Cười nói với nhau một lát, Tuyết Dao chỉ mới ra một chiêu, Lục hổ đã tóm gọn đám thích khách.
- Nhĩ Đóa, ngươi đi tra xét xem trên người chúng có đồ gì khả nghi không?
- Dạ!
Nhĩ Đóa cùng Lưu Phi tiến lên xem xét, Tuyết Dao ngồi một bên trầm tư, nàng không đoán ra được đám người ám sát nàng lần này là ai và có mục đích gì.
- Hửm…
Lưu Phi tựa hồ phát hiện ra điều gì.
Tuyết Dao ngẩng đầu hướng Lưu Phi hỏi:
- Phát hiện cái gì?
Lưu Phi lập tức bước tới gần Tuyết Dao đáp:
- Lão đại, những tên này hình như là người Tấn quốc.
Trong lòng Tuyết Dao căng thẳng: “Tại sao lại là Tấn quốc?” Nàng hơi nhíu mày rồi lại hỏi Lưu Phi:
- Ngươi xem xét kĩ lại đi.
- Không cần đâu, mọi người nhìn này.
Nhĩ Đóa cầm tới một bông hoa được làm thủ công rất đẹp mắt, nhìn ra không phải là vật của nam tử.
Vương Thạch nói đùa:
- Hắc hắc, thú vị đấy, đi ra ngoài giết người lại mang theo thứ đồ này cơ đấy…
Nhĩ Đóa liếc hắn nói ra vẻ huyền bí:
- Chỉ có một tên có vật này đã cảm thấy kỳ lạ rồi, vậy mà ta đi lục trong áo mấy tên còn lại, tên nào cũng có cơ chứ.
- Hoa đẹp trừ tà, đây là truyền thống của Tấn quốc, phàm là nam tử trưởng thành sẽ nhận được một bông hoa của trưởng nữ bện từ bảy loại sợi khác màu nhau, hi vọng có thể tiêu giảm khó khăn, luôn được bình an.
A Đoạn nhìn bông hoa trong tay Nhĩ Đóa cất lời.
Tuyết Dao nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Tấn quốc có người muốn giết ta?”
Suy nghĩ một hồi nàng vẫn không nhớ nổi mình đắc tội với người nào ở Tấn quốc. Đang lúc Tuyết Dao trầm tư, Nhĩ Đóa hỏi:
- Lão đại, có phải lần trước ngài nói từng gặp thích khách ở biên giới Tấn quốc và Hạ quốc không?
Tuyết Dao cười lớn:
- Lần đó là do hai mụ điên của Hạ quốc gây ra, chắc cũng đã lãnh đủ một trận sợ hãi, tin rằng chúng không ngu như vậy nữa.
- Cái gì? Có kẻ muốn giết lão đại?
Trương Thiết rống to, bị Tuyết Dao trừng mắt vội im bặt.
- Lần đó coi như ta gặp phải người điên, nếu như các nàng thông minh sẽ không tiếp tục trêu chọc ta…
Trong mắt Tuyết Dao lóe ra quang mang, sáu người không hẹn mà cùng rùng mình: “Quả nhiên, không được chọc tới Lão đại.”
- Nếu lão đại khẳng định đây không phải nhóm người lần trước, vậy lần này là kẻ nào dám tới ám sát lão đại?
Tuyết Dao bật đứng dậy, nhìn hướng Tấn quốc, có chút cảm khái:
- Ta không biết người nào, nhưng ta có thể xác định một việc.
- Chuyện gì?
Trương Thiết nôn nóng.
Tuyết Dao quay đầu lại nhìn sáu người đang nhìn mình, ánh mắt ai nấy đều hiện lên sự quan tâm chân thành, trong lòng khẽ ấm lên, hé miệng cười yếu ớt:
- Tấn quốc, nhất định có quan hệ cùng ta.
- Chẳng lẽ, lão đại là người Tấn quốc?
Ngô Vệ hỏi.
