Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 138: Chương 138: Mất mạng




Mặc dùkhông nhìn thấy bóng người nhưng lúc này Dương Hồng Xương sớm đã tỉnh rượu gần hết, thân toát mồ hôlạnh. “Tai tanghễnh ngãng sao?” Hắn âmthầm hỏi bản thân, không yên tâm lại xemxét bốn phía một lần, vẫn không nhìn thấy một bóng người.

-Phú Quý, Phú Quý…

Dương Hồng Xương chột dạ kêu tên quản giacủa hắn.

Nếu làbình thường, chỉ cần hắn cất tiếng gọi, quản gianhất định cómặt, thế nhưng giờ phút này hắn kêu liên tục mấy tiếng cũng không thấy bóng dáng quản giađâu, tâm hoảng loạn dựng ngược lên, hắn chợt nhận ra,bốn xung quanh không nhìn thấy bóng dáng một đứa nhahoàn nào.

“Không xong rồi!” Hắn ýthức được bản thân gặp nguy hiểm, vừa đứng dậy liền cảm thấy trên đỉnh đầu cótiếng gió, một khắc sauthấy hoamắt, cómột người đứng trước mặt hắn.

-Công chúa!

Hắn hoảng sợ nhìn người trước mắt, chỉ hivọng giờ phút này đang nằm mơ.

Mới vừa rồi Long Tuyết Dao ởchòi nghỉ mát phía xa,thấy hắn quan sát bốn phía, dĩnhiên làkhông thấy nàng. Tuyết Daonhanh như diều hâu săn mồi, laotới phía hắn, nhìn thấy dáng vẻ sayrượu cùng những lời cuồng loạn của Dương Hồng Xương lập tức nổi giận, sát ýtrở nên nồng đậm hơn lúc nào hết.

-Ngươi đang mong làđương gặp mộng phải không?

Tuyết Daocười lạnh hỏi hắn, sát khí tỏa rabốn phía, thế nhưng lại không xông lên giết hắn, chết chẳng phải quá tiện nghi chohắn sao, đáng sợ nhất, làquá trình chờ đợi cái chết kia!

Dương Hồng Xương cảm thấy tiếng nói như bị rút mất, rõràng muốn nói nhưng hámiệng lại không cóthanh âmnào phát ra,chỉ cóthể nghe thấy tiếng quái dị khô khốc phát ratừ cổ họng bản thân, taychân như rụng rời hết cả.

Tuyết Daokhinh thường hắn, đối với loại namnhân ganchuột này, nàng vôcùng chán ghét.

-Năm đó changươi ngộ rađại cục, rút luiđể bảo toàn huyết mạch Dương gia, không ngờ lại làbảo vệ kẻ bất lực như ngươi!

Vừa nói, Tuyết Daovừa rút Dạ Mị ra,ánh sáng âm utừ Hắc thủy tinh tản ranhưng cắn nuốt mọi vật xung quanh.

~Bang!

Cả người Dương Hồng Xương như bị rút hết khí huyết, vôlực quỳ gối trước mặt Tuyết Dao, cơhồ dùng hết sức lực rống lên mới cóthể phát ra âmthanh từ cổ họng đã khô khảng:

-Biểu muội… Ca cacũng làbị épbuộc… A…

Không đợi Dương Hồng Xương nói hết, Dạ Mị trong tayTuyết Daođã quất tới, dưới ánh trăng Dạ Mị uốn một vòng cung đẹp mắt, tàn ảnh vừa chạm vào kẻ quỳ gối dưới đất kia, miệng hắn lập tức ròng ròng máu tươi.

-Trước mặt ta,ngươi cảm thấy cái gọi làcầu tình sẽ hữu dụng sao?

Tuyết Daolạnh giọng mỉa mai.

-Đừng….

Dương Hồng Xương vôvọng cầu xin, trong mắt toàn làoán độc.

Lại nữa!

Tuyết Daothẳng tayvung lên, Dạ Mị như cánh chuồn chuồn hời hợt xẹt quamắt trái Dương Hồng Xương, một khắc liền nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết.

-A…. Ta… Mắt ta…

Lời không cách nào thốt rathành câu, bàn tay chemắt của hắn cảm nhận được thứ gìđó mềm nhũn ướt nhẹp, đó chính là conmắt của hắn. Khithấy trên tay làmắt của bản thân, Dương Hồng Xương chỉ kịp nghĩ tới –nữ nhân xinh đẹp như thiên nữ giáng trần trước mặt mình chính là ác matừ Địa ngục!

Trốn, giờ phút này hắn không nghĩ rađược điều gìngoài một chữ này, chỉ muốn bỏ chạy, rời khỏi ác manày, nhưng vừa mới điđược hai babước, cơn đau nhức lập tức truyền tới haimắt cáchân, hắn ngã nhào trên mặt đất, cả người coquắp runrẩy, không dám nhìn vết thương nhưng hắn cảm giác gân chân đã bị cắt đứt, haichân coinhư bị phế.

Hận, hắn nghĩ hận nàng, nhưng càng nghĩ lại chỉ càng thấy sợ hãi tỏa ra.“Chết làhết sao?” giờ phút này hắn thực muốn chết ngay lập tức, nhưng khóe miệng cười lạnh của Tuyết Daođã không chohắn được như nguyện ý.

