Sau khi trở lại biệt uyển, rốt cuộc Thủy Nhan cũng chấp nhận để Trương đại phu chữa trị, trải qua nửa tháng trị liệu, độc trong cơ thể nàng dần dần rút đi, buổi sáng hôm nay, như mọi khi, nàng đến ghế đá phía ngoài cửa ngồi xuống.
Lúc này, mặt trời còn chưa lên cao, chỉ mới ngượng ngùng nhú một chút, phía chân trời còn một viền vàng, tỏ rõ một ngày mới đang tới.
Thủy Nhan nhắm mắt ngồi lẳng lặng cảm thụ quá trình không khí biến đổi từ vẩn đục trở nên trong lành, nỗi đau nơi lồng ngực dần dần biến mất. Nàng để cho ngũ quan thả lỏng tối đa. Cảm nhận được lực lượng tự nhiên trong sự tĩnh lặng, khi mà nỗi đau trên ngực nàng biến mất thì đan điền của nàng cũng có sự biến hóa.
Nàng cảm thấy đan điền vốn đã khô kiệt lại có cảm giác ấm áp, khí tức vốn đã ẩn nấp trong người giờ cũng đều di chuyển về đan điền. Thủy Nhan cũng không hiểu tại sao đầu óc giờ rất thanh tỉnh, tất cả mọi thứ bên ngoài giống như không hề có quan hệ với nàng. Nàng chỉ cảm thấy hai mắt trong trẻo, không ngờ có thể thấy được khí tức trong cơ thể đang dần tụ tập tại đan điền.
Này đây có một luồng khí giống như một đám mây chậm rãi di chuyển, những giọt nước tích tụ lại, dần dần chuyển động trong cơ thể nàng, sau đó cùng lúc tụ tới phía đan điền.
Mà khối khí chuyển tới khu đan điền kia càng lúc càng nhanh, không ngừng dung hợp khí trong toàn cơ thể tới, ánh mắt nàng cũng từ xám trắng dần biến sáng, tốc độ luân chuyển càng lúc càng nhanh, Thủy Nhan cảm thấy từ đan điền phát ra một dòng nước ấm, dòng nước ấm này giống như biển rộng, trong cơ thể nàng kinh mạch chảy xuôi, mỗi khi gặp vật cản dòng khí sẽ trở nên cường đại mạnh mẽ hơn, mỗi lần như vậy lại phá một tầng ngăn cản, mà mỗi lần phá tầng như thế, xương cốt trong cơ thể nàng lại phát ra tiếng động, một khắc này rất đau, nhưng thông qua lúc sau đem lại cho Thủy Nhan một cảm xúc hoàn toàn mới, thân thể nàng trở nên nhẹ nhàng thanh toát.
Cứ như vậy, dòng khí tụ về đan điền rồi lại từ đó chảy tới kinh mạch trong toàn thân thể, hình thành nên một vòng tuần hoàn, mà đan điền vốn là một khối không khí trắng xóa, tốc độ lưu chuyển càng nhanh, dần dần hóa thành màu vàng, khối không khí như bị nén xuống từ bằng nắm tay nhỏ xuống bằng viên đan dược nhỏ, tốc độ khí đan luân chuyển càng lúc càng mạnh, Thủy Nhan chỉ cảm thấy đan điền sưng lên, lực lượng cường đại từ đan điền khiến cả người nàng trở nên đau nhức vô cùng, Thủy Nhan thầm hô không ổn trong lòng, nếu tiếp tục như vậy, kinh mạch nàng sẽ bị phá hủy, nhưng lúc này nàng cũng không còn biện pháp nào nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn.
Đúng lúc này một dòng khí cường đại từ bên ngoài truyền vào cơ thể nàng không dứt, giống như dòng nước thoáng đã làm nguội cả kinh mạch, cảm giác sưng ở đan điền cũng dần biến mất, dòng khí đang loạn cũng đang trở nên ổn định, như là đã được thúc giục vậy, nó ngoan ngoãn nghe lời chảy khắp các kinh mạch của nàng.
Một hồi sợ không đâu đã qua, Thủy Nhan cảm thấy cả người thoải mái, lồng ngực không còn cảm giác ngưng thở nữa, mỗi chỗ trên cơ thể lại tỏa ra sinh cơ, nàng chỉ thấy mệ mỏi dị thường, bất giác mất đi ý thức, lâm vào trạng thái hôn mê.
Trong mộng, Thủy Nhan nghe thấy một âm thanh quen thuộc:
- Tỉnh lại.
Đó là tiếng Triệu Vũ Quốc gọi nàng, nàng lắc đầu, nói:
- Ta có chút mệt …..
Sau đó Thủy Nhan thấy trước mặt có sương mù dày đặc, sương mù kia từ màu trắng, dần dần hóa thành màu đỏ, một âm thanh trầm ổn vang ên bên tai nàng:
- Tuyết Dao…Tuyết Dao…Trở lại….
