Đôi con ngươi sâu thẳm của Hạ Ngải chợt loé lên ý cười, trầm giọng trả lời nàng:
- Hắn ở biệt uyển.
- Ừm! ta biết rồi.
Thuỷ Nhan nói xong liền bước đi, thế nhưng đi được hai bước nàng lại quay lại hỏi:
- Cửu công công là ngươi lật đổ phải không?
- Cũng gần như thế.
- Thế là sao?
Thuỷ Nhan cảm thấy câu trả lời của hắn thật khó hiểu, lật đổ là lật đổ, gần như thế nghĩa là ý gì.
Hạ Ngải ngập ngừng do dự, Thuỷ Nhan cũng không đợi hắn trả lời liền quay người tỏ ý muốn đi thì hắn lập tức liền gọi nàng lại.
- Có lẽ ... trong lúc chờ hắn tới chúng ta nên uống một tách trà sẽ tốt hơn.
Thuỷ Nhan dừng bước, xoay người lại nhìn hắn, thấy gương mặt hắn mang chút ý cười, xem ra mọi chuyện tiến triển rất tốt. Tuy rằng nàng không có ý định quản xem hắn muốn giở trò quỷ gì, thế nhưng lần này nàng suýt nữa ngay cả mạng nhỏ cũng không còn, thì ít nhất nàng cũng muốn nghe được một lời giải thích rõ ràng.
- Hắn sẽ tới đây sao?
Hạ Ngải gật đầu, hắn mở miệng nói với tên thái giám bên cạnh:
- Lập tức tới biệt uyển mời Triệu công tử đến đây.
- Vâng, thưa điện hạ.
Tiết trời đầu hạ, làn gió buổi sớm trong lành khiến lòng người cảm thấy dễ chịu, trong đình nghỉ mát có hai người đang pha trà tán truyện phiếm, lá sen trong ao rập rờn lay động, màu xanh nhạt thực ấy khiến cho con người ta có cảm giác mới mẻ.
- Nơi này của ngươi thật tuyệt.
- Rất đẹp sao?
Thuỷ Nhan lắc đầu:
- Không phải đẹp, mà là hương khí nơi này rất sạch sẽ.
Hạ Ngải nhìn nàng đầy hứng thú:
- Nói vậy là sao?
Thuỷ Nhan vừa nhấc ấm nước rửa qua chén trà bằng gốm trong khay vừa hướng hắn nói:
- Nơi này của ngươi trong không khí không có mùi máu tươi, không giống như ở Đào Hoa Lâu, thỉnh thoảng lại ngửi thấy.
- Nàng ngửi thấy những gì?
Nàng hơi trầm ngâm, nàng không muốn đem những khác thường của bản thân trong thời gian gần đây nói cho hắn biết, vì vậy nàng chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục châm trà. Làm xong hết thảy nàng đưa cho Hạ Ngải một chén:
- Uống trà, nhưng ngươi hình như cũng không có khát.
Hạ Ngải ngẩn người, nhưng ngay lập tức liền hiểu được ý nàng, lúc uống trà có thể từ từ nói chuyện về Đào Hoa Lâu.Vì vậy, hắn nâng tách trà lên tinh tế mà thưởng thức, mùi thơm của trà Long Tỉnh hôm nay cảm giác dường như đặc biệt tinh khiết.
- Cửu gia họ Trần tên Cửu, tên thường gọi trong nội cung là Cửu công công. Năm đó phụ hoàng lên đăng cơ hắn chính là người ra sức ủng hộ, hơn còn liều chết vì phụ hoàng liên lạc với viện trợ ở ngoài cung, có thể nói cũng là người lập được đại công. Sau khi phụ hoàng đăng cơ sự tín nhiệm đối với hắn càng ngày càng tăng, còn bổ nhiệm cho hắn làm giám quân, thay phụ hoàng quản giáo mười sáu vệ quân, có thể nói toàn bộ hoàng thành kỳ thực đều nằm trong sự khống chế của hắn.
- Hắn không thích ngươi?
Thuỷ Nhan hỏi.
Hạ Ngải lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt của nàng, trong đáy mắt hiện lên tia tán thưởng, ngưng lại một lúc rồi lại nói tiếp:
- Cho tới giờ hắn đều có ý đồ muốn phụ hoàng phế ta mà lập nhi tử của biểu muội hắn là Hạ Nham lên làm thái tử..
- Hắn là một hoạn quan, không thể làm nổi hoàng đế thì leo lên làm một quốc cữu cũng không tệ đi.
Thuỷ Nhan châm chọc nói.
