Gió thoảng, mây trôi, ánh nắng chiếu rọi trên mặt đất. Trên đường tỏa ngát hương hoa hòe, Thủy Nhan một thân áo choàng màu lam sẫm ra vẻ nam tử đang bước đi. Tuy rằng nơi này của Triệu Vũ Quốc không phải là quê hương của nàng nhưng ít nhất từ khi khôi phục lại ý thức thì nơi nàng thấy đầu tiên chính là đây, chưa nói tới là lưu luyến nhưng trong tiềm thức cảm nhận được chốn này có chút thân thiết, nàng cũng không muốn rời bỏ nơi đây.
Từ lúc nàng ra khỏi phủ Thái Tử, dọc theo đường đi có không ít ánh mắt các cô gái nhìn nàng, nghĩ đến lúc trước khi gặp gỡ Hổ Tam nương cũng giống thế này, Thủy Nhan cúi thấp đầu, không nhìn nhiều, hướng một chỗ đi đến.
Từ rất xa đã nhìn thấy gia đinh đứng trước cửa vào biệt uyển, người canh cửa đã thay đổi, mà người này nàng nhìn mặt cảm thấy rất quen, tinh tế nhìn lại, đúng là người lần trước cùng dùng cơm với Triệu Vũ Quốc trong khách điếm, những người này là tâm phúc của Triệu Vũ Quốc.
“Bọn họ sao lại tụ lại ở đó?”
Tuy rằng nàng không rõ ràng thân phận đám người Triệu Vũ Quốc lắm nhưng nàng biết rõ tâm phúc của hắn tuyệt đối không ra ngoài làm người canh cửa, trong lòng Thủy Nhan thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn gặp chuyện phiền toái.”
Nhưng vào lúc này, hai gã nam tử lạ lẫm đứng ở trước mặt nàng, chặn tầm mắt của nàng.
Thủy Nhan trên dưới dò xét này hai người, chỉ thấy hai nam tử đều mặc y phục gia đinh, từ quần áo xem ra, hai gia đinh này tuyệt đối không phải từ gia đình giàu có bình thường.
- Tiểu nhân phụng mệnh của tiểu thư xin mời cô nương đến quý phủ gặp mặt.
Hai người này ngôn ngữ đơn giản khiêm tốn thật là có lễ, đều không phải là tìm đến nàng gây phiền toái, nhưng Thủy Nhan cảm thấy kinh ngạc, mình hôm nay mặc nam trang, vì sao hai người kia lại một mực xưng hô nàng là cô nương?
Thủy Nhan vẫn như cũ không nói, thong dong nhìn vào hai người.
Hai người thoạt đầu ngẩn người, lập tức một gia đinh vỗ mạnh vào đầu tự trách nói:
- Nô tài đáng chết, quên nói về thân phận mình trước, xin cô nương đừng tức giận.
Thủy Nhan lắc đầu, cũng không nói gì.
Người nọ thấy Thủy Nhan không nói lời nào, lại là vẻ mặt bình tĩnh không biết là bị mình chọc giận hay là hoàn toàn không để ý đến bọn hắn, trong lúc nhất thời không ngờ quên mất nên nói cái gì.
Gia đinh còn lại chấp tay cúi người mới tiếp tục nói:
- Thuộc hạ là gia nô của phủ Thừa tướng, nhận mệnh lệnh của tiểu thư tới mời cô nương đến quý phủ gặp mặt.
Nghe tới đây, trong lòng Thủy Nhan sáng tỏ, mình bằng hữu còn không có chứ đừng nói gì đến tiểu thư con nhà quan lại quyền quý, nếu lời này là thật, vậy nhất định là Tưởng thị tỷ muội, trong lòng nghĩ tới Triệu Vũ Quốc, thầm nghĩ:
- Hắn đúng là giữ lời hứa, giúp ta cứu các nàng.
Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức cảm thấy không đúng, bởi vì hai tỷ muội kia đã bị Hổ Tam Nương biến thành đui mù, cân điếc mất rồi, mặc dù là ở Đào Hoa lâu tiếp xúc mấy lần, nhưng hai tỷ muội các nàng lại chưa từng nhìn hình dáng của nàng, vậy mà hai người tự xưng là gia nô của phủ Thừa tướng trước mặt này làm sao có thể nhận ra nàng?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức cảnh giác, trên mặt cũng bình tĩnh tự nhiên.
