Những lời này của Trà Hương cơ hồ như thầm thì, nhưng là Thủy Nhan vẫn nghe được, đơn giản là vì khi Triệu Vũ Quốc rời đi, nàng cũng lặng yên đi đến bên cạnh cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Đây là một trong những chiêu Ngũ Nhi dạy cho nàng, muốn nghe chủ tử đánh giá về mình, tìm cách ứng biến trước, thì trước khi vào phòng phải lặng lẽ đứng bên cạnh cửa lắng nghe, tìm hiểu không khí bên trong trước đã.
Cho nên, lúc không có việc gì thì đứng bên cửa, mặc kệ là bên trong hay là bên ngoài, không nói lời nào, lẳng lặng đứng, thể nào cũng nghe được thông tin hữu dụng.
Từ sau khi tỉnh dậy, Thủy Nhan như xác không hồn, cái gì cũng không biết, cái gì cũng phải lưu tâm quan sát học tập, nhất là nếu nàng muốn biết thân phận của mình, thoát khỏi danh phận nô tài, thì nàng càng phải cố gắng học tập hết tất cả.
Ngũ Nhi dạy nàng không ít, nhưng là rất nhiều thứ nàng không dám tiếp thu, thậm chí nghĩ rằng chúng khá hài hước, nhưng không thể không thừa nhận, đấy là tổng kết về cách sinh tồn của Ngũ Nhi, mà từ sau khi bị Hồ tam nương bắt, trải qua nhiều chuyện, lại được chứng kiến ẩn nhẫn cùng kết cục của Tưởng Hàm Doanh và Tưởng Mộng Nhược, nàng cũng bắt đầu suy nghĩ đến cái gọi là đạo lý sinh tồn của chính minh, mà những lời vàng ngọc của Triệu Vũ Quắc làm nàng tỉnh ngộ, so với vắt óc đi tìm đạo lý thì chẳng bằng bắt chước người khác, ít nhất có thể tránh được cái nạn trước mắt, thời gian dài lâu tự nhiên sẽ tìm được đạo sinh tồn của chính mình thôi.
Nghe thấy thanh âm mỉa mai của Trà Hương, Thủy Nhan không nhịn được hé miệng cười, trong lòng thầm tán thưởng, “biện pháp này của Ngũ Nhi quả không sai a!”.
Vì thế nàng khẽ khàng đi tới bên bàn trà, không nhanh không chậm ngồi xuống, nói vọng ra ngoài: “Hương nhi, là ngươi ở ngoài sao?”.
Trà Hương đang thì thào mắng chửi Thủy Nhan, nghe được tiếng gọi của Thủy Nhan không khỏi chấn động, vội vàng đáp: “Dạ”.
Sau đó, Trà Hương tiến vào phòng, chỉ thấy Thủy Nhan khuôn mặt u sầu, ánh mắt ảm đạm, nàng không khỏi trào phúng trong lòng: “Hừ, kỹ nữ còn muốn lập miếu thờ, đều đã ngủ cùng rồi, giờ còn giả bộ thương tâm cho ai nhìn chứ? Ta khinh!”.
Thủy Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong mắt tựa hồ còn ngấn lệ, “Ngươi có phải cảm thấy ta quá lẳng lơ không?”.
Trà Hương khẽ cúi đầu, làm bộ che miệng cười, “Ha ha, tỷ tỷ nói đùa sao, có ai ở hoa lâu mà là liệt nữ không, như vậy làm sao mà sống được chứ!”.
“Nhưng tối hôm qua…”.
Trà Hương vừa tiến lên đưa cho nàng một túi hương, vừa nói: “Tỷ tỷ không nên nghĩ nhiều, một khi đã đặt chân vào hoa lâu, tiếng thở dài nhất định sẽ có, nhưng là tỷ tỷ nên suy nghĩ xem làm sao sống tốt mỗi ngày, bạc kiếm được nhiều hơn, ma ma tự nhiên sẽ không đối xử tệ với chúng ta”.
