Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 11: Chương 11: Ngũ nhi thú sự.






Hình như đã là thói quen, Thủy Nhan luôn luôn dậy trước khi hừng đông, hơn nữa không tự giác đã nghĩ đến các công việc cần phải làm trong ngày, tính toán thật kĩ càng, hơn nữa còn có thể hồi tưởng lại sự việc ngày qua một cách tỉ mỉ.

Giờ phút này nàng đang nằm tại giường, trong mắt ngập tràn cảnh đẹp buổi sáng, cẩn thận hồi tưởng lại việc Triệu Vũ Quốc tối hôm qua đến nơi này tìm hiểu sự tình, trong phút chốc mắt hơi lóe lên gì đó, nhất thời không nghĩ ra.

“Hắn phát hiện?” Nàng đoán.

Thủy Nhan ôn nhu cười một cái mê người, sẽ đó khẽ nhủ.

“Mặc kệ hắn có phát hiện ra hay không, ta cũng nhất định tìm được chứng cớ chứng minh ta không phải nô tài của hắn.”

Đẩy cửa ra, ánh nắng ấm áp chiếu khắp vào trong phòng, đôi mắt nàng long lanh, lúc này đây, nàng đang một thân đồ ngủ, nhưng không khiến cho người khác có cảm giác suy nghĩ bậy bạ, ngược lại trong mắt người khác lúc này, Thủy Nhan như một đóa hoa thủy tiên không nhúng trần, đẹp long lanh!

Trên bàn đá đặt ngoài cửa có một bộ xiêm y màu vàng nhạt, hiển nhiên là do Thạch Đông Thăng đư tới, Thủy Nhan có chút kinh ngạc, “Tối hôm qua vừa đo, nay có thể mặc rồi?”

Nàng cầm bộ xiêm y kia lên, vải dệt mềm mãi, khiến cho lòng bàn tay nàng có chút tê dại, đối với những việc mà Thạch Đông Thăng đã làm cho nàng, trong lòng nàng vô cùng cảm tạ, chẳng qua là khó mà mở lời nói được câu cám ơn, thực sự là rất khó.

“Cô nương… Ngươi như thế nào…”

Cùng lúc ấy Thạch Đông Thăng đi tới thấy nàng mặc một thân đồ ngủ, ánh mắt không tự nhiên cụp lại.

“Xiêm y này là ngươi cầm tới?”

“Ân, vừa rồi tới gặp ngươi, thấy trong phòng không có động tĩnh, ta để lại bên ngoài.”

Thủy Nhan mỉm cười nhàn nhạt: “Đa tạ!”

“Ưm… Không cần khách khí!”

Thạch Đông Thăng nghe được lời nàng nói cảm tạ, không hiểu được cảm xúc đang diễn ra trong long mình, hình như cảm giác nô tài chiếm được lòng chủ tử, được khen ngợi, nhưng không thể nói lên được, chỉ có thể đem cảm giác quái dị kia nuốt xuống.

“Thạch quản gia, hôm nay ta cần làm gì sao?”

“Ân, ta đến là nói cho ngươi, sau khi dung bữa sang xong, thì công tử dặn ngươi đến phòng bên kia.”

Thủy Nhan đáp: “Hảo, ta đã biết.”

Trong long Thạch Đông Thăng lại dâng lên cảm xúc buồn phiền, “Vì cái gì mà ta luôn cảm thấy khi nói chuyện cùng nàng, hệt như khi nói chuyện với công tử?”

Thủy Nhan tới hậu viện ăn sang, thấy rất nhiều nô tỳ tại đây, mọi người như đang chờ một người có quyền lớn hơn tới đây để bắt đầu bữa ăn sáng.

Nàng hướng tới mấy nữ tỳ có quen biết hôm qua gật đầu chào hỏi, một nữ tỳ dáng vóc nhỏ xinh lập tức được cử tới.

“Nhan tỷ tỷ, ta chờ tỷ đã lâu.”

Nàng cười nhàn nhạt, cố ý xem nhẹ ánh mắt bốn phía đang quay về mình, mặc kệ cả những tiếng nuốt nước miếng của đám nô tài.

“Vừa rồi Thạch quản gia tìm ta có việc, chậm trễ chút!”

Nha đầu này xem ra là nô tài của Hạ Ngải, tên là Ngũ Nhi, là một nử tử đơn giản, Thủy Nhan thấy nàng còn nhỏ tuổi, không có tâm độc, không phòng bị nàng ấy nhiều cho lắm.

Ngũ Nhi nghe Thủy Nhan nói là vì Thạch Đông Thăng mà chậm trễ, hai mắt lập tức phóng quang mang lạ thường.

“Oa…a… Tỷ tỷ thật giỏi a, mới sáng sớm đã khiến cho Thạch quản gia phải tới tìm!”

Giọng Ngũ Nhi như chim hoàng oanh, thanh thúy dễ nghe, trong sáng sớm có vẻ êm tai, nhưng trong những lời này cũng có vài phần cố ý.