- Cho nên từ nhỏ ta đã phải học cách tự bảo vệ mình, trước tiên là che dấu đi hình dáng thật của bản thân, khuôn mặt thật của ta ngay cả phụ hoàng cũng chưa từng thấy qua, chỉ có Triệu Vũ Quốc và ngươi nhìn thấy.
- Chính là bộ dáng ở Đào Hoa Lâu sao?
- Ừm!
- Một khi hắn ta đã có được long sủng, chẳng lẽ còn muốn mở ra một cái kỹ viện để phụ hoàng ngươi có cớ giết hắn sao?
- Đào Hoa Lâu chẳng qua chỉ là một nơi trung gian cung cấp đủ loại mỹ nhân... nhưng đây chỉ là ngoài mặt, quan trọng hơn là nơi đây còn là nơi tiến hành những giao dịch ngầm có khả năng làm rung chuyển toàn bộ gốc rễ của cả một quốc gia.
- Muối lậu?
Hắn gật đầu.
- Khoáng sản?
Hai mắt hắn trở nên thâm trầm,
- Không chỉ là giao dịch khoáng sản, chính hắn còn tự mở khu khai thác khoáng sản tại miền Nam. Chuồng cỏ chính là nơi bọn hắn tìm được quặng mỏ, nhưng lại dối trên gạt dưới không báo cáo triều đình, đem quặng mỏ trân quý bán giá rẻ cho địch quốc...
Thuỷ Nhan nghe xong liền gật đầu,
- Chả trách tại sao ngươi muốn tới chuồng cỏ.
Lập tức nàng lại hỏi:
- Còn những người ngăn cản hắn, hắn sẽ làm hại từng thành viên trong gia đình khiến cho họ không còn lòng dạ nào mà tấu lên với triều đình sao?
Nàng chợt hiểu ra một số chuyện khi nhớ tới hai tỷ muội họ Tưởng.
Con ngươi u ám của Hạ Ngải càng phát ra tia âm trầm, giọng nói mang theo nồng đậm hận ý:
- Đúng vậy, trong triều đình phàm là những ai đối nghịch với hắn, hắn liền nghĩ biện pháp làm cho kẻ ấy nhà nát, người vong. Giống như tỷ muội họ Tưởng kia, phụ thân của hai người họ vốn là hữa thừa tướng Tưởng Kiền, họ đều bị hắn hại biến thành phế nhân ... còn nữ nhi của một số viên quan khác thì đều bị ép trở thành người của Đào Hoa Lâu...
Thuỷ Nhan bình tĩnh nhấp một ngụm trà, thần sắc trong mắt giống như cười mà không cười,
- Hiện tại Tưởng Kiền thiếu nợ nhân tình của ngươi, cái này nhất định sẽ trở thành một cỗ thế lực không thể thiếu đối với người kế vị như ngươi.
Hạ Ngải không đáp, đưa tay lấy một khối mứt quả trong khay đưa lên miệng ăn.
Thuỷ Nhan không hỏi lại hắn về chuyện của Hổ Tam Nương, bởi trong lòng nàng thừa biết rằng cái kẻ không đầu óc bị đem ra làm vật hi sinh ngoại trừ bị giết thì không còn kết cục nào khác.
- Phụ hoàng của ngươi đến bây giờ vẫn còn do dự chuyện giết hay không giết Trần Cửu sao?
Hạ Ngải lắc đầu,
- Nửa năm trước phụ hoàng ta bỗng nhiên ho ra máu, truyền thái y vào chuẩn mạch thì được biết là do trúng độc mãn tính, tất cả mọi việc hiện tại đều được giao cho ta xử lý.
Thuỷ Nhan nhướng mày,
- Thân thể hoàng đế mang bệnh, đây là chuyện cơ mật, ngươi đem ra nói với ta không sợ …
Vẻ mặt hắn tràn đầy tự tin.
- Cho dù ngươi có đem ra nói thì cũng chẳng thể tạo ra chút ảnh hưởng gì cả.
- Ồ
trong lòng nàng đều hiểu tất cả, chỉ là không có vạch trần ra.
- Hiện tại ta không có giết Trần Cửu chính là muốn hắn để lộ ra kẻ chân chính dụng độc đứng đằng sau.
- Người đó không phải là biểu muội của Trần Cửu đó chứ!
Thuỷ Nhan vẫn cầm trong tay chén trà đã cạn, sau đó nàng mỉm cười:
- Hay nói đúng hơn là ngươi muốn tra ra kẻ chủ mưu phía sau, như vậy còn có thể loại bỏ đi chướng ngại cản trở con đường kế vị của ngươi.
Thuỷ Nhan vừa nói xong liền cảm thấy trước mắt có chút tối, dường như có cái gì đó che khuất đi ánh sáng phía sau lưng nàng. Nàng quay lại nhìn thì thấy Triệu Vũ Quốc, đôi môi khẽ gợn lên một nụ cười.