- Ta nghĩ các ngươi nhận nhầm người, ta là nam tử như thế nào lại thành cô nương như các ngươi nói.
Hai người tức khắc đỏ mặt, một người trong đó oán giận nói:
- Ta đã nói không phải, vậy mà ngươi cứ cãi.
- Nhưng nhị tiểu thư nói, chỉ cần thấy từ phủ Thái Tử đi ra nhìn không chớp mắt hướng biệt uyển Thái Tử đi đến thì dù là công tử xinh đẹp hay là cô nương cũng đều là người chúng ta muốn tìm.
Thủy Nhan vốn muốn rời đi, nghe được lời gia nô kia nói tức khắc dừng lại, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ
- Ta đi cùng các ngươi.
- A?
Đầu óc hai gia nô không kịp xoay chuyển, nhất thời không thể hiểu ý tứ trong lời nói kia, Thủy Nhan lập lại một lần nữa:
- Đưa ta đi gặp tiểu thư của quý phủ.
- Ách... được...được... Tiểu nhân đưa ngài đi...
Một người rất là hưng phấn mà nói:
- Đúng, tiểu thư nói, Thủy cô nương nói chuyện rất tiết kiệm, không muốn nhiều lời..
Thủy Nhan không nhịn được lắc đầu cười:
- Các ngươi mau dẫn đường!
- Dạ, dạ...
Hai người lập tức ngoắc một chiếc xe ngựa đi tới.
- Mời cô nương!
Thủy Nhan theo lời lên ngựa, nhưng phía sau lại nghe thấy thanh âm Triệu Vũ Quốc.
- Ngươi dễ dàng tin tưởng bọn họ vậy sao?
Nghe giọng của hắn, trong lòng Thủy Nhan giật thót, phút chốc xoay người, khóe môi không tự giác liền có chút khẽ nhếch lên
- Điều ta quý trọng nhất đó chính là tính mạng, đi theo chân bọn họ đó là bởi vì ta xác định.
Hắn còn cười một tiến:
- Ừ, vậy giờ mùi ta cho người đến đón ngươi.
Nàng chớp mắt, mỉm cười:
- Ta cũng không nói là sẽ về biệt uyển!
Hắn cũng cười
- Đây là quyết định của nàng?
Nàng nhún vai, cũng không nói có hay không cần hắn cho người đi đón, chỉ vung rèm xe lên, lúc buông mành nàng quay đầu lại hướng hắn cười một cái, rất nhạt, cảm giác rất mơ hồ.
Nhìn xe ngựa đưa Thủy Nhan dần dần đi xa, vẻ cười trên mặt Triệu Vũ Quốc dần biến mất, trầm giọng hướng người bên cạnh phân phó nói:
- Theo sau, bảo vệ cho nàng.
- Tuân lệnh...
Mới vừa rồi lên đường đi quá mau, không rảnh để ý phong cảnh bốn phía, hiện tại ngồi ở trên xe ngựa tâm tình nàng rất tốt liền vén rèm cửa sổ lên, hương hoa hòe phiêu lãng trong không trung tựa hồ có thể cảm thụ được hương vị ngọt ngào, mà trên đường phố nhìn qua thương nhân cùng dân chúng thật giống nhau, mọi người ai cũng mang theo nụ cười, ngay cả đứa trẻ đang khóc bên cạnh thoạt nhìn cũng làm người ta cảm thấy yêu mến cùng khả ái, trong lúc nhất thời Thủy Nhan cảm thấy tâm tình vô cùng tốt. . .
Nàng không để ý đến, từ khi tỉnh lại đến nay, nàng không hề thoải mái như vậy, đơn giản là có nguyên nhân, là do nàng lảng tránh cũng dự định quên đi.
Phủ Thừa tướng cũng không có to lớn xa hoa như nàng tưởng tượng, nhưng mà chỉ cần để ý một chút sẽ phát hiện bên trong đình đài lầu cát khắp nơi đều mang đậm hơi hướm miền Nam, nhất là hòn non bộ trước lầu các, tầng thứ rõ ràng, trong cảnh có cảnh, chi tiết biểu hiện ra vẻ đẹp đẽ quý giá cùng tao nhã.
Thủy Nhan vừa đến cửa liền có một vị nam tử trung niên vẻ mặt tươi cười tiến lên đón, thân thiện hướng nàng nói:
- Tiểu thư đợi cô nương đã lâu, mời đi theo lão nô, bên này mời...