Chỉ thấy nam đinh bốn phía rì rầm, nghe thấy Thạch quản gia tự mình đi tìm Thủy Nhan thì những ánh mắt mong chờ lập tức uể oải, cúi đầu chăm chú gặm màn thầu.

Đối với sự lanh lợi của Ngũ Nhi, Thủy Nhan rất là tán thưởng, nếu không phải Ngũ Nhi này tùy tiện hét lên một tiếng, chỉ sợ về sau này còn gặp nhiều chuyện phiền toái, cũng may hiện tại lợi dụng được Thạch Đông Thăng chắn đỡ.

Nàng linh động hướng Thủy Nhan thấp giọng nói: “Nhan tỷ tỷ, tỷ thấy ta làm có được viện không!”

Thủy Nhan hé miệng cười khẽ gật đầu, “Làm tốt lắm”

Trong long Thủy Nhan cảm thấy kinh ngạc, có thể làm cho mình nói những lời này tựa hồ không dễ dàng gì, nhìn biểu lộ của Ngũ Nhi, có cảm giác không ổn, chỉ cười đáp lại.

Ngũ Nhi thấy nàng cười, gấp gấp nói theo: “Ha hả, tỷ tỷ là người tốt a, lúc nào đi chợ, mời ta ăn chén mỳ thịt bò là được.”

Thủy Nhan nhàn nhạt cười, ứng tiếng nói: “Đương nhiên là được, mỳ thịt bò, đây là thứ gì?” Tựa hồ trong trí nhớ của nàng không có nghe qua thứ đồ ăn này.

Ăn điểm tâm mà Ngũ Nhi liên tiếp bị đánh lừa, có thể kế tiếp, Ngũ Nhi lại bị Thủy Nham làm cho kinh hãi thêm.

Lúc Ngũ Nhi mới húp một chút cháo, Thủy Nhan còn chưa cầm bánh mỳ, mà khi Ngũ Nhi cầm đũa gắp thức ăn thì cháo trong chén của Thủy Nhan đã hết sạch, từ lúc ăn bánh mỳ đến húp xong cháo, dường như không ngừng nghỉ, thế mà lại không làm cho người ta cảm thấy nàng lỗ mãng chút nào, với lại lúc đó, Ngũ Nhi cũng không có nghe được tiếng nhai nào, nàng vò đầu, vẻ mặt rất kinh ngạc.

“Nhan… Tỷ Tỷ… tỷ ăn lúc nào vậy?”

Thủy Nhan nhẹ nhàng lau khéo miệng, nhìn vào nàng, có chút kỳ quái đáp: “Mới ăn xong đó!”

“Ách… vậy sao ta không có thấy?”

“Ta ăn nhanh!”

“Sao tỷ lại phải ăn nhanh như vậy? Tỷ bận nhiều việc sao?”

Thủy Nhan nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy không nên lãng phí thời gian cho việc ăn uống này…”

Những lời của nàng khiến Ngũ Nhi kinh sợ, giờ phút này trong mắt nàng tựa hồ lệ ngấn, khiến Thủy Nhan không biết làm sao, nhẹ nhàng: “Ách… nghẹn sao?”

Tiểu Hồng một bên cười ha hả, “Ha ha, nàng từ nhỏ tới giờ thích ăn, người nói với nàng như thế, quả thực là một đả kích lớn!”

Thủy Nhan giật mình, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Ngũ Nhi, vốn định giơ tay ra vỗ vỗ vai nàng, nhưng nhìn bộ dạng Thủy Nhi, nàng chọn cách lui lại.

Đối với một người từ nhỏ lấy chuyện ăn uống làm mục tiêu phấn đấu hàng đầu, nhưng cũng không thể tùy tiện được nên mẩu bánh mỳ trên trời rơi xuống này đặt trên miệng Ngũ Nhi vẫn còn chần chừ chưa vội nuốt, bờ môi nàng khẽ run rẩy tựa ánh sớm mai lay động mặt hồ thu.

Lý tưởng này của Ngũ Nhi, Thủy Nhan không lý giải nổi, giờ phút này nàng còn có chuyện cần làm mà tối qua đã nghĩ.

Thủy Nhan nhíu mày, trong lòng thầm mắng sao váy lại lòe xòe quá, nàng không hiểu tại sao Thạch Đông Thăng lại đưa cho mình bộ xiêm y phiền toái như thế, giờ phút này, nàng đi qua mấy bụi hoa, bị vướng vào cành lá, xoạt xoạt, tiếng xé rách vang lên, Thủy Nhan khẽ lắc đầu, lại nghĩ tới bộ dạng của Thạch Đông Thăng khi mang xiêm y tới cho nàng.

Từng bước men theo bụi hoa, rốt cục tới bên núi giả, vừa ngẩng đầu lên, xen giữa ngọn giả sơn và cây thương tùng là giàn hồ lô xanh mướt với những nụ hoa đáng yêu đang tranh nhau đua nở, nàng khẽ mỉm cười, lòng như dịu lại, bỗng thấp thoáng giữa giàn cây như có bóng người.

Khẽ thở hắt ra: “Tìm được rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.