Thủy Nhan chậm rãi gật đầu đầy vẻ bất đắc dĩ, mang theo chút nhận mệnh, rồi nàng nhìn xuống túi hương trong tay hỏi Trà Hương: “Đây là gì vậy?”.
Túi hương này dùng tơ lụa tốt nhất để may, trên thêu hoa văn tinh mỹ, thoạt nhìn tú lệ dị thường, Thủy Nhan khẽ ngửi hương, một mùi hương nồng đậm xộc lên mũi nàng, làm nàng phát lạnh toàn thân, cực kỳ không thoải mái.
“Túi hương này tỷ tỷ giữ cẩn thận, ngày sau mỗi đêm khi đi ngủ đều đặt trên rốn”.
Thủy Nhan rất không thích mùi hương nồng đậm kia, liền đặt trả lại trên bàn trà, nhưng khi nghe Trà Hương nói khi ngủ thì đặt trên rốn, không khỏi cảm thiếu hiếu kỳ, vì vậy nàng vội hỏi: “Vì sao lại đặt ở trên rốn chứ?”.
“Túi hương này là bí phương cung đình, nữ tử như chúng ta, giống như trẻ con tập viết chữ vậy, cẩn thận viết từng nét, khách nhân đến đây mua vui, dù có tốt đi nữa thì cũng chỉ là gặp dịp mua vui, không chừng vừa bước ra khỏi cửa phòng liền quên mất người vừa nằm cùng mình là ai, thử hỏi, nếu mang hài tử với người như thế thì sẽ ra sao?”.
“Như vậy túi hương này có thể làm nữ nhân không sinh đẻ?”Thủy Nhan lại nhặt túi hương lên nhìn ngắm.
Trà Hương nghe xong lắc đầu cười, “Cũng không phải, đây chỉ là tạm thời, tương lai nếu tỷ tỷ hoàn lương, bỏ túi hương đi, đốt ngải hương trong phòng một tháng lại có thể sinh đẻ.”
Lúc Trà Hương nói, Thủy Nhan nhìn như đang chăm chú ngắm nhìn túi hương trong tay, kỳ thật, nàng đang lưu ý đến thần thái của Trà Hương, nàng phát hiện khi Trà Hương nói đến đoạn sinh đẻ trở lại, đáy mắt hiện lên tia châm chọc, như thể coi đó là chuyện cười vậy.
Nàng không nói mà chỉ nhìn vào Trà Hương, ánh mắt như nhìn thấu người đối diện làm cho Trà Hương đang nói đến đoạn cao trào, nhìn thấy khuôn mặt chăm chú nhìn của Thủy Nhan, nàng không khỏi sững sờ hạ nhỏ giọng dần.
“Tỷ tỷ nhìn muội như vậy, chẳng lẽ tỷ không tin lời muội sao?”.
Thủy Nhan hơi nhíu mi mày, không nhanh không chậm châm trà cho nàng, “Vì sao ta lại không tin ngươi chứ?”.
“A…”Trà Hương bị nàng nói làm cho không biết phải đáp trả như nào, “Tỷ tỷ, mỗi lần nói chuyện với tỷ đều thật thú vị a”.
Thủy Nhan đột nhiên cầm lấy tay Trà Hương, nàng cảm giác được mu bàn tay kia lạnh lẽo, lòng bàn tay lại túa ra mồ hôi, “Ta chưa bao giờ vui đùa, ngươi cảm thấy vui chỉ sợ là vì tâm tình đang tốt thôi”.
“Tâm tình muội tốt?”Trà Hương vừa chỉ vào mình vừa hỏi.
Thủy Nhan khẽ cười nhàn nhạt: “Ta không trả lời được vấn đề này, tâm tình là do chính mình cảm thụ, tỷ cũng không có khả năng áp đặt người khác.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng, qua màn hương trà mờ ảo, nàng nhìn thật sâu Trà Hương một cái, rồi khẽ đặt chén xuống bước đi ra ngoài.
Trà Hương gấp gáp đuổi theo, vẻ mặt thân thiết hỏi: “Tỷ tỷ muốn đi ra ngoài sao?”.