Lúc này, Vũ Quốc là quan trọng nhất. Mặc dù nàng muốn nhanh chóng biết rõ thân phận mình nhưng việc của Triệu Vũ Quốc bây giờ quan trọng hơn.
Nghỉ ngơi một phen, Tuyết Dao cùng Lục hổ cải trang tiến vào kinh thành.
Mặc dù Tuyết Dao có thể chấp nhận được cơm nước đạm bạc, nhưng cảm giác cả người nhớp nháp khiến nàng không thoải mái. Không thể ở khách điếm vì sẽ bị lộ thân phận, bọn họ chỉ có thể tìm một ngôi miếu đổ nát để trú chân.
- Lão đại, không thể ở khách điếm…
Nhĩ Đóa có chút khó xử, hắn dựa theo ý kiến và phong thái của lão đại, có lẽ nàng sẽ chọn nơi nghỉ chân là một ngôi miếu hoang. Bất quá Tuyết Dao muốn một chỗ có thể tắm rửa được làm hắn khó xử.
Nhìn vẻ mặt khó xử của Nhĩ Đóa khiến Tuyết Dao buồn cười, có điều lạnh lùng vốn đã là thói quen, nàng lạnh nhạt phun ra hai chữ:
- Kỹ viện!
Nhĩ Đóa ngẩn người!!! Ngay sau đó lập tức hồi phục tinh thần gãi đầu nói:
- Ha ha ha, lão đại quả thật thông minh, tiểu nhân thực không nghĩ tới, kỹ viện là nơi rồng rắn lẫn lộn, kẻ có tiền chính là ông chủ, phía sau có quan phủ chống lưng, muốn tra người ở nơi này thì là không thể.
Tuyết Dao khẽ cười:
- Tìm một nhà nổi danh nhất kinh thành.
- Dạ!
Miệng đáp vậy, kỳ thật trong lòng Nhĩ Đóa hồi hộp, mắt liếc mấy người kia sớm đã nhe răng nhếch miệng, nuốt nước bọt ừng ực, bộ dáng như tám trăm năm chưa uống nước.
Hoan Hỉ lâu là một trong những kỹ viện lớn nhất kinh thành, tòa nhà xây ven bờ sông, ba mặt giáp sóng nước, đêm đến lên đèn thực huyền ảo, trong lầu tiếng ca, tiếng cười, oanh oanh yến yến thật lay động lòng người.
Tuyết Dao cải trang thành công tử khí chất cao quý, vừa bước vào cửa đã bị một đám cô nương bao quanh.
- Công tử tuấn tú à nha, để ta chăm sóc…
- Công tử, vào phòng ta đi…
Đám cô nương hăng hái vây xung quanh, không ngừng nỉ non dụ dỗ, tay ngọc quấn quanh người Tuyết Dao, những cặp tuyết lê màu mỡ cũng dựa hết lên người nàng, Tuyết Dao cảm thấy bên tai ong ong anh anh như có ngàn vạn con ruồi, không khỏi nhíu mày, nàng lạnh lùng đẩy đám cô nương ra. Một đám người không bảo mà cùng run, cảm nhận được gió lạnh, mặt thất sắc buông lòng cánh tay đang níu bám Tuyết Dao.
Ma ma thấy Tuyết Dao không hề liếc mắt với đám cô nương này, trong lòng mừng thầm, người này đích thị là nhân vật cỡ bự rồi, bạc mang theo hẳn không ít, mắt đong đưa nhìn nàng.
- Công tử thật có mắt nhìn người, mấy cô nương tầm thường này sao xứng với ngài, mời theo ta lên lầu.
Tuyết Dao cảm thấy mấy nếp nhăn trên mặt mụ già này đủ để kẹp chết một con ruồi, vậy mà còn xán tới dùng ngực câu dẫn nàng ư…
- Được, làm phiền ma ma.
Ma ma thấy Tuyết Dao cao ngạo như thế, trong lòng lại càng sung sướng, đoàn người của nàng uống rượu ngon nhất, chọn cô nương xinh đẹp nhất… hôm nay tha hồ thu bạc trắng rồi.
