Trà Hương lúng liếng cười, coi như đang nhìn Thủy Nhan, kỳ thực ánh mắt liếc về phía Triệu Vũ Qốc, hé miệng cười, má lúm đồng tiền đỏ như thẹn thùng, ngón tay thuôn như ngó sen bưng chén súp.
“Quấy nhiễu mộng đẹp của cô gia và tiểu thư, nhưng là mụ mụ sợ canh súp nguội lạnh, uống không tốt, mắng Hương Nhi, bắt phải đem tới ngay."
Triệu Vũ Quốc lãnh băng nhìn cô ả, ngũ quan cân đối, trong mắt như có sương mù che phủ, trong lòng Thủy Nhan thất kinh: “Hắn cũng có bộ dạng như vậy sao!”
Hắn nhận bát canh từ tay Hương nhi, khóe miệng khẽ cười, giọng nói trầm thấp vang lên có vài phần lười biếng. “Canh của Đào Hoa lâu nấu bằng sương sớm mai rất ngon... Tuy nhiên..."
Hương Nhi khẽ chớp chớp mắt vô cùng lay động lòng người: “Có chuyện gì thế ạ? Không hợp ý cô gia sao?”
Lúc Triệu Vũ Quốc tiếp nhận bát súp canh, thuận thế dùng ngón trỏ lướt qua mu bàn tay mịn màng của Trà Hương, bàn tay mang chút thô ráp khiến cho thân thể cô ta có chút lắc lư.
"Tuy nhiên, vì bát canh này mà bắt Hương nhi vất vả mang tới. Thật là phiền cho Hương nhi rồi..."
Giọng nói kia, ánh mắt kia, Thủy Nhan nhìn xong quả thật muốn dụi mắt mình một cái, nàng cảm thấy phảng phất như đang nằm mơ, không giống như bình thường... Triệu Vũ Quốc đang câu dẫn cô nương!
Thủy Nhan liếc hắn một cái, nhàn nhạt, lại tựa hồ như chứa đựng ý cười, nhưng Trà Hương kia lại xem là nàng ghen ghét.
Chỉ thấy Trà Hương gấp rút lui tay về, hai má vẫn còn hơi hơi đỏ, còn ra vẻ sợ hãi liếc mắt nhìn Thủy Nhan: “Cô gia thật là biết nói đùa, Hương nhi sao theo kịp một phần của tiểu thư?”
Thủy Nhan lạnh nhạt nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Canh đoàn tụ là thế nào?”
Bị Thủy Nhan nhìn như thế, cả người Trà Hương như bị rơi vào hầm băng, cặp mắt lập tức thu lại, gấp gáp đổi lại vẻ lễ phép kính cẩn như khi nói chuyện với Thủy Nhan ngày hôm qua.
“Quy củ trong Đào Hoa Lâu, có thể mua được đêm đầu tiên của cô nương thì sẽ là phu quân "sương sớm" của cô nương đó, cũng là danh như ý nghĩa, sương sớm mà gặp ánh mặt trời liền sẽ tiêu tan. Mà đoạn duyên phận này của tiểu thư cùng cô gia cũng chỉ vẻn vẹn ở trong Đào Hoa Lâu. Cho nên đoạn nhân duyên như vậy tiểu thư không cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu được cùng công tử vui vẻ hạnh phúc. Thiết nghĩ Triệu công tử cũng hiểu rõ, trong một năm, Hương nhi chúc tiểu thư cùng công tử nên duyên, cùng hưởng khoát hoạt nhân gian!”
Thủy Nhan gật đầu, cười như không cười, “Thật quá chu đáo!”
Triệu Vũ Quốc cười cười, đem Thủy Nhan thân mật đỗ lại vào trong ngực, ôn nhu nói: "Hôm ngươi vất vả rồi, phần cho ngươi." Dứt lời, hắn xuất ra một chiếc trâm vàng cho Thủy Nhan, tiếp theo lại nói với Trà Hương: "Tối hôm qua đã làm ngươi mệt, phần riêng cho ngươi, nói với mụ mụ bồi dưỡng ngươi cho tốt, bằng không ta sẽ không để yên cho Đào hoa lâu.”
Trong lòng Thủy Nhan biết, đây là hắn diễn trò cho Trà Hương nhìn, liền cúi đầu mỉm cười giả bộ thẹn thùng, lấy tay khẽ vuốt ngực hắn, nàng cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến Trà Hương kia thất thần.
Từ khi Thủy Nhan tới Đào hoa lâu chưa từng thấy nàng cười lộ nửa miệng, giờ phút này trong lòng Trà Hương ngây ngốc thầm nghĩ: “Khó trách Tam Nương nguyện ý nhường nhịn nàng ta như vậy, bộ dạng kia khiến không biết bao nhiêu nam nhân phải thần hồn điền đảo?”
Thấy Trà Hương sững sờ, Triệu Vũ Quốc hỏi: “Hương nhi suy nghĩ gì thế?”