Nhìn y phục trên người hắn Thủy Nhan phán đoán đây có lẽ là quản gia, nên thầm nghĩ: “Hai tỷ muội này tùng nói sau khi khôi phục thân phận con gái Thừa tướng sẻ tạ lễ cho mình.”
Nhưng đi theo lão nô kia đến bên hồ sen, Thủy Nhan dừng bước không muốn đi tiếp, hỏi quản gia:
- Tiểu thư nhà các ngươi đâu?
- Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đang đợi ngài trên thuyền hoa.
- Thuyền hoa?
- Đúng vậy, đại tiểu thư nói, hôm nay thời trời đẹp, sen trong hồ đều nở, nếu lên thuyền hoa một bên cùng cô nương ôn chuyện, một bên phẩm trà mới để không bỏ lỡ khoảng thời gian quý giá này.
Thủy Nhan nhíu mày, hai chân đứng im không muốn đi tiếp, chỉ nói:
- Ta ở chỗ này chờ các nàng lên vậy.
Quản gia không hiểu:
- Cô nương không thích lên thuyền hoa?
Thủy nhan chần chừ một chút rồi gật đầu nói:
- Ừ, ta bị say sóng nước.
Tuy rằng nói như vậy sẽ khiến người khác biết nhược điểm của nàng, nhưng để người ta biết nàng sợ nước thì tốt hơn.
Quản gia ngẩn ra, thần sắc có chút xấu hổ, từ khi lên làm quản gia của phủ Thừa tướng hắn đã quen nhìn sóng to gió lớn, hắn khẽ chần chờ, lập tức vừa cười vừa hướng Thủy Nhan cuối đầu nói:
- Ha hả…Đúng vậy... Rất nhiều người cũng bị say tàu, cái này…nô tài đi hồi bẩm lại với hai vị tiểu thư!
- Làm phiền!
Rất nhanh, một chiếc thuyền hoa tinh mỹ từ trong đầm sen chậm rãi chạy ra, Thủy Nhan nhìn thấy hai nữ tử đứng ở đầu thuyền, nàng có chút không dám xác nhận hai nữ tử kia chính là Tưởng Hàm Doanh và Tưởng Mộng Nhược mà mình biết.
Bởi vì, hai nữ tử đứng đầu thuyền kia tròng mắt tỏa sáng, đang hướng tầm mắt tập trung vào nàng bên này, đang khi cảm thấy lẫn lộn, một cô gái tong đó có bộ dạng giống Tưởng Mộng Nhược tươi cười hường nàng hô:
- Thủy tỷ tỷ, tỷ đúng như trong tưởng tượng của ta, là một mỹ nữ!
Trong lòng Thủy Nhan tràng ngập sự nghi ngờ:
- Như thế nào lại biết nói?
Rất nhanh, hai nữ tử xuống thuyền, hai tỷ muội sau khi xuống thuyền liền đi đến cầm chặt tay nàng, đều có chút kích động
- Rốt cục cũng có thể chính mắt nhìn thấy tỷ.
Ánh mắt Thủy Nhan lạnh lùng, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi là ai?
Hai tỷ muội đầu tiên là sửng sốt, lập tức lại tuôn ra một tràng cười sang sảng
- Ha hả, xem chúng ta cao hứng không nhưng lại quên mất không nói với tỷ.
Thủy Nhan lùi lại phía sau một chút, giữ khoảng cách an toàn với các nàng, nhưng nữ tử giống Tưởng Mộng Nhược lại lập tức tiến lên
- Tỷ tỷ không phải sợ, ta là Tiểu Ách, tỷ không nhớ sao?
Tên Tiểu Ách này, là tên của Tưởng Mộng Nhược khi ở Đào Hoa lâu, hiện tại Đào Hoa lâu bị diệt, nên không có người biết danh tự này, Thủy Nhan có chút nghi hoặc
- Các ngươi...
Tưởng Hàm Doanh cũng tiến lên bắt lấy tay nàng, lấy tay viết viết vào lòng bàn tay nàng, lực đạo cùng tốc độ không ngờ rất giống trước kia, Thủy Nhan lập tức xác định hai người này chính là hai tỷ muội Tưởng thị, còn như vì sao đột nhiên lại thay đổi tốt hơn nàng không hề biết.