- Ma ma, bố trí cho chúng ta bảy phòng, sau đó mang nước nóng tới, những việc khác phiền ngươi thu xếp.
Trương Thiết thức thời tách ma ma kia ra khỏi Tuyết Dao, vừa nói vừa đưa bạc cho mụ.
Thấy tiền dĩ nhiên mắt mở, ma ma kia ngay lập tức sung sướng run người, tối nay gặp được kim chủ rồi, lớn tiếng phân phó:
- Người đâu, chuẩn bị hầu hạ các vị công tử.
Vào phòng, Tuyết Dao kiểm tra bốn phía, trong lòng cả kinh, chỗ nào cũng có cung xuân đồ, xuân hương nồng nặc. Hồi trước nàng ở Hoa Đào lâu, nơi đó lấy kín đáo làm đẹp, lại không nghĩ kỹ viện này lại như vậy, màn này thực kích thích nàng…
Mặt đỏ tim đập khiến nàng phiền não, định vận khí điều hòa, đột nhiên ý thức được Đào Hoa lâu kia có xuân hương dụ hoặc, nơi này chắc chắn cũng có, thôi đành dùng Quy tức pháp điều chỉnh hít thở, cuối cùng tắm nước nóng. (Nghe thiên hạ đồn là phải tắm nước lạnh chứ…)
Đang lúc nàng mặc y phục thì có tiếng gõ cửa: “Cốc cốc”
- Lão đại, tiểu nhân Trương Thiết…
Tuyết Dao nghe ra là giọng Trương Thiết nhưng có phần kỳ quái, mặc áo khoác đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Trương Thiết mặt đỏ ửng nhỏ giọng nói với nàng:
- Lão đại, nơi này có điểm gì không đúng…
Nghe những lời Trương Thiết nói, Tuyết Dao đột nhiên nhớ việc quên nhắc nhở sáu người bọn họ, chắc là đã hít phải không ít xuân hương, lòng có phần đồng cảm.
Nàng làm ra mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Quên không nói cho các ngươi, nơi này có xuân hương dụ hoặc làm người ta có ham muốn ân ái…
-……….. A, a a, tại sao lão đại không nói sớm.
- Ta dùng Quy tức pháp điều chỉnh hít thở, các ngươi có làm được không?
Mặt Trương Thiết vặn vẹo, cười khổ nói:
- Lão đại, nếu người nói sớm, chúng ta sẽ ngụ ở bên ngoài, có chết cũng không vào nơi này, nhìn không ăn được, thật là…
- Trong mấy người, có ai lập gia đình chưa?
- Chưa có ai…
Trương Thiết buồn bực lắc đầu.
- Có ai có ý trung nhân không?
Trương Thiết càng lắc đầu dữ:
- Ngày nào cũng chỉ có đao và huyết, gặp qua vô số các cô nương, nhưng không phải là sát thủ tới giết mình thì cũng là người mình nhận nhiệm vụ đi giết, làm gì có ai có ý trung nhân…
Tuyết Dao rũ mắt suy tư, lấy từ trong tay áo ra ngân phiếu vạn lượng cho hắn, quăng thêm câu:
- Trước canh ba phải ngủ!
- Ơ…
Trương Thiết vẫn còn sững sờ há miệng Tuyết Dao đã nhanh khép cửa phòng lại, mở cửa sổ cho bay bớt xuân hương, uống cạn một ấm trà, sau đó thở phào, lẩm bẩm nói:
- Một cái cung xuân đồ mà khiến người khác quên cả suy nghĩ…
Vẫn đang mắt chữ A, mồm chữ O trước của phòng lão đại, nhìn xuống ngân phiếu vạn lượng trong tay mình, Trương Thiết hồi phục tinh thần: “Lão đại, lão đại dùng hành động thực tế ủng hộ chúng ta… Ô… ô ô…”