Câu hỏi này khiến Trà Hương giật mình đáp: “Không.. Chỉ là Hương nhi thấy tỷ tỷ cười thật xinh đẹp, khiến Hương nhi xấu hổ không dám gặp người.”
Triệu Vũ Quốc véo nhẹ bên dưới Thủy Nhan, ấm áp nói: “Sao lại thế, không nên so sánh hơn kém vậy.”
“Dạ, gia nói rất đúng, Hương nhi hầu gia thay quần áo, Tam Nương đang chờ ngài.”
Dứt lời nàng ta không nhịn được nhìn trộm Triệu Vũ Quốc một cái, chỉ thấy hắn cười lười biếng, nhưng trong mắt kia lại mang theo sát khi, làm cho người ra sợ hãi rồi không nhịn được mang theo cảm giác bị chinh phục, trong lòng rối bời, không nhịn được khiến lòng nàng nhảy nhót.
Lại nhìn làn tóc đen rối tung trên bờ vai rắn chắc, cánh tay vòng về phía trước như muốn sở hữu nữ nhân trong lòng, giờ phút này nội tâm Trà Hương thầm đố kị với Thủy Nhan, càng nhìn, trong lòng Trà Hương càng cảm thấy khô nóng, cảm giác hoảng sợ áp chế bản thân, nội tâm bắt đầu tính toán...
“Ngươi ra ngoài trước đi, để Quỳnh hoa hầu ta được rồi.”
Không cam tâm nhưng ngoài miệng Trà Hương vẫn ôn nhu thuận theo, gấp gáp hành lễ Triệu Vũ Quốc rồi chậm rãi trời khỏi phòng.
Cửa vừa đóng lại, Thủy Nhan giãy dụa tính rời khỏi ngực hắn, vừa mới nhích ra chút thì trông thấy trên trường một vết máu.
“Ngươi bị thương?” Nàng nhíu mày hỏi, trong lòng linh cảm mãnh liệt, “Chẳng lẽ tối hôm qua hắn bị tập kích, nhưng mình có cảm thấy gì đâu?”
Hắn lắc đầu, “Không có gì, chẳng qua là để chút nữa cho Hổ Tam Nương coi.”
“Vì sao muốn bà ta coi?”
“Ách..” Nhất thời Triệu Vũ Quốc không biết nên giải thích với nàng như thế nào.
Thủy Nhan thấy hắn khó xử, trong lòng kinh ngạc, gấp nói với hắn: “Hiện tại chúng ta đang cùng trên một sợi dây, giữa ngươi và ta không nên giấu diếm gì, bằng không sẽ dễ dàng bị Tam Nương phát hiện.”
Triệu Vũ Quốc nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý lời nàng nói.
“Này… vết máu này là ta tự cắt tay ra.” Hắn nhìn nàng, trong mắt mang theo kỳ vọng, coi như hắn nói tới đây nàng nên hiểu ra.
Nhưng câu hỏi kế tiếp của nàng khiến hắn thất vọng: “Vì sao?”
“Nữ nhân và nam nhân sau sinh hoạt vợ chồng… Bởi vì… Phá… Hạ thể sẽ xuất huyết, đây cũng là chứng cớ để chứng minh lần đầu tiên của ngươi…”
Vẻ mặt Thủy Nhan bắt đầu mờ mịt, theo lời hắn nói, trong đầu hồi tưởng lên thanh âm: “Sinh hoạt vợ chồng… bắt đầu rất đau đớn… Xin ngài hãy tận lực nhẫn nại…”
Nàng đem lời giải thích của Triệu Vũ Quốc với lời nói kỳ quái trong đầu liên hệ với nhau, sau sinh họa vợ chồng, nữ tử có lạc hồng, nhưng mà sau đó trí nhớ nàng lại rơi vào mê cung.
Nàng hận lúc này không thể đập đầu vào thành giường kia, mặt nàng đỏ bừng, không nhịn được cúi đầu tránh tầm mắt hắn...
Chứng kiến bộ dạng lúng túng của Thủy Nhan, Triệu Vũ Quốc bắt đầu có chút giật mình, trong lồng ngực xuất hiện ý cười, cuối cùng không nhịn nổi, hắn bật cười thành tiếng: “Ha ha ha… Là ngươi kêu ta nói… Ngươi không biết… Trách ta gì đây…”
Thủy Nhan trừng mắt liếc hắn một cái, chui vào trong mền để tìm chỗ trốn.
“Ai cho ngươi nói năng như vậy…” Nàng đỏ mặt, cố gắng gân cổ tranh cãi.
“Không phải là ngươi kêu ta nói thẳng thắn mọi chuyện sao!’
“Ách..” Thủy Nhan tiếp tục đỏ mặt.
Đột nhiên Triệu Vũ Quốc không biết nói gì, lập tức im lặng.
Hai người trầm mặc, tình cảnh này nếu bị Thạch Đông Thăng nhìn thấy, nhất định sẽ vặn vẹo không thôi, Triệu Vũ Quốc đột nhiên cười nhẹ, ôn nhu, đúng như là phát ra từ nội tâm…