Thủy Nhan khẽ thở dài, nói với Trà Hương: “Chỗ này sợ phải ở lại lâu dài, không bằng phiền ngươi giúp ta quen thuộc địa hình xung quanh!”.
Trà Hương lộ vẻ buồn rầu, giấu tay trong khăn lụa nói: “Tỷ tỷ sao lại nói những lời ủ rũ như vậy…”.
Thủy Nhan quay đầu lại lạnh nhạt nhìn nàng, không nói một lời, làm cho người khác nhìn không thấu được nàng đang nghĩ gì, Trà Hương đột nhiên có một ảo giác, cảm giác người trước mặt nhìn nàng như nhìn một trò hề, mà cẩn thận nhìn lại, thần sắc Thủy Nhan không có nửa phần khác thường, chỉ nhàn nhạt nhìn.
Trà Hương thấy Thủy Nhan muốn bước ra ngoài, nàng vội vàng gọi lại: “Tỷ tỷ chờ muội chút!”.
Thủy Nhan kinh ngạc: “Làm sao vậy?”.
Trà Hương lại cười kiều mỵ, “Muội xem tỷ còn là nhớ đến Triệu gia đi, từ sáng đến giờ còn chưa trang điểm lại”.
Thủy Nhan cúi đầu nhìn quần áo, lại sờ sờ búi tóc: “Ta mặc áo khoác, cũng búi tóc…”.
Trà Hương khẽ cúi đầu cười mỉm, trong mắt khẽ ẩn một tia trào phúng: “Ha ha, tỷ tỷ mặc áo khoác thật, chính là màu trắng thuần khiết không hợp với hoa lâu, mà người dùng trâm gài tóc, như vậy, nếu bị ma ma nhìn thấy, nhất định sẽ…”.
“Ngươi nói ta ăn mặc đơn giản sao?”.
“Ha ha, không phải là đơn giản, mà là quá thuần khiết…”.
“Nhưng ta không biết!”Thủy Nhan nói lời này là thật lòng, hôm nay sáng sớm, nàng mặc vào áo khoác vì nhớ đến lời khuyên của Thạch Đông Thăng.
“Tỷ tỷ không biết sao, vậy để muội muội giúp đi!”.
Thủy Nhan khẽ lắc lắc đầu rồi nói: “Ta muốn gặp Tam Nương!”.
Trà Hương nhíu mày lại, không biết nàng có ý gì, “Tỷ tỷ cảm thấy muội hầu hạ không tốt sao?”.
“Không quan hệ đến việc này, ngươi dẫn ta đi gặp Tam Nương đi!”.
Thủy Nhan thái độ kiên quyết không hé lộ chút gì, làm Trà Hương biết có hỏi cũng không có kết quả, đành cắn răng mang nàng đi gặp Tam Nương, dọc đường âm thầm suy nghĩ, hiện tại, nàng rất sợ Thủy Nhan đến gặp Tam Nương để điều nàng đi chỗ khác, phải biết nàng thật vất vả mới gặp được công tử như Triệu Vũ Quắc, mặc dù không nghĩ đến chuyện cao sang như công tử vì mình chuộc thân, nhưng ít nhất có thể thu được một khoản tiền không nhỏ, có thể tính toán cho tương lai của mình.
Nghĩ đến đây, Trà Hương trong lòng hoảng hốt, “Hay là nàng phát hiện túi hương kia…”.
“Ngươi đang sợ gì à?”Thủy Nhan nói vu vơ một câu làm Trà Hương cả người chấn động, mồ hôi đổ ròng ròng, cười so với khóc càng thêm khó coi: “Ha ha, tỷ tỷ nói gì thế, muội vì sao phải sợ hãi chứ?”.
“Ta chỉ hỏi một câu, ngươi trả lời như nào là hai việc khác nhau!”.
Trà Hương mắt hạnh trừng lớn, “A…”.
Đây đúng là bình sinh không làm chuyện ác, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, chứng kiến phản ứng của Trà Hương, Thủy Nhan khẽ cười thầm trong lòng, đồng thời càng thêm chắc chắn túi hương kia có vấn đề, rõ ràng không có ý tốt gì với mình.