Một cơn gió nhẹ lớt qua, thổi bay lọn tóc bên gò má của nàng, phiêu dật mà thoát tục, một khắc kia, Hạ Ngải cảm thấy có thể cứ như vậy mà ngắm nhìn nàng thì thật là tốt.
Thuỷ Nhan quay đầu lại cười khiến trong lòng Triệu Vũ Quốc run lên một chút, nhưng hắn cũng không buồn để ý, trực tiếp ngồi xuống, cầm lấy ấm trà tự rót cho mình một chén trà nóng.
- Nói nhiều, sai càng nhiều hơn.
Hắn mở miệng nhắc nhở Thuỷ Nhan không nên cùng Hạ Ngải ở chỗ này mà nói nhiều chuyện như vậy.
Từ khi được Triệu Vũ Quốc cứu Hạ Ngải liền coi người này như huynh đệ, vậy mà không biết tại sao giờ phút này Triệu Vũ Quốc xuất hiện lại khiến lòng hắn có chút cảm giác không thoải mái, chỉ đơn giản là vì Thuỷ Nhan và Triệu Vũ Quốc lúc này dường như vô cùng ăn ý… Hắn thấy rõ mồn một.
- Nàng ấy chẳng qua là nói sự thật.
Trong lòng Hạ Ngải tuy cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn mỉm cười nói với Triệu Vũ Quốc.
Hai người cùng nhìn về phía Thuỷ Nhan, Thuỷ Nhan hơi nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Nàng cười hỏi Triệu Vũ Quốc:
- Nê Thu đâu?
Sắc mặt Triệu Vũ Quốc và Hạ Ngải đồng thời trầm xuống.
- Ngươi dường như thực để ý Nê Thu thì phải!
Triệu Vũ âm trầm, cùng với vẻ mặt vừa nãy tưởng chừng như là hai người.
Thuỷ Nhan cũng không giải thích chỉ đối với hắn nói:
- Ngươi đã đáp ứng ta không giết hắn.
- Phải, ta đã hứa với ngươi.
- Vậy ngươi hãy mang hắn ta tới đây đi.
Thuỷ Nhan cảm nhận được thấy hắn có chút tức giận, nhưng vẫn cố chấp bắt hắn mang Nê Thu đến.
Hắn liếc nhìn Hạ Ngải rồi nói với Thuỷ Nhan:
- Hắn là người rất quan trọng với ngươi sao.
Thuỷ Nhan nhìn qua Hạ Ngải, rồi lại nhìn Triệu Vũ Quốc, trong lòng thầm nghĩ: “Hai người này đang muốn giễu cợt ta sao”
Hạ Ngải thấy trong mắt Thuỷ Nhan hiện lên tia tức giận liền lên tiếng giải thích:
- Ngươi vừa mới tỉnh lại liền muốn gặp hắn, không phải chứng tỏ hắn là người rất quan trọng với ngươi.
Thuỷ Nhan không nổi giận chỉ bưng lên một ly trà rồi không quản nóng lạnh mà một hơi uống cạn.
- Đi đem người kia mang lại đây.
Hạ Ngải phân phó tỳ nữ bên cạnh.
Rất nhanh Nê Thu liền được đưa đến, ngoài việc áo xống có chút rách rưới còn lại thì dường như không có chỗ nào bị tổn thương, Thuỷ Nhan bình tĩnh đánh giá trên dưới một chút.
Hạ Ngải khó hiểu hỏi:
- Chính hắn đã cứu ngươi sao?
Thuỷ Nhan đưa mắt nhìn Hạ Ngải nhưng không lên tiếng trả lời.
Triệu Vũ Quốc khẽ nhếch môi ngồi thẳng một bên.
Khi Nê Thu trông thấy Thuỷ Nhan, cả người liền run rẩy,
- Cô…nương…cô nương tha mạng…
Thuỷ Nhan đứng dậy đi tới bên cạnh hắn cười lạnh hỏi:
- Ngươi có còn nhớ lúc trước ta từng nói câu gì không?
Nê Thu đầu tiên là im lặng, sau đó lập tức liền thụp xuống quỳ rạp xuống đất,
- Cô nương tha mạng … cô nương tha mạng…
Thuỷ Nhan chán ghét nhìn Nê Thu lạnh giọng nói:
- Lúc trước ngươi đánh ta một bạt tai liệu có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?
Triệu Vũ Quốc cùng Hạ Ngải liếc nhìn nhau một cái, cả hai bất đắc dĩ mà cùng nở một nụ cười.
- Ta nói rồi, chỉ cần ta không chết, thì ngươi nhất định sẽ phải chết.