Nàng chậm rãi bước tới phía hắn, lấy bình sứ trong lồng ngực ra,từ từ mở nắp bình rồi cất lời:

- Khingươi lựa chọn phản bội, ngươi nên nghĩ đến kết cục của bản thân chứ, talưu lại chongươi một conmắt chính làmuốn chongươi nhìn thấy ngươi chết dần chết mòn như thế nào. Thuốc này cũng là vìngươi màchuẩn bị riêng, ngươi thích dùng Mông Hãn Dược [1]phải không, tasẽ chongươi thỏa nguyện, nhưng tasẽ không hèn hạ màdùng Mông Hãn Dược đâu, tamuốn dùng độc dược…

-Đừng… đừng…

Trong cổ họng Dương Hồng Xương phát rathanh âmquái dị, sợ hãi baophủ conmắt còn lại của hắn, hắn cực lực lắc đầu, muốn tránh xabình sứ đang tới gần, nhưng Tuyết Daochỉ nhẹ điểm huyệt, hắn không thể nào nhúc nhích được nữa.

-Đây làHủ thảo lộ mà HoaTượng môn thích dùng, cỏ dại hoaviên gặp thuốc này, nửa ngày sẽ héo rũ, bangày sausẽ hoàn toàn hưthối…

Giờ phút này, Dương Hồng Xương chỉ cómột nguyện vọng duynhất – cóthể chết, nhưng đã không thể rồi. Hắn chỉ cóthể trơ mắt nhìn Tuyết Daođổ Hủ Thảo lộ vào miệng mình, mùi vị mặn chát rát bỏng theo cổ họng trôi tuột xuống, một luồng liệt hỏa như thiêu đốt cả người hắn dâng lên, ngay sauđó, lantrong lục phủ ngũ tạng của hắn, cứ thế màthiêu đốt tới độ thối rữa…

Hắn nghĩ sẽ tự thân kết thúc sự hành hạ này, nhưng Tuyết Daokhông chohắn cơhội, nàng chặt đứt gân taycủa hắn, Dương Hồng Xương hoảng sợ nhìn nàng, hắn nhìn nàng, trong đầu hồi tưởng lại lời cô cônói năm đó, lại hồi tưởng lại lời dượng hắn –Hoàng thượng nói trước khikết hôn với Tuyết Dao, hắn thấm thía, giây lát hiểu ra,thật rathì dượng cũng quan tâm hắn không hề kém côcô, là dohắn tham vọng quá nhiều, vượt quaphạm vithân phận mình.

Hắn hiểu Hủ Thảo lộ kia, độc tính không mạnh nhưng tính ănmòn vôcùng cao, uống vào không cócách nào cứu trị, chỉ cóthể chờ đợi cơthể bị ănmòn tới khimục ruỗng, lúc đó mới chết, nhanh nhất cũng phải bangày…

Hắn hối hận, biểu muội của hắn lại dối xử với hắn như thế này, thật ra,ngay từ khibắt đầu hắn đã nghĩ tới, chỉ cóđiều không suynghĩ thật kỹ, giờ phút này, hết thảy đã muộn…

Nhìn bóng lưng Tuyết Daorời đi, Dương Hồng Xương thống khổ, thân xác đau đớn, tinh thần cũng đau đớn vôphần, đời này, hắn mang tội lớn với côcô…

Từ phủ Dương Hồng Xương đi ra,trăng nonđã treo trên ngọn liễu, Lục Hổ thấy nàng đi rangoài, khẽ tươi cười:

-Xong rồi hả Lão Đại?

Tuyết Daokhẽ gật đầu.

-Lão Đại, những người trong Dương phủ…

Nhĩ Đóa tuysống trên sinh mạng kẻ khác nhưng cũng không phải làngười lạm sát kẻ vôtội.

-Tạm thời để hôn mê.

Tuyết Daonói ngắn gọn.

Nhĩ Đóa vòđầu cười:

- Ha ha,thuốc này lợi hại ghê, nơi lớn như này màcũng bị hôn mêhết cả.

Lưu Philiếc Nhĩ Đóa một cái:

-Trúc Cầm tiên sinh làngười như thế nào chứ?

Tuyết Daokhông lên tiếng, nàng phithân lên ngựa, mắt nhìn về phía trước, trong mắt lộ rasự ngưng trọng, ngay sauđó quay sang hỏi sáu người ởbên:

-Hỏi lại lần nữa, các người suynghĩ kĩchưa?

Sáu người ngẩn ra,ngay sauđó cùng cười ha ha:

-Lão Đại, người cóphải bị đãng trí không vậy, đitheo người giết người thôi chứ gì.

Sáu người một lời, tuylời lẽ không taonhã nhưng khiến Tuyết Daosục sôi nhiệt huyết, nàng cất caogiọng:

-Hảo, không hổ làhuynh đệ tốt của Long Tuyết Dao ta!

Dưới ánh trăng, khuôn viên hoàng cung lộ rõ ra,Long Tuyết Daocùng Lục Hổ cưỡi khoái mãhướng tới không chút do dự!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.