Đêm khuya thanh vắng, nhà nhà tắt đèn, giữa một cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua bỗng có một thân ảnh hiện lên trên tường. Nhìn kỹ thì có vẻ đó là một tên tiểu tặc đắc thủ đi ra từ một căn nhà, vốn là ăn trộm nhưng lại ngây người ra nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ở nóc căn nhà đối diện, có một bóng đen nhẹ nhàng lướt qua đó rất gọn gàng, đủ để khiến tên trộm kia xấu hổ đến mức phải kiếm một cái lỗ mà chui xuống, cái ngạc nhiên không phải là thủ pháp người đó mà là người đó có cắp theo một người khác.
Thật lâu sau, tên trộm mới phục hồi lại tinh thần:
- Phụ thân nói quả thực đúng, núi cao còn có núi cao hơn, ta chỉ dư sức trộm vài đồ vật nhỏ gọn có giá, thế mà tên kia còn trộm được cả người.
“Đinh” một tiếng, một cái phi tiêu đã cắm xuống mặt đất phía dưới chân hắn, tên trộm vội vàng che miệng, nhắm chặt mắt lại:
- Đừng, tiểu nhân không thấy cái gì cả… A…
Ngay khi tên trộm còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy đầu đau nhói, thầm nghĩ: “Chả lẽ…ngay cả mình cũng bị trộm…”
Đánh ngất tên trộm không phải là ai khác: Nhĩ Đóa. Trông thấy tên trộm đang nhìn theo hướng di chuyển của Tuyết Dao thì Nhĩ Đóa lập tức tới đây đánh hắn ngất xỉu theo phân phó của Tuyết Dao.
Nhắc tới chuyện vì sao nửa đêm lại trộm người thì phải hỏi sáu người làm theo phân phó của Tuyết Dao.
Nhĩ Đóa cắp tên trộm gầy kia lên giống như cắp một đồ vật ở trên tay, sau đó nhảy lên nóc nhà tới ngôi miếu mà bay người ẩn thân ở đó.
Tuyết Dao thấy Nhĩ Đóa cắp theo một người không liên quan thì nhất thời nhíu mày hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Vừa rồi tên tiểu tặc này trộm đồ đi ra ngoài thì vừa khéo thấy mọi người.
- Điểm huyệt trói lại!
Tuyết Dao phân phó nói.
Nhìn Tuyết Dao cùng với bốn người mặc trang phục thái giám và một người mặc trang phục trong cung bị bắt, Nhĩ Đóa vẫn chịu trách nhiệm bọc lót ở phía sau. Đến lúc này thấy bắt tù binh thì những người này cũng cảm thấy kỳ quái nhưng cố kiềm chế không hỏi, chỉ nói:
- Chủ công nghỉ ngơi một lát đi, trời sắp sáng rồi.
Tuyết Dao nhìn những thái giám và cung nữ vẫn đang hôn mê rồi lại nhìn sáu người tình nguyện bán mạng cho mình thì trầm giọng hỏi:
- Vì sao các ngươi không hỏi ta đang muốn làm gì?
Mấy người Trương Thiết và Vương Thạch đều ngẩn người ra nói:
- Tính mạng của chúng ta đều là của chủ công…
Lông mi Tuyết Dao khẽ động những không nói câu nào, chỉ nhìn về phía Nhĩ Đóa.
Nhĩ Đóa kia vò đầu, cười ngây ngô nói:
- Ha ha, chủ công hỏi câu này thật kỳ quái, chúng ta giao tánh mạng cho ngài có thể là vì công đức của chủ công ở kiếp trước. Với lại đáng nhẽ ngài không cần hỏi câu này, chúng ta không phải là đàn bà…
- Ừm, Nhĩ Đóa nói đúng ý của ta.
Tuyết Dao chỉ cảm thấy khi huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, tình huynh đệ như vậy mới khiến nàng trân quý, chỉ là vẻ mặt nàng không chút thay đổi, khiến người khác không thể nhìn ra tâm tình của nàng:
- Có rượu không?
Nhĩ Đóa ngẩn ra, lập tức gật đầu:
- Có. Lúc trước vào thành có mua, hiện tại vẫn còn vài hũ.
Tuyết Dao gật đầu, nói với sau người:
- Các ngươi hãy ở đây xử lý mấy người này, ta đi một chút sẽ trở lại.
Nói xong, nàng cũng không đợi mấy người hồi đáp, lập tức phi thân ra khỏi ngôi miếu đổ nát:
- Tâm tình hôm nay của chủ nhân có vẻ không tốt!
