Khi Tuyết Dao tỉnh lại đã là buổi sáng của hai ngày sau, đầu không còn đau, ngược lại nàng có cảm giác tinh thần sảng khoái,cảm giác mê man khó chịu buổi sáng cũng biến mất, điều này làm nàng kinh ngạc, nàng khẩn trương nghĩ lại xem mình té xỉu thế nào.
- Khá hơn chút nào không?
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai nàng.
- Hả, huynh ở luôn nơi này sao?
Khi tỉnh lại Tuyết Dao không chú ý Triệu Vũ Quốc vẫn một mực ngồi bên giường mình kể từ lúc nàng ngất xỉu, giờ phút này nghe được giọng nói khàn khàn của hắn mới hồi phục tinh thần.
Thấy vẻ mặt tiều tụy của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao thất thần, tâm đau nhói, giọng nói lộ ra sự xót xa:
- Ta không thích bộ dạng cau mày này của huynh đâu.
Hắn khẽ vuốt qua trán đang bị băng bó Tuyết Dao, thấp giọng thở dài:
- Tại sao lại làm thương tổn bản thân như vậy.
-Vì muốn phân tán cơn đau.
Trên gương mắt tiều tụy của Tuyết Dao hiện lên sự bướng bỉnh.
Triệu Vũ Quốc cúi đầu cười ra tiếng:
- Có thể phân tán sao?
- Ừ….
- Nếu là vậy, sao không để ta tới phân tán giúp.
Đôi mắt trước giờ luôn lạnh lùng của Triệu Vũ Quốc hiện lên sự xót xa, áy náy.
Trong lòng Tuyết Dao đột nhiên ấm áp, lời muốn nói nghẹn ứ trong cổ họng, mắt nàng hoe hoe đỏ, không biết phải nói gì, làm gì lúc này, chỉ mong được nhìn ánh mắt ôn nhu kia mãi mãi.
- Đáp ứng với ta, đời này, ánh mắt như thế chỉ nhìn ta.
- Ta đồng ý!
Hắn cười, lời nói chắc nịch.
~~~
- Nhi tử, ta hỏi lại một lần nữa, con quyết định như vậy sao?
Triệu Cảnh chăm chú nhìn Triệu Vũ Quốc.
Trong mắt Triệu Vũ Quốc vẫn chỉ có sự lạnh lùng, tuy nhiên đối với Triệu Cảnh thì hắn lại nhìn ra mơ hồ có chút ấm áp trong đó, có điều, hắn hiểu, phụ tử bọn họ không thể nào trở lại như lúc đầu được nữa. Dù vậy bây giờ hắn cũng khá cao hứng, hắn bỏ qua giang sơn là bởi vì người phụ nữ và hài nhi của bọn họ, dĩ nhiên là trong chuyện này còn ẩn chứa nguyên nhân sâu xa khiến hắn xuống nước, trước mắt chuyện thiện vị (Thiên tử truyền ngôi cho người khác gọi là thiện vị 禪位) phải giải quyết ổn thỏa đã.
- Vâng.
Triệu Vũ Quốc gật đầu tựa như đang nói chuyện bình thường.
- Nhưng kia…
Không đợi Triệu Cảnh nói tiếp, Triệu Vũ Quốc liền tiếp lời nói:
- Phụ hoàng nhắc nhở nhi thần mượn hơi Trương Nham là để sau này có thể mượn được sự ủng hộ từ thế lực to lớn của hắn?
Triệu Cảnh bất đắc dĩ gật đầu:
- Con đã hiểu ý ta sao còn cố ý trả lời như vậy?
Trên mặt Triệu Vũ Quốc hiện lên vẻ châm chọc:
- Phụ hoàng cảm thấy hắn sẽ mang lại lợi ích?
- Chẳng lẽ con không cảm thấy?
Triệu Cảnh hỏi ngược lại.
Triệu Vũ Quốc hướng tầm mắt ra bầu trời âm u.
- Người không nghĩ đến hậu quả sao?
- Hậu quả?
Triệu Cảnh mơ hồ.
- Nếu đem cháu gái hắn phong hậu, xét một phương diện khác chính là chúng ta cúi đầu lấy lòng hắn.
- Nhi tử, nhỏ không nhẫn thì…
- Sẽ bị mưu hại sao?
Triệu Vũ Quốc lại cắt ngang lời nói của Triệu Cảnh, điều này khiến Triệu Cảnh tức giận.
Tuy nhiên, nghe những lời này của Triệu Vũ Quốc khiến hắn không thể tức giận.
- Trương Nham kia biết rõ hắn quan trọng đối với chúng ta, hẳn hắn sẽ không kiêng kị chúng ta, huống hồ hắn từng đứng ở phe Nhị ca, người như vậy không thể thu nạp được…
- Nhưng trước mắt mà nói, chúng ta cần lấy lòng hắn, bây giờ nhún nhường là phương pháp tốt nhất để xử lý mọi chuyện, hết thảy cũng vì muốn củng cố ngôi vị Hoàng đế cho con.
Triệu Cảnh nhẫn nại giải thích.