- Ai, ngươi là ai? Ai là Tuyết Dao?
- Trở về, ngươi nhất định phải trở về…
Một dòng nước mãnh liệt bao lấy nàng bên trong, Thủy Nhan cảm thấy từng tế bào trên cả người như được rót đầy nước, nàng bị ngạt thở dần dần mất đi ý thức, nhưng ngày lúc đó nàng lại nghe thấy một tiếng nói của nữ nhân:
- Quy Tức Pháp…(Các hít thở rùa đen)
- Cái gì là quy tức pháp?
Nàng nghi hoặc hỏi.
Đúng lúc đấy, một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy nàng, nàng thở gấp nói:
- Ta muốn sống, cứu ta….
- Được rồi, mỗi lần đều là ta ra tay cứu nàng!
Nàng nghe rõ ràng đây là tiếng Triệu Vũ Quốc đang nói chuyện.
Rất kỳ quái, khi nàng nghe thấy tiếng nói của Triệu Vũ Quốc, sự sợ hãi, sự bất lực và mờ mịt trong lòng liền biến mất tức khắc, nhờ vào một tín nhiệm kiên định đó là muốn sống!
Ô…
Thủy Nhan nghe thấy tiếng khóc, đó là tiếng khóc của Ngũ Nhi, Thủy Nhan thầm hỏi:
- Sao Ngũ Nhi lại khóc?
- Nhan Tỷ tỷ, người làm sao vậy, mau tỉnh lại đi, tỷ đã hôn mê năm ngày rồi…
- Ta đã hôn mê năm ngày?
Thủy Nhan ở hai mắt, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, cực kỳ thỏa mái, đó là cảm giác hôn mê năm ngày, nàng ngó thấy Ngũ Nhi đang lau nước mắt, cau mày, thương tiếc gọi nàng sống lại.
- Ngươi khóc cái gì?
- Ách…
Ngũ Nhi lau nước mắt, thấy Thủy Nhan yên lành ngồi trên giường, có chút không phản ứng được.
- Tại sao ngươi không nói gì?
- A a a… Nhan tỷ đã tỉnh lại….
Ngũ Nhi vui vẻ ôm chặt lấy Thủy Nhan, vừa cười vừa khóc.
Thủy Nhan có chút trúc trắc vỗ vai nàng, giọng điệu bình thản mang theo chút rung động:
- Chẳng nhẽ muội vui mừng quá mà khóc sao?
Ngũ Nhi buông nàng ra, cười cười nói:
- Đáng ghét, lúc này còn giỡn muội.
- Ta đâu có!
Ngũ Nhi vui sướng hoa chân múa tay.
- Tỷ còn nói, để muội đi báo cho công tử biết tỷ tỉnh rồi, tỷ lúc còn nằm hôn mê, đã làm công tử mệt muốn chết rồi….
Cũng không đợi Thủy Nhan hỏi chuyện gì đã xảy ra, Ngũ Nhi đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Vẻ mắt Thủy Nhan khó hiểu:
- Ta đã bị làm sao vậy, trong năm ngày ta hôn mê có chuyện gì xảy ra?
Không bao lâu, Thạch Đông Thăng đi vào, hắn nhìn Thủy Nhan tỉnh lại không bị làm sao cả, thở phào nhẹ nhõm:
- Trương đại phu nói đúng, sau khi tỉnh lại nàng đã tốt hơn nhiều!
- Ta rốt cuộc đã bị làm sao vậy?
- Nàng đã khôi phục lại công lực!
Nhiệt độ phòng phút chốc đã hạ xuống thấp, không cần đoán cũng chả cần nhìn cũng biết rằng Triệu Vũ Quốc đã đến.
Thủy Nhan nhìn hắn có chút giật mình, vài ngày không thấy hắn giờ phút này thấy hắn tiều tụy đi hẳn, cằm đen sì, đúng là chưa có cạo râu.
- Ta đã hôn mê năm ngày?
Thủy Nhan khẩn cấp hỏi.
- Không phải là hôn mê, mà là nàng đã ngủ được năm ngày.
Mà cùng lúc này, Trương đại phu cũng bước vào, hắn bắt mạch cho Thủy Nhan, lộ vẻ kinh sợ:
- Này….
- Nàng bị làm sao?
Triệu Vũ Quốc hỏi.
Trương đại phu vội lắc đầu:
- Thân thể Thủy cô nương không có gì đáng ngại.
- Vậy sao ngươi lại ngạc nhiên vậy?
Trương đại phu nhìn Thủy Nhan, lại nhìn Triệu Vũ Quốc:
- Ta kinh ngạc là vì công lực của Thủy cô nương ngang với ngài.