữa, đều lui ra ngoài.

“Nương tử, ngươi thấy thế nào?” Thẩm Dũng trở lại thư phòng, cầm một quyển “thương hàn tạp bệnh luận” vừa lật xem, vừa hỏi Phương Nhất Chước.

“Ừ!” Phương Nhất Chước gật đầu: “Ta cũng thấy rất khả nghi”

Thẩm Dũng bật cười: “Ta biết khả nghi, hay là chúng ta cùng tìm cách tra tử án này?”

Phương Nhất Chước nheo lại con mắt chăm chú nhìn Thẩm Dũng, “Ngươi muốn đi Yên Thúy lâu sao? Không cho phép đi!”

Thẩm Dũng ngẩn người, sau đó cười to, đưa tay miết quai hàm Phương Nhất Chước: “Nha đầu ngốc, không ngờ lại ăn dấm chua, ta sẽ không đi đâu.”

Phương Nhất Chước trên mặt có chút hồng, che mặt lại, không cho Thẩm Dũng sờ nữa, hỏi: “Vậy ngươi muốn tra án thế nào?”

“Chúng ta đi tra hỏi Trương tú tài?” Thẩm Dũng hỏi: “Được không?”

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Hắn hiện tại bị rượu làm cho điên loạn, thế nào tra được nha? Người uống say sẽ không nói đạo lý.”

“Ngươi không có nghe hắn nói cái gì sao?” Thầm Dũng nói: “Sống thì có gì vui, chết có gì sợ hãi! Rõ ràng hắn cảm thấy bản thân mình sống không có ý nghĩa! Uống say mới tốt!”

Phương Nhất Chước một tay nâng cằm, nhìn Thẩm Dũng, “A? Ngươi là nghĩ, thừa dịp hắn uống say mà hỏi hắn?”

“Chúng ta đi xem thử?” Vẻ mặt Thẩm Dũng nóng lòng; “Nói không chừng sẽ có thu hoạch lớn nha, phụ thân đã ra ngoài, chúng ta tra án, chú ý đường đi là được!”

“Được.” Phương Nhất Chước gật đầu, nhìn Thẩm Dũng cười, chợt nghe Thẩm Dũng “Ai nha” một tiếng, nhìn chằm chằm ra cửa.

Phương Nhất Chước hiếu kỳ quay sang, vừa nhìn thấy cũng kinh ngạc nhảy dựng lên, chỉ thấy trước cửa có bốn tượng đất hình người .

Phương Nhất Chước nhìn kỹ một chút, hóa ra là Tiểu Thạch, Liên Nhi, Mạc Đông Đông còn có cả Tiểu Kết Ba bốn tiểu hài tử này cũng không biết làm gì, người nào cũng như từ vũng bùn chui ra, cả người toàn bùn đất.

“Bốn người các ngươi bị điên sao?” Thẩm Dũng nói: “Còn không mau đi tắm rửa, cẩn thận chút nữa bị đánh nha.”

Tiểu Kết Ba cùng Mạc Đông Đông lau bùn trên mặt, hỏi Phương Nhất Chước: “Hắc hắc, Thiếu nãi nãi có biết làm món trứng cuốn không?”

Phương Nhất Chước sửng sốt, gật đầu, “Biết.”

Bốn tiểu hài tử liếc mắt nhìn nhau, đều tủm tỉm cười, Liên Nhi giơ ra một rổ trứng gà, Mạc Đông Đông trên tay cầm một rổ hành lá.

“Ôi.” Phương Nhất Chước lướt qua, cầm lấy vài cọng hành nhìn một chút, nói: “Hành này thật xanh non, hái chỗ nào a?”

“Phía sau núi, ở ruộng nhà lão Khúc.” Tiểu Thạch nói; “Chúng ta hái hộ hắn hành lá, hái đến hai canh giờ, hắn cho chúng trứng gà cùng hành lá này, nói về nhà làm món trứng xao hành, tuy nhiên chúng ta lại muốn ăn trứng cuốn.”

Phương Nhất Chước thấy bốn người một thân bùn đất, vẻ mặt thèm ăn, cũng có chút bất đắc dĩ, tiểu hài nhi đều giống nhau thích ăn vặt, phỏng chừng là muốn ăn trứng cuốn.

“Các ngươi đi tắm đi, ta làm cho các ngươi.” Phương Nhất Chước tiếp nhận lấy trứng gà cùng hành lá, suy suy nghĩ nghĩ, tự nói, lão Khúc này cũng thật hào phóng đi…đủ để làm món trứng cuốn.

Bốn tiểu hài vừa nghe Phương Nhất Chước nói sẽ làm cho, đều vui sướng chạy đi tắm, Phương Nhất Chước cầm trứng gà và hành lá đi đến phòng bếp.

Thẩm Dũng vốn muốn ở lại thư phòng tiếp tục đọc sách, có điều Phương Nhất Chước đi rồi, tâm hắn cũng đi theo, cầm sách trong tay, tâm lại bay đến nơi nào đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Dũng dứt khoát cầm sách, đi đến phòng bếp xem.