- Ôi dào, Thiết ca ca của ta, chủ công tâm tình không tốt thì có biểu lộ ra ngoài hay sao?
- Có.
A Đoạn ít nói cũng lên tiếng chắc như đinh đóng cột.
Mọi người vội hỏi:
- Ở chỗ nào?
- Tâm tình của chủ công không tốt thì lông mi trái sẽ khẽ động nhanh hơn bên phải, với lại gió bốn phía thổi đến sẽ lạnh…
- Hả…
Mọi người nhìn nhau tự hồ đối với lời nói của A Đoạn cũng không dám gật bừa, “Tâm tình chủ công không tốt thì… gió bốn phía sẽ lạnh?”
- Ha ha ha, các ngươi ăn nhiều đến phè phỡn hay sao mà thảo luận chuyện này.
Gương mặt đen của Vương Thạch nở nụ cười thật thà chất phác.
Năm người khác rất khó chịu nhìn hắn:
- Chẳng lẽ đây không phải là vấn đề quan trọng?
Vương Thạch lắc đầu:
- Không quan trọng, ta thấy chủ công ăn uống vẫn bình thường, suy ra tâm tình vẫn tốt!
Mọi người chỉ liếc nhìn hắn rồi nói:
- Tiếp đi….
Thấy mọi người không để ý, Vương Thạch không phục lắm:
- Tại sao? Ta nói sai à?
A Đoạn vỗ vỗ vai hắn, buồn bực nói:
- Ta tự cho mình là tảng đá, không ngờ ngươi cũng vậy!
- Sặc…
Tuyết Dao rời đi không được bao lâu thì đã trở lại, trong tay cầm hai con gà quay mập thơm phức và mấy chiếc bánh bao thịt.
- Chủ công, đây là…
Tuyết Dao đặt hai con gà quay và bánh bao thịt trong tay xuống, phân phó với Nhĩ Đóa:
- Lấy cốc ra.
Sáu người sửng sốt không biết Tuyết Dao muốn làm cái gì, trong lòng nghĩ tới có lẽ là Tuyết Dao muốn uống rượu. Chi là việc nàng gọi người uống rượu quả thực khiến mọi người rất ngạc nhiên những Nhĩ Đóa vẫn làm theo, lập tức lấy mấy hũ rượu ra.
Tuyết Dao buồn bực không nói tiếng nào, nhận lấy vò rượu, mở nút ra, mùi rượu phảng phất ra ngoài khiến đám mọt rượu kia thèm thuồng. Tuyết Dao lấy bảy cái bát ra bày đến trước mặt mọi người:
- Châm tửu.
Sáu người nhìn nhau, không rõ nàng làm như vậy là có ý gì, Tuyết Dao giật lấy một chiếc đùi gà đưa cho Nhĩ Đóa, mắt nhìn về phía mọi người nói:
- Hảo huynh đệ, uống rượu, ăn thịt!
Trong lòng Nhĩ Đóa ấm lên, cảm giác giống như mình nghe nhầm nhưng Tuyết Dao lại nói lại một lần nữa:
- Hảo huynh đệ, uống rượu, ăn thịt!
- A… A…
Nhĩ Đóa há to miệng ngạc nhiên không biết nói cái gì. Tuyết Dao đột nhiên cười một tiếng đổ rượu vào miệng hắn.
“Phụt” một tiếng, Trương Thiết không nhìn được phì cười, bưng chén rượu lên cụm với Tuyết Dao.
Tuyết Dao khẽ gật đầu, một hơi uống sạch, hảo sảng không thua bất cứ một nam nhân nào.
Mấy người thấy Tuyết Dao không câu nệ tiểu tiết thì tất cả đều bưng chén lên uống, nếu không khó chống lại được con sâu rượu ở trong lòng.
Nhĩ Đóa lau miệng ba cái rồi mới có gan nói:
- Chủ công…
Tuyết Dao nhíu mày, lắc đầu nói:
- Gọi ta là Tuyết Dao!
Nhĩ Đóa ngẩn ra, nhưng sau đó nói:
- Nếu ngài cảm thấy chúng ta gọi chủ công có vẻ xa lạ vậy từ lần sau chúng ta sẽ gọi là lão đại, cũng giống như gọi trực tiếp tên vậy!
Tuyết Dao biết sáu người này cố chấp, cũng không ép buộc nữa, chỉ mỉm cười gật đầu, nhưng ngay sau đó bưng một chén lên mời sáu người.
