Xông vào sương phòng của Thủy Nhan không phải ai khác, chính là nam tử mê người ở Nam viện – Ngải.
Lúc này đây hắn không có mặc xiêm y sắc đỏ, mà là áo choàng màu xanh thẫm, bụng hắn có vải băng bó, từ khe hở huyết không ngừng ngấm ra, huyết kia theo tà áo đi xuống, nhưng là hòa vào màu áo xanh như mực nên không lộ dấu vết, rõ ràng là vết thương này không nhẹ.
Vẻ mặt Thủy Nhan bình tĩnh, nhìn thẳng hắn, nhanh chóng dùng khăn quàng vây một mảnh quang xuân trước ngực, giờ phút này nàng không rảnh để bận tâm rằng hắn có phải đã nhìn hết thân thể nàng không, mà cảnh giác chăm chú nhìn hắn.
Ngải miễn cưỡng nhoẻn một nụ cười khó coi, “Ta không nghĩ nên xuất hiện lúc này.”
“Chuyện gì?” Thủy Nhan vẫn bình tĩnh.
Hắn hít sâu một hơi, lấy trong lòng ra một quyển sách gì đó đưa cho Thủy Nhan, “Ngươi bảo quản cho tốt.”
Nháy mắt hắn tiến tới nói chuyện, giọng nói không giống với lúc ở Nam viện khiến cho nội tâm Thủy Nhan khẽ động, sau một khắc cũng đã đoán được thân phận của hắn.
“Tử Hạ!” Thủy Nhan hô nhỏ tên hắn.
Hắn có chút tủm tỉm, “Đúng là không thể gạt được ngươi.”
Đúng lúc này, bên ngoài hiên vang lên tiếng bước chân hỗn độn, tình huống khẩn cấp đủ chứng minh Tử Hạ bất chấp nguy hiểm như thế nào để giao quyển sách cho nàng.
“Giao cho Triệu Vũ Quốc, hắn có thể cứu ngươi đi ra ngoài.”
Thủy Nhan nhíu mày, không chút do dự tiếp nhận sách kia, nàng đoán, kia chính là quyển sách mà tìm mấy ngày nay.
Nàng không hề cố kỵ mình thân thể lõa lồ bước ra khỏi thùng nước tắm, đem tập sách đặt ở dưới 2 lớp đệm trên giường, sau đó lau sạch vết trên mặt đất, đem một ít cánh hoa hồng rải vào thùng nước, nàng liên tiếp hoạt động, không có chút nào thèm quan tâm thân thể mình lộ ra trước mặt một người nam nhân, nếu như là người bên ngoài, Tử Hạ nhất định bị những cử chỉ của nàng làm cho hoảng sợ.
Một phen bố trí nhanh gọn, nàng tiến sát vào thùng nước nói với Tử Hạ: "Ngươi cũng vào đi."
"Ta hiện tại rời nơi này." Tầm mắt hắn tận lực tránh tiếp xúc thân thể đang lõa lồ của nàng, cố gắng cự tuyệt đề nghị của nàng.
Nàng nhướng mày: “Sợ ta bị hủy danh tiết?”
Tử Hạ đi tới bên cửa sổ bỗng đứng lại, chần chừ trong giây láy, hắn xoay người lộn trở lại cùng Thủy Nhan vào thùng nước.
Bốn mắt nhìn nhau, không kinh sợ, không ngạc nhiên, dưới tình thế cấp bách lại sinh ăn ý, lúc cửa bị mở ra, Tử Hạ kịp đi đến thùng nước, Thủy Nhan đem khăn gội đầu che thân thể và thả vào thùng nước, trên mặt nước cánh hoa hồng di động, cùng huyết dịch kia dung hợp trong nước, khiến người ngoài không biết đó là nước có huyết tươi, mới nhìn qua thì là một màn mĩ nhân tắm rửa thật động lòng người.
Xoảng một tiếng, cửa mở, Qủy trủng mang theo đoàn người hùng dũng tiến vào, vẻ mặt tên nào tên nấy hằm hằm sát khí, trong tay đao kiếm lăm le, hàn quang rọi lên ánh nến lóe ra có vẻ vô cùng âm tà.
Vẻ mặt Thủy Nhan hiện lên sự kinh hoàng, nàng nhìn đám người trước mắt đầy sợ sệt, gắt gao quấn chặt khăn quanh mình, tiếp đó kinh hô: “Cứu mạng a…”
“Không được ồn ào..” Khuôn mặt ngăm đen của Qủy Trủng khí sắc phức tạp, giọng nói cũng trở nên khô khốc khàn khàn, không phải là một mình hắn nói, cả đám người kia xông vào, thấy một phen mĩ nhân tắm rửa, tâm thần kẻ nào cũng nhộn nhạo, hồn vía bay mất cả, quên mất mình đang phải làm gì.