Triệu Vũ Quốc híp mắt:
- Lấy lòng thì có thể, nhưng không thể để cháu gái hắn thành Hoàng hậu, nếu phong Hậu thì Trương gia hắn sẽ trở thành Hoàng tộc của Điểm Thương quốc, một mặt chúng ta nhận được sự phò tá của hắn, nhưng một mặt chẳng phải là bị hắn uy hiếp sao?
- Ý con là gì?
- Nếu lập nữ nhân kia làm Hoàng hậu, không thể không giữ thể diện cho Trương Nham, lúc đó nhi thần buộc phải gần gũi, quan tâm nàng ta, nếu nàng ta mang long thai, với binh quyền, thế lực của Trương Nham, ai dám nói hắn sẽ không làm mọi thứ để đứa nhỏ này lên vương vị Thái tử?
Lời Triệu Vũ Quốc dứt, Triệu Cảnh trợn trừng hai mắt, trong lòng hoảng hốt.
Đúng vậy, hắn mới chỉ nghĩ đến lợi ích của cuộc hôn nhân này mà chưa nghĩ đến mặt hại, nghe Triệu Vũ Quốc phân tích, thử nghĩ xem tương lai sau này… Triệu Cảnh toát mồ hôi, làm như vậy chính là đưa hai tay dâng giang sơn Triệu gia này cho kẻ khác…
Giờ phút này, Triệu Cảnh không thể không thừa nhận hắn đã già rồi, trong lòng có chút mất mát, tuy nhiên hắn cũng có điểm vui mừng, chọn người thừa kế này quả thật là đúng đắn!
Nhưng sau một khắc hắn lại nói:
- Nếu không chọn Trương Nham để phò tá thì con có thể lựa chọn người nào đó trong đám đại trung thần trong triều, phải chọn người nào có thế lực hùng hậu giúp con ổn định quyền lực làm nhạc phụ.
- Phụ hoàng, giang sơn Triệu gia ta từ khi nào cần người khác giúp đỡ vậy!
Triệu Vũ Quốc nói một câu thôi nhưng Triệu Cảnh đỏ mặt tía tai.
Nhiều năm qua, không biết từ lúc nào, hắn sa vào hưởng thụ cuộc sống an nhàn mà mất đi sự hăng hái, bản thân bây giờ chỉ còn biết hai chữ “lợi dụng”…
Triệu Cảnh ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Triệu Vũ Quốc, cặp mắt lạnh lùng kia mơ hồ tỏa ra khí phách giận dữ, Triệu Cảnh giật thót mình, giờ phút này hắn mới phát hiện, nhi tử hắn không chỉ luôn tỉnh táo mà còn luôn luôn nhìn thấu hắn.
Đạo lý làm vua Triệu Cảnh hiểu rất rõ, có thể thấu tâm tư người khác nhưng không để kẻ khác hiểu lòng mình, người như vậy xứng thượng vị, còn hắn,… hắn thật đã già. Khí phách kia sớm đã tiêu tán không còn nữa.
Minh bạch điểm này, tảng đá đè nặng bấy lâu trong lòng Triệu Cảnh rốt cuộc rơi xuống, hắn hít một hơi thật sâu, vỗ vai Triệu Vũ Quốc, bình tĩnh nói:
- Nếu con đã quyết định như vậy thì phải nghĩ cách điều hòa mọi thứ.
Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, khẽ mỉm cười không nói gì, hắn hành lễ xong xoay người đi tới tẩm cung Tuyết Dao đang ở.
Tuyết Dao đứng bên cửa sổ lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch, lòng thở dài mong mưa, mây kéo đến cuồn cuộn như thế kia, xem ra sắp mưa dữ dội, mùa hè ở Điểm Thương quốc vốn nhiều mưa!
Giày đế mềm phát ra tiếng vọng rất nhỏ, bên ngoài lại gió lớn, thế nhưng Tuyết Dao vẫn có thể nhận ra, nàng khẽ cười, nhất thời trăm hoa cùng thẹn.
Không biết từ lúc nào, nàng và Triệu Vũ Quốc đã tạo được sự ăn ý, có thể nghe được tiếng bước chân đối phương, cho nên không cần quay đầu cũng biết hắn tới, mặc dù lòng vui vẻ, miệng thì khẽ cười nhưng bên ngoài vẫn lãnh đạm nhìn gió vờn mấy cành trúc.
- Tâm tình không tệ!
Triệu Vũ Quốc ôm nàng từ phía sau.
- Ừ, ta cảm giác không bao lâu nữa sẽ nhớ ra.
- Nàng quan tâm chuyện trí nhớ rất nhiều phải không?
Tuyết Dao quay đầu lại, khẽ mỉm cười:
- Dĩ nhiên!
- Nhưng ta lại không nghĩ.
Sắc mặt Triệu Vũ Quốc trầm xuống, đôi mắt tối sầm.
Tuyết Dao nhíu mày:
- Vì sao?
- Bởi vì, lần đầu nhìn thấy nàng, nàng mặc xiêm y cưới hỏi.
Ầm!!! Sấm lớn nổ ran trên bầu trời, mưa giấu mình sau những đám mây rốt cuộc thoát khỏi sự kiểm soát thi nhau đổ xuống.