Nhưng sáu người có hơi chần chừ, Tuyết Dao biết sáu người này vẫn chưa thích ứng được chuyện này.
Không đợi nàng mở miệng, Nhĩ Đóa nói:
- Lão đại, hôm nay sao lại đột nhiên mời huynh đệ rượu vậy?
- Bắt đầu từ hôm nay, Tuyết Dao ta là huynh đệ của các ngươi, cho nên phải uống rượu!
Tuyết Dao giải thích, trực tiếp nói vào chủ đề.
Lúc đầu, Tuyết Dao coi trọng sáu người này chẳng qua vì họ giết người tàn nhẫn không chớp mắt, cộng thêm việc sáu người này muốn đi theo mình nên nàng nghĩ có sáu người này giúp sức sẽ rất tốt.
Nhưng mười ngày sống chung thì nàng mới biết sáu người này tuy có tật xấu riêng, rõ ràng nhất là rất lỗ mãng nhưng họ lại rất trung thành, điều đó khiến cho nàng cảm động. Tựa như vừa rồi việc nàng muốn làm gì thì bọn họ đều không hỏi gì cả, nàng có cảm giác bọn họ như huynh đệ của mình , rất tin tưởng mình, chi nên Tuyết Dao muốn tìm thức ăn để nâng ly cùng bọn họ.
Sáu người này đều xuất thân hèn mọn, phải dùng chính thực lực của bản thân mình để bước đi, trong lúc hoạn nạn chỉ có mấy huynh đệ mới biết đến nhau. Cho dù đã nhận chủ nhưng bọn họ vẫn rõ thân phận của mình, đến cả chính bọn họ cũng chưa từng xem trọng bản thân mình. Thế mà hiện tại lại được một chủ tử mình tôn thờ nói những câu như vậy khiến bọn họ rất cảm động.
Gọi một câu “Huynh đệ của ta”, khắp thiên hạ này có bao nhiêu chủ tử có thể quan tâm đến thuộc hạ của mình như vậy. Mấy người nghĩ đến đây khí huyết bừng bừng, vừa ăn mắt vừa ngấn lệ thì bỗng Tuyết Dao lại nói:
- Nam tử hán đại trượng phu chỉ có thể đổ máu chứ quyết không đổ lệ.
A Đoạn giơ chén lên gầm nhe:
- Lão đại, Đả Đoạn mời người một chén!
Tuyết Dao nâng chén lên uống một hơi không chút do dự.
Nhĩ Đóa rốt cuộc cũng cận trọng hơn một chút, hắn biết lão đại trên chiến trường giống như La Sát nhưng cuối cùng thì Tuyết Dao cũng chỉ là một cô gái, tửu lượng có hạn… Nghĩ đến đây, hắn vội vã bảo những người khác:
- Các ngươi muốn lão đại say sao?
Hắn vừa nói xong, Tuyết Dao khẽ đưa tay cản hắn, thấp giọng cười:
- Các ngươi có say, ta cũng không say!
Mọi người đầu tiên ngẩn ra nhưng ngay sau đó không ai chịu thua ai, lập tức tiến lên mời rượu, ăn thịt, tất cả đều rất sảng khoái!
Dĩ nhiên bọn họ biết lão đại tuyệt đối sẽ không mạnh miệng, Nhĩ Đóa thấy Trương Thiết té xuống, Vương Thạch té xuống, nhưng sắc mặt Tuyết Dao vẫn không đổi, trong lòng bỗng hoảng sợ:
- Lão đại.. người…tửu lượng của người…
- Rượu này hơi nhạt…
Khóe mắt Nhĩ Đóa giật giật, trong lòng buồn bực “Rượu này là Mao Đài năm xưa… vậy mà bảo nhạt…”
Mọi người mặc dù không say như chết nhưng tất cả đều gục xuống, Tuyết Dao đứng dậy, có chút loạng choạng, nhưng không đến mức ngã xuống đất. Nàng bước ra ngoài đón gió đêm tươi mát, nhẹ nhàng nói:
- Thật ra ta bắt những người này là để trà trộn vào hoàng cung!
Bình thường đám người Nhĩ Đóa có tửu lượng tốt, uống rất nhiều nên chỉ có chút ngất ngưởng chứ không say, nghe Tuyết Dao nói như thế vừa ngạc nhiên, vừa gật đầu nói:
- Vâng! Vậy ngài nói chúng ta sẽ tiến cung?
- Các ngươi giả thái giám, ta giả cung nữ!
- Khi nào hành động?
- Trước hừng đông!