Trong phòng bếp, Phương Nhất Chước đang rửa lá hành.

“Nương tử, làm cái gì vậy?” Thẩm Dũng lại gần.

“Rửa hành a.” Phương Nhất Chước nói, đem hành lá ngâm đến ngập vào trong chậu đựng nước bằng gỗ, sau đó đổ một thìa bột mì vào.

“Nương tử, đổ bột mì vào để rửa sao?” Thẩm Dũng hiếu kỳ hỏi.

“Đúng nha tướng công nha, phàm là thứ gì dẹt, tròn, tẩy rửa phiền phức, đại khái đều là dùng biện pháp này để rửa.”

“Biện pháp gì?” Thẩm Dũng hiếu kỳ: “Chính là thả bột mì sao?”

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu:”Nho, hành, rau hẹ đều có thể.” Nói xong, đem hành trong nước vớt ra, đi tới bên cạnh giếng, múc nước ra, dùng gáo đổ lên hành, nhìn qua, chỉ thấy hành lá xanh biếc, chỉ một lúc như vậy đã sạch sẽ.

“Sao được như vậy?” Thẩm Dũng có chút ít kinh ngạc.

Phương Nhất Chước lại chạy về phòng bếp, lấy dao thái hành thành nhưng đoạn nhỏ, sau đó bắt đầu đánh trứng.

Thẩm Dũng tiếp nhận bát giúp nàng đánh trứng, Phương Nhất Chước cho bột mì cùng vừng vào trong bát, còn có cả hành lá vừa thái.

Một lúc sau, trứng cùng bột mì cùng hành lá, vừng đều đã hòa quyện với nhau.

Phương Nhất Chước lấy chảo, dùng một cái dương hào (cọ quét dầu), nhúng vào trong dầu, quét một lớp lên đáy nồi.

Sau đó, nàng tay trái một cái môi, tay phải một đôi đũa, hai tay cùng bận rộn. Tay trái từ trong bát múc ra hỗn hợp trứng đã đánh lúc nãy, bỏ vào trong lòng chảo, lập tức xuất hiện một tầng màng mỏng, sau đó tay phải cầm chiếc đũa nhẹ nhàng nhấc lên, quấn lại thành hình…Gắp ra bỏ lên đĩa, một cái trứng cuốn vàng óng thơm ngon đã hoàn thành.

Phương Nhất Chước động tác cực nhanh, lại quét lên một lớp dầu mỏng ở đáy nồi tiếp tục làm cái khác.

Thẩm Dũng thấy một đĩa trứng cuốn nhanh chóng liền đầy, lấy tay rón lên một cái bánh quế trứng cuốn nhét vào trong miệng: “Răng rắc” một ngụm… hừm!!!! Có vị hành, vừng tạo mùi, đương nhiên, còn có nồng đậm vị trứng… Rất ngon miệng.

“Ừ!” Thẩm Dũng vừa nhai vừa gật đầu: “Nương tử, ăn ngon thật!”

“Ăn ngon hả?” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm: “Làm nhiều chút, để cho đám tiểu quỷ kia đỡ tốn hơi thừa lời.”

Thẩm Dũng phía sau tiếp nhận cọ, giúp đỡ Phương Nhất Chước quét dầu, lại bị Phương Nhất Chước đoạt lấy, trừng mắt hắn liếc: “Đọc sách!”

“Được rồi, nương tử.” Thẩm Dũng ho khan một tiếng, bắt đầu ở bên người Phương Nhất Chước lắc lư, tiếp tục đọc “thương hàn tạp bệnh luận”. Hắn mới đọc được hai đoạn, đã bị nhét vào miệng một miếng trứng cuốn. Răng rắc răng rắc nhai mấy miếng, lại tiếp tục đọc, Thẩm Dũng đột nhiên nghĩ, đời người chỉ cần thế này, là mãn nguyện rồi.

Đại khái sau nửa canh giờ, thấy ở cửa phòng, Tiểu Thạch, Tiểu Kết Ba, Liên Nhi cùng Mạc Đông Đông song song ngồi ở trên bậc hè, mỗi người trên tay cầm một cái đĩa to, trên đĩa là một núi nhỏ trứng cuốn, bốn hài tử ở tại cửa, “Răng rắc răng rắc” ăn như mấy con chuột nhỏ, chuyên tâm đến độ không còn quan tâm nói đùa nữa.

Bên trong nhà bếp, Phương Nhất Chước cầm một cái cặp lồng, bỏ vào trong hai đĩa to trứng cuốn cùng một hồ lô rượu.

Thẩm Dũng có chút không hiểu: “Nương tử, ngươi ra ngoài sao?”

Phương Nhất Chước đưa cạp lồng cho Thẩm Dũng, nói: “Đi, chúng đi tìm tú tài kia uống rượu.”

Thẩm Dũng ngẩn người, nhanh chóng tiếp lấy cạp lồng gật đầu: “Được, chúng ta phải làm cho tú tài kia phun ra lời thật!”

Nói xong, Thẩm Dũng một tay cầm cạp lồng, một tay kéo Phương Nhất Chước, trong miệng còn nhai trứng cuốn, rời phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.