Những người này nhiều năm hành tẩu ở Đào hoa lâu, dạng cô nương nào cũng từng gặp qua, cho dù là nữ nhân không mặc xiêm áo gì đứng trước mắt cũng sẽ không khiến chúng ngây ra như giờ phút này, đơn giản là dung nhan thanh tú của Thủy Nhan cùng da thịt trắng bóng kia không thể nào làm chúng dịch chuyển ánh mắt.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng Thủy Nhan âm u kỳ ảo linh hoạt, Qủy trủng cùng đoàn người nhất thời sững sờ im lặng chăm chú nhìn nàng.
“Các người mau ra ngoài.” Thủy Nhan tức giận rống lên.
Lúc này, Trà Hương từ bên ngoài vội chạy vào, thấy một màn như vậy, đáy mắt tức khắc hiện lên một tia chế nhạo nhưng lập tức khôi phục lại vẻ mặt thân thiện: “Cô nương không phải sợ, những người này chính là tìm một thứ thôi.”
“Ngươi còn đứng đó làm gì, nhanh mở bình phong cho ta, thân hình ta để cho những kẻ này nhìn sao? Không sợ ta nói với Tam Nương sao?” Thủy Nhan quát ả ta.
Trà Hương biết Thủy Nhan nói được làm được, tuy nơi này là kĩ viện, nhưng không có nghĩa là các cô nương có thể để mặc bị ai khinh bạc được, đúng như lời Thủy Nhan nói, chỗ này, vị trí của họ được giá cả cao thấp phân chia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trà Hương nhảy dựng, sợ chọc giận Hổ Tam Nương, gấp dùng bình phong che cho Thủy Nhan, quay ra nói với Qủy trủng và đám người: “Qủy đại ca, ngài chạy nhanh tìm đi, đừng làm cho Trà Hương khó xử.”
Qủy trủng thu lại thần hồn, thoáng gật đầy, ý bảo những kẻ kia tra xét góc phòng thật nhanh, không thu hoạch được gì, cả đám liền kéo nhau đi ra.
May mắn có bình phong làm trò, bằng không Tử Hạ không bị đám người kia giết thì cũng chết đuối dưới song, giờ phút này hắn ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh của Thủy Nhan, trong lòng không nhịn được phát ra tán thưởng, người con gái trước mắt là nữ tử đặc biệt nhất hắn từng gặp.
Vẻ mặt Thủy Nhan vẫn bình thường, nhưng ngữ khí nàng mang theo sự tức giận đối với Trà Hương sau tấm bình phong: "Vừa rồi sao ngươi đến cùng bọn chúng mà có thể để chúng tiến vào nơi này?"
Trà Hương ở bên ngoài chuẩn bị xiêm áo cho Thủy Nhan, giọng nói lo lắng giải thích: “Vừa rồi là người của Cửu gia, nô tì không thể ngăn cản họ, huống hồ vừa rồi tình hình nguy cấp, Trà Hương không dám làm gì ngăn trở.”
Phút chốc Thủy Nhan đứng dậy, không để ý bốn bên đi từ thùng nước ra, bị huyết nhiễm hồng da thịt nàng trơn bóng, dưới ánh sáng nến chiếu rọi khiến càng thêm mịn màng, Tử Hạ vụng về né tránh, hắn hiểu được, Thủy Nhan làm thế để Trà Hương không dám tới, mới không lộ ra hắn.
Vẻ tức giận trên mặt Thủy Nhan đã biến mất, thay vào đó lại là vẻ bình tĩnh và trầm lãnh, nàng nhàn nhạt nhìn Trà Hương, như thể xem xét lời cô ta nói thật hay giả, nhưng chỉ một cái nhìn lành lạnh đã đủ khiến Trà Hương chột dạ.
Không thể phủ định, vừa rồi chính là cô ta cố ý kéo dài thời gian, hơn nữa biết Thủy Nhan tắm ở trong phòng nhưng không có tiến lên ngăn cản đoàn người Qủy trủng, hiện giờ bị Thủy Nhan nhìn thế, trong lòng run sợ không dám nhìn thẳng Thủy Nhan.
"Như vậy cũng chột dạ, coi chừng gan bị tổn thương!" Thủy Nhan mặc quần áo vào, nàng khẽ thì thầm bên tai cô ta.
Trừ Hương chưa kịp thắt áo cho Thủy Nhan, tay bỗng run lên, Thủy Nhan cúi đầu mang chút kinh ngạc, "Ta nói trúng sao?"
Trà Hương nuốt nước miếng, trong lòng thầm rủa mắng Thủy Nhan quá lợi hại.
Nhưng Thủy Nhan lại nói: “Ta còn không sợ, ngươi sợ gì, những người đó đi rồi…”
Trong lòng Trà Hương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thì ra Thủy Nhan nói ý là cô ta bị đoàn người Qủy trủng đó dọa.
“Làm cô nương hoảng sợ, Trà Hương có tội…”
Thủy Nhan thở dài, “Ai, có gì mà bị hù, chúng ta vốn là món hàng bị mua bán mà, không sao cả rồi, ngươi có chút không tập trung, nên về phòng đi, ta sẽ gọi người tới đây thu dọn."
“Không được, làm sao Trà Hương đi được.”
Thủy Nhan nhẹ nhàng giữ ống tay áo cô ta lại, khẽ nhíu mày: “Lời ta nói, ngươi nghe không rõ?”